Tâm niệm chưa qua, hai thớt ngựa đã đến bên cạnh hai người. Độc Cô Vũ kỵ thuật tinh diệu, chàng đánh vòng mà qua. Độc Cô Oánh không ghìm được cương ngựa, trong lòng tức tối, nàng liền lớn tiếng hô nhường đường:
"Tránh ra mau! Ngươi muốn gì đây?"
Đoàn Khắc Tà như người trong mộng mới tỉnh, chàng vội vàng nói:
"Xin lỗi, ta quên nhường đường."
Chàng khẽ lệch sang một bên, nhường cho Độc Cô Oánh vượt qua bên thân mình. Thế nhưng Sử Triêu Anh đột nhiên vung tay lên, hai mũi mai hoa châm bắn vào đùi ngựa. Tuấn mã liền hí dài một tiếng, nhất thời vó trước khụy xuống, cơ hồ hất Độc Cô Oánh khỏi lưng ngựa.
Độc Cô Oánh sớm đã phòng bị đối phương tập kích nhưng lại không lường trước là Sử Triêu Anh ra tay.
Độc Cô Oánh nhân vì trong lòng đã có chuẩn bị, ứng biến cũng vô cùng thần tốc. Chỉ thấy kiếm quang chớp lóe, "bá" một tiếng vang lên, vó trước của thớt mã vừa khụy đất, Độc Cô Oánh cũng đã từ lưng ngựa bay lên. Khi người còn đang lơ lửng trên không, nàng đã xuất một chiêu "Kim ưng triển sí", kiếm quang như dải lụa, hướng Sử Triêu Anh hung hãn đâm tới.
Độc Cô Oánh là môn hạ của Công Tôn đại nương, kiếm thuật của Công Tôn đại nương đương thời không ai sánh được. Độc Cô Oánh mặc dù chỉ được sư tỷ Lý Thập Nhị Nương thay mặt sư phụ truyền thụ nhưng cũng đã học được tâm pháp của sư môn, xác thực bất phàm. Sử Triêu Anh lúc đầu không để nàng trong lòng một chút nào, không ngờ nàng lại tấn công mau lẹ như vậy. Chỉ thấy kiếm quang lướt qua, một lọn tóc đã theo lưỡi kiếm bay lên!
Sử Triêu Anh bị đối phương chiếm lấy tiên cơ, nàng chưa kịp rút đao ra đỡ chiêu, Độc Cô Oánh đã nhanh như chớp công liền liên hoàn tam kiếm, mỗi kiếm đều đâm thẳng tới các huyệt đạo yếu hại của Sử Triêu Anh, tức thì bức bách Sử Triêu Anh tay chân luống cuống lâm vào nguy hiểm!
Đoàn Khắc Tà vô cùng bất mãn Sử Triêu Anh mang phiền toái đến cho chàng. Chàng vốn không muốn quản nhưng mắt thấy mỗi kiếm của Độc Cô Oánh đều quá độc địa, nếu như chàng thực sự không ra tay, chỉ sợ Sử Triêu Anh chưa kịp rút đao đã chết dưới kiếm của nàng ta. Đoàn Khắc Tà nhíu đôi lông mày, chàng không làm sao được, chỉ đành bước lên giúp Sử Triêu Anh phá giải một chiêu.
Khi Đoàn Khắc Tà bước lên, vừa vặn liên hoàn tam kiếm của Độc Cô Oánh đang sử đến chiêu thứ tư "Ngọc nữ đầu thoa". Mắt thấy Sử Triêu Anh quyết không thể tránh được, ngón tay giữa của Đoàn Khắc Tà liền bật ra, "Choang" một tiếng, chàng đã bắn thanh cương kiếm của Độc Cô Oánh tung ra.
Độc Cô Oánh vừa sợ vừa giận, nàng hét lên:
"Ác tặc, ta liều mạng với ngươi!"
Độc Cô Vũ tuy đã nhìn ra Đoàn Khắc Tà hoàn toàn không có ác ý nhưng cũng đã ngầm giới bị, đề phòng bất trắc. Vừa nghe thấy tiếng muội muội kêu, chàng lập tức quay đầu ngựa, đúng lúc nhìn thấy Đoàn Khắc Tà bắn bật binh khí của muội muội mình ra, hơn nữa lại đứng ngay trước mặt, khoảng cách hai người lúc đó rất gần, đưa tay có thể chạm tới nhau. Độc Cô Vũ trong lúc cả kinh, sợ Đoàn Khắc Tà có hành động không đứng đắn đối với muội muội, không kịp suy nghĩ, chàng lập tức cũng hét lên một tiếng:
"Ác tặc, xem tiễn!"
