Nơi phong ấn biệt lập trong lòng Dương Kỳ Sơn. Cả đoàn đám Dương Chân nơm nớp đi xuyên vào giữa thạch trận của tế đàn. Đi thẳng từ vách đá phía nam đi sâu vào trung tâm của khu vực phong ấn.
"Cẩn thận!", "Bên trái", "Phía trên bên phải!"
Cả đoàn sáu người trước sau cùng đề cao cảnh giác, mỗi người đều tự tế xuất tiên kiếm, tay bắt sẵn kiếm quyết bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất kích đối phó lại yêu kí lẩn quẩn xung quanh khu vực tế đàn.
Trong đám thì thân thể Hỏa Nguyên bẩm sinh của Nhạc Thiên là tiện lợi nhất, chân nguyên pháp lực thuộc tính Hỏa của gã vốn là khắc tinh của yêu ma tà khí. Hai bên tả hữu của gã chưởng vỗ kiếm khua liên tiếp đánh ra những đạo thuần dương lôi hỏa, lửa thiêu ầm ầm như sét giật, hào quang bắn tứ phía lan tỏa ra xung quanh cực kỳ uy phong, khiến cho bọn Dương Chân nhìn phải hâm mộ vô cùng.
Cả đoàn tiến tới, chân đạp lên sàn đá nứt nẻ khắp nơi của tế trận, cảm nhận từng đợt chấn động vẫn không ngừng gia tăng rung chuyển mặt đất, khói mù bao trùm cả tế đàn, những đệ tử của Côn Lôn tận mắt nhìn thấy tâm huyết của tiên tổ biển thành cảnh tượng thế này, không khỏi cảm khái vô cùng. Đối mặt với cục diện ấy, dựa vào tu vi của bọn họ e rằng dù có lòng cũng chẳng có sức.
Suốt quãng đường, tiếng ma khóc quỷ gào không ngừng xối vọng bên tai, yêu thức thần niệm như oan hồn phệ quỷ vậy chặt xung quanh. Càng đi sâu vào yêu lực càng mãnh liệt. Cả bọn trong lòng tuy sợ hãi những cũng không thể bó tay chờ chết, nghiến răng tiến tới đến cùng, quyết tâm xem thử phong ấn đó rốt cục ra sao.
Có điều bọn họ tại nơi yêu niệm tung hoành này cũng không dám phóng xuất thần niệm của mình ra dò xét, sợ không cẩn thận gặp phải yêu lực tà pháp mê hồn nên chỉ có thể dùng mắt mà nhìn đường, dùng tai nghe ngóng tám hướng chú ý tiến bước thật cẩn thận.
Dương Chân phóng Thiên Tru Kiếm hóa thành hàng chục đạo chớp lóe dày đặc như tổ ong, cùng hợp lực với Tinh Hà Kiếm của Sở Thắng Y quét sạch một quầng mây tà quái phía trước làm không gian trước mặt như được trải rộng ra.
Trong lúc bất giác, cả đám đã tới chỗ vị trí tượng Chu Tước là nơi chủ chốt của một tế đàn. Đó là chỗ tế đàn rất rộng lớn, có một cái đỉnh đồng chín quai hết sức cổ kính sừng sững nằm bên trên. Điều đặc biệt là tòa tế đàn này mười phân yên ắng, không hề có cảnh tượng của yêu khí bốc lên, cũng không hề có một tiếng gầm gào quái dị nào quấy phá.
"Đây chắc là một cái Cửu Tích Tử Đỉnh, xem ra đã tới chính giữa rồi." Sở Thắng Y đứng trên tầng bậc đá cao nhất chỉ về phía trước nói.
"Mọi người xem, trên thân đỉnh có khắc một con cửu vĩ hồ ly." Khả năng thích ứng phi thường của Tiêu Nguyệt Nhi sau một hồi đình trệ đã hồi phục trở lại, dám một mình lớn mật chạy lên trước đứng dưới cái đỉnh nghiêng đầu quan sát, có vẻ như phát hiện ra vật gì rất thú vị, vừa nói dứt liền ngoái đầu nói thêm một câu: "Trông rất xinh xắn!"
"Trong truyền thuyết, cửu đỉnh là để phong ấn vương tôn của chín bộ yêu tộc cùng một vài kẻ có sức mạnh hãn thế trong yêu tộc, nơi này lẽ nào là Vương tôn của hồ tộc?" Tiêu Thanh Nhi cũng tiến lên ngạc nhiên thốt.
