Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 24
Niềm vui của trưởng lão Hoenir
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Thời gian chậm chạp trôi.
Mưa vẫn rả rích rơi. Ánh sáng mờ đục vẫn hắt vào từ cửa sổ. Akhil vẫn nhắm nghiền mắt dù hơi thở đã đều và nhẹ hơn.
- Các ngươi chờ đợi cái gì ?
Tiếng gắt gỏng của trưởng lão Hoenir đột ngột vang lên từ cửa ra vào làm Atiyah và Phương Đạt giật nảy người, quay lại.
Vị tiền bối béo lùn như một quả bóng lớn lướt đến phía mấy chiếc gường. Ryu mình mẩy ướt đẫm lo lắng đi theo.
Trưởng lão Hoenir bạnh miệng không hài lòng, một vài giọt nước nhỏ xuống rơi trên khuôn mặt xanh xao của Akhil.
- Sư phụ, người nói là … ?
- Nói cái gì ?
Ông chặn ngang câu hỏi của cậu trò cưng, đôi mắt sáng hấp háy, rồi thở dài giải thích :
- Các ngươi tưởng trưởng lão Hắc Lan chịu phí linh khí cho người nhà Simorgh sao ? Mơ ngủ hả ?
Ryu vẫn không chịu chực lên tiếng nhưng vị sư phụ đã xua tay :
- Bạn ngươi giờ không nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi ... Ài, nhưng ... công sức tu luyện bấy lâu e rằng ... chỉ còn một phần ba !
Phương Đạt bật dậy :
- Liệu chúng con có thể qua cầu xin Hắc Lan tiền bối không ?
Trưởng lão Hoenir nhảy lên gường, cúi nhìn Phương Đạt vẻ thương hại, từ tốn đáp :
- Ngươi tưởng bà ta tự nguyện qua đây cứu bạn ngươi ư ? Nhầm rồi ! Bà ta sắp tới chắc muốn nhổ trọn đám dược liệu quí ở đây. Hơn nữa, nhà Sobek cũng đang gặp rắc rối, cũng nhiều đệ tử mắc nạn phải cứu chữa. Ài ài, cũng khó trách Hắc Lan sư tỷ à !
Atiyah lặng lẽ nắm vai Phương Đạt và Ryu, đoạn lên tiếng :
- Thưa trưởng lão, vậy làm thế nào mới giúp được Akhil ? Xin người chỉ giáo !
- Hừ !
Vị trưởng lão béo lùn hồng hào tự động bay cao lên quá đầu Atiyah rồi mới chịu mở miệng :
- Mấy tiểu tử các ngươi cho là ta không tận tình chắc ? Mấy mụ già nhà Sobek sắp lột da ta đây này ! Thôi khỏi làm bộ lễ nghi ! Tên nhóc bạn mấy ngươi chuyên về hắc ám hệ, hắc ám hệ à ? ... Nếu có ... Ô ô ô ... sao ta lại quên đi nhỉ ? Lú lẫn mất rồi ...
Nhìn điệu bộ vị trưởng lão tung tăng bay lượn trong làn ánh sáng mờ ảo, ba nhóc con phòng 516 vừa mừng rỡ vừa hồi hộp.
- Ryu !
- Dạ !
- Ngươi chạy đi chăm nom Vạn niên tử sắc thiên hoa ngay ! Khi nào mặt đất xung quanh hóa thành cát mịn thì báo cho ta ! Hà hà, lần này dốc vốn ra xem có dị sự không ! Hà hà hà, cũng đáng lắm. Dù sao người cũng không còn tồn tại lâu nữa !
Ba nhóc con ngơ ngác nhìn nhau thì vị sư phụ béo lùn hồng hào đã lao vút đi mất. Ryu chực lao theo rồi lại thôi, quay nhìn Atiyal và Phương Đạt cười ngỏn ngoẻn rồi cũng tung mình vào màn mưa như trút bên ngoài bỏ lại hai đứa bạn với một đống nghi vấn : dị sự gì ? « người » nào chỉ còn tồn tại không lâu nữa ? Liên quan như thế nào đến sự phục hồi của Akhil ?
