TRƯỜNG ĐAO VÔ NGÂN
Quyển Một. Vô Biên Băng Tâm
Chương I. Giải cấu giai nhân
(Tình cờ gặp gỡ giai nhân
Trăm năm biết có duyên phần hay không)
Phần I. Nữ lang áo trắng
Dịch: Mây Ngàn
.
Bình lâm mạc mạc yên như chức,
hàn sơn nhất đái thương tâm bích,
minh sắc nhập cao lâu.
Hữu nhân lâu thượng sầu,
ngọc thê không trữ lập,
túc điểu quy phi cấp.
Hà xử thị quy trình,
trường đình liên đoản đình.
Dịch thơ:
Cánh rừng khói tỏa dệt mây
Núi hoang một dải xanh đầy đau thương
Cô đơn tăm tối đêm trường
Nhập vào lầu các vấn vương nắng ngày
Có người buồn tủi trên lầu
Thang ngọc hờ hững âu sầu đứng im
Vội bay không nghỉ cánh chim
Đường xưa lối cũ biết tìm nơi nao
Đình trọ liên tiếp mời chào
Kia dài đây ngắn chỗ nào dừng chân…
(Mây Ngàn)
Triệu Liệt tàn tạ héo mòn ngồi ở trong một cái đình nhỏ đã xiêu vẹo đổ nát bên vệ đường để nghỉ chân, không còn nhận ra phong độ phong lưu tiêu sái và sự hăng hái yêu đời của mấy ngày trước nữa. Như chiếc lá khô tàn úa rơi rụng bất đắc dĩ bị cuốn đi phiêu lãng trong gió lạnh, như đỉnh núi xa còn níu giữ tuyết trắng mỹ lệ đọng lại, trong tâm ý hắn còn hằn sâu nhiều sự phẫn nộ cùng không cam lòng. Bao nhiêu nỗi cố gắng phấn đấu gian khổ hàng bao năm qua, cuối cùng từ hai bàn tay trắng xây dựng cơ đồ, thừa ăn thừa mặc, đã từng hưởng thụ cuộc sống phú quý sướng khoái, thế mà đột nhiên bây giờ lại trở về cảnh hai bàn tay trắng nghèo khổ, không còn bất cứ một thứ gì.
Ngày mùa đông, những tia nắng ấm hiếm hoi chiếu vào trên rừng cây hoang nhìn thật mê ly, trên đường thỉnh thoảng có từng đoàn đại đội nhân mã vội vã chạy qua, uy phong lẫm lẫm, móng sắt vó ngựa phi nước đại làm nổi bụi đất đầy trời. Giang hồ khắp nơi đốt khói báo động, tứ phía hỗn loạn, anh hùng tầng tầng lớp lớp xuất thế, cường giả vi vương. Không ai thèm chú ý tới một Triệu Liệt uể oải ủ rũ, suy sụp chán chường đang ngồi ven đường, mái tóc dài hỗn độn phủ kín gương mặt. Mấy ngày nay hắn đã chìm lẫn vào từng đám tro bụi tràn ngập trên đường, cố tìm tới nơi thị tập náo nhiệt phồn hoa, vừa đi vừa mê man không ngớt tự hỏi tương lai ngày sau như thế nào.
Trong trà quán đại bộ phận khách khứa đều trang bị đao kiếm đầy người, khí độ bất phàm, hầu hết đều là giang hồ hiệp khách. Rượu mạnh thay trà tuôn ra như suối, trên không trung mùi rượu nồng như cùng hòa với vị phong trần sôi động, khách hào kiệt ngũ hồ tứ hải không ngừng đàm luận những câu chuyện kinh tâm động phách ngày xưa trên chốn giang hồ. Bên ngoài gió lạnh rít gào, bên trong quanh những bàn trà cũng đông nghịt khách giang hồ nhiệt huyết sôi trào, rất nhiều người thân hình cao lớn vạm vỡ, oai phong như hùm như hổ, có người thậm chí còn phanh áo ngực để lộ ra những lồng ngực to bè cuồn cuộn múi thịt cùng từng chùm lông ngực xoăn tít rậm rạp, không thèm biết đến trời đông gió rét.
Triệu Liệt ngồi ở tít bên trong một góc tối khuất nẻo, yên lặng lắng nghe những câu chuyện truyền kỳ đầy nhiệt huyết của chốn giang hồ, thần sắc vẫn hờ hững không lộ ra khác lạ gì trên mặt. Hắn phát hiện ra từ những huyền thoại truyền kỳ này một chuyện rất kỳ quái, đó là cho dù giang hồ hiệp khách, đao khách võ lâm hay là anh hùng hào kiệt nơi đô thị đều ăn tiêu phung phí, xài tiền như nước, coi tiền như cỏ rác, giống như chưa bao giờ thiếu tiền và cũng sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện tiền bạc.