Dương Chân hít hít mũi, phát giác có một luồng hơi thở như hương như hoa mát dịu sảng khoái, như có như không phảng phất tỏa tới. Ngoái đầu ngó trái ngó phải rồi lại nhìn mọi người nhưng dường như không ai có phát hiện gì.
"Mọi người đang nói nô gia đó ư?" Một giọng nữ nhân yểu điệu dịu dàng truyền tới.
Một nữ tử áo trắng tuyệt sắc từ phía sau chiếc đỉnh liền bước ra. Cả đám vừa nhìn thấy đều lập tức ngơ ngẩn cả người.
Nữ tử đó mày mắt như vẽ, da dẻ trắng hơn tuyết, toàn thân trên dưới yêu điệu như không xương tựa hồ như được tạo thành từ nước vậy. Nét thanh đạm như hoa sen, nét quyến rũ tựa hải đường, cho dù những thứ gọi là thiên bàn phong tư, vạn chủng phong tình cũng không thể hiện được một phần nhỏ.
So với yêu nữ Dao Cơ, có thể nói không khác gì một đóa Thụy Liên so với một bông Mẫu Đơn.
Lúc này, nàng ta đang mỉm cười nhìn đám Dương Chân, ánh mắt như nước chảy mùa xuân, vô luận là nam hay nữ tại hiện trường đều cảm thấy trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ lạ, bị sự hấp dẫn của nàng ta cuốn hút.
"Đó là Huyễn thuật, mọi người chú ý!" Sở Thắng Y đột nhiên cất giọng thốt.
Hai nàng Tiêu Thanh Nhi và Tiêu Nguyệt Nhi nghe thấy vậy liền phi thân ngược trở lại, sáu đệ tử Côn Lôn cùng thu kiếm về trong tay thủ thế cẩn thận.
Không ngờ nữ tử đó lại dừng chân ngay trước đỉnh, thấy vậy liền khẽ chau mày giận dỗi nói: "Nô gia tên là Bạch Tiêm Tình, có gì đáng sợ đâu, lẽ nào nô gia lại ăn thịt các người hay sao?"
"Người là tộc Hồ yêu?" Sở Thắng Y tiến lên một bước chỉ kiếm hỏi.
"Nhóc con kiến thức không tệ." Bạch Tiêm Tình đối với đám người vũ khí sẵn sàng này tựa hồ coi như không có, tiếp đó liền chuyển giọng hỏi: "Các ngươi đều là đệ tử Côn Lôn?"
Thấy cả đám im lặng, ánh mắt nàng ta tức thì lộ ra nét giận, thần sắc lại như có chút do dự bất định. trầm ngâm giây lát rồi mới cẩn thận nói tiếp: "Các ngươi... có biết Mạc Thiên Ca ở đâu không?"
"Mạc Thiên Ca?" Cả đám ngẩn người không hiểu.
"Phải, trong mắt các ngươi hắn là một tội nhân của Côn Lôn, cấu kết với yêu nghiệt, chỉ sợ Côn Lôn đã sớm xóa tên hắn mất rồi, ha ha..." Thần sắc Bạch Tiêm Tình đột nhiên biến thành ai oán vô cùng, cặp mắt trở thành ngơ ngẩn vô hồn.
Đám Sở Thắng Y tức thì trong lòng chợt nảy sinh nghi vấn, nữ tử này rốt cục là có lai lịch thế nào?
"Ngươi không phải là có dính líu tới mấy vị tiên bối của Côn Lôn ta đó chứ?" Nhạc Thiên cười hi hi hỏi.
Vốn trong thế gian phàm tục cũng có truyền thuyết yêu hồ thường huyễn hóa thành những yêu cơ tuyệt sắc đi nhiễu loạn sự bình yên của nhân gian. Từ Đạo môn cũng có một hai kẻ chẳng ra gì bị yêu nữ câu hồn quyến rũ. Đương nhiên, cũng chỉ có cái loại dị dạng chẳng hề cấm kỳ điều gì như Nhạc Thiên này mới dám có những ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy mà thôi.
"Nhạc sư đệ không được nói bừa, Vương tôn của òồ tộc bị phong ấn mấy ngàn năm qua, sao có thể có quan hệ với Côn Lôn tiền bối chúng ta được?" Sở Thắng Y giận giữ đáp.
