Vạn Quy Tàng tái chiếm ưu thế, lão đứng trên đất bằng, nhưng vừa qua, một phát chưởng mà lão chắc mẩm đắc thắng đã bị Cốc Chẩn né tránh được. Gã này cuối cùng mỉm cười, nét mặt tràn đầy vẻ hoan hỉ, toả từ góc miệng, từ trên hàng mi, từ đôi nhãn châu long lanh thăm thẳm, hai đối thủ chuyển từ thế cực động sang cực tĩnh, bầu khí quyển thoảng đượm một thế quân bình vi diệu.
Lý lẽ rốt cùng rất đơn giản, trong hai người Cốc, Vạn, Bát bộ thần thông dẫu huyễn hoặc đến đâu, kỳ diệu đến đâu, giờ đều trở thành thứ trò ảo mờ mịt giả tạo, giờ phút này, trận thế này, kẻ nào đắc thời, đoạt được ưu thế, nhìn thấu tâm ý đối phương, kẻ đó có nhiều cơ hội toàn thắng.
Dẫu thân mình bất động, thần thức Cốc Chẩn hệt như nước vỗ dưới gót chân, nó ồ ạt trào ra, không ngừng tìm chỗ sơ hở của đối thủ, toàn thân thể, nội lực, tinh thần gã, từ trong ra đến ngoài,đều rình rập, chụp bắt bất cứ một cơ hội nào.
Thuật "Thiên tử vọng khí, đàm tiếu sát nhân" của gã, vào một đối thủ nào khác, đã sớm quỳ gối xin hàng rồi, tiếc thay, kẻ đứng trên bờ kia lại là Vạn Quy Tàng, song thủ lão giấu dưới ống tay áo, dáng đứng hờ hững, đôi gót chân dường như đã mọc rễ đâm sâu xuống đất cái, mường tượng từ thưở trời đất được kiến tạo đến giờ, lão đã có mặt sẵn tại đấy rồi, đã hoà nhập vào thiên nhiên, không một chút gượng gạo thiếu tự nhiên, coi như lão đã hoàn toàn hoà hợp thành một thể với tự nhiên rồi, Cốc Chẩn chẳng tìm ra được chỗ sơ hở nào!
Sóng cả lại nổi lên, Cốc Chẩn cảm giác khí thế từ phía trước mặt gã mỗi lúc một nặng nề, dường như bóng núi đè nặng xuống, phút chốc nữa đây, nó sẽ đổ sầm sập vào gã. Nét cười trên khoé môi, cặp mắt Vạn Quy Tàng còn nhọn bén hơn trước đấy nhiều.
Cốc Chẩn hiểu thật rõ ràng, Vạn Quy Tàng quyết chẳng để cho gã tự mình tiến nhập vào cảnh giới ấy, nước không hai vua, trời không hai vầng nhật, trận chiến này chỉ dung nạp duy nhất một người sống còn.
Vầng trăng đã ngả về tây, khí thế Vạn Quy Tàng lại không ngừng tăng trưởng, tưởng chừng không còn chỗ nào làm giới hạn. lão đã sớm từ bỏ ý định xuất thủ nóng nảy, lão biết, cứ càng thúc đẩy cho khí thế gia tăng, áp đảo được thần thức của Cốc Chẩn, làm cho gã kiệt quệ mỏi mòn, không sao dùng được thuật "Thiên tử vọng khí" để chống phá "Khsi Tam Tài" của lão, hòng tìm lối thoát sống còn từ cõi chết.
Tiếng sóng bủa ì ầm trong tai, lông măng toàn thân Cốc Chẩn dựng đứng dậy, mỗi cơ bắp trong gã tràn trề sinh lực, sau một lúc lâu, đã bắt đầu có phần đau nhức, tuy gã gắng gượng xốc tinh thần lên để trấn tĩnh, nhưng trước uy thế dời non lấp biển của Vạn Quy Tàng, tình thế gã dần dà trở nên như bóng trăng đáy nước, nó đang oằn oại trong sóng gào gió giật.
Trong thế đấu tranh của hai người, thời khắc tưởng chừng khá ngắn ngủi, thực ra, thì giờ đã kéo dài lâu lắm rồi. Dải ngân hà trên cao mờ nhạt dần, vầng trăng bên tây cũng sắp lặn mất, bỗng Vạn Quy Tàng triệt hồi khí thế, lão nhảy vọt ra trước một bước, Cốc Chẩn vừa định co người để lùi, nước biển dưới gót chân gã bỗng như có gông cùm, nó riết chặt lấy, làm gã muốn lui một bước nhỏ cũng thật quá sức nặng nhọc.
