Dù Lý Phù tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng công phu cũng học rất tốt, đặc biệt bởi vì thích chơi nháo, một thân khinh công, quả nhiên là nổi tiếng, rất bất phàm.
Đến tuổi như vậy, cũng đã có chút ngây thơ hiểu chuyện, Lý Phù vốn đang vui vẻ đi tới cửa phòng cha mẹ, cũng đúng lúc nghe được Lý Duyên muốn giết Lý Dịch, cùng với chuyện Giang Tâm Mai khóc nói : “ Ông giết luôn tôi đi.” Nghe mấy câu nói đó, nàng liên tưởng đến vị ca ca từ nhỏ đã bị đuổi ra khỏi nhà, bị gia tộc bỏ rơi, nhất thời quá sợ hãi.
Trong đáy lòng, Lý Phù yêu thương nhất là Lý Dịch, trong tình cảm này cũng cực kỳ phức tạp!
Sau khi lớn lên, cũng đã hiểu được chút chuyện, ngoại trừ đồng tình với vị ca ca trời sinh phế tài, còn có được trí nhớ rõ ràng khi mình còn bé.
Lý Phù trời sinh thông minh, trí nhớ cũng tốt vô cùng, chuyện khi còn bé, cỡ tám chín tuổi, đều cũng nhớ rất kỹ.
Nàng nhớ lúc Lý Dịch ôm nàng, thương yên âu yếm nàng, bảo hộ nàng, thậm chí có trách mắng cũng là thương yêu mà trách mắng...
Nàng nhớ không biết cảm giác ấm áp nọ là cảm giác gì, chỉ biết ngực của ca ca rất ấm áp, nhưng hôm nay thì nàng đã biết, đó là tình yêu thương chân chính vô tư, đó là một loại chân tình máu mủ tình thâm thật sự.
Giờ phút này, Lý Phù đã hoàn toàn hỏng mất, bởi vì nàng không thể tin được chuyện trước mắt là thật, nhưng rõ ràng nước mắt cùng ánh mắt cầu khẩn của mẫu thân, thái độ tuyệt tình của phụ thân, đều tàn khốc nói rõ đây là sự thật!
Nước mắt tuôn ào xuống, một đạo thân ảnh màu hồng hóa thành một vạt áo màu đỏ, nhất thời bắn ra, nhanh chóng biến mất tại phương xa.
Không cách nào thừa nhận áp lực như vậy, Lý Phù đi ra ngoài, hơn nữa còn vội vã mà đi, đi rất nhanh, muốn báo tin cho Lý Dịch.
Giang Tâm Mai cùng Lý Duyên đều sửng sốt, nhìn cảnh tượng này, Lý Duyên đột nhiên kinh hãi, trong lòng biết là chuyện lớn, nhất thời vừa lo lắng, vừa lo âu, lúc này cùng Giang Tâm Mai đồng loạt đuổi theo.
Nhưng Lý Phù nhất định phải đi, biết cha mẹ sẽ đuổi theo mình, nàng thông tuệ như thế, làm sao để cho cha mẹ bắt được?
Nhất thời, ra cửa sau, liền tìm một căn phòng núp vào, đợi Lý Duyên cùng Giang Tâm Mai ra khỏi cửa, Lý Phù liền vào phòng của Lý Duyên và Giang Tâm Mai.
Giờ phút này, Lý Duyên cùng Giang Tâm Mai tìm phạm vi khá lớn cũng không thể tìm hết, đành đi theo con đường đến Thiên Thủy sơn trang, không ngừng tìm về phía trước.
Mà lúc này, xác định cha mẹ mình đã đi xa, Lý Phù mới từ trong phòng đi ra.
Nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng Lý Phù cũng vô cùng khổ sở, nước mắt tuôn ra đầm đìa, Lý Phù thì thào nói: “ Cha, mẹ, hai người quá độc ác rồi, Dịch ca ca đã bị như vậy, mà hai người còn muốn giết huynh ấy, hổ độc còn không ăn thịt con mình, sau hai người lại tuyệt tình như vậy, chính là vì sự vinh diệu hư vô của gia tộc thôi sao?
Hai người làm cho con quá thất vọng, con quyết định đi tìm Dịch ca ca, nói cho huynh ấy biết không cần quay lại nơi này nữa!
Ta Lý Phù, nhất định sẽ không cho hai người giết huynh ấy đâu!”