Đồng cỏ hoang dã mênh mông bát ngát liên miên nhấp nhô không nhìn thấy tận cùng trông thật thê lương. Triệu Liệt nằm cô độc giữa một bụi cỏ lớn um tùm bên cạnh đường lộ, trong đầu còn suy nghĩ mãi về vấn đề tại sao giới giang hồ hào kiệt không bao giờ thiếu tiền, gió thổi buốt tái tê nhưng tâm tình còn lạnh giá hơn, hắn ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm cùng mây trắng rất đẹp lững lờ trôi trên cao, từng đám mây theo gió thổi phiêu lãng biến ảo không ngừng, ngậm ngùi cõi nhân sinh cũng biến ảo vô thường… Từ phương xa bất chợt truyền đến từng loạt âm thanh đả đấu mãnh liệt, hắn cẩn thận lom khom bò qua từng bụi cỏ khô héo vàng vọt tìm khe hở để quan sát.
Từng chiếc lá vàng tung lên trên đồng cỏ hoang vu tịch liêu, ngọn cỏ tranh xào xạc vờn theo cơn gió, giữa một vùng cỏ thê lương thấp thoáng những cây tùng dại mọc rải rác, dưới bóng cây mơ hồ có rất nhiều hắc y nhân hình thể dũng mãnh cầm trong tay binh khí sắc bén sáng loáng đang vây kín một nữ lang áo trắng che kín mặt!
Thân ảnh bạch y nữ tử chớp lên càng nổi bật vóc dáng yêu kiều tuyệt đẹp, bao quanh thân thể tứ phía tỏa ra khói xanh như một cái lồng phiêu hốt nhẹ nhàng, trên đầu bay phất phới dải dây buộc tóc, thân ảnh màu trắng xoay tròn diễm lệ lộng lẫy như cánh bướm phóng lên cao, trường kiếm tựa hồ đâm ra quét một vòng loang loáng như vằn nước trong suốt, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống phát ra quang mang bảy màu rực rỡ. Trong phút chốc vòng vây hắc y nhân xung quanh toàn bộ đều ngã gục xuống, trong không khí vang vọng từng tiếng kêu thảm thiết rợn người.
Cầm trường kiếm chúc ngược xuống cho từng giọt máu chầm chậm chảy xuống từ mũi kiếm nhọn hoắt, sau đó nữ lang áo trắng nhẹ nhàng đút vào vỏ, nàng giống như một đám mây trắng bồng bềnh bay lên, vô thanh vô tức lượn trên vài chiếc lá cây khô héo rơi xuống từ ngọn cây, phiêu dật hư ảo như nàng tiên biến mất trong nháy mắt, không lưu lại bất luận vết tích gì.
Triệu Liệt trợn trừng hai mắt nhìn không chớp thân ảnh phiêu dật biến ảo của cô gái áo trắng, chừng như không thể tin được, cuối cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu có một thân võ công cao thâm đến như vậy thì còn phải lo lắng buồn phiền đến chuyện tiền bạc làm gì? Và cho đến bây giờ trong hai mươi ba năm sống trên đời, hắn đã có quyết định trọng đại lần thứ hai, đó là phải bỏ kinh doanh buôn bán để chuyển sang nghiệp võ.
Hắn vội vàng tiến lại đống thi thể trên mặt đất, lục lọi lựa chọn muốn tìm vài thanh đao kiếm sắc bén làm vũ khí, rồi lại tình cờ phát hiện trong ngực áo mấy tên hắc y nhân có vài quyển nội công tâm pháp, rồi thuận tay vơ vét châu báu ngân lượng. Trong lúc nhẹ nhàng sờ soạng đám thi thể tìm châu báu, hắn không khỏi cảm khái muôn vàn nỗi niềm trong lòng, khách giang hồ người nào cũng vậy có rất nhiều tiền! Trong người mang nặng trĩu ngân lượng, hắn ngẩng cao đầu kiên định đón từng cơn gió lạnh buốt nhằm phía trước đi tới, mái tóc dài bay lượn trong gió, rồi biến mất rất nhanh trên con đường dài.
Last edited by Iori Yagami; 21-05-2009 at 10:07 AM.
|