Không bao lâu, cả nhà Tiêu Nhiên đi tới trước một ngôi biệt thự.
Lý thúc dẫn bọn họ đi vào trong rồi ra hiệu cả nhà đứng đợi.
"Con, hãy tôn trọng một chút nghen, phải nhớ giữ gìn tôn ti trật tự đó." Tiêu Dịch cảnh cáo con mình.
Lý thúc từ bên trong đi ra, nói với Tiêu Dịch. "Nhị thiếu gia, lão gia mời các ngươi vào. "
Tiêu Nhiên đi theo vào.
Chỉ thấy gian phòng này rộng chừng 100 thước, trên mặt sàn trải thảm hoa văn, bốn phía đều là giá từ gỗ đàn hương tạo thành, trên mặt giá bày các loại đồ sứ và đồ cổ, vừa nhìn đã thấy giá trị không hề thấp. Đại sảnh ở giữa có một cái bàn bát tiên, bên cạnh bàn bát tiên có ba lão nhân sắc mặt hồng hào đang ngồi, ngồi giữa ba người là một vị... lão tráng kiện hồng hào, mặc dù không nói chuyện, nhưng một cỗ khí thế tự nhiên từ trên người hắn truyền ra. Bên tả là một vị...tóc đã hoa râm, hơi gầy gò, nhưng xem ra vẫn còn rất minh mẫn. Bên hữu vị... trên đầu chỉ có vài sợi tóc bạc, rất ít nếp nhăn, cả người thoạt nhìn thập phần hòa khí, nhưng Tiêu Nhiên lại thấy được vài tia giảo hoạt và ác độc trong mắt người đó. Ba lão nhân ngồi trước, phía sau còn có một trung niên cùng một thiếu niên cỡ trạc tuổi Tiêu Nhiên đang đứng, hai người này thoạt nhìn cũng cảm thấy không tầm thường chút nào.
Cả nhà Tiêu Nhiên đi tới trước mặt mấy người kia, chỉ thấy, Tiêu Dịch đi lên, quay về lão nhân bên tả nói, "Ba, ta đã trở lại. ngươi không phải bệnh trọng sao? Như thế nào......"
Tiêu Lâm Long nói, "Ta nếu không phải làm bộ bị bệnh nguy kịch, ngươi có quay về không? Ai! Nhiều năm rồi, ngươi bây giờ cũng đã làm cha rồi, vậy mà tính tình một chút cũng không thay đổi."
Tiêu Dịch bị nói mặt đỏ lựng.
"Con, mau tới đây chào gia gia. " Tiêu Dịch xoay người bảo Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên vội vàng chạy qua: "Chào gia gia"
"Ngươi là Tiêu Nhiên hả, lần đầu gặp mặt gia gia không chuẩn bị cái gì cho ngươi, đây có miếng ngọc bội ta tặng ngươi!" Tiêu Lâm Long nói xong, từ bên hông gỡ ra một khối ngọc bội, đưa cho Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên phát hiện, ngọc bội là một pháp bảo, có thể xua tà, cường thân kiện thể, có ích cho tuổi thọ, hơn nữa còn có thể dẫn đạo một chút thiên địa linh khí vào trong cơ thể. Vật này trong mắt người khác có thể nói là một bảo vật, chỉ có thể mơ chứ không thể cầu, nhưng trong mắt Tiêu Nhiên nó cũng không có bao nhiêu tác dụng.
"Ba, đây chính là vật ngươi quý giá nhất đó, ngươi sao có thể cho hắn a! Con, con không nên nhận." Tiêu Dịch biết tác dụng của ngọc bội này, vội vàng nói.
"Cái gì không thể cho. Hắn là cháu ta, ta không cho hắn thì cho ai? Lại đây, tiếp lấy." Tiêu Lâm Long nói.
Tiêu Nhiên trong lòng không khỏi có vài phần cảm động, chậm rãi đi lên nhận ngọc bội rồi xoay sang truyền âm cho Tiêu Dịch: "Ba, đây chỉ là một pháp bảo cấp thấp, đừng quên con mình là ai, những thứ giống như vậy, ta luyện ra bao nhiêu chẳng được, cùng lắm ta trở về luyện vài cái tốt hơn tặng lại cho gia gia mà."
