Trên đường về nhà, Tiêu Nhiên hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra một năm trước, cảm giác được tại đáy lòng có chút hỗn loạn, không dám hồi tưởng nữa.
"Cứ lo lắng như thế này thì làm thế nào tu luyện tâm cảnh được đây. " Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
Sau khi về đến nhà, Tiêu Nhiên hỏi Lý Thiến: "Lão mụ, thi đại học xong rồi, ta chuẩn bị bế quan một tháng tu luyện."
Lý Thiến thất vọng nói, "A, thế nào vừa thi xong thì đã lại bế quan ngay, ngươi còn phải theo ta đi dạo phố nữa chứ? "
Tiêu Nhiên ôm lấy Tiểu Băng nói: "Ta không ở nhà trong khoảng thời gian này, ngươi hãy trông nom cửa nhà, chờ ta trở lại rồi sẽ từ từ cùng ngươi dạo chơi. "
Tiêu Nhiên nói xong liền thuấn di, đi tới nơi tu luyện của mình, thả Vô Cực Kiền Khôn Cảnh ra, bắt đầu liễu bế quan.
Hai mươi ngày sau, Tiêu Nhiên thần thái sáng láng đi ra từ Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, “nguyên lai là như vậy a, ta rõ ràng rồi.”
Trong hai mươi ngày này, Tiêu Nhiên cẩn thận hồi tưởng lại kinh nghiệm trong một năm mình ra ngoài, phát hiện mình đối với Tần Mộng Phỉ cũng không phải là yêu, mà chỉ có chút si mê thôi. Đôi khi bất tri bất giác nhớ lại, cảm thấy mình đã thích Vương Vũ Dao rồi.
Tiêu Nhiên đột nhiên phát hiện nguyên thần của mình so với một năm trước đã lớn lên gần gấp đôi.
"Ta không hề tu luyện tâm cảnh, như thế nào lại tăng tiến nhanh như vậy chứ?" Tiêu Nhiên kỳ quái nói, rồi hồi tưởng lại, đứng lên.
"Ta rốt cục đã hiểu, tâm cảnh đến bây giờ không phải dựa vào tu luyện là có thể tăng trưởng, mà là dựa vào kinh nghiệm và hiểu biết." Tiêu Nhiên cao hứng nói, lập tức lại thì thào tự nói, "Thiên đạo tùy tâm, thiên đạo tùy tâm"
Rốt cục Tiêu Nhiên cũng tìm được phương pháp đề cao tâm cảnh, đó chính là kinh nghiệm, chỉ cần theo tâm ý của mình, hết thảy thuận theo phát triển, không cần cưỡng cầu.
"Có nguyên nhân là có kết quả, thiên đạo luân hồi, hết thảy trong đó đều có an bài, có gì khó hiểu nếu cảm thấy khó khăn khi tu luyện tại phàm trần đâu chứ? " Tiêu Nhiên trong lòng nghĩ.
Mặc dù là một đạo lý đơn giản, nhưng có bao nhiêu người xem trọng nó đâu?
Tiêu Nhiên tâm cảnh đang suy nghĩ về vấn đề này thì, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một sự xao động, hắn lại phát hiện ra nguyên thần đã lớn gấp đôi.
"Đã đến lúc trở về, cái gì đến rồi sẽ đến, ta cũng cần phải đối mặt với nó!" Tiêu Nhiên trong lòng nghĩ,
Đột nhiên hắn hét to một tiếng, "Ta là lưu manh, ta việc gì phải sợ người nào! "
Khi Tiêu Nhiên về đến nhà, thấy cha mẹ hắn đang ngồi ở ghế sa lon thảo luận một việc.
Tiêu Nhiên tò mò đi qua hỏi, "Xảy ra chuyện gì? "
"Ta nghe tin gia gia ngươi bị bệnh nguy kịch, người muốn chúng ta về nhà một chuyến. " Tiêu Dịch trả lời.
"Ông nội của ta? Ta như thế nào không có nghe các ngươi nói qua a! " Tiêu Nhiên tò mò hỏi.
"Ngươi giờ hỏi rất đúng lúc, trước kia chúng ta nghĩ ngươi còn nhỏ nên không nói cho ngươi nghe, sau đó ngươi phải đi tu luyện. Đến khi quay về ngươi lại đi học, căn bản không có thời gian nói cho ngươi nghe thôi, " Tiêu Dịch vô ý nói.
