"Các em học sinh, chỉ còn có một tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi. Từ bây giờ, các ngươi tự học đi nghen!" Thầy giáo đứng trên bục giảng tuyên bố.
Tiêu Nhiên vẫn uể oải ngồi ở bàn, hoàn toàn không có một chút gì gọi là khẩn trương trước kỳ thi đại học.
Thầy giáo vốn đã khuyên Tiêu Nhiên nhiều lần, bảo hắn hãy tập trung vào việc ôn luyện, nhưng Tiêu Nhiên lại chẳng hề đoái hoài đến những lời khuyên đó.
Mãi cho đến một lần thầy giáo lại tới khuyên Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên nghe nhiều không nhịn được, liền giật cuốn bài tập Anh ngữ trong tay thầy giáo xuống, dùng năm phút đồng hồ làm xong, sau đó đưa lại cho thày giao. Thầy giáo nhận lấy rồi nhìn kết quả một chút, phát hiện thấy đúng tất, từ đấy về sau dù có thế nào cũng không tìm đến Tiêu Nhiên làm phiền nữa.
Mà cùng với chuyện đó, những chuyện của Tiêu Nhiên ở bên ngoài thầy giáo đều nắm được, thầy giáo nhất trí cho rằng, người này không thể tù túng được, tốt nhất hãy để cho Tiêu Nhiên phát triển một cách tự nhiên, mắt nhắm mắt mở trước những hành động của cậu học trò này.
Cũng từ đó về sau, thời gian Tiêu Nhiên rảnh rỗi rất nhiều, cả ngày đi học chỉ có đến trường rồi đi dạo loanh quanh, cũng chẳng có ai dám đến quấy rầy hắn.
Tiết học Anh ngữ
Tiêu Nhiên đột nhiên đứng lên, sửa sang lại quần áo, nhìn thầy giáo nói một câu, "Ta ra ngoài đi dạo." rồi cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng học.
Hạo tử ở bên cạnh thấy được, nghĩ thầm, "Cũng cùng là con người, tạo ra khác biệt lớn như vậy để làm gì chứ? Không đúng, hắn không phải người, hắn là yêu quái, hoặc là một con yêu tinh ngàn năm."
Tiêu Nhiên tại trường học cũng chỉ loanh quanh không có chỗ nào đi, khi hắn đi qua lớp thứ ba, ở bên ngoài cửa lớp nhìn vào, đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
"Di, không phải là tiểu nha đầu lần trước tìm ta gây phiền toái đó sao?" Tiêu Nhiên nghĩ thầm, sau đó hắn đi thẳng vào lớp.
Thầy giào thấy có người vô lễ xồng xộc đi vào lớp như vậy, định ngăn lại rồi dạy dỗ cho một trận, nhưng nhìn lại thấy đó là Tiêu Nhiên, liền giả đò nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt ngơ ngáo làm như không biết chuyện gì.
Tiêu Nhiên đi tới trước mặt cô nữ sinh mắt to tròn, nhìn thẳng vào nàng.
Nữ sinh nhìn thấy trước bàn mình có một người đứng chắn, lại không phải là thầy giáo, vì vậy ngẩng đầu định bảo người nọ tránh ra, kết quả phát hiện ra là Tiêu Nhiên, miệng định quát nhưng lập tức giọng nói biến thành nhẹ nhàng:
"Sao ngươi lại tới đây? Lần trước việc kia ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu đấy."
Lúc này cả lớp một đám sinh đều im lặng, vểnh hết lổ tai lên, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.
"Sự việc lần trước, ta nghĩ lại rồi, là ta không đúng, không nên nhất thời xúc động với ngươi như vậy." Tiêu Nhiên vẻ mặt áy náy nói.
Nữ sinh kia nghĩ: "Hắn nếu đã thành khẩn đến nhận lỗi với ta như vậy, ta cũng nên tha thứ cho hắn thôi!"
"Ta trở về rồi suy nghĩ thật kỹ, phát hiện ra ta còn rất thích ngươi. Còn nhớ tới lời ta nói trước đây không, lần trước chúng ta đi uống rượu, say quá nên mới phát sinh ra cái chuyện kia, cho nên, đứa nhỏ trong bụng ngươi có thể là của ta. Vô luận đứa nhỏ kia có phải là của ta hay không, ta đã quyết định nuôi nó khôn lớn, dù sao nó cũng là một sinh mạng a, theo ta về nhà đi nghen! " Tiêu Nhiên nhìn nữ sinh kia nói.
Nữ sinh kia vốn nghĩ muốn tha thứ cho hắn, nhưng nghe những lời đó, hận không thể cầm con dao đâm cho Tiêu Nhiên mấy nhát.
Mà cái đám học sinh đang vểnh hết lỗ tai kia lúc này đã xuất hiện những lời rì rầm bàn tán, hoặc tự nói với bản thân, "Ta cũng không nghĩ ra nàng ta lại là loại nữ sinh này, nếu biết sớm một chút có khi không chừng còn có cơ hội."
Lúc này, chỉ thấy nữ sinh kia nghiến răng một cái, đứng bật dậy nhìn Tiêu Nhiên hung hăng nói: "Tốt lắm, ta với ngươi trở về."
Lúc này Tiêu Nhiên vẻ mặt ngoài trông thì thống khổ nhưng bên trong thì muốn cười đến vỡ bụng. Ngươi muốn đâm ta một dao, ta tức khắc trả lại cho ngươi hai dao.
Tiêu Nhiên tâm lý ra vẻ hối hận nói, "Ta hiện nay chưa nghĩ ra mình phải làm gì để bù đắp cho ngươi đây?"
