"Mặc ngươi ba hoa chích chòe, phong ấn tan rã đã là việc không thể nghịch chuyển được nữa, ngươi nếu có rảnh rỗi thì hãy giải thích rõ ràng với mẹ của ngươi tại sao đứa con ngoan của bà lại phản bội lại bà ta như vậy." Long Dận cười thâm đáp.
Trên cái miệng tròn của Tử đỉnh, Bạch Tiêm Tình đột nhiên lại hiện ra đứng trên một cái quai đỉnh, từ cặp má lúm đồng tiền trong sáng tỏa ra ánh hào quang hiền từ của tình mẫu tử. Lúc này bà ta đang im lặng ngắm nhìn Nhất Kỳ bằng ánh mắt vừa xa lạ vừa thân quen.
"Chi chi..." một tia chớp màu vàng chóe từ trên mình Nhất Kỳ xẹt tới, nhảy tọt vào trong lòng Bạch Tiêm Tình. Bà mỉm cười vui vẻ đưa tay ôm lấy con vượn vàng nhỏ vuốt ve mãi không thôi.
"Thiên nhi, đó đâu phải là hình dạng thật của con, con vì sao lại muốn dùng hình dạng này để gặp mẹ?"
"Không phải vậy, Nhất Kỳ rất kính trọng người, hôm nay Nhất Kỳ tới đây vốn là để ngăn cản Long Dận phá mở phong ấn mà thôi." Trong lúc Nhất Kỳ đáp lời, cái nón trên đầu ông ta liền bay tung ra ngoài, tiếp đó thân hình ông bắt đầu phát ra ánh sáng lấp lóe chói lòa.
Tới lúc hiện thân trở lại, trước mắt mọi người là một thanh niên tướng mạo rất bình thường không có gì đặc biệt, thân hình tuy không cao mà uy phong tựa sơn nhạc, cặp mắt thâm sâu tĩnh mịch như biển lớn khiến kẻ nhìn vào mãi mãi không sao quên được, trong tay chàng ta vẫn còn cầm cây long trượng như trước.
"Ngươi không muốn để mẹ thoát khỏi phong ấn hay sao?" Bạch Tiêm Tình đột nhiên ngẩng đầu thốt.
"Không... không phải không muốn, mà là không thể." Nhất Kỳ lăng người hạ xuống dưới chỗ vị trí của Bạch Tiêm Tình, giọng nói khẽ run ẩn chứa sự áy náy nặng nề, nỗi đau khổ cùng với sự kiên định.
"Lẽ nào nói bao năm nay ngươi mỗi ngày đều tới bầu bạn với mẹ đều là lừa gạt mẹ sao? Lẽ nào ngươi thật quên đi bản gốc, thật đã phản bội lại bản tộc?" Giọng nói của Bạch Tiêm Tình run rẩy có mấy phần giận dữ.
"Tất cả những gì Nhất Kỳ làm đều là để lấy công chuộc tội, đều là vì hai tộc Nhân Yêu..."
"Câm miệng! Tên nghịch tử ngươi, người lẽ nào nhẫn tâm để mẹ ngươi lại nơi tăm tối không thấy mặt trời này chịu sự khổ sở dày vò vô tận hay sao?" Bạch Tiêm Tình nổi giận quát.
"Vấn Thiên sẽ một lòng bầu bạn bên người, để mẹ không phải tịch mịch." Nhất Kỳ ngó xuống bộ mặt cười cợt của Long Dận bên dưới nói giọng cố chấp.
"Giỏi... mặc kệ là Vấn Thiên hay là Nhất Kỳ, ta hỏi ngươi, cha ngươi đâu? Mẹ đã hỏi ngươi bao nhiêu lần, ngươi đều không chịu nói cho mẹ biết ông ta ở nơi nào, mẹ chịu nhẫn nhục bao năm qua mà không chịu xuôi tay đi theo tiên tổ cũng là mong có một ngày được cùng với Thiên ca trùng phùng... nói cho mẹ biết đi, ông ta hiện ở nơi nào?" Bạch Tiêm Tình hỏi mà tựa như cầu cẩn.
"Ông ta, đã binh giải chuyển thế rồi." Cặp mắt trong sáng mẫn tuệ của Nhất Kỳ thoáng hiện vẻ mơ hồ bi thiết.
Thân hình yếu nhược của Bạch Tiêm Tình đột nhiên chấn động, nhìn Nhất Kỳ vẻ không thể tin, nhưng thấy chàng ta nói năng vẫn bình thản. Những lời buồn bã ấy nghe xong tức thì như người rớt xuống đáy nước sâu mà mất đi mảnh gỗ bám víu, cả người sụp xuống quỳ mọp trên miệng đỉnh không đứng lên nổi.
