Tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Nhiên tay xoa xoa cái ví đượng tiền, nhàn nhã đi đến giáo môn.
"Nhanh lên một chút, hôm nay Nhiên ca đi gặp Hùng để đàm phán, chúng ta đi xem thì nên đi sớm, đi muộn sợ hết chỗ mất." Một nam sinh nói
Một lúc sau, tin Tiêu Nhiên muốn đi đàm phán đã truyền đến tai các giáo viên.
Lúc này, thao trường đã đứng đầy người, Tiêu Nhiên mới vừa hướng thao trường đi đến, thao trường mọi người đã tự động phân ra hai bên, ở giữa tạo thành một đường đi cho Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên vô cùng tiêu sái đi xuyên qua đó hướng về phía giáo môn.
"Oa, phi phàm a! " một nữ sinh thét chói tai.
"Hắn nếu là bạn trai ta thì tốt quá! " nữ sinh khác nói
"Ta kiếp này ngoài hắn ra sẽ không lấy ai làm chồng." lại một nữ sinh khác nói...
Tiêu Nhiên đi ra cửa sau của giáo môn, thao trường cả đám người tự động đi theo sau Tiêu Nhiên ra đó.
"Làm đại ca cảm giác thật oai phong." Tiêu Nhiên nhìn một đám người phía sau, thì thào tự nói.
Lúc này đứng trước cửa phòng làm việc, hiệu trưởng thấy được bèn lau một đống mồ hôi lạnh, tự nhủ:
"May mà lúc đầu không đắc tội với hắn, không nghĩ tới hắn lại có nhiều tiểu đệ như vậy, chỉ cần mỗi người cho ta một ngụm nwocs thôi cũng đủ để ta chết đuối rồi."
Tiêu Nhiên đi tới ngọn đồi phía sau trường học, nhìn thấy cách đó không xa đang có vài người đứng hút thuốc.
Tiêu Nhiên đi đến, hướng về bọn họ hỏi: "Hôm nay gọi ta tới đây làm gì a? "
Mấy người kia đứng lên vây lấy Tiêu Nhiên vào giữa.
Một thanh niên có đôi mắt hơi to, trông rất khôi ngô, vẻ mặt khá anh tuấn nói:
"Ngươi là Tiêu Nhiên a, ta tưởng thế nào, không ngờ ngươi chỉ là một thằng bé con miệng còn hội sữa thôi!" Nói xong cười ha hả.
"Ta là Nhị Trung hay còn gọi là Hùng, nghe nói ngươi gần đây rất cuồng ngạo! Tiểu đệ của ngươi dám chạy đến địa bàn của ta gây chuyện, có phải ngươi không nể mặt ta phải không!" Hùng ca nói.
"Đầu tiên ta thanh minh, ngươi nói người kia nhưng đó không phải là tiểu đệ của ta, ta cho tới bây giờ cũng không thu nhận nhiều tiểu đệ. Điều tiếp theo, ta rất cuồng ngạo, chuyện này có liên quan gì đến ngươi!" Tiêu Nhiên nhàn nhạt nói.
"Nói như vậy ở phía sau, đám người kia không phải ngươi mang đến đây a!" Hùng ca hỏi.
"Bọn họ chỉ là đến xem náo nhiệt, ta tới đây một mình."
"Hắc hắc, tiểu tử, vậy ngươi cho rằng ngươi chỉ có một mình là có thể đánh lại mấy người chúng ta!" Hùng ca nói xong, vừa cười đứng lên.
Đúng lúc Hùng ca đang cười rộ, Tiêu Nhiên đột nhiên xông tới tung ra một cước đá trúng vào bụng hắn, sau đó lại quay trở lại chỗ cũ, phảng phất vừa rồi như chưa làm ra chuyện gì. Hùng ca bị một cú đá đó lùi đến bảy tám bước mới ngừng lại được, trên mặt đất để lại một vết chân thật sâu.
Mấy người đang đứng đó choáng váng.
"Các ngươi muốn giúp hắn báo thù cứ tới đây đi, ta không ngại đá tiếp mấy cái đâu." Tiêu Nhiên cười nói.
"Các ngươi nếu muốn đánh thì hãy nhìn tên đó làm gương." Nói xong, cố tạo ra một chút khí thế.
Mấy người kia nhất thời bị áp chế ngồi phịch trên mặt đất, muốn cử động cũng không được.