"Các ngươi nhất định có ẩn tình gì, ta đã lớn như vậy rồi, chẳng lẻ không thể nói cho ta nghe sao? " Tiêu Nhiên hỏi
Vì vậy, Tiêu Dịch cùng Lý Thiến hai người tựu bắt đầu chậm rãi thuật lại chuyện năm xưa, từ khi bọn họ gặp nhau, mến nhau, đến khi bỏ nhà đi. Kể chuyện đó mấy giờ liền mới hết.
Tiêu Nhiên nghe kể xong, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tiêu Dịch. "Ngươi chẳng lẻ thật sự không muốn lấy cô gái kia sao? Ngươi hãy đối diện với lương tâm của mình đi, nói láo là thiên lôi đánh chết đó."
"Ngươi có ý gì, chẳng lẻ ngươi hoài nghi ta đối với mẹ ngươi không có cảm tình thật sao? Thật sự đã uổng công ta nuôi dưỡng ngươi lâu như vậy." Tiêu Dịch thương tâm nói.
Còn Lý Thiến lại dùng một ánh mắt dành cho những người hay nói dối nhìn Tiêu Dịch.
"Ý của ta là, chẳng nhẽ ngươi không nghĩ tới, ...trước hết lấy nàng kia về nhà, rồi kế thừa tài sản của gia tộc nàng, sau khi có được tài sản nhà nàng rồi, ngươi lại đá nàng đi thì sao?" Tiêu Nhiên vẻ mặt rất ủy khuất, nhìn Tiêu Dịch cùng Lý Thiến.
"Ân, cái vấn đề này nói thế thôi! Chúng ta sẽ thảo luận sau nghen. Được rồi, lão bà, nếu con mình đã trở về, chúng ta ngày mai trở về gia tộc đi! Chúng ta bây giờ đi thu dọn đồ đạc một chút" Tiêu Dịch vội vàng chuyển đề tài. Nhưng tâm lý lại nghĩ là, "Quá giỏi a, không hổ là con ta, mọi thứ đều bị hắn nhìn ra."
Tiêu Nhiên cùng Tiểu Băng ra chơi ở phía sau nhà, lúc trước hắn đã đem nó để vào trong Kiền Khôn Cảnh.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Cả nhà lớn nhỏ đều tập trung ngồi trên phi cơ bay đi.
Phi cơ chậm rãi trong tầng mây bay lượn, Tiêu Dịch lúc này tâm trí đang nhớ đến gia đình sau nhiều năm ly biệt.
"Tiểu thư, ta muốn một cốc hoa quả." Tiêu Nhiên quay về một cô tiếp viên xinh như mộng nói.
Khi cô tiếp viên đó đem cốc hoa quả đưa cho Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên hỏi, "Tiểu thư, ngươi đã làm nghề này được bao lâu rồi, bạn trai của ngươi có phản đối ngươi làm nghề này không? "
Cô gái kia nhỏ giọng nói là mình đi làm đã được ba năm, hơn nữa còn chưa có bạn trai.
"A, ngươi xinh đẹp như vậy, như thế nào còn chưa có bạn trai chứ? " Tiêu Nhiên có vẻ không tin hỏi tiếp.
Cô gái kia bất đắc dĩ, "Ta thật sự không có a! Nghề của chúng ta nay đây mai đó, có lúc nào rãnh rỗi để mà đi tìm bạn trai đâu? Ngay cả bằng hữu cũng chỉ có mấy người thôi!"
"Nếu tiểu thư ngươi không chê, ta làm bằng hữu của ngươi nghen, sau này có cái gì không vui có thể tâm sự cùng ta."
Thấy cô gái không nói gì, Tiêu Nhiên vội vàng nói, "Ngươi nghĩ ta không xứng làm bạn với ngươi sao!"
"Không phải, không phải. có một người như tiên sinh làm bằng hữu, ta cao hứng còn không kịp, sao lại dám nghĩ là không xứng chứ! " Cô gái kia xua xua tay nói.
"Vậy được, đây là số điện thoại của ta, ngươi lúc nào rãnh rỗi gọi điện thoại cho ta! Ta tên là Tiêu Nhiên, được rồi, số điện thoại của ngươi là bao nhiêu? " Nói xong, lấy ra một mảnh giấy đưa cho cô gái xinh đẹp kia.
(Từ lần Vương Vũ Dao hỏi Tiêu Nhiên điện thoại, Tiêu Nhiên lúc đó không có thật, sau này Tiêu Nhiên đã chiếm điện thoại của Tiêu Dịch làm của riêng.)
