Sử Nhược Mai tiến vào hoa viên, quả nhiên thấy Niếp Ẩn Nương đang luyện kiếm, chỉ thấy kiếm sử như bay, kiếm quang lướt đến đâu, hàng hàng lớp lớp cánh hoa bay đến đấy. Nàng đang luyện chiêu "Phi hoa trục điệp" trong "Huyền nữ kiếm pháp". Môn kiếm pháp này nếu luyện đến cảnh giới tối tinh diệu có thể chém lìa cánh hoa mà không làm tổn thương đến hoa, có thể đâm rớt cánh bướm mà không làm nó chết, Niếp Ẩn Nương còn chưa đạt tới cảnh giới này nhưng khoảng cách cũng không còn xa nữa.
Sử Nhược Mai lại gần, lớn tiếng tán dương:
"Hảo kiếm pháp!"
Niếp Ẩn Nương chớp nhoáng thu chiêu, trên mặt mang thần sắc kinh ngạc, ngưng mắt nhìn Sử Nhược Mai.
Sử Nhược Mai cười nói:
"Tỷ nhìn gì vậy, chẳng lẽ không nhận ra muội sao?"
Niếp Ẩn Nương nói:
"Muội lại đây mà xem bộ dạng của muội kìa, muội vừa mới đánh nhau với ai vậy?"
Nàng kéo tay Sử Nhược Mai đưa đến hồ sen để soi, Sử Nhược Mai lúc này mới chợt hiểu ra, nàng nói:
"Thảo nào, lão môn công đó lại cứ trố mắt ra nhìn."
Nguyên lai nàng đầu tóc rối tung, y phục không chỉnh, mình dính bụi đất, trên mặt còn có vài loại màu sắc khác nhau, tựa như bị nước canh, nước rau, tương, dầu đủ thứ dính phải. Sử Nhược Mai vừa tức lại vừa buồn cười, nàng nói:
"Hừm, lão môn công còn cố ý trêu chọc ta, nói ta là tiểu tử tuấn tú chứ."
Niếp Ẩn Nương lấy khăn tay, nhúng nước trong hồ sen giúp nàng lau sạch những dơ bẩn trên mặt rồi cười:
"Muội sao lại nghịch ngợm như vậy, đến cửa nhà chúng ta rồi còn đánh nhau với người khác?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Tỷ đừng cười muội đi, chẳng có gì hay cả, thật là tức chết muội mà."
Lập tức nàng mang chuyện tao ngộ trên tửu lâu ra kể cho Niếp Ẩn Nương nghe, nàng phẫn hận nói:
"Muội cùng với tên mũi trâu, xú hòa thượng đó căn bản là không quen biết, nhưng không biết ai sai bọn chúng kiếm muội gây sự, tỷ xem thế có bực mình không?"
Niếp Ẩn Nương kinh ngạc hỏi:
"Lại có chuyện như vậy sao, không phải muội nghe nhầm đấy chứ? Hoặc giả bọn chúng nói đến một người khác?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Muội đối với một số giang hồ thiết khẩu, mặc dù chưa hoàn toàn hiểu rõ nhưng nghe cũng hiểu được bảy tám phần, quyết không phải nghe nhầm, người chúng nói đương nhiên là muội. Tỷ nghĩ lại xem, thiên hạ còn có một ‘nha đầu họ Sử’ khác cùng với ‘tiểu tử họ Đoàn’ ở chung một chỗ hay sao?"
Nàng thuật lại lời của đạo sĩ kia, trên mặt bất giác cũng ửng hồng. Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Chuyện này thực kỳ quái. Là ai đã tiết lộ làm ngay cả người không quen biết cũng biết duyên cớ muội vì Đoàn Khắc Tà mà xung đột với người nhà?"
Sử Nhược Mai nói:
"Bọn chúng còn rõ cả lai lịch sư môn và trình độ võ công của muội. Bất quá cũng có một số chỗ mà bọn chúng nói không đúng lắm."
Lập tức nàng mang những chỗ nghi ngờ trong lòng nói ra. Niếp Ẩn Nương kiến thức lịch duyệt, so với nàng suy nghĩ sâu sắc hơn, vừa nghe xong là mơ hồ cảm giác bên trong có điều kỳ quặc nhưng nàng cũng giống như Sử Nhược Mai, không biết còn có một Sử Triêu Anh nên cũng không chút nghi ngờ cho rằng người mà một tăng, một đạo kia nói đến chính là Sử Nhược Mai. Còn về phần tại sao trong lời nói của bọn chúng lại lộ ra sơ hở này, nàng vắt óc cũng không thể giải thích nổi.