Vừa định muốn nói nữa, nhưng Tiêu Dịch nghe được Tiêu Nhiên truyền âm xong, lập tức ngậm miệng lại. "Đúng vậy, con mình hắn là ai, hắn chính là người tu chân a, luyện mấy cái pháp bảo cũng chỉ là chuyện nhỏ!"
Thấy Tiêu Nhiên đã nhận ngọc bội, Tiêu Lâm Long đằng hẵng nhìn hắn nói, "Đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút những người nơi này."
Tiêu Lâm Long chỉ vào lão nhân ngồi giữa nói, "Đây là ông nội của ngươi, Tiêu Dật Trần", chỉ vào vị lão nhân bên phải nói, "Vị này là đại ca của ta, đại gia gia của ngươi, Tiêu Tử Hào. "
"Phía sau có hai vị, phân biệt là con và cháu của đại ca ta, biểu thúc của ngươi tên Tiêu Phàm cùng biểu ca ngươi tên Tiêu Tử Kiệt"
Tiêu Nhiên hướng bọn họ gật đầu chào.
Tiêu Lâm Long lại nhìn Tiêu Dịch nói: "Các ngươi lần này đã trở lại thì sẽ không phải đi nữa, ở lại nhà đi, biệt thự của ngươi, ngươi có thể ở tại đó."
"Nhưng công ty của ta thì làm sao bây giờ a? "
"Vài ngày nữa ta gọi người đi giúp ngươi quản lý, ngươi cũng nên quen dần với những xí nghiệp gia tộc đi."
"Tốt lắm! "
"Các ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ dùng cơm trưa với gia gia."
Tiêu Nhiên theo Tiêu Dịch đi tới một ngôi biệt thự, Tiêu Dịch cảm khái nói, "Hơn hai mươi năm rồi, ta đã trở lại. "
Sau khi đi vào biệt thự, Tiêu Dịch nói, "Lần này quay lại xem ra không thể đi được nữa rồi, qua một thời gian nữa chúng ta hãy đi xem trong nhà còn có gì đó đem về đây! "
Nói xong, mang theo Tiêu Nhiên đi vào phòng.
Bọn họ nghỉ ngơi không bao lâu, Lý thúc đi tới biệt thự của Tiêu Dịch
"Nhị thiếu gia, lão gia đang đợi các ngươi dùng cơm."
Lý thúc dẫn cả nhà Tiêu Nhiên đi tới nhà ăn.
Tiêu Lâm Long thấy cả nhà Tiêu Nhiên đi tới, vội vàng nhiệt tình kéo Tiêu Nhiên tới gần ngồi bên cạnh mình rồi quay về Lý thúc nói:
"Ngươi cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn!"
Thế rồi những món sơn hào hải vị lần lượt được bưng lên, chỉ trong chốc lát đã bày đầy cái bàn lớn.
Tiêu Lâm Long liên tục gắp đồ ăn cho Tiêu Nhiên, đồng thời cũng giới thiệu về những nét đặc sắc của từng món.
Tiêu Nhiên cũng chỉ chớp nhoáng ăn sơ qua vài miếng rồi buông đũa xuống.
"Sao vậy, không hợp khẩu vị sao." Tiêu Lâm Long quan tâm hỏi.
"Ta có thói quen ăn thanh đạm rồi, ở đây quá nhiều." Tiêu Nhiên trả lời.
"Ta gọi đầu bếp làm cho ngươi vài món thanh đạm vậy." Tiêu Lâm Long cảm khái phân phó hạ nhân đi thông tri cho đầu bếp.
Lúc này, Tiêu Tử Kiệt vẻ mặt khinh bỉ nhỏ giọng nói: "Quen thói bần tiện, đúng là quen ăn những món bần tiện, bây giờ ngay cả những loại mỹ vị này cũng nuốt không nổi."
Tiêu Nhiên nghe được, nhưng không hề để ý đến, hắn từ giới chỉ lấy ra một Tử quả, so với quả táo thì nhỏ hơn một chút, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt. Kỳ thật đây chính là Chu Quả trong truyền thuyết, bất quá trong mắt Tiêu Nhiên, nó cũng không khác biệt như một loại hoa quả thường.