Ngàn năm đợi có một ngày hy vọng cùng sinh tử. Cả thể xác lẫn tinh thần của bà trở vốn đã rất yếu đuối, lại thêm không ngừng phải chịu sự dày vò của ngàn sợi tơ tình oán niệm, xa cách nhi tử... mới khiến bà cam tâm tình nguyện ở tại nơi vực sâu vô đáy này.
Tiểu kim viên từ trong lòng Bạch Tiêm Tỉnh chui ra, nhỏ nhoi đứng trên miệng đỉnh rồi ngoảnh đầu ngó Nhất Kỳ lại ngó Bạch Tiêm Tình, nó vò đầu bứt tai như suy nghĩ mông lung kêu lên chi chí, đoạn đưa tay ra như muốn an ủi bà ta.
"Má tôi ơi, rốt cục đã chơi cái trò gì thế này?" Nhạc Thiên vỗ lên trán ngẩng mặt lên trời than.
"Nhất Kỳ lão quỷ, ngươi còn ở đó làm gì, mau cứu bọn ta ra ngoài thôi!" Dương Chân trong lòng biết là không phải lúc nhưng không sao chịu thêm được nữa liền hướng về phía Nhất Kỳ đang thất thần mà hò hét.
UỲNH! Cả mặt đất trong nháy mắt đột nhiên như co rúm cả lại, một trận động đất kịch liệt long trời diễn ra đáp lại tiếng hét của Dương Chân.
Kế đó là một cú chấn động mãnh liệt, ánh chớp xanh lè xét khắp không trung, đám Dương Chân cũng suýt nữa đứng không vững liền phải vội vàng trầm khí định thân.
"Đi ra, đi ra đâu?" Khuôn mặt tuấn mỹ không chút tỳ vết của Long Dận lộ ra nét cười tươi rói, nhưng lại khiến cười ta có cảm giác đầy rẫy âm sát lạnh lẽo.
Nhất Kỳ đột nhiên như bừng tỉnh, cố nhìn vào bóng hình càng lúc àng mờ nhạt của Bạch Tiêm Tình thêm một lần rồi chợt giơ tay nâng cao thanh long trượng. Trong nháy mắt một tiếng rồng ngâm càng lúc càng rõ ràng cao vút lên tận thinh không. Một luồng sét tím xẹt ngang bầu trời.
Không gian phong ấn đang lúc tăm tối thoáng cái lại sáng bừng lên, tinh trận trên bầu trời tựa hồ như phát động trở lại, hàng vạn hàng triệu ngôi sao bắt đầu di chuyển theo một quỹ đạo cực kỳ huyền ảo từ chậm tới nhanh tựa như cả dòng sông ngân trên trời đang tuôn chảy cuồn cuộn, ánh hào quang đột nhiên đại thịnh.
"Không ngờ Côn Lôn phái vẫn còn có được một tay hảo thủ." Long Dận mắt thấy động tác của Nhất Kỳ cảm thấy rất bất ngờ. "Bât quá, chẳng có tác dụng gì đâu, Tinh mật trận đã bị đảo ngược, tinh lực của địa hỏa bị xung đột đã bạo phát rồi, tất cả đều đã quá muộn."
"Nếu ta đánh đứt địa hỏa long mạch thì sao? Nếu dùng tâm khí của Tinh mật trận - Tinh Thần Trượng để vận chuyển tinh trận thì thế nào?" Nhất Kỳ trầm giọng hỏi ngược lại.
Trong lúc chàng ta nói, chín đạo tinh quang to lớn tựa hồ cùng một lúc bất ngờ đánh vào chính giữa chín cái Tử đỉnh trong tế trận, tiếng ầm ầm như tiếng chuông vàng vang lên khắp nơi.
Dương Chân chỉ thấy trước mắt sáng bừng lên, tai ong ong muốn điếc, rồi bị một luồng đại lực như tường đồng vách sắt ập tới mặt đánh văng tuốt ra xa, không kịp phòng bị nên nặng nề rớt xuống bên ngoài vị trí Chu tước của tế đàn. Những đệ tử còn lại của Côn Lôn cũng không ngoại lệ bị đánh văng bát nháo lăn ra đầy đất. Chỉ thấy trên tế đàn những chiếc đỉnh phát hào quang rực rỡ rồi nổi lên từng vầng từng vầng kình khí hùng hậu, sức mạnh có thể hủy diệt vạn vật.
"Nhất Kỳ, người nhất đỉnh phải chống đối ta đến cùng sao?" Long Dận giận dữ gầm lên.