Tay vừa mới vung ra, tức thì từ trên lưng ngựa chàng đã phóng tới hai mũi đoản tiễn.
Đoàn Khắc Tà đang muốn phân biện, bỗng dưng phát giác phía sau có tiếng gió, đoản tiễn của Độc Cô Vũ đã phóng tới. Đoàn Khắc Tà quơ tay chụp lấy đoản tiễn, vừa vặn kiếm chiêu của Độc Cô Oánh đã đánh tới. Đoàn Khắc Tà tiện tay lấy đoản tiễn gạt ra, "Cắc..." một tiếng, đoản tiễn bị chém chỉ còn lại nửa tấc, cơ hồ gần chém thương cả ngón tay Đoàn Khắc Tà.
Mấy mũi đoản tiễn của Độc Cô Vũ bắn ra vừa mạnh mẽ vừa chuẩn xác. Đoàn Khắc Tà khả dĩ có thể ngạnh tiếp được nhưng công phu của Sử Triêu Anh lại không đến bực này. Mặc dù nàng tránh cũng nhanh, nhưng cây ngọc trâm trên đầu cũng bị đoản tiễn đánh rơi.
Sử Triêu Anh vừa sợ vừa giận, lúc này cũng đã nhảy ra xuất thủ. Nàng lấy ra một nắm mai hoa châm, muốn nặng tay thi triển tuyệt kỹ trước, bắn ngã tuấn mã của Độc Cô Vũ.
Đoàn Khắc Tà chớp nhoáng quay mình lại, phất ra một phách không chưởng đánh rơi toàn bộ mai hoa châm rồi trừng mắt nhìn Sử Triêu Anh. Phách không chưởng mới đánh sang, Sử Triêu Anh kêu lên "ối da" một tiếng, tức thì nàng giống như trái cầu bằng da bị ném bay ra ngoài ba trượng. Một chưởng này chàng vận dụng kình lực rất khéo léo, kỳ thật Sử Triêu Anh không hề đau đớn chút nào, nàng thất thanh kêu lên kinh hãi hoàn toàn là vì chưởng này đánh ra nằm ngoài dự liệu của nàng.
Thế nhưng phách không chưởng của Đoàn Khắc Tà cũng dụng tới nội lực hùng hậu. Chàng từng giao thủ với Độc Cô Vũ, biết công lực Độc Cô Vũ không yếu, đoán rằng có thể chịu đựng được. Chàng vì không muốn cho Sử Triêu Anh ngang ngược gây rối, cho nên mới đánh rớt hết mai hoa châm.
Đáng tiếc là trong lúc cấp bách Đoàn Khắc Tà không kịp nghĩ đến Độc Cô Vũ có thể chịu được chưởng này nhưng thớt mã của chàng ta lại không chịu được. Tuấn mã bị chưởng phong chấn động, đang ở thế không ngừng chồm đến, đột nhiên ngừng lại rồi lui về phía sau mấy bước, nhảy điên cuồng, cơ hồ hất Độc Cô Vũ rơi xuống.
Chuyện thành như vậy, Độc Cô Vũ cũng mang hảo ý của Đoàn Khắc Tà xem thành ác ý. Trong lúc giận dữ, chàng nhảy khỏi lưng ngựa, tay vung chiết phiến , xuất thủ điểm đến tử huyệt Đoàn Khắc Tà.
Đoàn Khắc Tà khinh công trác tuyệt, lúc này chàng đã không cần phải chiếu cố đến Sử Triêu Anh nữa, lập tức chàng thi triển công phu tinh xảo "đằng", "na", "thiểm", "triển", trong chớp mắt đã liên tiếp tránh khỏi bảy lần điểm huyệt của Độc Cô Vũ. "Chiết phiến điểm huyệt" của Độc Cô Vũ vốn là võ lâm nhất tuyệt, vậy mà ngay cả chéo áo của chàng cũng không điểm trúng.