Từ đầu chí cuối, Sử Nhược Mai vẫn chưa đề cập đến thiếu niên quê mùa kia. Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Muội đã đánh bọn chúng một trận, cơn giận này cũng có thể tiêu tan rồi. Xem ra bọn chúng bất quá chỉ là nhân vật hạng nhị tam lưu, bị muội cho nếm mùi đau khổ, thiết nghĩ cũng không dám lại đến tìm muội gây chuyện nữa, có thể không cần để tâm đến. Này, hay là nói đến chuyện của muội với Đoàn Khắc Tà đi, rốt cục các ngươi thế nào rồi?"
Sử Nhược Mai thấp giọng:
"Đang muốn thỉnh giáo tỷ...."
Nàng vừa mới nói xong một câu, chợt thấy lão môn công kia vội vã chạy đến kêu:
"Tiểu thư, có khách nhân đến cầu kiến lão gia. Tôi nói lão gia không có nhà, y đệ trình danh thiếp nhờ lão cầm đến cho tiểu thư, hỏi tiểu thư có thể gặp hắn được không?"
Niếp Ẩn Nương cầm danh thiếp lên xem, nàng nói:
"À, nguyên lai là Thần Tiễn Thủ Lữ Hồng Xuân. Được rồi, lão mời y đến phòng khách ngồi một chút, ta thay y phục rồi sẽ ra."
Sử Nhược Mai khúc khích cười.
Niếp Ẩn Nương lại kinh dị hỏi:
"Muội cười gì?"
Sử Nhược Mai nói:
"Tỷ biết Lữ Hồng Xuân đến đây vì chuyện gì không?"
Niếp Ẩn Nương hỏi:
"Ta làm sao biết được. Muội nói vậy, xem chừng là muội biết sao?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Y đến để làm mai cho tỷ đó. Bà mối đến cửa, các cô nương đều tránh mặt, tỷ lại tự thân ra tiếp, điều này không phải rất buồn cười sao?"
Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Muội thật ăn nói lung tung, mang một thiếu niên du hiệp bôi bác thành bà mối. Ta thấy, y đến phân nửa là vì muội. Muội ăn hiếp muội muội của y, y tìm muội để trút giận đó."
Sử Nhược Mai nói:
"Muội không có gạt tỷ, Lữ Hồng Xuân nhận lời nhờ vả của Thiết Ma Lặc đến làm mai cho Mưu Thế Kiệt. Nếu tỷ không tin, tỷ ra mà nghe y nói xem."
Niếp Ẩn Nương nói:
"Không giỡn nữa. Muội nhanh thay đổi y phục, cùng ta ra gặp khách nhân."
Sử Nhược Mai đáp:
"Thứ nhất, muội không phải chủ nhân. Thứ hai, nếu như muội đi ra, ngược lại sẽ khiến y không tiện nói chuyện."
Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Muội thật là sợ y đến trả thù hay sao? Được rồi, muội không dám đi, ta đành một mình ra gặp y vậy. Ta không thể vì mấy lời ba hoa của muội mà chậm trễ với khách nhân."
Niếp Ẩn Nương phân phó cho nha hoàn phục thị Sử Nhược Mai, nàng vội vã đổi một bộ y phục rồi liền ra ngoài gặp khách.
Sử Nhược Mai tắm rửa xong, thay bộ y phục mà nha hoàn chọn cho nàng. Nàng so với Niếp Ẩn Nương thấp hơn vài phân, nha hoàn kia lựa cho nàng bộ y phục mà Niếp Ẩn Nương may hai năm trước, chỉ mới mặc hai lần, nàng mặc vào thật vừa vặn.
Sử Nhược Mai xong xuôi đâu đấy, nàng quay lại chỗ trước trong hoa viên chờ Niếp Ẩn Nương. Qua một hồi, Niếp Ẩn Nương mới trở lại, trên mặt vẫn còn thần sắc kinh ngạc.