Giọng nói thập phần kiên định, thập phần tuyệt nhiên, thân thể nho nhỏ giờ phút này cũng tản mát ra một cỗ oán khí thật cực đoan.
Lý Phù khóc, thì thào tự nói, cũng đã biểu lộ thật sâu chân tình tuyệt đối của huynh muội trong lúc này!
Trong lúc tiện tay, Lý Phù lấy ra trong túi hương của mẫu thân hai tờ ngân phiếu hai trăm lượng, bỏ vào ngực, rồi lấy ra thanh trường kiếm đặt trong phòng mẫu thân, đeo vào bên hông, sau đó liền ra khỏi phòng, đóng cửa thật kỹ, dưới chân dụng lực, hồng ảnh chợt lóe, nhất thời vội vàng theo một phương hướng khác bắn đi.
Lúc này đã là ban đêm, mà mọi hoạt động trong nhà, nàng lại là một quỷ linh tinh quái tiểu nha đầu, mặc dù có vài cao thủ nhất lưu phát hiện, nhưng cũng không để ý.
Cứ như vậy, Lý Phù cuối cùng đã ra khỏi phạm vi của gia tộc Lý gia, rất nhanh dung nhập vào trong màn đêm.
Tìm mãi ước chừng một canh giờ, Lý Duyên cùng Giang Tâm Mai mệt mỏi quay trở lại, sắc mặt hai người đều có vẻ nặng nề âm trầm.
“ Ai, Tâm Mai, muội cũng đừng lo lắng, Phù nhi không có việc gì đâu, từ nhỏ nó thông tuệ phi thường, hơn nữa kinh công cao cực kỳ, nàng đừng quá lo lắng, đợi ngày mốt Dịch nhi trở lại, hiểu lầm giải trừ, thì sẽ tốt thôi.” Lý Duyên thở dài nói.
Sợ là sợ, Lý Phù vừa đi, rồi hai người sau khi chạm mặt, Lý Dịch không đến nữa, vậy thì chuyện sẽ phiền hơn rất nhiều.
Giang Tâm Mai trầm trầm thở dài, cũng không nói gì, ngơ ngác ngồi đầu giường, cũng kinh ngạc nhìn túi hương bị mở ra, rồi nhìn cây kiếm treo trên tường cũng biến mất, nhất thời, trong lòng không khỏi cười khổ: “ Chúng ta đều bị con gái lừa, điệu hổ ly sơn, ai, đứa nhỏ này...”
Than nhẹ như vậy, cũng khiến cho trong lòng Giang Tâm Mai dễ chịu hơn không ít.
Hai người cũng không phải là người ngu dốt, nhưng cũng bị lừa bằng cách đơn giản như vậy, Giang Tâm Mai đối với sự an toàn của Lý Phù cũng phai nhạt lòng lo lắng không ít.
Lý Duyên cũng bất đắc dĩ cười: “ Nha đầu kia, tâm kế cũng thâm, nhưng lại quá ngây thơ rồi...” Nói tới đó, Lý Duyên lại muốn nhắc tới Lý Dịch, trong lòng lại đau xót.
Yên lặng an ủi chính mình: Hết thảy đều chờ đợi, hắn cũng chỉ đành chờ đợi ngày mốt Lý Dịch sẽ đến.
...
Lý Mạc trở lại sân nhà mình, liền lập tức tiến vào một gian mật thất dưới đất, sau đó thả ra một thư tín màu đen ra ngoài.
Ước chừng khoảng một canh giờ, một thân ảnh màu đen, từ xa xa lóe lên, một ít thị vệ còn tưởng rằng mình bị già hoa mắt, đều không hề để ý.
Chỉ chốc lát, hắc y nhân đã đi vào sân nhà Lý Mạc.
“ Mau vào đây.” Lý Mạc kéo cửa ra, cũng không xem đối phương là ai, sau khi kéo vào liền đóng ngay cửa phòng.
“ Tại sao bây giờ mới tới? Đã xảy ra chuyện!” Lý Mạc trầm giọng oán độc nói, tinh quang của đôi mắt ưng lóe ra, nhìn chằm chằm hai mắt của bóng đen nọ, ánh mắt rất là oán độc.
“ Bên kia Đường môn không cho, nói rằng còn chưa có bắt đầu truyền thụ, còn muốn tự ý rời đi, đã có chút không vui rồi.” Hắc y nhân trầm giọng nói.