*
**
Sáng sớm, từng luồng khí lạnh của đêm vẫn còn thổi không ngớt vào căn phòng nhỏ. Trận mưa lớn đã tạnh, đất trời hừng lên mát lạnh. Nhưng mồ hôi vẫn đọng thành giọt trên trán Salami, cô học trò duy nhất của trưởng lão Ratto Thoth. Thân thể gày còm xơ xác như con rối cũ xọc trong bộ đồng phục Thần Phong Môn cỡ nhỏ nhất khe khẽ rung lên. Một con rết dài gần một trượng quấn quanh thân cô bé, cái đầu có hai sợi râu dài vút sắc vàng đang ngỏng lên, ừng ực hút máu từ cánh tay trái xanh lét chỉ còn da bọc xương. Khắp cánh tay lỗ chỗ vết cắn. Da bên tay phải hầu như đã nát hết, vải quất chằng chịt.
Trưởng lão Ratto Thoth thình lình hiện ra bên ngoài cửa sổ, than nhẹ một tiếng, búng ra một luồng chỉ phong đánh bật còn rết lớn, đoạn bước vào, nhẹ nhàng đặt tay trên đỉnh đầu cô trò nhỏ. Một luồng khí xám cuồn cuộn trút vào thân thể cô bé.
Một khắc thời gian sau, Salami từ từ mở mắt, ngước nhìn sư phụ đầy hàm ơn, giọng hối lỗi :
- Sư phụ ! Người tốt quá ! Đồ nhi sẽ chú ý hơn !
Hiền từ nhìn đôi mắt long lanh ngấn nước của học trò, cặp mày dài trắng xóa của Ratto trưởng lão thoáng giãn ra :
- Chuyện đâu còn có đó ! Con vội vàng quá cũng không tốt !
Rèm mi Salami cụp xuống, con rết lớn vẫn ngoe nguẩy bên cạnh.
Ratto Thoth khẽ thở dài. Ông nhớ lại cảm giác kinh ngạc khi nghe cô trò nhỏ yêu cầu được theo phương pháp cực tốc. Thật khó tưởng tượng khi một cô bé từng này tuổi đã chịu đựng được lâu như thế! Điều đáng nói là hầu như Salami không sợ một loại trùng độc hay thi cốt nào. Không rõ đám Vạn Tà Tông đã gây ra những chấn thương gì cho Salami. Đến thần điểu Simorgh còn đổ lệ khi nhìn thấy Salami vào hôm kiểm tra. Dòng lệ thánh khiết sáng như giọt ánh sáng ứa ra từ đôi mắt oai vệ hiền từ của Simorgh, đôi cánh lớn rực rỡ choàng lấy Salami như vỗ về che chở. Biểu hiện này đủ chứng tỏ sự trong sạch của Salami, không ai cần sự khẳng định thành lời của thần điểu nữa. Cũng từ đó, Salami không còn khóc lóc, không còn la hét bật dậy trong đêm. Simorgh thần điểu từ lâu đã nổi danh về khả năng tịnh hóa các linh hồn tội lỗi, đem đến nguồn nước trong sạch cho loài người.
- Sư phụ! – Salami rụt rè lên tiếng khi thấy ân sư đăm chiêu nhìn ra cửa, nắng sớm làm râu tóc ông sáng rực lên.
- À, con vẫn định tiếp tục cực tốc rèn luyện ư ?
Salami nhè nhẹ gật đầu, nhìn vào mũi giầy màu xám đã cũ của vị ân sư.
Ratto trưởng lão thở nhẹ, phất tay xuất ra một con rắn xanh thẫm có đầu hình tam giác và một hạt trắng gồ lên giữa đỉnh đầu như một con mắt thứ ba. Ông khẽ nói:
- Con tam nhãn thanh xà này đã khoảng hai trăm năm tuổi, vừa bị hồng hạc đánh chết! Giờ con tự luyện đi!
Vị trưởng lão rung tay xuất thêm ra một con hạc đỏ hồng cao cả trượng, rồi từ từ tiêu tan trong làn ánh sáng mỗi lúc một rạng rỡ.