"Sai rồi, sai rồi..." Ánh mắt Bạch Tiêm Tình vẫn tỏ ra mê ly, tựa hồ xuyên suốt không gian thời gian quay trở về quá khứ xa xưa, cay đắng thốt: "Nô gia bị đánh vào trong phong ấn bất quá mới có năm trăm năm, Nguyên thần của Hồ vương chân chính đã sớm bị đốt cháy tiêu tán từ lâu rồi."
"Kẻ oan gia mà nô gia yêu dấu chính là đệ tử chứ Thái của Côn Lôn phái các ngươi, nếu hắn còn sống thì ắt cũng đã được tiêu dao nơi thiên giới rồi. Còn nếu vẫn còn bị ràng buộc tại nhân gian, năm trăm năm qua vì sao hắn thủy chung không chịu tới đây gặp ta một lần?" Trong giọng nói ẩn chứa bi ai cay đắng vô hạn, hàng mi dài của nàng ta khẽ chớp, ánh mắt rưng rưng một lớp sương mờ.
Bất chợt nghe thấy những điều đó, cả đám đệ tử Côn Lôn đúng là trở tay chẳng kịp, không biết nên ứng phó làm sao cho phải.
"Yêu nghiệt vẫn là yêu nghiệt, các ngươi đều bị ả mị hoặc hết rồi sao?" Lãnh Phong đột nhiên cất bước vững chắc tiến lên, chênh chếch đưa thành Tà Nguyệt ngó đám người, trong mắt chàng lóe hàn quang như băng tuyết, sát khí đầy rẫy, lạnh lùng quát.
"Lãnh gỗ khô, ngươi ăn lộn thuốc rồi hay sao, vị tỷ tỷ này không phải là kẻ xấu đâu." Tiêu Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy Bạch Tiêm Tình rất đáng thương, là một người đau khổ, nàng ta nào biết lòng người hiểm ác, một lòng cho rằng người ta là kẻ thiện lương vô tội.
Lãnh Phong nghe thấy vậy, khí hung sát lại càng thêm ác liệt, trừng mắt giận dữ với Tiêu Nguyệt Nhi một cái, chẳng nói chẳng rằng cùng với Tà Nguyệt hợp thành một thể hóa ra một luồng gió xoáy màu lam, anh kiếm sắc bén sáng trắng như mặt trăng chém về phía Bạch Tiêm Tình.
"Không được!" Tỷ muội Tiêu Nguyệt Nhi đồng thanh hét lên, giơ tay định ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa.
Chỉ thấy hình bóng gầy yếu xinh đẹp kia bị luồng kiếm quang lạnh lẽo vô tình chém tan tành thành vô số mảnh vụn bay phất phơ rồi biến mất. Lãnh Phong đang đứng đúng vào vị trí của nàng ta, quần áo tóc tai bay phần phật trong gió.
Bất quá hiện tại ánh mắt của đám Dương Chân lại đang nhìn sang phía bên kia của chiếc đỉnh một cách vô cùng kỳ quái, một vầng quang ảnh đẹp đẽ như có như không đang huyễn hóa thành hình, tựa hồ như được che phủ bởi một tầng sương khói mịt mù không rõ.
"Chết cũng tốt... nô gia sớm đã không còn muốn sống nữa rồi." Bạch Tiêm Tình đưa tay khẽ vịn vào chân chiếc đỉnh đồng, thân thể yếu đuối như nghiêng ngả theo luồng gió, thần tình rất thê lương.
Thấy Lãnh Phong còn muốn xuất thủ tiếp, Sở Thắng Y trong lòng bất nhẫn vội ngăn lại nói: "Đó là huyễn tượng từ pháp thân của ả, nguyên thần chỉ e vẫn còn ở bên trong phong ấn, giết cũng không hết được đâu."
Chẳng biết tại sao, từ sâu trong nội tâm của Dương Chân chợt cảm thấy xao động bất thường, hắn buột miệng thốt: "Lãnh sư huynh, nàng ta không có ác ý đâu."
Lãnh Phong giận dữ hừ một tiếng, thu Tà Nguyệt trở lại rồi di chuyển đến một góc tế đàn khoanh tay đứng đó, không thèm lý gì tới nữa.