Độc Cô Vũ biết rõ võ công của đối phương cao hơn mình rất nhiều nhưng cũng chính vì như vậy nên trong đầu mới có ý niệm liều mạng "Khoát liễu xuất khứ", không ra tay thì thôi, đã ra tay thì dùng thủ pháp tàn độc nhất, không phải điểm vào tử huyệt thì cũng điểm vào tàn huyệt. Độc Cô Oánh so với ca ca càng căm hận Đoàn Khắc Tà hơn, nàng không chỉ nghĩ giống ca ca, mới ra tay là dùng chiêu sát thủ mà còn luôn miệng mắng chửi Đoàn Khắc Tà là ác tặc.
Đoàn Khắc Tà dưới sự liên thủ giáp công của huynh muội bọn họ, chàng cũng phải xuất ra bản lãnh toàn thân mới tránh khỏi thụ thương. Trong lòng chàng cũng ngầm sinh tức giân, "Cứ xem như đồng bạn của ta không đúng, đã bắn ngựa của các ngươi trước, nhưng các ngươi cũng bất kể, hung ác như vậy, vừa ra tay là muốn đoạt tính mạng."
Đoàn Khắc Tà thi triển vài loại thân pháp đều không thoát ra được, thật không dễ dàng.
Lúc này, chàng mới chụp lấy một cơ hội, mạo hiểm xẹt qua bên người Độc Cô Oánh hô lên:
"Dừng tay!"
Độc Cô Oánh công gấp không ngừng, nàng lại một kiếm đâm tới, cũng quát lên:
"Ác tặc, muốn chạy à?"
Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:
"Nếu ta là ác tặc, ta đã sớm lấy tính mệnh ngươi rồi. Ta không đánh các ngươi, là do ta nể mặt Sử cô nương... "
Chàng còn chưa nói dứt, Sử Triêu Anh đã ở một bên kêu lên:
"Ai khiến ngươi nể mặt ta? Hai tên tiểu tặc này tàn ác quá mức, cho dù ngươi đánh bọn chúng một trận, ta cũng không thương xót bọn chúng chút nào!"
Sử cô nương trong lời của Đoàn Khắc Tà đương nhiên là chỉ Sử Nhược Mai, trong khi chàng nói mấy câu đó, thực sự trong lòng tràn ngập chua xót, thật không ngờ Sử Triêu Anh lại tưởng rằng đang nói đến nàng cho nên mới la lối, kêu Đoàn Khắc Tà bất tất phải nể mặt, thật tình là khiến cho Đoàn Khắc Tà dở khóc dở cười.
Độc Cô Oánh tức giận muốn nổ tung lồng ngực, nàng lớn tiếng mắng:
"Đâu ra cái lý này, ai cần các ngươi thương xót!"
Thanh cương kiếm trong tay nàng như bóng với hình, bám sát Khắc Tà cấp tốc đâm tới, "Thần long xuất hải", "Linh viên thoán chi", Huyền điểu hoa sa", "Mãnh kê đoạt túc", liên tiếp mấy chiêu cực kỳ lăng lệ mãnh liệt, mỗi kiếm đều không rời các huyệt đạo yếu hại trên người Đoàn Khắc Tà.
Đoàn Khắc Tà vội vàng cấp tốc ứng phó, không còn thời gian giải thích. Hơn nữa, chàng cũng không biết giải thích từ đâu, cuối cùng cũng không thể nói rõ ràng minh bạch với người khác rằng: "Sử Nhược Mai là hôn thê của ta, bây giờ vị hôn thê này không cần ta nữa nhưng ta vẫn nể mặt nàng, cho nên mới hạ thủ lưu tình đối với các ngươi."
Độc Cô Vũ còn tương đối bình tĩnh, so với muội muội cũng hiểu biết hơn, chàng nghe thấy Sử Triêu Anh kêu lên, trong lòng nghĩ thầm: "Nguyên lai yêu nữ này cũng họ Sử, chà, ta lại nghi ngờ rằng đó là Sử hiền đệ, thực sự là buồn cười."
Thế nhưng nghi ngờ trong lòng chàng vẫn chưa thể tiêu trừ, "Quái lạ, yêu nữ này đột nhiên lén tập kích chúng ta, loại ác tặc như vậy còn nói cái gì là nể mặt ả? Hơn nữa, xem ra tên ác tặc này cũng thực sự chưa thi triển hết bản lãnh?"