Hồng hạc cất lên một tiếng hót lanh lảnh váng động cả gian phòng khiến lũ chim sâu ríu rít ngoài sân lập tức bặt tiếng sợ hãi. Cái mỏ quặp đen nhánh của con hồng hạc mấy trăm tuổi vểnh lên kiêu hãnh, không thèm liếc Salami lấy một cái, từ từ bước đến cái xác dài thượt của Tam nhãn thanh xà. Cần cổ dài vươn của hồng hạc mổ thẳng vào cái đầu tam giác của ác xà rồi thong thả nuốt lấy.
“aki aki aki … aly aly aly …”
Salami lầm rầm đọc chú ngữ, mắt nhắm nhiền. Ánh sáng chiếu vào hắt lên sàn phòng cái bóng nhỏ nhỏi mỏng lét. Phía xa, hồng hạc đang thét lên từng tiếng tắc nghẹn, điên cuồng mổ xuống mặt đất. Cái cổ rung động, quằn quại vật vã.
Nước mắt chảy dài, lăn xuống đôi má hốc hác của Salami. Trong những tiếng rì rầm vô nghĩa của cấm chú đã bắt đầu xen lẫn những tiếng nấc nhẹ.
Hồng hạc vẫn quằn quại nhưng như hiểu ra chuyện gì, sầm sầm lao về phía Salami.
“Bốp!”
Một hắc ảnh lóe lên. Con rết lớn đã tung mình đánh bại đi con hạc lớn. Thân thể đẹp đẽ hồng rực của cự điểu đổ xuống, lông vũ trắng muốt bao quanh mắt và mỏ ứa máu. Cặp mắt đen nhánh lộ ra nét oan ức và kinh ngạc. Hẳn nó sẽ mãi mãi không hiểu tại sao con rết lớn lại mạnh mẽ và liều lĩnh thế.
Salami lúc này giàn giụa nước mắt, giọng lạc đi khi đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy khuôn mặt:
- Xin lỗi ngươi, xin lỗi ngươi … xin lỗi ngươi …
Âm thanh nhỏ tý, đều đặn như thể nó đang đọc một bài kinh cầu siêu thoát cho con chim khốn khổ.
Cái mỏ quặp của hồng hạc đang mở rộng, cần cổ không ngừng quẫy động, rồi con tam sắc thanh xà từ từ trồi ngược ra. Cái đầu rắn nát bét, lộ ra cả xương trắng gồ ghề, lọt ra sau cùng.
Con thanh xà kì quái nhớt nhát dịch nhờn từ từ trườn đến bên Salami, lớp vỏ bị bong tróc cọ lên sàn làm vang lên những tiếng lạo xạo.
Salami ngừng khóc, đôi mắt đẫm nước đỏ hoe, cười dài dại nhìn con thanh xà, rồi tách miệng con rắn, đút cẳng tay trái vào, sập miệng rắn xuống. Mặt Salami không hề nhăn lấy một lần, chậm dãi nhìn sự co giật của cánh tay trái, mắt lại nhắm, miệng lại lầm bẩm đọc những câu chú không rõ nghĩa.
Khói đen từ từ tỏa ra từ cánh tay trái, đậm đặc thành luồng bao phủ lấy thân xác dài thượt của con độc xà.
Salami vẫn lâm râm tụng niệm. Khói đen vẫn ngùn ngụt tỏa ra từ cánh tay trái.
Nắng bắt đầu chiếu xiên xiên qua cửa sổ. Lũ chim cũng đã bận rộn kiếm mồi, không còn ca hót gì nữa. Hơi lạnh của đêm đã hết từ lâu, hơi mưa cũng đã tan.
Trong phòng hắc khí vẫn ngùn ngụt.
Khuất sau một thân cây lớn, trưởng lão Ratto khe khẽ lắc đầu, cúi nhìn hình chim Pica Pica đã chuyển từ lòng bàn tay lên bắp tay. Chim Pica Pica yên lặng, không hề nhảy múa, mắt nhắm nghiền say ngủ.
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi. Ánh nắng đã gần như thẳng đứng.
“Bộp!”
Salami ngã vật ra, đầu đập mạnh xuống nền phòng, mặt xanh nhớt như tàu lá. Cặp mắt mệt mỏi cố nhìn về phía con Tam nhãn thanh xà. Đầu rắn đã lành lại, thân thể có chút động đậy. Miệng rắn vẫn cắn ngập cánh tay trái Salami. Hai mắt rắn cùng hạt trắng trên đầu từ từ sáng lên.
