"Ngươi mỗi ngày đều thức đến khuya học xong rồi mới đi ngủ sao? " Tiêu Nhiên hỏi.
"Đúng vậy! Ta có thể học ở lớp chọn của trường, không cố gắng sao được chứ? Có ai giống như ngươi đâu! Chẳng có chịu học hành gì cả, lêu lổng suốt ngày, không khi nào chú trọng vào việc học tập. "Vương Vũ Dao đắc ý nói.
"Nếu ta nói ta đã ôn tập xong rồi, ngươi có tin không?" Tiêu Nhiên tò mò hỏi.
"A a, ngươi bảo ngươi đã ôn tập xong rồi, có khi mặt trời mọc ở hướng tây." Vương Vũ Dao cười đáp.
"Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai, ngươi có thể hàng ngày tới đây học. Bây giờ không còn sớm nữa, ta đưa ngươi về nhà." Nói xong, có vẻ luyến tiếc kéo Vương Vũ Dao đứng dậy, rời quán cà phê đi ra.
Sau khi về đến nhà, Vương Vũ Dao nằm ở trên giường suy nghĩ:
"Hắn tại sao lại đối tốt với ta như vậy, không phải là đã thật sự thích ta rồi chứ! Ta chẳng nhẽ lại đi thích cái tên lưu manh kia sao?"
Ngày thứ hai.
"Hắn hôm nay có đến hay không, ta có nên theo hắn đi không." Vương Vũ Dao nghĩ.
Tiêu Nhiên thân ảnh lại xuất hiện tại cửa phía ngoài phòng học số ba, hắn nhìn Vương Vũ Dao ngoắc ngón tay một cái.
Vương Vũ Dao cúi đầu đi tới trước mặt Tiêu Nhiên, nhỏ giọng nói.
"Ta không muốn đi với ngươi đâu."
"Ngươi lại muốn ta ôm ngươi đi phải không? Hôm nay ngươi hãy tự mình đi theo ta, coi như ngươi đã đồng ý rồi nghen!" Tiêu Nhiên xấu xa nói.
Vương Vũ Dao không thể làm gì khác hơn là thu dọn sách vở vào cặp, đi theo Tiêu Nhiên rời khỏi trường.
Đi tới quán cà phê hôm qua, Tiêu Nhiên rút ví lấy tiền ra đưa cho người bán hàng rồi dặn dò, "Bắt đầu từ hôm qua cái gian trong kia ta bao một tháng."
Nói xong dẫn Vương Vũ Dao tiến vào.
Vương Vũ Dao nhìn Tiêu Nhiên, miễn cưỡng ngồi lên ghế sa-lon hỏi, "Sách vở của ngươi đâu?"
Tiêu Nhiên ném cái cặp xuống, uống một ngụm cà phê.
Vương Vũ Dao chạy tới nhặt cái cặp lên, mở ra nhìn vào, nhất thời choáng váng.
Cái gì đây? Ảo ảnh chi lữ, thiên Ma thần đàm, truyền thuyết lính đánh thuê… tưởng như trong cặp có đầy sách vở, ai dè đồ dùng học tập chẳng thấy đâu.
"Ngươi như thế này thì ôn tập kiểu gì? " Vương Vũ Dao hỏi.
"Có cái này sẽ làm cho ngươi không phân tâm nữa, ngươi xem của ngươi, ta xem của ta." Nói xong từ trong tay nàng cầm lấy một cuốn tiểu thuyết mới, chăm chú đọc.
Vương Vũ Dao cũng đành lấy sách vở của mình ra ngồi đối diện với Tiêu Nhiên, chậm rãi học.
Không biết qua bao lâu, nàng đã gặp một đề bài khó khăn. Chỉ thấy Vương Vũ Dao nhíu nhíu mày hồi lâu, trong miệng cắn bút suy nghĩ.
"Có đề bài gì làm Tiểu muội muội của ta khó khăn đến vậy a, cho ta xem một chút." Chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Nhiên đã đến ngồi bên cạnh Vương Vũ Dao.