Độc Cô Vũ nảy sinh nghi ngờ, chiết phiến điểm đến bối tâm của Đoàn Khắc Tà lbỗng dưng dừng lại quát:
"Rốt cuộc ngươi là ai? Chúng ta và ngươi có oán cừu gì, vì sao ngươi luôn đối nghịch với chúng ta?"
Độc Cô Vũ nói mấy câu đó, Sử Triêu Anh nghe chỉ hiểu được một nửa. Nguyên lai Độc Cô Vũ ngoài việc xem Đoàn Khắc Tà và Sử Triêu Anh là một bọn, việc Sử Triêu Anh tập kích lần này cũng tính lên mình Đoàn Khắc Tà, hơn nữa đối với việc Đoàn Khắc Tà đã từng lén xông vào nhà bọn họ, cũng khiến cho huynh muội bọn họ lòng mang ác ý. Sử Triêu Anh chỉ biết đến việc trước mắt, lại không biết tình tiết trước đó giữa Đoàn Khắc Tà và huynh muội bọn họ. Đoạn Khắc Tà lúng túng giải thích không thành lời, Sử Triêu Anh ở một bên đang lúc dương dương đắc ý, nàng lại nói:
"Hai người các ngươi là lũ chim non mới xuất đạo hay sao? Đỉnh đỉnh đại danh Đoàn tiểu hiệp Đoàn Khắc Tà mà các ngươi cũng không biết sao! Hừm, ta xem các ngươi còn đám sính hung khi phụ ta nữa không?"
Thần khí lời nói của nàng mang theo vài phần khinh miệt. Độc Cô Vũ thất kinh kêu lên:
"Cái gì, ngươi thực sự là Đoàn Khắc Tà sao?"
Trong khoảnh khắc đó, Đoàn Khắc Tà vừa thẹn vừa giận, xấu hổ vô cùng, vội vàng thừa dịp Độc Cô huynh muội đương lúc ngạc nhiên, tức thời thi triển công phu "Nhất hạc xung thiên" bay khỏi vòng chiến, ôm quyền nói:
"Việc hôm nay là do chúng ta không đúng, ta xin nhận lỗi với các người!"
Chàng chợt chuyển thân, kéo tay Sử Triêu Anh lôi đi. Sử Triêu Anh bị hành động xuất kỳ bất ý của chàng làm cho hốt hoảng, nàng kêu lên:
"Ngươi sao vậy, ngươi không trút giận cho ta, ngược lại còn nhận lỗi với bọn chúng là sao?"
Đoàn Khắc Tà sa sầm nét mặt, chàng gằn giọng:
"Ngươi đừng tiếp tục gây phiền cho ta nữa!"
Rồi chàng kéo Sử Triêu Anh rời khỏi.
Độc Cô huynh muội nhìn nhau, Độc Cô Oánh vẫn chưa hết tức giận, nhưng cuối cùng một tiếng "ác tặc" cũng không chửi ra khỏi miệng được.
Độc Cô Oánh bước đến xem thớt ngựa của mình, đây là con "Đại Lương Uyển Câu" mà nàng rất yêu thích. Mặc dù nàng biết tuấn mã đã bị trúng một cây mai hoa châm nhưng cho rằng một cây mai hoa châm nhỏ như vậy vị tất có khả năng giết chết một kiện mã, chỉ cần hút được cây mai hoa châm ra sẽ không còn gì đáng ngại, nàng có thể dắt nó đi theo.
Nào ngờ nàng mới bước qua nhìn. Chỉ thấy kiện mã đã sùi bọt mép ra đầy đất, toàn thân bầm đen, một thớt bạch mã bây giờ đã biến thành hắc mã. Vừa bước lại gần đã ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc xông lên.
Độc Cô Vũ lấy làm kinh hãi, chàng nói:
"Đây là một cây mai hoa châm có tẩm kịch độc!"
Độc Cô Oánh vốn dĩ phẫn hận vẫn chưa hết, trong lúc này lửa giận càng bừng bừng bốc lên, nàng nhịn không được liền mắng chửi:
"Khá khen cho yêu nữ, độc ác lắm, thực sự đã làm ra như vậy, tự dưng sử dụng ám khí ác độc đến thế hại chết con ngựa của ta! Hừ, tên Đoàn Khắc Tà kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, bất luận hắn là đại hiệp tiểu hiệp gì, đã đi chung với yêu nữ kia thì nhất định không phải thứ tốt đẹp!"
