Tiêu Dật Trần tay cầm Tử quả đi ra phía sau sơn trang
Sơn trang phía sau là một rừng cây rậm rạp, mà cây trong rừng đan xen lại tạo thành một vỏ bọc bao quanh tòa tiểu biệt thự.
Tiêu Dật Trần đi tới trước tòa biệt thự nhẹ nhàng gõ cửa: "Thanh Vân, Thanh Quang hai vị đạo trưởng có trong đó không?"
"Mời vào!" Cửa tự động mở ra, một thanh âm từ trong phòng truyền ra ngoài. Mặc dù thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng khi truyền vào tai Tiêu Dật Trần như một tiếng sấm nổ, lùng bùng.
Đợi Tiêu Dật Trần đi vào phòng, hai người trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Trong đó có một vị mặc đạo bào, vẻ mặt nghiêm túc, "Dật Trần huynh, chúng ta cũng đã hơn một năm không gặp mặt! Chẳng biết lần này Dật Trần huynh tới tìm hai huynh đệ chúng ta có chuyện gì?"
Hai vị đạo nhân vốn là hải ngoại tán tu, hai người là hai huynh đệ, ca ca gọi là Thanh Vân chân nhân, đệ đệ gọi là Thanh Quang chân nhân. Hơn bốn mươi năm trước, bọn họ bị dị tộc cao thủ đuổi giết, hai người khi đó đang bị trọng thương, xảo hợp thế nào lại được Tiêu Dật Trần cứu, tránh thoát một kiếp. Bọn họ hai người vì báo đáp ân cứu mạng của Tiêu Dật Trần đã theo về Thiên Long sơn trang ở, sớm hôm bảo vệ sơn trang. Sau này, Tiêu Dật Trần mấy lần bị đối thủ ám sát nhưng đều được hai người cứu. Tiêu Dật Trần vì cảm tạ bọn họ, đem tòa biệt thự phía sau sơn trang tặng cho bọn họ, còn hơn là đem tặng các loại thiên tài địa bảo.
"Chuyện là như thế này, con trai Lâm Long cùng cháu ruột đã trở lại, đứa nhỏ kia tặng cho ta một Tử quả. Ta cảm giác được quả này hẳn phải là trân phẩm, đặc biệt cầm tới đây để hai vị đạo trưởng thỉnh giáo một phen." Tiêu Dật Trần khách khí nói, rồi từ trong lòng móc ra một cái túi nhỏ bên trong có Tử quả, đưa cho Thanh Vân.
Thanh Vân nhận lấy, chậm rãi mở ra, thấy được trên tay một quả sáng chói như mặt trời chính ngọ, đôi tay không tự kìm hãm được run lên bần bật.
"Đây là Chu Quả trong truyền thuyết, nghe đồn năm trăm năm mới kết trái một lần, giới tu chân người nào ăn được lập tức tăng hàng trăm năm tu vi, mà người bình thường ăn vào bách bệnh bất xâm, hưởng thọ trăm năm. Không nghĩ tới từ khi sinh ra đến giờ ta còn có thể nhìn thấy tiên quả, ta còn tưởng rằng nó đã sớm tuyệt tích rồi." Thanh Vân thanh âm có vẻ run rẩy.
"Dật Trần lão đệ, ta có thể mạo muội gặp tằng tôn của ngươi một lần không?" Thanh Vân nói.
Tiêu Dật Trần cũng bị lời nói về một Tử quả nho nhỏ này làm cho khiếp sợ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nói: "Đương nhiên có thể, ta lập tức đi gọi hắn lại đây."
"Dật Trần huynh, ta nghĩ không cần. Hai huynh đệ chúng ta sẽ trực tiếp đi gặp tằng tôn của ngươi! " Thanh Quang lập tức nói.
"Làm phiền Dật Trần huynh phía trước dẫn đường."
Bọn họ ba người đi tới biệt thự của Tiêu Dịch.
"Đại ca, bên trong như thế nào vừa thấy một điểm chân nguyên ba động nay đã không còn nữa? Có thể người không còn ở đó nữa!" Thanh Quang truyền âm.
"Chúng ta vào xem sẽ biết, nói không chừng còn có trận pháp gì ở bên trong cũng nên." Thanh Vân truyền âm trả lời.