Đâu đó trong không gian có tiếng phì phì:
“ – Tạ ơn chủ nhân!”
*
**
Giữa trưa, ánh nắng gay gắt dội xuống Nakara. Nơi này đang giữa mùa hè, nhiệt độ cao đến mức dòng Asura vốn ồn ĩ dường như cũng dịu lại mệt nhoài thở dốc trong bầu không khí oi bức hầm hập. Nhưng nóng nực nhất phải kể đến những đỉnh núi trọc trơ trọi của Nakara. Cây cỏ chết khô, vàng xạm. Đá nóng như nung.
Tạ Minh nép mình trong một tiểu cốc nông choèn chỉ vừa đủ tránh đi ánh mặt trời bỏng giãy chiếu thẳng đứng của trưa hè. Mồ hôi đầm đìa, môi khô nứt nẻ. Nhưng ánh mắt thì thật sáng, rừng rực nhìn về phía quả trứng trắng lấp lóa đang tự dịch chuyển cách nền đá hơn một thước. Hiện tượng kì lạ này đã xảy ra cả tuần qua.
Cậu thiếu niên của Ly Sát Điện thoáng mím môi rồi nhắm mắt tiếp tục tu luyện. Chừng nửa khắc sau, ánh mặt trời tụ lại óng ả như mật rót thẳng vào quả trứng lớn. Đá núi bên dưới lốp bốp nứt vì nhiệt lượng quá cao.
“Rắc!”
Âm thanh khô khốc vang lên. Tạ Minh choàng mở mắt.
Một cái mõm dài hơi nhọn chọc qua lớp vỏ dày đang rơi lả tả.
“Chách chách chách …”
Thêm một đôi mắt tròn xoe sáng long lanh lộ ra, chằm chằm nhìn Tạ Minh đang mướt mải mồ hôi.
“Bụp”
Lớp vỏ trứng hoàn toàn tách đôi. Một hình thù tròn căng với đôi cánh là lớp da căng từ mạng sườn đến đầu cánh nhòn nhọn đập vỗ liên tục.
Tạ Minh sững sờ nhìn con vật mới nở trước mặt. Bình thường những con vật nhí thường rất dễ thương, nhưng nó chẳng thấy con vật dị dạng đang chấp chới trong không gian này đẹp đẽ dễ thương hay đáng yêu ở bất kì điểm nào. Ưu điểm duy nhất có lẽ là phần thân tròn ủng. Nhưng màu da thâm thâm lớp lông tơ lởm chởm màu xám đang dần khô đã xóa đi tất cả. Chưa kể cặp cánh nhỏ xíu gầy rộc với cái cổ dài ngoẵng và cái mõm đầy răng cứ chách chách không ngừng.
- Ái …
Vừa rưới người tới trước một chút, Tạ Minh đã kêu ầm lên, gạt vội con thú xấu xí ra, tay xoa xoa vào chỏm mũi vừa bị táp một phát đau điếng. Lừ mắt nhìn lại thì con thú độc ác đã chệnh choạng gượng dậy, loi choi nhảy như bị bỏng, đôi mắt đen ươn ướt nhìn thẳng vào nó.
Tạ Minh thở dài ngao ngán, bế con quái thú lên, lầu bầu:
- Chẳng hiểu mày là cái giống gì mà xấu xí thế ? Lại nặng nữa! Da dẻ gì mà sần sùi! Người ngợm thì hôi hám! Cứ chách chách hoài!
Con quái thú lúc này lại ra vẻ sung sướng dụi dụi đầu vào lớp áo ngoài khiến Tạ Minh thốt nhiên bật cười nhè nhẹ nhưng lại nhanh chóng nghiêm mặt, giọng ra vẻ cứng rắn:
- Mày không phải nịnh tao nha! Tao còn định ninh hầm mày đây! Chờ mãi, tốn bao nhiêu công phu của ta! Mà gượm đã, mày cũng cần có tên nhở! Xem nào … xem nào … gọi mày là Tun Tun nhé, tên con chó nhỏ ngày xưa của tao! Hả ?