Mới vừa cắn một miếng, một mùi thơm nồng nàn phát ra, tràn ngập cả phòng ăn. Lúc này trên bàn, mấy loại mỹ vị cũng lộ vẻ buồn bã thất sắc. Tiêu Dịch hai vợ chồng đã quen nhìn thì nghĩ là bình thường, nhưng những người khác chưa từng thấy thì lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Tử quả trong tay Tiêu Nhiên.
Tiêu Lâm Long lúc này tò mò hỏi, "Cháu, ngươi đang ăn loại Tử quả này là quả gì vậy, ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua!"
Tiêu Nhiên cũng cho là đúng nói, "Không có gì, đây là một loại Tử quả hoang dã bình thường, ta đã ăn hàng chục năm rồi, gia gia, ngươi nếm thử."
Hắn cắt một miếng lớn cho Tiêu Lâm Long, Tiêu Lâm Long tiếp nhận, cắn một miếng nhỏ, nhất thời một vẻ kinh ngạc xuất hiện trên mặt, sau đó không nghĩ ngợi đem phần còn lại tống hết vào miệng ăn xuống. Ăn xong, vẫn nhắm mắt ngồi yên mơ màng rồi chậm rãi nói: "Trong cuộc đời ta không nghĩ tới trên đời lại có mỹ vị như vậy, trách không được mấy món ăn này vì sao không hợp khẩu vị của cháu ta? " Nói xong ha ha cười.
Tiêu Dật Trần cũng nhìn chằm chằm vào Tử quả trong tay Tiêu Nhiên, ánh mắt lộ ra một vẻ tham lam thèm thuồng, thậm chí hiện ngay lên vẻ mặt.
Tiêu Nhiên thấy được, lại lấy ra thêm một quả nữa đưa cho Tiêu Dật Trần, nói: "Ông nội, ta trên người vẫn còn một quả nữa, ngươi cầm lấy nếm thử đi!" Tiêu Dật Trần cẩn thận tiếp nhận Tử quả, cũng không ăn ngay, mà là dùng tay áo lau qua, sau đó cẩn thận len lén đút Tử quả vào trong túi áo. Động tác này bị Tiêu Nhiên thấy được, hắn chỉ cười thầm, tịnh không biểu hiện gì ra ngoài.
Tiêu Nhiên lại cố ý không tặng Tử quả cho Tiêu Tử Kiệt, hình như đang muốn nói, "Ngươi nhìn cái gì vậy, ta vẫn ngồi đây chứ có đi đâu đâu, hay là vì không cho ngươi, ngươi cấm ta được sao, ngươi cắn ta à!"
Bữa cơm trưa cũng kết thúc.
Cơm nước xong, cả nhà Tiêu Nhiên được Tiêu Lâm Long mang tới một gian thư phòng.
Đợi bọn hắn ngồi xuống, Tiêu Lâm Long mới quay về Lý Thiến đang cung cúc cúi đầu nói: "Con dâu à, ta biết ngươi bây giờ chán ghét ta, thậm chí hận ta lúc đầu đã phản đối chuyện hôn sự của các ngươi, kỳ thật ta cũng là bị bất đắc dĩ! Đại ca từ trước đến nay cùng ta bất hòa, nhìn thấy gia tộc xí nghiệp được ta tiếp quản, hắn đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đả kích ta. Hắn biết Tiêu Dịch là người không thích thì không lấy, nên nghĩ ra kế muợn gia tộc đứng ra mai mối đám cưới, làm cho hai phụ tử chúng ta bất hòa, cuối cùng dẫn đến việc các ngươi đã bỏ đi."
Lý Thiến nghe xong quá khiếp sợ, nghĩ không ra chuyện này còn có ẩn tình bên trong, nàng vội vàng hướng Tiêu Lâm Long vái một cái.
"Ba, vậy chuyện kia lúc ấy như thế nào? Sao ngươi lại an tâm để cho chúng ta bỏ đi? " Tiêu Dịch kỳ quái đích hỏi.