Nữ sinh kia đứng lên, kéo Tiêu Nhiên đi ra ngoài phòng học, mới đi được đến cửa lớp, Tiêu Nhiên đột nhiên nói ra một câu,
"Ngươi tên là gì? Quan hệ với ngươi lâu như vậy rồi ta còn chưa biết tên!"
Vốn cũng định bắt đầu quay sang bên cạnh để bàn tán về vụ việc này, các học sinh trong lớp lại nghe được những lời đó, trong đầu mường tượng như có tảng đá đập vào, muốn té nhào xuống đất.
Còn cô gái kia tay đang nắm áo Tiêu Nhiên mặt mũi đỏ gay, hậm hực bấm bụng nói:
"Ta tên là Vương Vũ Dao, ngươi hãy nhớ cho kỹ."
Bọn họ hai đi tới cầu thang lên xuống, Vương Vũ Dao đẩy Tiêu Nhiên ra, hung hăng nói:
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho ta, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
"Ta không muốn thế nào hết! Chỉ là hôm nay không có chuyện gì làm, vừa rồi thấy ngươi, muốn tìm ngươi chơi thôi! " Tiêu Nhiên vô tư nói.
"Cái gì, chỉ là không có việc gì làm nên tìm ta chơi. Danh tiết của ta hoàn toàn do một tay ngươi phá hủy, ngươi bảo ta sau này còn dám gặp ai nữa đây a! " Vương Vũ Dao dơm dớm nước mắt nói.
"Nếu có chuyện gì liên quan tới ta, ngươi nói đi, nếu không có việc gì ta đi đây." Nói xong, Tiêu Nhiên cũng chầm chậm xoay người định đi xuống thang lầu.
Vương Vũ Dao nhìn thấy Tiêu Nhiên đi, ngồi bệt xuống đất tấm tức khóc òa lên.
"Khóc cái gì a Tiểu muội muội, nói cho ca ca biết người nào dám khinh phụ ngươi, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn." Tiêu Nhiên bất đắc dĩ nói nhỏ vào tai Vương Vũ Dao.
"Ngươi đúng là loại lưu manh." Nói xong khóc to hơn.
"Ngươi còn khóc nữa ta đi ngay đây."
"Ngươi đi đi, ngươi là loại lưu manh, ta không cần ngươi lo." Vương Vũ Dao bây giờ nước mắt đã đầy mặt.
Tiêu Nhiên lúc này đột nhiên dùng hai tay ôm bổng Vương Vũ Dao lên, đi xuống lầu.
"Thả ta ra, ngươi là đồ bại hoại." Vương Vũ Dao thấy mình chợt nằm gọn trong lòng Tiêu Nhiên, hai tay đấm thùm thụp vào ngực hắn, vừa đấm vừa kêu.
"Ngươi còn đánh nữa ta sẽ buông tay thật đấy."
Nhìn thấy phía dưới mình đã là lưng chừng cầu thang, Vương Vũ Dao ngừng lại không kêu nữa, dụi đầu vào ngực Tiêu Nhiên, khóc ầm lên.
Tiêu Nhiên cứ như vậy ôm nàng, đi ra khỏi trường học.
Lúc Tiêu Nhiên ôm Vương Vũ Dao đi vào một quán cà phê thì phát hiện ra nàng đang ngủ. Tiêu Nhiên vội vàng bảo người bán hàng cho mượn một gian phòng, ôm Vương Vũ Dao vào trong đó ngồi xuống.
"Ngươi đúng là lưu manh" Vương Vũ Dao thì thào mơ màng nói một tiếng rồi cuộn mình lại, ngủ tiếp.
Tiêu Nhiên nhìn cô gái nằm trong lòng, tự nhiên cảm thấy trào dâng lên một niềm ấm áp.
Thời gian cứ trôi, trời đã dần xế chiều, Vương Vũ Dao tỉnh lại, cựa mình một cái, nhỏ giọng nói:
"Lâu rồi không được một giấc ngủ ngon như vậy. "
Thần thái kia làm cho con mắt Tiêu Nhiên thiếu chút nữa thì đã rớt xuống.
Vương Vũ Dao khôi phục tinh thần lại, phát hiện Tiêu Nhiên đang nhìn mình chằm chằm, mà mình thì có tư thế mập mờ đang nằm trong lòng Tiêu Nhiên, mặt bỗng biến thành đỏ lựng.
Nàng xấu hổ giấu mặt vào ngực Tiêu Nhiên, thật lâu không dám nói lời nào.
"Ngủ trong lòng ta thật sự thoải mái vậy sao?" Tiêu Nhiên hỏi.
Nghe Tiêu Nhiên nói, Vương Vũ Dao cựa mình một chút, đang muốn đứng lên, nhưng Tiêu Nhiên ôm nàng kéo lại, nàng thẹn thùng nói:
"Lưu manh, thả ta ra."
Vương Vũ Dao lúc này mới nhìn thấy trời đã bắt đầu tối.
Nàng vô tình hỏi, "Ngươi ôm ta ngồi đây suốt từ trưa đến giờ sao?" Hỏi xong, thẹn thùng cúi gằm mặt xuống.
"Ngươi tự nghĩ đi chứ? Không nghĩ tới ngươi dáng người nhỏ nhắn, nhưng lại nặng như vậy, tay của ta đã tê rần rồi đấy." Tiêu Nhiên nói.
"Ai nói ta nặng, ta mới chỉ tám mươi cân , ta vóc dáng chỗ nào cũng là tiêu chuẩn đấy." Nói xong, nàng phát hiện Tiêu Nhiên đang dùng ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào ngực mình, kiểm tra lại một chút mặt đỏ ửng, vội lấy tay che ngực, "Không được nhìn, ngươi ngoảnh mặt ra chỗ khác."