Tiêu Dịch hai vợ chồng đã đi ra ngoài dạo phố, còn Tiêu Nhiên đang ngồi ở trên lầu, đột nhiên cười cười, mở mắt ra.
Tiểu Băng đang nhàm chán nằm trong phòng, nó nhìn thấy ba người đi đến, trong đó có hai người năng lượng khá rõ ràng phát ra, lập tức nó quay về phía ba người cảnh giác đứng lên, thu liễm khí thế lại một chút rồi lại từ từ phát ra. Thanh Vân ba người đang ở trong phòng khách, đột nhiên phát hiện một cỗ lực lượng không thể kháng cự từ phía sau truyền tới, quay đầu lại nhìn, phát hiện một con chó nhỏ đang đứng kia.
"Tiểu Băng, không được vô lễ. " Tiêu Nhiên từ trên lầu chậm rãi đi xuống, gọi Tiểu Băng lại. Tiểu Băng cũng thu hồi khí thế rồi chạy đến trước mặt Tiêu Nhiên, ủy khuất kêu một tiếng. Tiêu Nhiên vỗ vỗ Tiểu Băng, bế nó lên, quay về Tiêu Dật Trần nói:
"Thái gia gia ngươi tìm ba ba ta phải không? Bọn họ đi ra ngoài rồi."
"Không phải, là chúng ta tới tìm ngươi thôi. Ta giới thiệu một chút, vị là này Thanh Vân đạo trưởng, vị là này Thanh Quang đạo trưởng. Đây là hai vị đạo trưởng muốn gặp ngươi." Tiêu Dật Trần nói.
Thanh Vân cùng Thanh Quang quan sát Tiêu Nhiên, phát hiện trên người hắn nửa điểm chân nguyên lực cũng không có, vì vậy Thanh Vân nói, "Tiểu bằng hữu, chúng ta lần này tới là muốn hỏi ngươi một câu, Tử quả này ngươi từ đâu có được?"
"Nga, ngươi nói chính là Tử quả này a! Ta ở trên núi nhặt được, bất quá đã ăn hết rồi."
"Có thể nói cho ta biết ngọn núi nào không?"
"Ngay bên cạnh Đằng Minh sơn!"
"Còn con chó nhỏ này nữa, ngươi mua nó ở chỗ nào?"
"Ngươi nói Tiểu Băng a! Không phải mua, là ta cũng tại trên núi kia nhặt được. Ta cho nó ăn một Tử quả, thế là nó đi theo ta."
"Nga, ra là vậy, bần đạo xin cáo từ." Nói xong bọn họ ba người rời biệt thự.
"Hắc hắc, muốn tra tung tích Chu Quả, dễ thường ta chịu nói hay sao, các ngươi hai người tu vi mới chỉ đạt đến Kim Đan kỳ, trở về tiếp tục tu luyện cho tốt đi!" Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
Sau khi rời biệt thự, Tiêu Dật Trần hỏi, "Đạo trưởng, thế nào?”
"Tằng tôn của ngươi quả thật có phúc khí, tiên quả cấp độ này hắn còn gặp được, lại còn có dị thú làm bạn, ngươi cứ yên tâm đi!" Nói xong, đem Tử quả trả lại cho Tiêu Dật Trần rồi biến mất.
Tiêu Nhiên đi tới Thiên Long sơn trang đã được mấy tháng.
Nhàn rỗi vô sự, Tiêu Nhiên mang theo Tiểu Băng đi lung tung khắp nơi trong sơ trang.
Một thanh âm từ xa xa truyền đến, "Không phải đây là biểu đệ của ta sao? Ngươi thế nào cũng nuôi lưu cẩu hả?" Thanh âm chán ghét của Tiêu Tử Kiệt từ xa truyền tới.
Tiêu Nhiên xoay người, chứng kiến Tiêu Tử Kiệt nắm xích một con Giác Đấu khuyển thân cao hàng thước, da lông màu đen đi tới.
Tiêu Tử Kiệt tới trước mặt Tiêu Nhiên, nhìn một chút Tiểu Băng nói, "Chó của ngươi đáng yêu thật, là giống gì vậy, mua bao nhiêu tiền?"
"Tiểu Băng là giống gì ta không biết, ta không phải mua, mà là nhặt được ở trên một ngọn núi." Tiêu Nhiên trả lời.