"Ngươi hỏi điểm này tâm tư ta như thế nào không biết. Ta cũng không hy vọng cuốn các ngươi vào việc tranh đấu của gia tộc, nên mới mặc cho các ngươi bỏ đi, nếu không ngươi cho là ngươi có thể đi khỏi cái sơn trang này sao? Còn có cái tiểu công ty của ngươi nữa, nếu ta cố ý cho người phá hoại, ngươi nghĩ ngươi có được thuận lợi như vậy không." Tiêu Lâm Long vừa cười vừa nói,
Tiêu Dịch nghe Tiêu Lâm Long nói xong, mặt đỏ bừng đứng lên.
"Đến giờ ta mới hiểu được! Ta quá hồ đồ, ba tính kế nhiều năm như vậy mà ta chưa từng phát hiện, đúng là mất mặt a! Nếu ta lúc đầu trực tiếp gặp Đại tiểu thư, chính mình cự tuyệt hôn sự, không phải chuyện gì cũng được giải quyết sao? Cho nên mới nói, một người có trí tuệ trên thương trường cũng không thể so sánh với một người từng trải sự đời, kinh nghiệm ngoại trừ gia tăng theo tuổi tác còn ngoài ra không có biện pháp. "
"Được rồi, ta phái người đi dò la thì nhận được tin tức, cháu ta có một thời gian biến mất chín năm trời, gần đây mới vừa về, có chuyện này hay không? " Tiêu Lâm Long nhìn chằm chằm Tiêu Dịch, vẻ mặt làm bộ nếu cháu ta có xảy ra chuyện gì ta sẽ không tha cho ngươi.
Tiêu Nhiên buồn bực nói, "Dạ không có chuyện gì, đó là hắn được một lão đầu hư hỏng thu làm đệ tử nhập môn, lên núi tu luyện chín năm."
"A! Lão nhân kia là ai, hắn nói với ngươi những gì vậy a! " Tiêu Lâm Long tò mò hỏi.
Tiêu Dịch lúc này nói, "Lão nhân kia bảo tên là Cửu Huyễn chân nhân, xưng là Thánh Cực môn chưởng môn nhân gì đó. Ta may mà cũng đã từng nghe đồn đãi qua về Thánh Cực môn, nếu không sẽ không đồng ý để cho lão nhân kia mang con ta đi tu chân rồi. Ha ha, ta sinh ra đứa con phi thường, ta năm đó quả là có phong thái. "
Lý Thiến nghĩ thầm, "Rõ ràng con là do ta sinh ra! Ngươi còn làm ra cái bộ dạng kia, con mình rõ ràng giống ta nhiều hơn, không có ta là một mẫu thân vĩ đại thì làm sao con thành vĩ đại được! "
"Được rồi, con, ngươi tu luyện thế nào rồi? " Tiêu Dịch đột nhiên hỏi. (hiếm có, con trai đã về nhà hàng năm trời, bây giờ mới quan tâm đến việc của con.)
"Hắc hắc, không nói đến nhiều, tùy tiện đem hai ba mươi người ta cũng không để vào mắt. " Tiêu Nhiên tự tin nói.
"Cái gì, sư phó của ngươi là Thánh Cực môn sao!" Tiêu Lâm Long vẻ mặt kinh ngạc.
"Có gì đặc biệt hơn người đâu, chỉ là một lão đầu suốt ngày be bét bê tha mà thôi, Thánh Cực môn cũng không có gì! Là một môn phái chỉ có một người, ngay cả người thứ hai cũng chưa từng có." Tiêu Nhiên nói.