Vương Vũ Dao còn chưa kịp nói gì, quyển sách trên tay đã bị Tiêu Nhiên đoạt mất, chỉ thấy hắn nhìn qua đề bài một cái, lấy nốt cây bút trên tay Vương Vũ Dao, hý hoáy ngồi viết lên trang giấy.
Một hồi sau, đáp án cùng quá trình giải đã xuất hiện trước mắt Vương Vũ Dao.
Vương Vũ Dao không thể không tiếp nhận, cầm đáp án lên nhìn. Nhìn được một lúc, lại thấy Tiêu Nhiên đang chăm chú xem những sách vở học của nàng, xem xong Tiêu Nhiên quay về Vương Vũ Dao nói:
"Chúng ta đi ăn trưa nghen." Nói xong lôi Vương Vũ Dao đi đến quán ăn phía đối diện.
Ăn xong cơm trưa, khi bọn họ lại trở lại quán cà phê, Tiêu Nhiên lúc này mới quay sang Vương Vũ Dao nói: "Ta phát hiện phương pháp giải một số đề bài của ngươi có chút vấn đề." Nói xong, bắt đầu giảng giải cho Vương Vũ Dao hiểu.
Khi Tiêu Nhiên nói hết những phương pháp học và giải bài tập cho Vương Vũ Dao thì đã hơn ba giờ chiều, nàng đang muốn cảm tạ Tiêu Nhiên, kết quả thấy Tiêu Nhiên ôm lấy bả vai mình.
Tiêu Nhiên uể oải nói: "Ta mệt mỏi quá, cho ta ôm ngươi ngủ một lúc nhi. " Nói xong nhắm hai mắt lại.
Vương Vũ Dao đỏ mặt ngồi trong lòng Tiêu Nhiên, nghĩ ngợi, "Nguyên là hắn thật sự đã ôn tập xong rồi. Phương pháp làm của hắn thật đúng là hữu dụng, rất nhiều những đề bài trước kia ta không làm được bây giờ cũng có thể giải được......" Nghĩ ngợi một lúc nàng cũng mơ màng thiếp đi.
Cứ như vậy, bọn họ hai người ở tại quán cà phê này đã qua một tháng. Trong một tháng này, Tiêu Nhiên mỗi ngày ngoại trừ thời gian giúp Vương Vũ Dao ôn tập, còn lại là ôm nàng ngủ mấy giờ liền. Dần dần, Vương Vũ Dao cũng đã quen với lồng ngực ấm áp của Tiêu Nhiên.
Một tháng đã qua rất nhanh.
"Tốt lắm, còn có một ngày nữa là thi rồi, ngươi ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi nghen! " Tiêu Nhiên nói xong, nhàn nhã xoay người rời đi.
Vương Vũ Dao về đến cửa nhà, đột nhiên đáy lòng cảm thấy một nỗi niềm man mác.
Trường thi bên ngoài người người tấp nập, khiến cho thời tiết vốn đã nóng lại càng thêm oi bức.
Tiêu Nhiên đi một đôi giầy mài, khí thế đằng đằng bước vào trường thi.
Vòng thi thứ nhất là thi trắc nghiệm. Tiêu Nhiên sau khoảng mười tiếng chuông thì đã làm xong rồi, sau đó bình thản thưởng thức nhan sắc một vị mỹ nữ giám khảo đang đứng đó.
Vị mỹ nữ giám khảo phát hiện phía dưới có một thí sinh ánh mắt liên tục chạy khắp người mình, không tự chủ được đánh giá Tiêu Nhiên cũng là người biết thưởng thức.
Nhìn Tiêu Nhiên mặc cái áo hơi lòe loẹt, phía dưới là cái quần bó, chân đi giầy mài, mỹ nữ giám khảo nhất thời đánh giá Tiêu Nhiên thuộc dạng "Tiểu lưu manh" .
Buổi chiều, phòng thi lại đổi một vị nữ giám khảo xinh đẹp khác, Tiêu Nhiên vì vậy lại được một dịp ngắm no mắt.