Chỉ có tiếng phản hồi của bản thân hắn vang vọng khắp nơi đáp lại.
Nhất Kỳ lơ lửng giữa tầng cao trên không, nắm chặt pháp trượng không ngừng xuất ra linh quyết, căn bản cũng chẳng có thời gian đáp lời. Lúc này xung quanh chàng ta hào quang pháp lực cuồn cuộn, không khí cũng như bị bóp nén thành một khối đặc, rõ ràng đã bị một luồng pháp lực vô thượng cấm cố cả không gian.
Sâu dưới lòng đất của Dương Kỳ Sơ nơi ẩn chứa hỏa mạch, cho dù đám người Tiêu Vân Vong đã cắt dứt toàn bộ các chi nhánh hỏa mạch những vẫn khó mà cả trở sức mạnh to lớn của hỏa mạch. Những chòm sao phò trợ cho Tinh mật trận bị Long Dận tác động vào uy lực càng thêm giảm sút, hiện tại phong ấn xác thật là đã tới thời điểm sơn cùng thủy tận rồi.
Cho dù Nhất Kỳ có tu vi pháp lực đạt tới cảnh giới Thông Thiên thì đối mặt với tình thế tiên trận hiện nay cũng vẫn chỉ là như muối bỏ bể mà thôi. Tinh mật trận điên cuồng hấp thụ pháp lực của chàng ta để chống lại hỏa mạch nơi lòng đất đang xung kích càng lúc càng dữ dội.
Vạn yêu dường như cảm thấy thời khắc được giải thoát đã tới, tất cả đều hoạt động trở lại, ngàn vạn đạo thần niệm hội tụ thành một khối thừa lúc địa hỏa và tinh trận xung đột với nhau liền cố gắng kích phá phong ấn, sức tấn công càng lúc càng mạnh như sóng sau đè sóng trước, tiếng gầm quái dị ầm ầm như rừng tru bể gào tràn ngập khắp không gian, tựa vạn ma cuồng vũ.
Ánh tinh quang trên bầu trời của không gian phong ấn lập lòe, mặt đất đầy những yêu khí, vực sâu dung nham liên tục bành trướng như sóng triều, tất cả các luồng sức mạnh trong cả không gian đang ở trong một cuộc đấu sức cân bằng cực kỳ vi diệu. Chỉ cần một đạo sức mạnh bị suy yếu là sự cân bằng sẽ bị tan rã trong nháy mắt, luồng sức mạnh bạo phát đủ đã phá tan phong ấn thiên cổ, thậm chí còn khiến cả không gian này rơi vào cảnh địa vạn kiếp bất phục.
Trong đó thì Nhất Kỳ lại chính là tâm điểm của sự duy trì cân bằng các luồng sức mạnh ấy.
Long Dận đã không đợi được nữa, lắc mình một cái vọt lên phóng thẳng vào quầng quang mang hỗn độn giữa chừng không, vung tay đánh vào hư không một cái. Theo cú đánh là một tiếng gầm như sấm sét, một đạo ánh sáng vàng chóe khí thế lệch trời đột nhiên xuất hiện như cuồng long giận dữ quét thẳng vào chỗ Nhất Kỳ đang thi triển pháp lực tới lúc khẩn yếu.
"Long Dận..." Nhất Kỳ trợn tròn mắt, ánh mắt phát ra huyễn quang vàng rực, đó là toàn bộ long khí đã bị hủy diệt, pháp lực trong cơ thể đã tới lúc cạn sạch, căn bản cũng không còn sức giúp chàng chống đỡ thêm nữa. Chàng không ngờ người bạn tốt duy nhất năm xưa hiện tại lại bất chấp thủ đoạn, bất chấp cả tính mệnh của chàng để đạt được lấy mục đích. Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch ấy, chàng đã hạ quyết định. Ngọc đá đều tan.
Cùng lúc đó chàng vận chuyển "Thương Mang Vạn Tượng Pháp", trước mắt chàng không gian như ngưng đọng lại, thời gian cũng như ngừng trôi, thiên đệ hoàn toàn tĩnh lặc, chỉ có thần thức là gấp rút chuyển động.
Vũ trụ bát cực tu di thực như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, thiên địa vạn vật đều trở thành hữu hình, không cội nguồn, hữu tức là vô, vô với hữu cùng với ngũ hành vận chuyển biến hóa tới cùng cực.
Vạn vật đều có thể dùng, cũng đều có thể phá. Vạn vật đều có thể sinh, cũng đều có thể diệt. Đó chính là sở ngộ một đời của chàng - Thương Mang Đạo.
Hết chương 26