Lúc Cốc Chẩn tỉnh lại, phương đông đã rạng, nắng sớm chiếu rọi khắp bầu trời, một luồng kình khí dũng mãnh không ngừng luân chuyển khắp thể nội gã, tạo một cảm giác êm dịu ấm áp khó tả nên lời. Thấy gã đã tỉnh dậy, Lục Tiệm triệt hồi nội lực, cất giọng ân cần hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi ư?
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
- Tỉnh rồi!
Gã bỗng nhắm nghiền mắt, vận khí đi một vòng, rồi chầm chậm nhỏm dậy. Lục Tiệm vươn tay giúp đỡ gã.
Cốc Chẩn chăm chú nhìn ra ngoài khơi, một lúc thật lâu, gã không nói năng gì. Thấy thần tình kỳ lạ của gã, Lục Tiệm chẳng nhẫn nhịn được nữa, lên tiếng hỏi:
- Ngươi đang nghĩ ngợi gì thế?
Cốc Chẩn nhoẻn miệng cười, hỏi trở lại:
- Huynh làm sao đã kịp đến đây?
Lục Tiệm đáp:
- Ta tạo xong "Kiếp Hải" cho A Tình rồi, quay ra không thấy ngươi, không hiểu tại sao, trong lòng bỗng dưng sốt ruột quá. "Kiếp Hải" A Tình tạo xong, tự cô ấy có thể vận chuyển các ẩn mạch lớn, phần tu luyện "Kiếp Lực" đã có chút thành tựu, ta bèn thôi chăm sóc cô ấy, để đi tìm ngươi. Lúc ra đi, ta chợt thấy thanh trường kiếm bỏ bê mé dưới đống đồ vật bề bộn, quỉ thần xui khiến ta nhặt lấy nó lên cầm theo, không ngờ lại có công dụng cực lớn. Nếu không có thanh kiếm đó, chưa kể ngón "Thiên kiếp ngự binh pháp" của ta không có cách thi triển, mà không nhờ kiếm đó, cũng chưa chắc đủ sức phá vỡ chân khí hộ thể của Vạn Quy Tàng được.
Cốc Chẩn thở dài, rồi cười, nói:
- Kiếm ấy đúng là "Thiên Phạt kiếm" của Tây Côn Lôn rồi, bây giờ nó biến mất tiêu, huynh chẳng thể nào lên làm Thành chủ ở Tây Thành được nữa!
Lục Tiệm lắc đầu, bảo:
- Ta chẳng ham thích gì cái chức Thành chủ đó, chỉ cần sao cho tất cả đều được bình an là tốt lắm rồi!
Cốc Chẩn cười ha hả một tràng dài, rồi nói:
- Diêu đại mỹ nhân đang bơ vơ trơ trọi một mình trong ấy, thân thể cô không khoẻ, sợ dễ xảy nguy biến, hai ta phải trở về cho mau.
Lục Tiệm đồng ý, gã giúp đỡ Cốc Chẩn trở về bên bờ ao "Âm Dương trì", rồi thay phiên giúp hai người Cốc, Diêu liệu thương, bận tíu tít mất một lúc. Hay tin Vạn Quy Tàng đã chết, Diêu Tình vừa ngạc nhiên lẫn vui mừng, điều đó chẳng cần phải nói!
Sau hơn nửa ngày, thấy cả hai đều không còn gì phải e ngại nữa, Lục Tiệm bèn sửa sang chiếc tam bản, vượt thuỷ trận, từ xa xa đã nhìn thấy đoàn người Tiên Bích. Bọn họ nhận ra Lục Tiệm, lúc ban sơ thì rất kinh hãi, nhưng sau khi đoán được sự tình trên đảo, tất cả đều mừng vui muốn phát điên. Lục Tiệm điều khiển cho thuyền ghé vào chỗ mỏm đá ngầm ấy, gã đón mọi người lên tam bản xong, bèn thuật lại tình hình cuộc chiến.
Khi hay tin Vạn Quy Tàng đã chết, ai nấy đều vừa kinh vừa mừng, tình cảm của Tiên Bích dành cho Vạn Quy Tàng khá phức tạp, vừa cười vui xong, đã thấy cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài khơi, nước mắt tuôn lai láng.
Lên đến đảo, sau khi xem xét Tiềm Long, mọi người bàn bạc xem sẽ phải làm gì với nó.
Ngu Chiếu bảo:
- Công cuộc tìm kiếm món này thật đã không dễ, giờ có được Tiềm Long rồi, chi bằng mình đem nó về Trung thổ.
Tả Phi Khanh, Diêu Tình đều biểu đồng tình, nhưng Tiên Bích lại kịch liệt phản đối, cô nói:
- Món này mang sát khí nặng quá, nếu lỡ để lọt vào tay kẻ ác, sẽ chẳng khỏi gây tai ách!
Lục Tiệm, Ninh Ngưng đối với việc này thì sao cũng được, không có chủ ý. Mọi người bàn tán mỗi người một ý, không đi đến nhất trí, thấy Cốc Chẩn vẫn lặng thinh, Ngu Chiếu không sao dằn được, bèn hỏi gã:
- Cốc lão đệ, ý kiến đệ là sao? Cớ gì không thấy đệ phát biểu vậy?
Cốc Chẩn tủm tỉm cười, rồi đáp:
- Đệ đang nghĩ đến chuyện Tư Cầm tiên sinh đốt sách vở, trước khi lâm chung, tiên sinh có nói "Dân trí chưa khai phóng, chưa đến mức có thể dùng trí tuệ của ta". Đệ muốn hỏi các bạn, thế bây giờ, dân trí đã mở mang nhiều chưa vậy?