"Nói lâu như vậy, còn chưa biết tiểu thư tên là gì?"
"Ta gọi là Lâm Khiết" cô gái nhận mảnh giấy có ghi số điện của Tiêu Nhiên rồi trả lời, sau đó viết số điện thoại của mình đưa cho Tiêu Nhiên.
Khi cô tiếp viên đi khỏi, Tiêu Dịch trong lòng tán dương "Con mình thật là giỏi!" còn Lý Thiến vẻ mặt lại rất phẫn nộ.
Ngồi ở cạnh Tiêu Nhiên là một người trẻ tuổi, vẻ mặt ân hận nghĩ: "Cầm thú! Ngay cả ngồi phi cơ cũng muốn tán gái, ta thế nào vừa rồi lại không nghĩ ra chứ."
Phi cơ chậm rãi hạ xuống phi trường quốc tế.
(Tiêu Nhiên mà học lái phi cơ chắc cũng chỉ như một cái phất tay.)
Thủ đô, quốc tế biết đến như là một đại đô thị. Ở đây có không dưới 500 vạn dân cư, các loại công ty to nhỏ cũng có không dưới 1 vạn.
Tiêu Nhiên cả nhà vừa mới ra khỏi cửa phi cơ thì đã có vài người hướng bọn họ đi tới. Trong đó một vị mặc đồ tây, trông khá già nua đi tới trước mặt Tiêu Dịch, tôn kính nói, "Nhị thiếu gia, ngươi rốt cục đã trở lại, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ ở bên ngoài phi trường, ta dẫn các ngươi đi. " Nói xong tiếp lấy hành lý trong tay Tiêu Dịch.
"Ngươi là Lý thúc? Nhiều năm như vậy một điểm vẫn không thay đổi! " Tiêu Dịch nói.
"Ai, già rồi. Vị này chắc là công tử của nhị thiếu gia, quả nhiên là nhất biểu nhân tài! " Lý thúc cười đáp.
"Đi nào, đi nào." Tiêu Nhiên trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng tâm lý cũng nghĩ là, "Đứng ở đây ngươi đoán ra ngay, còn cần phải nói. "
Lý thúc dẫn cả nhà Tiêu Nhiên đi ra khỏi phi trường. Khi lên xe, Tiêu Dịch quay về Tiêu Nhiên nói,
"Con, sau này đối với Lý thúc tôn kính một chút, hắn ở gia tộc nhà ta công tác đã hơn 50 năm rồi, chính ta từ nhỏ cũng do hắn một tay chăm sóc đó! Hắn gần như là một nửa cha của ta rồi. "
"Nga, đã biết. "
Xe hơi đi tới trước cửa một sơn trang thì ngừng lại. Lúc này, Lý thúc đi tới mở cửa cho Tiêu Dịch rồi nói, "Nhị thiếu gia, mời xuống xe, chúng ta đến cửa sơn trang rồi, phải đổi xe thôi."
Tiêu Nhiên đi ra xa, thấy được trước mặt xa xa có sáu dãy nhà, trước cửa sơn trang có mấy tòa đại lâu để thư giãn. Bốn phía sơn trang được bao phủ bởi những bức tường cao ba thước quây quanh, tuần tra nhân viên không ngừng đi lại trên tường. Tiêu Nhiên phóng ra thần thức, lập tức hiểu rõ tình huống bên trong sơn trang.
Sơn trang này tên là Thiên Long sơn trang, diện tích ước chừng khoảng 1000 mẫu, sơn trang bốn phía có đến hơn 800 nhân viên tuần tra. Bên trong sơn trang có mấy tòa biệt thự, lâu phòng. Tiêu Nhiên còn phát hiện có hai người có tia chân nguyên lực ba động. "Có cần thiết không? Cũng không phải lãnh đạo quốc gia, thuê nhiều tuần tra như vậy. Nếu là ta, trực tiếp làm ra cái kết giới hoặc lập một cái trận pháp là tốt rồi. Sơn trang chủ nhân thật đúng là sợ chết a!" Tiêu Nhiên cảm khái nghĩ.
(Hiếm có, ngươi cho là ai cũng đều có thực lực biến thái như ngươi sao!)
Cả nhà Tiêu Nhiên ngồi trên xe đặc chế giống có gắn loại động cơ nhỏ, hướng về trung tâm sơn trang mà đi.