Nguyên lai, Lữ Hồng Xuân quả thực có nói với nàng về chuyện của Mưu Thế Kiệt. Mặc dù không nói rõ là đến làm mai nhưng cũng nói đến việc y cùng Mưu Thế Kiệt, Thiết Ma Lặc hội diện, lại thay Mưu Thế Kiệt gửi lời thăm hỏi ân cần đến nàng. Hơn nữa ,trong lời nói còn mơ hồ hé lộ, y cũng đã biết quan hệ giữa nàng với Mưu Thế Kiệt, cũng biết bọn họ lo lắng Niếp Phong không thích Mưu Thế Kiệt, y nguyện ý vì Mưu Thế Kiệt mà thuyết phục Niếp Phong.
Sử Nhược Mai cười hỏi:
"Sao? Muội không phải nói vu vơ đấy chứ?"
Niếp Ẩn Nương nói:
"Kỳ quái, muội gặp Lữ Hồng Xuân khi nào? Y vừa rồi không nói đến, hơn nữa lại còn hỏi về muội."
Sử Nhược Mai tủm tỉm cười:
"Muội đã gặp y nhưng y lại không biết đó là muội. Chuyện này rất thú vị, lát sau muội sẽ nói lại với tỷ. Trước tiên tỷ hãy nói xem y hỏi gì về muội ?"
Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Y cũng đang vì Đoàn Khắc Tà mà thăm hỏi nơi hạ lạc của muội, Thiết Ma Lặc và Mưu Thế Kiệt cũng đặc biệt quan tâm. Ta vốn muốn gọi muội ra..."
Sử Nhược Mai nói:
"Muội không có hứng gặp mặt y."
Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Ta biết tính khí của muội, nghĩ đến muội sẽ không thích gặp y cho nên không nhắc tới."
Sử Nhược Mai chợt hỏi:
"Y cũng biết chuyện hôm nay của muội sao?"
Niếp Ẩn Nương đáp:
"Chuyện này ta không nhắc đến. Ta và y bất quá mới gặp lần đầu, y hỏi ta nơi hạ lạc của muội, ta nói cho y hay là muội ở nơi này nhưng cũng không nói chi tiết."
Sử Nhược Mai cười nói:
"Hoàn hảo, nếu y hôm nay biết muội mới đến đây, nói không chừng y sẽ nghi ngờ, chân tướng của muội cũng bị y lật tẩy."
Niếp Ẩn Nương lấy làm kỳ lạ hỏi:
"Muội đã làm chuyện gì không đúng sao? Vì sao lại sợ y khám phá ra chân tướng?"
Sử Nhược Mai cười đáp:
"Là chân tướng nữ cải nam trang đó. Trước đây không lâu, muội mới gặp qua Lữ Hồng Xuân."
Lập tức Sử Nhược Mai mang tình hình sau khi chia tay nhất nhất kể lại cho Niếp Ẩn Nương nghe, trên đường tao ngộ với quan quân bị trúng tiễn thương như thế nào, kết bạn với Độc Cô Vũ ra sao, rồi trong nhà y dưỡng thương, lại đến mấy chuyện Lữ Hồng Xuân đến bái phỏng Độc Cô Vũ, nàng cũng theo ra gặp khách, đầu đuôi ngọn ngành đều kể lại:
"Muội bịa lấy một cái tên là Sử Chánh Đạo, giả mạo là hảo hán Kim Kê Lĩnh. Nào ngờ Lữ Hồng Xuân trước khi đến bái phỏng Độc Cô Vũ lại vừa gặp Thiết Ma Lặc. Ước chừng y nghe ra trong lời của muội có rất nhiều sơ hở, nhiều lần nói bóng nói gió, may mắn là muội tử của Độc Cô Vũ đối với muội hết sức tin tưởng, vô tình đã giúp muội che đậy quá khứ. Nếu như y biết muội hôm nay mới đến nhà tỷ, nói không chừng sẽ lại liên tưởng đến Sử Chánh Đạo, sẽ khám phá ra cùng là một người."
Niếp Ẩn Nương chau đôi mày liễu bảo:
"Chuyện này muội làm có chỗ không ổn, lừa gạt Lữ Hồng Xuân thì không sao nhưng muội lại gạt cả Đoàn Khắc Tà ư?"