Mọi người nhìn nhau, Tả Phi Khanh thở dài:
- Sợ rằng chưa mở mang chút nào! Minh triều hiện nay ngày càng thối nát, còn không bằng được với thời cuả Chu Hồng Vũ nữa!
Cốc Chẩn gật đầu, bảo:
- Tây Côn Lôn đặt tên vật này là "Tiềm Long", chính là đã có thâm ý, Các quẻ Càn sơ cửu bảo "Tiềm Long vật dụng", nói vật dụng, tức là nói không dùng được vậy. Tây Côn Lôn đặt tên như thế, nghĩa là trong thâm tâm ngài, ngài thật không muốn dùng đến nó, mà ngài sở dĩ đã không huỷ diệt nó đi, chẳng qua ngài hy vọng thế giới mai sau sẽ không còn chiến tranh nữa, khi dân trí đã mở mang rộng rồi, có người chí sĩ sẽ dùng nó tạo phúc cho muôn dân, tỉ dụ dùng nó chế ngự nạn sóng thần, khu trừ các đàn cá kình, tạo hanh thông cho công việc đồng áng... Lấy tình hình hiện giờ mà coi, cái ngày lý tưởng đó còn xa xôi lắm, có khi không đến nữa là khác! Đem vật này về Trung thổ, nhất định sẽ gây loạn lạc trong thiên hạ.
Gã nói đến đấy, mọi người ai nấy đều lặng thinh.
Bỗng Ngu Chiếu cười ầm lên, đưa tay vỗ vỗ vào vai Cốc Chẩn, gã vui vẻ bảo:
- Lão đệ nói đúng lắm, ta nghe lời đệ!
Tả Phi Khanh cũng khe khẽ gật đầu, Lục Tiệm quay sang hỏi Diêu Tình:
- A Tình, ý cô là sao?
Diêu Tình lườm Lục Tiệm một phất, cười nhạt, nói:
- Xú hồ li xưa giờ tự coi mình là nhất, có khi nào gã đã sai lệch đâu? Chẳng đem về thì chẳng đem về, cóc ai cần!
Mọi người đều đồng ý vậy, để đề phòng bất trắc, Cốc Chẩn dựa theo cách thức chỉ dẫn trong "Ngự sách", đã đưa Tiềm Long về trạng thái "Tĩnh", dẹp yên Thuỷ trận, khoá chặt lối vào, rồi mới cùng mọi người ra đi, đem các sách vở kinh điển là những di vật của tổ sư, giao cho người Tây Thành đưa trở về đấy. Bức "Vạn Quốc hải đồ" do Cốc Chẩn quản lý.
Ra khỏi vùng thuỷ trận, đã có Nữ Vương hiệu thả neo nơi xa xa, lúc vào đến gần, thì thấy cả năm đại kiếp nô cùng Thanh Nga, Lan U đang đứng nơi đầu thuyền, tận lực hươ tay. Mọi người trùng phùng sau cơn tai ách, khi họ hay tin cường địch thảm bại, đều vui mừng khôn xiết.
Không thấy thuỷ thủ nào trên thuyền, Cốc Chẩn lấy làm lạ, bèn hỏi Mạc Ất. Gã này trả lời:
- Các vị vừa ra đi, là lũ tiểu quỷ nhát gan đó tính bỏ chạy, Drake vừa nói không được, thế là đã bị bọn chúng hùa nhau vào đả gã, bắt đem gã giam dưới đáy thuyền. Tôi thấy tình hình bất diệu, đã nhờ tên "mũi ưng to" phóng mê hương ra, làm bọn chúng mê man, rồi tôi đem cả lũ nhốt xuống khoang dưới đáy thuyền, giờ vẫn hãy còn ngủ mê ở cả đấy!
Cốc Chẩn cười bảo:
- Cũng không trách tụi nó được! Chuyến viễn du này, tụi nó cũng đã chịu khá nhiều khổ ải rồi!
Nói xong, gã phóng tầm mắt ra xa, chẳng thấy lũ mực ma đâu cả, bèn hỏi Mạc Ât. Gã này thưa:
- Chẳng hiểu tại sao, buổi sớm chúng còn ở đấy, qua khỏi giờ ngọ, là đã biến mất sạch.
Mọi người đều lấy làm lạ, Cốc Chẩn thì đoán, khi đưa Tiềm Long về "Tĩnh", lũ mực ma bèn giải tán, đàn cá voi săn đuổi mực, cũng tức thì giải tán theo luôn.
Cốc Chẩn suy nghĩ một hồi, rồi quay sang hỏi Tiên Bích:
- Đệ muốn nhờ tỉ tỉ giúp cho một việc hay ho này, được không?
Tiên Bích hỏi:
- Việc gì thế?
Cốc Chẩn đáp:
- Mấy người Anh này được chứng kiến các kỳ tích vừa qua, thể nào trong lòng cũng sẽ chẳng khỏi hiếu kỳ, sau này nhất định họ sẽ lại trở về đây thám hiểm lần nữa. Nếu để bọn họ tìm ra Tiềm Long, đệ sợ có chuyện không hay! Đệ cầu xin tỉ tỉ thi triển thuật 'Diệt trí", xoá sạch đoạn ký ức vừa qua của họ.
Tiên Bích vui vẻ đáp nói:
- Cách thức đó tốt đấy, bảo đảm được an toàn cho mọi chuyện.
Rồi cô ôm con Bắc Lạc Sư Môn lên, trổ thuật pháp đó ra.
---- còn tiếp ----