Tạ Minh lắc đầu đầy bất lực nhìn con thú nhỏ đã ư ử ngủ từ đời nào. Nó nhẹ nhàng kéo vạt áo che đi cái nắng rớt trên phần cánh gồ lên của Tun Tun rồi lao xuống chân núi.
*
**
Trời vừa xẩm tối, trưởng lão Hoenir đã lăn ra từ bông hòa màu vàng khè vừa lách ra từ một kẽ nứt bên bức tường phía đông của tầng cao nhất ký túc xá Simorgh.
- Sư đệ ? Ha ha, bộ dáng ngươi vẫn như ngày nào!
Lão già gác cửa Osam cười lên khùng khục nhìn Hoenir tròn căng đang loay hoay phủi bụi, khuôn mặt hồng hào lấm láp cát bụi.
- Sư huynh đứng đấy mà cười! Giúp đệ mau, không nhà Simorgh thiệt hại thì đừng trách !
Một khuôn mặt giống hệt lão Osam lộ ra trong ánh trăng đầu tháng mỏng manh, nhăn nheo cười nói:
- Việc vặt mà đệ cũng cần giúp ư ? Khu Korpiklaani của đệ dạo này nặng mùi quá, huynh ở đây cũng nhảy mũi suốt!
Hoenir sư phụ vuốt vuốt đám mạng nhện khỏi chùm râu trắng như cước, quệt ngang qua cái trán bóng lưỡng, than thở:
- Mấy huynh ăn ở luộm thuộm bẩn thỉu quá! Nếu thích tu luyện đến thế sao không vào hẳn cấm địa mà lưu lại góc tăm tối này làm gì ?
Một tiếng nói khàn khàn vang lên từ góc phòng ngay sau lưng vị trưởng lão béo lùn:
- Sư đệ thật là, ăn miếng trả miếng không thua ai bao giờ!
Hoenir trưởng lão giật nẩy mình xoay lại, kinh ngạc thốt lên:
- Ồ, Oma huynh! Đệ cứ tưởng huynh có mệnh hệ nào, bỏ lại Osam và Oba nhị sư huynh!
Bóng người chìm trong bóng tối rung lên vì cười rồi nhỏm dậy đi đến giật chòm râu dài của Hoenir làm vị trưởng lão chuyên trồng trọt kêu váng lên.
Cuối cùng cả bốn người thân tình ngồi đàm đạo trên một chiếc ghế cong cong như mảnh trăng màu bạc lửng lơ trên nền trời xanh thẫm cuối thu.
- Thế hôm nay đệ đến đây có chuyện gì ?
Hoenir trưởng lão thoáng nhìn vị đại ca Oma của ba huynh đệ trấn giữ nhà Simorgh, đoạn nói:
- Cũng vì mấy tiểu tử nhà các huynh thôi! Ây da! Chẳng là đệ muốn nhờ mấy huynh cầm chân Hắc Lan sư tỷ!
- Trời đất!
Oma, Osa, Oma huynh đệ thất thanh kêu lên.
Hoenir trưởng lão cười lên khanh khách thích thú, đoạn rì rầm giải thích.
Ba khuôn mặt già nua khắc khổ giống hệt nhau lúc gật đầu, lúc nhăn nhó, lúc gãi gãi má, … đều nhau như thể được bắt nhịp.
Sau chừng hai khắc nghe Hoenir thuyết phục, cả ba nhìn nhau thiểu não:
- Đành vậy!
Rồi nhìn về phía ký túc xá Sobek xa xa, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi cùng ngại ngần.
Chỉ có Hoenir trưởng lão đang run rẩy vì phải cố nén tiếng cười thích thú thỏa mãn cứ chực vọt ra. Động vào mấy tỷ muội bên nhà Sobek chẳng khác nào cầm que chọc phá mấy sư tử đang ngủ chứ. Mới nghĩ thôi mà đã rợn cả người.
Trăng thượng huyền cuối thu vẫn mỏng mảnh sáng. Đã lâu rồi mấy vị trưởng lão trên ngàn tuổi mới ngồi với nhau vui vẻ như vậy, như những ngày rất xưa, khi họ còn trẻ.
*
**
|