"Ngươi vận khí tốt thật, nhưng ngươi tốt nhất ngươi nên đi đi, hãy để ý đến cho con chó này một chút. Con chó của ta đang dắt theo rất là hung hãn, không cẩn thận nó sẽ xơi tái con chó của ngươi mất." Nói xong cười cười rất xảo trá.
"Không quan hệ gì, Tiểu Băng của ta rất lợi hại, chính ngươi tốt nhất trông nom con chó vứt đi của ngươi cẩn thận một chút, nếu không đến khi nó bị thương chỗ nào cũng đừng trách ta. "
Lúc này, tay cầm xích của Tiêu Tử Kiệt hơi giật giật, con chó lai có vẻ hiểu ý, gừ gừ lên mấy tiếng, sau đó hắn làm bộ không cẩn thận đánh rơi xích xuống mặt đất, con chó của Tiêu Tử Kiệt được thả ra lập tức nhằm Tiểu Băng phóng tới.
"Ngươi xem đi, đã bảo ngươi đi đi như thế có tốt hơn không. Chuyện này không liên quan tới ta!" Tiêu Tử Kiệt nhìn có chút hả hê nói.
Kết quả con chó lai vọt tới trước mặt Tiểu Băng, vừa định cắn xuống, bị Tiểu Băng một chưởng đánh cho bật lùi lại. Ngay sau đó Tiểu Băng vọt tới, xuất ra vài trảo, lại cắn mấy miếng, kết quả con chó lai đã bị chia thành mấy khối, nội tạng máu tươi chảy đầy đất.
" Ngươi xem đi, đã bảo ngươi đi đi như thế có tốt hơn không. Chuyện này không liên quan tới ta!" Tiêu Nhiên nói lại nguyên si những gì Tiêu Tử Kiệt nói, rồi mang theo Tiểu Băng bỏ đi.
Tiêu Tử Kiệt đứng ở chỗ đó rít lên. "Tiểu tử ngươi không nể mặt ta, rồi ta sẽ cho ngươi biết."
Sắp đến ngày khai giảng năm học mới, một hôm Tiêu Nhiên nói với Tiêu Dịch cùng Lý Thiến, "Lão ba, lão mụ, sắp đến ngày khai giảng rồi, ngươi đến trường nhìn xem ta có tên trong danh sách trúng tuyển không?"
"Đi tìm gia gia ngươi, bảo hắn giúp ngươi đi, ta cũng không rõ về chuyện này lắm."
(Hiếm. Có cha mẹ như vậy sao?)
Tiêu Nhiên buồn bực đi đến phòng làm việc của Tiêu Lâm Long nói:
"Gia gia, lão ba nói ta đến thông báo với người việc này, ta muốn chuẩn bị đi học đại học ở một trường nào quen thuộc."
Tiêu Lâm Long mở một cái tráp, đem mấy danh sách lấy ra đưa cho Tiêu Nhiên xem.
Tiêu Nhiên tiếp nhận mở ra nhìn, nhất thời choáng váng, "Gia gia, những giấy báo trúng tuyển này là thế nào? Ta chỉ việc thay tên vào là có thể đi học sao?"
"A a, ta thấy việc học đại học đối với nhà chúng ta cũng không phải là vấn đề gì to lớn, ngươi về nhà chuẩn bị một chút, ta gọi người giúp ngươi sửa lại tên, ngươi sẽ không trách gia gia chứ!"
"Sẽ không, đương nhiên sẽ không. " Mà Tiêu Nhiên lúc này trong lòng lại đang kêu lớn: "Mỹ nữ a! Ta với ngươi càng ngày càng gần hơn rồi, các ngươi nhất định phải chờ ta!"
Tiêu Lâm Long lại mở một cái hộp khác, lấy ra một cái ví đưa cho Tiêu Nhiên rồi nói: "Đây là chi phí sinh hoạt của ngươi, ta cho ngươi một ngàn vạn mỹ kim bên trong, nếu không đủ cứ nói với gia gia, ta đưa tiếp."
Tiêu Nhiên nhận ví rồi rời phòng đi ra.
"Ông trời ơi, không nghĩ tới mình anh minh thần võ lại còn phải nhờ đến kế của lão hồ ly." Trên đường về, Tiêu Nhiên nghĩ.