Rú lên một tiếng, mắt Cốc Chẩn vụt tối sầm, một bóng rợp đen ngòm đã che phủ kín tất cả ánh trăng, tinh thần, nội lực Vạn Quy Tàng đều đã đến mức độ đăng phong tạo cực, lão ra tay lần này, khí thế như dời non lấp biển, Cốc Chẩn đã bị vây khổn, gã như đang chìm ngập xuống đáy một vũng lầy, mắt trông lên, thấy đá núi sầm sập đổ xuống mà gã không còn đâu sức lực để tránh né.
Chỗ cách biệt giữa đôi bên, chẳng phải do thần thông yếu kém, mà cũng chẳng phải vì non nớt trí tuệ, chỉ là vì tuổi tác, một cụm đại thụ trải dài gần năm chục năm, so với cái mầm non Cốc Chẩn chưa quá tuổi mười chín.
Thắng bại sắp định đoạt xong, hốt nhiên, từ sau lão có một tiếng quát thét như sấm sét:
- Vạn ... Quy ... Tàng!
Âm thanh chấn động đầy tai, Vạn Quy Tàng cản giác từ đấy một cỗ kình lực kỳ quái, các chân khí hộ thể của Cốc Chẩn đã bị đánh tan, miệng gã ứa máu tươi, các bát kình Chu Lưu của gã đã bị lão thu tóm sạch, lão chỉ cần nhẹ nhàng phẩy tay, là đánh nát bét thịt xương Cốc Chẩn, thế nhưng không hiểu tại sao, Vạn Quy Tàng đã bị cỗ kình lực kỳ quái đó chế ngự mất, một thoáng bất ổn rộ lên trong tim, đã làm giảm thiểu đi mất quá nửa thần thông của lão. Lão quay nhanh đầu trông lại, thì thấy đó là Lục Tiệm .
Cước bộ Lục Tiệm nhanh nhẹn đến kỳ lạ, chẳng còn thấy vẻ hùng hồn của bước chân, mà nó lại phiêu hốt nhẹ nhàng như không còn trọng lượng nữa, tay gã cầm một thanh kiếm han rỉ, trong bóng đêm, phần sắt thép chen giữa các vết rỉ sét vẫn còn thấy tỏa ánh tim tím.
- Thiên Phạt kiếm?
Ý nghĩ vừa thoáng qua óc, Vạn Quy Tàng kêu ồ một tiếng, vung tay tung ra một chưởng phá không, kình lực "Thiên vô tận tàng" rầm rộ phóng ra.
Khác nhau giữa Lục Tiệm và Cốc Chẩn là Cốc Chẩn luyện xong thuật "Thiên tử vọng khí", có thể soi thấu các cơ cấu Tam tài, dù không địch nổi, gã cũng hãy còn có đường né tránh. Trước tuyệt chiêu đó của Vạn Quy Tàng, Lục Tiệm có muốn tránh cũng không xong, gã chỉ còn đường ngạnh tiếp, kiếm trong tay vung lên, đưa tất cả tinh thần vào kiếm ý, gã nghênh tiếp cỗ kình lực khủng khiếp đó, sức lực toàn thân đưa vào mũi kiếm, gã đâm mạnh ra.
Là thần thông một đời của Vạn Quy Tàng, "Thiên vô tận tàng" trùng trùng điệp điệp đẩy ra, vừa vào đến nội thể gã, Đại Kim cương thần lực tựa như băng giá bị đánh vỡ vụn, Chu Lưu lục hư công như một mũi nhọn hoắt đâm xuyên vào cơ thể gã.
Lục Tiệm cảm giác cỗ ngoại lực chấn động toàn thân thể gã, xương cốt trong gã nát nhừ, cặp mắt choa choá chói sáng đầy ánh kim quang.
Đúng lúc này, trong lòng Lục Tiệm máy động một tia kỳ dị nhẹ, là cái dị cảm của con tim đang tìm cách bắt nhịp, một cảm giác ấm nồng vụt truyền bá đến tứ chi. Thể nội Lục Tiệm lập tức nảy sinh một biến chuyển thật lớn, cực không cực đại, phảng phất như không gì bao gồm nó được, không gì chứa chấp nó được. Khi nội kình của Vạn Quy Tàng xâm nhập vào cơ thể gã, tức thì chúng bị biến làm kiếp lực, kiếp lực này mù trời dậy đất, thần thức cuả Lục Tiệm sáng rực lên, một cảm giác gã chưa từng thấy trong đời! Đất dầy bao nhiêu, biển sâu bao lăm, trời cao đến đâu, gã đều cảm nhận được hết, trong một sát na, gã thấy mình hoá thành chỗ trung tâm của vũ trụ, bên đông là Thanh Long, mé tây có Bạch Hổ, phương nam là Chu Tước, Huyền Vũ ờ phía bắc, mọi tinh tú trên vòm trời, chậm chạp xoay chuyển quanh gã, phát tiếng động tựa sấm sét.