Sử Nhược Mai nói:
"Đoàn Khắc Tà sớm đã biết rồi, sau khi Lữ Hồng Xuân rời đi, đến đêm hôm đó, Đoàn Khắc Tà cũng đã đến nhà Độc Cô Vũ cùng muội diện kiến."
Niếp Ẩn Nương thở hắt ra một hơi:
"Thế cũng tốt, Khắc Tà là người hiểu chuyện, muội mang hết chân tướng nói cho y nghe, thiết nghĩ y cũng không nghi ngờ muội. Các người đã hòa thuận tốt đẹp lại rồi chứ?
Sử Nhược Mai nói:
"Một chút cũng không tốt, y bị muội chọc giận bỏ đi rồi. Lúc ấy muội vẫn chưa nguôi giận với y cho nên không nói gì với y cả."
Niếp Ẩn Nương nghe nàng kể lại tình hình tương hội với Đoàn Khắc Tà đêm đó thì không khỏi giậm chân trách móc:
"Trời ơi, muội như sao lại có thể tùy hứng đến như vậy?"
Sử Nhược Mai hổ thẹn nói:
"Bây giờ muội đã biết sai rồi, nếu muội thấy y, muội sẽ nhận lỗi nhận lỗi với y nhưng lại không biết y bây giờ ở đâu. Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội được không, tốt nhất là khi tìm thấy y, tỷ hãy nói với y trước."
Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Muội đã sắp đặt như ý, sao lại sợ sệt hướng y xin thứ lỗi như vậy. Bất quá, muội đã làm chuyện này xấu đi như vậy, chỉ sợ không phải đôi ba câu có thể giải thích được!"
Sử Nhược Mai bất tri bất giác lại lộ ra tính cách tiểu thư, nàng nói:
"Muội có tùy hứng một chút nhưng chính là y nhiều lần không hỏi căn nguyên đã nhục mạ muội, nói ra mọi người đều có cái sai. Nếu như tỷ và y nói hết nhẽ mà y vẫn không chịu lý đến muội thì muội đây cũng không cần ham hố gì y nữa."
Niếp Ẩn Nương cười khổ nói:
"Không thể nói như vậy được. Ờ, mà có một việc ta cần hỏi muội trước, Độc Cô Vũ đối với muội có nghi ngờ hay không?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Nghi ngờ chuyện gì? Nghi ngờ muội là nữ tử à?"
Niếp Ẩn Nương nói:
"Muội ở trong nhà bọn họ đến gần nửa tháng, Độc Cô Vũ đó cũng là người thường xuyên bôn tẩu giang hồ, lịch duyệt phong phú, các ngươi sớm tối thấy mặt, chẳng lẽ y lại không có nhìn ra sơ hở hay sao?"
Sử Nhược Mai dương dương đắc ý nói:
"Bản lĩnh cải nam trang của muội, mặc dù không tinh diệu bằng tỷ nhưng chỉ để gạt huynh muội bọn họ thì vẫn dư sức. Chẳng những muội không bị họ khám phá ra, vị Độc Cô cô nương kia còn vì muội mà tương tư nữa, xem muội là như ý lang quân của nàng ta."
Lập tức nàng mang tình ý tha thiết của Độc Cô Oánh đối với nàng, thêu dệt thêm lên, kể lại cho Niếp Ẩn Nương nghe. Niếp Ẩn Nương nghe qua cũng nhịn không nổi, cười mãi không thôi.
Cười một hồi xong, Niếp Ẩn Nương bảo:
"Muội cũng tệ quá, điều này chẳng phải là làm khổ cô nương nhà người ta hay sao?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Sớm muộn muội cũng nói với cô ấy. Nhưng lúc đó muội lại muốn hí lộng Lữ Hồng Xuân một chút, Lữ Hồng Xuân đang muốn cầu hôn nàng ta."
Niếp Ẩn Nương nói:
"Điều này rất không hay, sao muội lại muốn hí lộng bọn họ?"
Sử Nhược Mai đáp:
"Muội không thích muội muội của Lữ Hồng Xuân, muội chính vì yêu mến Độc Cô Oánh cho nên mới không muốn nàng ta có một cô em chồng như vậy."