Độc Cô Vũ chợt nói:
"Việc này có chỗ kỳ lạ?"
Độc Cô Oánh hỏi:
"Có gì kỳ lạ?"
Độc Cô Vũ đáp:
"Muội còn nhớ Thần Tiễn Thủ Lữ Hồng Xuân không?"
Độc Cô Oánh trên mặt thoáng hồng, nàng nói hắt ra:
"Huynh đề cập đến y làm gì, y thì có quan hệ gì?"
Lần đó, Lữ Hồng Xuân đến thăm nhà nàng, ngoài mặt thì nói là tới bái phỏng Độc Cô Vũ nhưng kỳ thật là vì muốn "tương thân", muốn được kết thân với Độc Cô Oánh.
Sau khi Độc Cô Oánh biết được thì rất không vui cho nên đến bây giờ còn không muốn nhắc đến danh tự của y.
Độc Cô Vũ cười nói:
"Muội đừng tức giận, ta còn chưa nói hết. Ta lại hỏi muội, muội còn nhớ lời y kể không?"
Độc Cô Oánh hỏi:
"Kể chuyện gì?"
Độc Cô Vũ nghiêm mặt nói:
"Hôm đó, y không phải đã đề cập đến chuyện của Đoàn Khắc Tà sao? Y nói Đoàn Khắc Tà có một vị hôn thê là dưỡng nữ của Lộ Châu Tiết độ sử Tiết Tung. Trước kia tên gọi là Tiết Hồng Tuyến bây giờ tên gọi là Sử Nhược Mai. Y còn nói rằng Sử Nhược Mai tiểu thơ là một hiệp nữ nhưng không biết Đoàn Khắc Tà gây ra chuyện gì nên đã một đi mất dạng, Đoàn Khắc Tà chính là đang đi tìm nàng trở về."
Độc Cô Oánh nói:
"Không sai, Lữ Hồng Xuân có nói qua như vậy. Ái chà, nói như thế, yêu nữ dùng mai hoa châm bắn chết con ngựa của muội không phải chính là Sử Nhược Mai sao?"
Độc Cô Vũ nói tiếp:
"Cho nên ta mới nói việc này có chút kỳ quặc. Đoàn Khắc Tà cùng nữ tử này đồng hành, hắn gọi nữ tử này là Sử cô nương, như thế đương nhiên là Sử Nhược Mai rồi. Không ngờ bọn họ đã lại hòa hợp như xưa, điều này cũng không cần lý đến họ. Thế nhưng Sử Nhược Mai này là một hiệp nữ, vừa là thân phận danh môn khuê tú sao lại dùng loại ám khí ác độc như vậy giết chết con ngựa của muội, xem chúng ta như cừu nhân, việc này không phải là quái sự hay sao?
Độc Cô Oánh bĩu môi nói:
"Du lãng trên giang hồ, cái gì mà đại hiệp, tiểu hiệp, nữ hiệp, đều là hư danh hết. Những loại này nhiều vô số kể, lời nói của người không đủ để tin tưởng. Sao có thể biết Đoàn Khắc Tà và Sử Ngược Mai kia là không phải là loại người như thế."
Độc Cô Vũ lắc lắc đầu nói:
"Đoàn Khắc Tà quyết không phải là hạng người lừa đời lấy tiếng, danh khí của Sử Nhược Mai kia mặc dù không có gì vang dội nhưng chính từ miệng Lữ Hồng Xuân nói cô ta là một nữ hiệp, thiết nghĩ cũng sẽ không hành sự tà ác tựa yêu nữ như vậy?"
Độc Cô Oánh cười lạnh nói:
"Lời người là giả, mắt nhìn mới thật. Bọn chúng tà ác như vậy, còn có gì hoài nghi?"
Độc Cô Vũ đáp:
"Còn có một chuyện cổ quái nữa, đến tận hôm nay, ta nghĩ mãi mà không sao lý giải được."
Độc Cô Oánh hỏi:
"Có phải huynh muốn nói đến việc đêm hôm đó?"
Độc Cô Vũ đáp:
"Không sai, đêm hôm đó, canh ba nửa đêm Đoàn Khắc Tà đột nhập vào nhà chúng ta. Đầu tiên Sử đại ca tại hoa viên đụng phải y, sau đó còn cùng y giao thủ. Khi đó chúng ta không biết y là Đoàn Khắc Tà, chỉ nghĩ y là ưng khuyển của triều đình phái đến bắt Sử đại ca."