Có thể người khác không biết, nhưng Tiêu Lâm Long cũng nhớ rõ ràng. Thánh Cực môn chính là một môn phái vô địch. Nghe hai vị khách khanh cung phụng của gia gia nói, hơn trăm năm trước, Âu Châu dị tộc cử đại quân xâm lấn, Tu Chân Giới các môn phái đều ra sức chống cự. Đến cuối cuộc quyết chiến thì đột nhiên trong số dị tộc quân đoàn của địch nhân xuất hiện mười mấy người có tu vi cực cao, chớp mắt đã đánh cho mấy đại cao thủ Tu Chân Giới trọng thương. Đang lúc tưởng rằng toàn quân không thể kháng cự thì đúng lúc đó, đột nhiên xuất hiện một lão đầu, hắn chỉ vỏn vẹn xuất ra mấy chiêu, đã tiêu diệt gần ba phần dị tộc quân đoàn, còn mười mấy dị tộc cao thủ kia, cuối cùng cũng chỉ thoát được một người. Lão nhân kia đánh xong cũng vội bỏ đi, chỉ nói lại một câu với đám dị tộc quân đoàn còn lại, "Các ngươi không phục thì từ bây giờ hãy tới tìm ta, bất kể xuất ra cái gì, ta hoặc Thánh Cực môn đồ đệ đều sẵn sàng tiếp nhận. Qua ngày hôm nay, nếu để ta phát hiện có người nào đủ dũng cảm đặt chân lên Trung Hoa đại lục, ta sẽ tiêu diệt thẳng tay."
"Được rồi, gia gia đã đem ngọc bội tặng cho ta, ta vừa hay cũng đoạt được một miếng ngọc bội trên người lão đầu kia, ta tặng cho người." Nói xong móc ra một miếng ngọc bội sáng chói mắt, đưa cho Tiêu Lâm Long.
"Ta thế nào lại muốn vật của cháu được! Không được, không thể." Tiêu Lâm Long chối từ.
"Ba, ngươi cứ cầm đi, đó là một vật tốt, dù sao loại vật này cháu cũng có nhiều." Lúc này, Tiêu Dịch cùng Lý Thiến vẻ mặt hâm mộ nhìn cái ngọc bội kia, đồng thời nghĩ đến, "Lão nhân kia quả nhiên gian trá, đem đồ tốt lưu lại, chỉ cho chúng ta mấy thứ có thể tùy ý luyện chế ra. Với nhiều năm kinh nghiệm của ta, ngọc bội đẹp mắt như vậy, công năng nhất định rất nhiều, uy lực nhất định rất lớn. Lát nữa trở về phải bắt con mình cho chúng ta vài thứ nữa."
Tiêu Lâm Long mới vừa tiếp nhận ngọc bội, nhất thời cảm thấy một cỗ nhiệt khí chậm rãi truyền vào trong cơ thể, cơ thể đang dần dần hấp thụ.
"Ngọc bội này có công năng gì! " Tiêu Lâm Long tò mò hỏi
"Ngọc bội này có thể hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể cho người sử dụng, làm cho người sử dụng thoát thai hoán cốt. Thậm chí trong khuôn viên 1000 dặm còn có thể thuấn di, bất quá một ngày chỉ có thể di chuyển được ba lần. Hơn nữa còn có có thể phản lại đòn đối phương công kích, hoặc nếu bị công kích nó cũng có thể tự động tạo ra một màng phòng hộ, ta phỏng đoán, bây giờ trên địa cầu không có vật gì có thể phá cái màng phòng hộ này. Đương nhiên ngoài ra vẫn còn một số tiểu công năng, ví dụ như định vị, nâng cao tuổi thọ......" Tiêu Nhiên vô tư nói.
Nếu vật này có người thuộc giới Tu Chân chứng kiến, sợ rằng lại nổi lên một trận phong ba huyết vũ tinh phong rồi.
"Con, ngọc bội này có thể ngăn cản đạn bắn không?" Tiêu Dịch hỏi.
"Đương nhiên, cho dù là súng đạn, đối với nó mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ!"
Tiêu Dịch cùng Lý Thiến nhìn thoáng qua nhau, nghĩ: "Lão nhân kia quả nhiên tâm không tốt, không muốn cho chúng ta một vật chống đạn, lần sau nhìn thấy hắn nhất định phải giáo huấn cho hắn một trận."
Lúc này, Cửu Huyễn chân nhân đã biến thành hình dáng một người trẻ tuổi, đang ở tửu quán uống rượu. Đột nhiên hắn hắt xì một cái rõ kêu, rượu văng tung tóe: "Ai lại vừa nhắc đến ta chứ? Nhất định là Tử Vân tiên tử rồi, ta muốn đi tìm nàng". Một trận gió nhẹ thổi qua, chỗ người thanh niên vừa ngồi chớp mắt đã không còn ai ngồi nữa.