Sau khi hoàn thành vòng thi ngày thứ nhất, tại trường thi đã phát ra lời đồn đại, trong phòng thi có một vị thí sinh tiểu lưu manh tham gia thi, chỉ bởi vì ngắm nhìn mỹ nữ giám khảo mà quên cả làm bài thi. Lời đồn này khiến cho toàn bộ ban giám thị nổ ra một cuộc tranh luận khá gay gắt. Cuối cùng ban giám khảo cũng đã quyết định một việc là từ nay về sau, không cho giáo viên nữ trẻ dưới 30 tuổi tham gia làm giám khảo.
Còn chúng ta vẫn hoàn toàn chẳng hay biết Tiêu Nhiên có chủ đích gì khi cố tình làm ra chuyện này.
Ngày thứ hai, không hề có vị mỹ nữ giám khảo nào. Tiêu Nhiên làm một lúc thì xong bài, chẳng biết làm gì khác là ngay tại phòng thi ngủ một giấc. Khi hắn vừa tỉnh lại, phát hiện ra trong phòng học đã không còn một thí sinh nào ngoài hắn và một nam giám khảo trẻ tuổi, người này đang giương đôi mắt khinh bỉ nhìn hắn. Tiêu Nhiên lấy tay lau nước dãi ở khóe miệng, nhìn vị nam giám khảo kia nghĩ, "Ta cũng không để ý, chỉ muốn ngủ một tí rồi dậy, ai bảo ngươi vừa rồi không đến đánh thức ta, làm cho ta bây giờ nhỏ cả dãi."
Tiếng chuông vang lên, kỳ thi đại học rốt cục kết thúc, mà nhân vật chính của chúng ta cũng vẫn chưa nộp bài. Tiêu Nhiên còn đang nhìn vị giám khảo kia, trong thâm tâm đang đấu tranh, "Nhìn ngươi tiểu dạng như vậy, ta hay là không nộp, ngươi cấm ta thế nào được, ngươi cắn ta a! Lần sau còn gặp phải ngươi, ta nhất định không nộp bài, cho ngươi tức, hắc hắc."
Tiêu Nhiên, chậm rãi đi ra khỏi trường thi thì nhìn thấy Vương Vũ Dao, nhìn nàng sáng lạng như mặt trời, má hây hây hồng, trông rất xinh đẹp, đôi mắt đang nhìn ngó xung quanh.
Thấy Tiêu Nhiên đang đi ra khỏi trường thi, nàng vui mừng chạy tới, cố lấy dũng khí hỏi:
"Rốt cục kỳ thi cũng xong rồi, số điện thoại di động của ngươi như thế nào? Lúc nào rảnh rỗi ta tìm ngươi đi chơi. "
"Ta không có điện thoại di động, cái vật đó nó phúc xạ quá mạnh, ta sợ đối với thân thể ta không tốt." Tiêu Nhiên nói.
(Ngất, nhà ngươi giàu có như vậy lại không có nổi tiền mua một cái. Đối với thân thể ngươi không tốt ư? Nếu ngay cả ngươi thân thể cũng không tốt, vậy trên đời này còn có ai thân thể tốt nữa.)
"Vậy điện thoại ở nhà ngươi số bao nhiêu? " Vương Vũ Dao hỏi nữa. (Thương thay một cô gái ngây thơ như vậy lại gặp phải một tên lưu manh!)
"Điện thoại ở nhà của ta? Ta cũng không nhớ rõ lắm. Hay là ngươi cho ta số điện thoại của ngươi đi, đến lúc đó ta sẽ tự liên lạc với ngươi. " Tiêu Nhiên vô ý nói.
Vương Vũ Dao lấy ra một tờ giấy viết mấy chữ, nhét vào tay Tiêu Nhiên rồi tung tăng nhún nhẩy chạy đi.
Hết chương 1. Dạo này mình hơi bận, khoảng 5 ngày nữa mới có thể tiếp tục dịch được truyện này.
Cũng hy vọng đến lúc đó sẽ tạo được một quả boom