Niếp Ẩn Nương lắc lắc đầu, nàng gắt:
"Hồ đồ, hồ đồ, y là Lữ Hồng Xuân, lại không phải là muội tử y, cho dù tương lai cô tẩu (chị dâu em chồng) bất hòa, thì việc này có liên quan gì đến muội? Huống hồ Lữ Hồng Thu chỉ là tính cách bộc trực, cũng chẳng phải người xấu xa gì."
Sử Nhược Mai cười nói:
"Tỷ không cần mắng muội, sau đó muội đã biết sai rồi. Muội không phải vừa nói với tỷ sao, sớm muộn gì cũng sẽ nói minh bạch với Độc Cô cô nương. Chỉ là trước mắt thời cơ chưa đến."
Niếp Ẩn Nương thuở nhỏ sống chung với nàng, đã quen thuộc tính tình của nàng, liền cười nói:
"Muội chờ đợi thời cơ mới nói rõ ràng, có phải đó là chờ cùng với Đoàn Khắc Tà hòa thuận trở lại, tránh cho việc bại lộ thân phận nữ nhi quá sớm, sợ Độc Cô Vũ kia sẽ có ý với muội."
Sử Nhược Mai tủm tỉm:
"Tâm tư của muội đều không gạt được tỷ, cho nên muội mới vội vã đến đây cầu cứu tỷ."
Niếp Ẩn Nương nghiêm nét mặt:
"Độc Cô Vũ không nhìn ra sơ hở của muội, không đeo bám muội, điều này còn tốt một chút. Nhưng Đoàn Khắc Tà nhất định có lòng nghi ngờ muội, muội đã nghĩ đến điều này hay chưa?"
Sử Nhược Mai đột nhiên rúng động:
"Tỷ nói là y có lòng nghi ngờ muội, muội..."
Niếp Ẩn Nương nói:
"Không sai, nghi ngờ muội cùng với Độc Cô Vũ đã có giao tình không tầm thường."
Sử Nhược Mai sẵng giọng:
"Có lý nào lại như thế, nếu như y thực sự nghĩ như vậy, đó chính là tự y tâm thuật bất chính."
Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Cái này cũng không trách Đoàn Khắc Tà được, nếu đổi là ta, ta cũng sẽ nghi ngờ. Muội phải biết rằng Độc Cô Vũ cũng là người cùng bối phận với ta, thân phận của y thì nhi tử bảo bối của Điền bá bá không thể so sánh được."
Sử Nhược Mai nói:
"Tỷ còn nói nữa, trước đây Điền bá bá bức bách muội qua cửa làm tức phụ, Khắc Tà cũng không phải bởi vậy mà nổi giận nhục mạ muội sao? Được, nếu lần này y còn tức giận như vậy thì cứ để cho y giận."
Niếp Ẩn Nương lắc đầu bảo:
"Muội thực sự có chủ tâm muốn chọc tức y sao? Đã vậy, ta cũng không quản chuyện của các ngươi nữa."
Sử Nhược Mai thừ mặt ra nói:
"Muội thấy ngày đó y ly khai muội, bộ dáng rất.. rất là thương tâm, cho nên, cho nên tức giận trong lòng muội mới tiêu tan hơn phân nửa."
Niếp Ẩn Nương bắt chước khẩu khí của nàng nói:
"Cho nên, cho nên muội cũng liền cầu ta giúp các ngươi giảng hòa."
Sử Nhược Mai khúc khích cười duyên, nàng ôm lấy Niếp Ẩn Nương nói:
"Ai bảo tỷ là tỷ tỷ của muội chứ? Trên đời này muội đã không còn thân nhân, không cầu tỷ thì cầu ai?"
Niếp Ẩn Nương nói:
"Nghe muội nói thương tâm thảm thiết như vậy, chuyện này ta không muốn quản cũng phải quản rồi. Được rồi, đứng lên nào."
Nàng giúp Sử Nhược Mai nhẹ nhàng sửa lại mái tóc mây bồng bềnh rồi nói tiếp:
"Giữa tháng này, Tần Tương triệu khai anh hùng đại hội tại Trường An, chuyện này muội đã biết chưa? Theo như ta thấy, hơn phân nửa là Khắc Tà sẽ đến xem trường náo nhiệt này, cho dù y không đến, nhất định chúng ta cũng có thể gặp được bằng hữu của y mà nghe tin tức về y."