"Cũng được thôi, cứ ngồi đó, không có gan thì bây giờ cũng không còn chuyện gì rồi!" Tiêu Nhiên vừa cười vừa nói.
Tiêu Nhiên chậm rãi đích đi tới trước đám người đứng xem nói
"Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn thu ai trong số các ngươi làm tiểu đệ, bây giờ không, tương lai cũng sẽ không, cho nên xin các ngươi nếu ở ngoài có gây chuyện gì thì cũng đừng có nói là tiểu đệ của ta, nếu để ta biết, ta không ngại chơi đùa cùng người đó đâu."
Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng rõ ràng đã truyền vào sâu lổ tai của mỗi người. “Tốt lắm, bây giờ các ngươi giúp ta một việc rất gấp”.
"Chuyện gì, Nhiên ca ngươi mở miệng là tốt rồi, chúng ta nhất định làm được. " một nam sinh lớn tiếng nói
"Không có chuyện gì lớn, các ngươi đem giúp ta mấy người bên kia đi là tốt rồi. " Tiêu Nhiên tùy ý nói.
Có mấy nam sinh gan lớn nghe Tiêu Nhiên nói xong, chậm rãi đi qua. Thấy có người dẫn đầu, đám người còn lại liền nhốn nháo đi theo.
Vì vậy ở đây đã xuất hiện tràng cảnh
Vài người cùng tranh nhau túm lấy quần áo một người, bởi vì dùng sức quá mạnh, quần áo đã bị xé rách vài miếng, người kia bị như vậy cố gắng dùng tay hòng giữ lại ít nhất một cái gì đó, nhưng sức một người làm sao có thể chống lại nhiều người, kết quả là không bao lâu sau, cả đám người Hùng ca mang đến đều bị lột sạch quần áo nằm kêu rên trên mặt đất. Tại sao là nằm, giải thích cũng dễ thôi. Lúc đoạt mấy bộ quần áo, bọn họ nhất định phải phản kháng. Chỉ cần có một chút phản kháng, sẽ lọt vào vòng vây của những người kia, cuối cùng biến thành nằm trên mặt đất.
Tiêu Nhiên đi tới mấy mặt mấy người kia nói
"Lần này chỉ là giáo huấn. Nếu các ngươi lần sau còn dám tới, ta không ngại sẽ tăng mức độ giáo huấn lên gấp mấy lần." Nói xong, cười cười giơ tay lên vẫy vẫy, xoay người đi về nhà.
Tiêu Nhiên đi thì đám người kia cũng theo hắn mà giải tán.
Về đến nhà thì đã xế chiều, Lý Thiến sớm làm cơm canh xong, còn Tiêu Dịch đang ở phòng khách xem tài liệu.
Lý Thiến thấy Tiêu Nhiên đi vào liền gọi
"Lão công, con về rồi, ra ăn cơm."
Chỉ thấy bóng người nhanh chóng hiện lên, Tiêu Dịch đã ổn định ngồi ở bên bàn ăn. Mẫu tử hai người ngây ngốc nhìn hắn.
Tiêu dịch không có ý tứ nói, "Ta biết ta rất tuấn tú, nhưng các ngươi cũng không cần thiết phải nhìn ta như vậy a, ta thẹn."
Đang ăn cơm, Lý Thiến hỏi,
"Con mình, sắp thi đại học rồi con đã chuẩn bị vào trường nào chưa!"
"Ba mụ cứ nói xem cần vào chỗ nào đi, dù sao đối với ta mà nói, thi đại học lần này chỉ là chuyện nhỏ, ta nhắm mắt lại cũng có thể làm được." Tiêu Nhiên nói như bình thường.
"Vậy thế này đi nghen, ba ngươi và ta đều cùng học một trường Sư Tư ra đó là trường tốt nhất cả nước đấy." Lý Thiến nói.
"Ta cũng nghĩ ngươi nên thi vào đó." Tiêu Dịch nói.
"Tại sao? " Mẫu tử hai người đồng thanh hỏi.
"Mỹ nữ nhiều a! " Mới vừa nói ra miệng Tiêu Dịch có vẻ hối hận.
Chỉ thấy Lý Thiến dùng đôi mắt u ám nhìn Tiêu Dịch, hai tay cũng không chịu yến, không ngừng cấu véo Tiêu Dịch.