Độc Cô Oánh lúc này cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, nàng yên lặng nghe ca ca nói:
Độc Cô Vũ hít một hơi rồi lại tiếp:
"Chuyện này có ba điểm khả nghi. Thứ nhất là Sử đại ca và Đoàn Khắc Tà đều đã từng ở Kim Kê Trại, Sử đại ca cũng từng nói qua, huynh ấy và Đoàn Khắc Tà mặc dù không phải bằng hữu rất thân quen nhưng đáng lẽ cũng phải biết chứ, tại sao đêm đó Sử đại ca không nói ra, còn chửi Đoàn Khắc Tà là tiểu tặc? Thứ hai, vốn dĩ với thân phận của Đoàn Khắc Tà, y hoàn toàn có thể quang minh chính đại cùng chúng ta gặp mặt, vì sao mà canh ba nửa đêm lén lén lút lút vào trộm nhà người ta? Thứ ba, đêm đó sau khi Đoàn Khắc Tà rời đi, Sử đại ca cũng không từ mà biệt. Không biết việc huynh ấy bỏ đi và Đoàn Khắc Tà có liên quan gì với nhau?"
Độc Cô Oánh yên lặng cúi đầu suy nghĩ, một hồi lâu nàng mới nói:
"Mấy điểm khả nghi này đích thực khiến người ta khó đoán được. Hoặc giả là Sử đại ca đã sớm biết Đoàn Khắc Tà không phải người tốt, cho nên mới không chịu nhận là biết hắn."
Độc Cô Vũ lắc đầu:
"Vị tất là như vậy. Huynh ấy nếu như không muốn giữa tràng tương nhận Đoàn Khắc Tà, thì sau đó cũng nên nói với chúng ta chứ."
Độc Cô Oánh nói:
"Nhưng nghi ngờ này sợ rằng chỉ khi nào gặp Sử đại ca mới có thể minh bạch được."
Độc Cô Vũ lại nói:
"Sử đại ca họ Sử, vị cô nương kia của Đoàn Khắc Tà cũng là họ Sử...."
Độc Cô Oánh không nhẫn nại được, nàng liền ngắt lời mắng:
"Sử Nhược Mai yêu nữ đó sao có thể đánh đồng như nhau được? Họ Sử nhiều lắm, đương nhiên khó tránh khỏi có người tốt kẻ xấu. Hừ, ta thực là vì Sử đại ca mà ấm ức phải cùng một họ với yêu nữ Sử Nhược Mai đó."
Độc Cô Oánh đối với "Sử đại ca" của nàng nhất mực tình thâm, có nằm mộng cũng không ngờ đến "chàng" lại là nữ tử, càng không nghĩ tới "chàng" lại chính là yêu nữ Sử Nhược Mai mà nàng đang mắng chửi."
Độc Cô Vũ nguyên bổn có chút nghi ngờ nhưng chàng nghe thấy Đoàn Khắc Tà vừa rồi gọi "Sử cô nương" thì ngộ nhận Sử Triêu Anh là Sử Nhược Mai, cho nên càng nghĩ lại càng thấy hồ đồ.
Độc Cô Oánh nói:
"Ca ca đừng đứng phát ngốc nữa. Nhanh đến tiểu trấn phía trước mua một con ngựa, để còn sớm ngày đến Trường An. Chỉ cần gặp được Sử đại ca thì mọi chuyện đều minh bạch."
Độc Cô Vũ nghĩ bụng: "Sử Nhược Mai đã là một người khác, thiết nghĩ nghi ngờ của ta cũng được xóa bỏ. Sử đại ca ước chừng không phải là nữ cải nam trang, chà, ta cũng chỉ mong y là một nam tử hán để tròn tâm nguyện của muội muội."
Độc Cô Vũ cho tới tận bây giờ vẫn không dám tiết lộ cho muội muội biết mình có hoài nghi này. Trải qua việc vừa rồi, chàng đối với "hoài nghi" trước đây của mình cũng đâm ra nghi ngờ, sợ nói ra chuyện bị cười chê, cho nên càng không thể thổ lộ. Chàng lập tức nói:
"Không sai, việc này chỉ có thể gặp Sử đại ca mới minh bạch được."