Bỗng chốc, mọi ảo giác biến mất tiêu, bao nhiêu kiếp lực trong gã dồn nén lại, chuyển toàn bộ vào thân thanh kiếm han rỉ.
Vạn Quy Tàng thấy thật tường tận chiêu thức của lão kích trúng Lục Tiệm, ai dè, gã không những thọ tử, mà lại còn phản công mạnh ngược vào lão, trước mắt lão, Chu Lưu bát kình đều đã trở thành đồ bỏ. Từng đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ, lão chưa khi nao gặp tình huống như bây giờ, muốn tìm phương chống cự, mà không sao nghĩ ra cách, cứ như bao nhiêu chân khí khắp thiên hạ, một khi vào cơ thể Lục Tiệm, đều bị chuyển hoá thành kiếp lực, thứ hùng mạnh như Chu Lưu lục hư cũng không là ngoại lệ.
Thần thông một đời đột nhiên mất hiệu lực, ruột gan Vạn Quy Tàng nảy sanh một thoáng hãi kinh, lòng loạn thì khí tan, thần thức của Lục Tiệm vốn sâu sắc, gã chụp ngay lấy cơ hội, kiếm ý đưa hết vào thanh "Thiên Phạt kiếm, nó lập tức phá tan thần công hộ thể của lão, nghe "sột" một tiếng, mũi kiếm đã đâm xuyên suốt lồng ngực Vạn Quy Tàng.
"Chu Lưu lục hư công" hoành hành ba trăm năm nay, rốt cuộc đã thua vào tay "Hắc Thiên kiếp lực".
Thanh trường kiếm đâm suốt cả cơ thể, mường tường một làn gió thảm vừa tạt qua, mang theo một chút lạnh giá, tay Vạn Quy Tàng vung lên, đập trúng vào bắp tay Lục Tiệm. Toàn thân Lục Tiệm chỉ có kiếp lực, không còn nội công hộ thể, nghe rắc một tiếng, xương cánh tay bị gẫy, thanh kiếm rời khỏi tay gã.
Một tay nắm vào kiếm, Vạn Quy Tàng loạng choạng lui, nhưng tay kia vẫn còn níu chặt lấy Cốc Chẩn.
Thân mang thương tích nặng, Cốc Chẩn thần thức mê man, gã mơ mơ màng màng thấy đang nằm trong nước biển, bị Vạn Quy Tàng kéo ra sau. Phát kiếm vừa qua đã làm khô cạn mọi tinh lực trong người, Lục Tiệm đôi chân èo uột, gã té quỵ tại chỗ. Giương mắt bất lực nhìn hai người, gã không sao đứng lên nổi.
Bỗng nhiên Vạn Quy Tàng dừng bước, lão cúi nhìn vào mặt Cốc Chẩn, bốn mắt ngó nhau, Cốc Chẩn trông thật rõ ràng, khoé miệng Vạn Quy Tàng mỉm một nét cười kỳ lạ, vẻ như tự trào, lại có phần như vừa được giải thoát, nét cười vụt tắt thật nhanh chóng, nhưng nó đã ghi khắc thật sâu trong tâm khảm Cốc Chẩn. Bỗng Vạn Quy Tàng vung tay đẩy ra, thả Cốc Chẩn xuống, lão nắm vào thanh kiếm, bước rảo đôi ba bước ra vùng biển khơi, rồi nhảy ào lên một cái, thân hình lão sà vào mặt nước, vạt áo màu xanh nổi dập dềnh theo cơn sóng vài ba dạo, rồi nó biến mất tăm tích
Cốc Chẩn đang định đứng lên, nhưng vô lực, gã ngã ụp mặt xuống, nước biển tràn vào miệng, vừa mặn vừa chát. Cảm giác nghẹt thở, Cốc Chẩn thấy thân thể nặng ngàn cân, không gượng nổi, gã đang chìm sâu xuống, một tia sáng mặt trời phá màn đêm chiếu rọi lên mặt nước mé trước. Nhìn mặt biển đang sáng dần lên, đầu óc Cốc Chẩn ngập tràn nỗi niềm tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, đàng sau có người kéo mạnh, rồi gã bị một ai đó ôm chầm lấy. Tai Cốc Chẩn ù lên, đầu gã bị kéo nổi lưng chừng trên mặt nước, bập bềnh trong biển một lúc, gã cảm giác cát bờ biển dưới thân mình. Cốc Chẩn nằm dài trên đất, thần trí mơ hồ, rồi hai mắt tối sầm lại, gã chìm sâu vào hôn mê.
--- Hết hồi 74 ---