Sử Nhược Mai nói:
"Tỷ nói là chúng ta cũng đi à? ?Nhưng muội đã từng cùng với quan quân giao đấu một trận. Tuy nói Tần Tương từng có bố cáo, trong kỳ đại hội sẽ không tra cứu thân thế quá khứ của những người tham gia đại hội nhưng rốt cục cũng có một chút băn khoăn. Huống hồ chúng ta lại là phận nữ nhi, mặc dù cải nam trang nhưng tại nơi long xà hỗn loạn, cũng có chút không tiện."
Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Muội không cần phải băn khoăn nhiều như vậy, chuyện này ta đã nghĩ thay muội rồi. Ta cho muội làm vệ sĩ. Cha ta hiện giờ đang đến Ngụy Bác, ta có thể lén dùng ấn tín của người đóng lên một văn thư còn bỏ trống, chúng ta mạo nhận là quan quân thủ hạ của người đến Trường An làm công sự, ai dám tra hỏi chúng ta. Cha ta có một biệt thự ở Trường An, chúng ta căn bản cũng không cần đến khách điếm. Cách xa các nhân vật giang hồ đó như vậy, còn sợ gì nữa?"
Sử Nhược Mai mừng rỡ nói:
"Thật không thể tốt hơn được."
Niếp Ẩn Nương lại nói:
"Nếu như thấy Đoàn Khắc Tà, ta sẽ nói chuyện yên ổn với y. Ta và Lữ gia huynh muội cũng có chút giao tình, muội không tiện nói với Độc Cô Oánh, ta cũng có thể nói với Lữ Hồng Thu để nàng ta chuyển cáo cho Độc Cô Oánh. Như vậy, thứ nhất, mặc dù lật tẩy chân tướng của muội nhưng cũng giúp muội gỡ bỏ mối thắt này."
Sử Nhược Mai lại càng cao hứng, nàng nói:
"Điều này lại phải cảm tạ tỷ thêm nữa."
Niếp Ẩn Nương nói:
"Muội biết cha ta đến Ngụy Bác vì chuyện gì không?"
Sử Nhược Mai nói:
"Muội làm sao mà biết được?"
Niếp Ẩn Nương kể:
"Chính là vì chuyện muội đó. Điền bá bá bị muội trộm mất kim hạp trên đầu giường, sợ đến vỡ mật. Hôm nay không những đáp ứng thoái hôn mà còn đáp ứng từ nay về sau không tiếp tục mơ tưởng đến Lộ Châu nữa, nguyện ý cùng nghĩa phụ muội trọng tu tình minh hữu. Phụ thân ta đến Ngụy Bác gặp Điền bá bá cũng là vì giúp hai nhà làm người hòa giải. Này, Nhược Mai muội muội, bản lĩnh của muội cũng thật không nhỏ, cố sự lấy cắp kim hạp đêm hôm đó, tương lai sau này nhất định sẽ trở thành giai thoại lưu truyền ngàn năm."
Sử Nhược Mai cười nói:
"Tỷ đừng dát vàng lên mặt muội nữa, nói đến bản lĩnh, muội sao hơn được tỷ. Vừa rồi, tỷ sử kiếm pháp "Phi hoa trục điệp", muội rất lấy làm ngưỡng mộ, muội đã học nhiều năm như vậy, thủy chung vẫn chưa được thuần thục. Tỷ tỷ, lúc nhỏ tỷ thường hay chỉ điểm cho muội, bây giờ muội lại muốn tỷ chỉ điểm nữa."
Sử Nhược Mai nghe được nhiều tin tức tốt đẹp, tâm tình sáng sủa, lại thấy sắc trời còn sớm, nhất thời hứng khởi, liền rút kiếm khỏi bao, nhảy ra giữa sân luyện kiếm pháp "Phi hoa trục diệp", thỉnh Niếp Ẩn Nương chỉ điểm.
Luyện đến hơn mười chiêu, chợt nghe có người reo lên:
"Hảo kiếm pháp!"
Sử Nhược Mai ngạc nhiên thu kiếm về, chỉ thấy trong vườn xuất hiện một người, đó chính là thiếu niên quê mùa từng gặp mặt trên tửu lâu.
Đúng là:
Hữu tâm tìm đến cầu giai ngẫu
Há phải thôn quê kẻ tầm thường.
Muốn biết chuyện sau thế nào? Mời xem hồi sau sẽ rõ.