Đến đánh giá cấp bậc nghề nghiệp,bất quá cũng chỉ là một bước đầu trong kế hoạch của Lâm Tịch,thật ra hắn chỉ muốn " Kiếm ma pháp" của mình được xuất hiện trong mắt người khác,còn xem xét đánh giá, kết quả tự hắn đã sớm định — cao cấp ma pháp sư.
Tinh thần lực của Lâm Tịch bây giờ đã có thực lực của Thánh ma đạo sư, ít nhất cũng đạt ngang tầm cảnh giới của Ma đạo sư, bất quá như vậy thì có chút làm cho người ta nghe mà sợ hãi. Đến như hiện tại hắn chưa được mười bảy tuổi, thực lực đã đạt tới Đại ma pháp sư ,cũng đã đủ để làm cho người khác xưng hắn một câu " Thiên tài".
Thi kiểm tra gồm có ba hạng mục, một là kiểm tra năng lực cảm ứng nguyên tố,hai là năng lực khống chế nguyên tố, cuối cùng là tinh thần lực. Cả quá trình Lâm Tịch đã từ Mạt Ni Áo hiểu rõ, cho nên không có gì ngoài dự liệu, Lâm Tịch được đánh giá là cao cấp ma pháp sư,còn Khải Kỳ cao hơn một bậc, là Ma đạo sư.
Đương nhiên, người khác từ trên vẻ mặt Lâm Tịch có thể thấy, hắn đối với cái kết quả này thập phần không hài lòng.Xem xét kết quả cũng làm cho Hách Lý Tư cực kỳ giật mình, hắn cũng vì lực sát thương cường đại của Kiếm ma pháp mà sợ hãi than thầm! Có thể làm cho một cao cấp pháp sư dễ dàng giết chết ngũ giai ma thú, quả thật đây là một ma pháp đủ khiến cho tất cả ma pháp sư phải trọng thị! Bởi vậy Hách Lý Tư tâm lý đối với Kiếm ma pháp có vài phần mong đợi, tâm lý nghĩ là như thế nào có thể tìm ra bí mật oai lực của Kiếm ma pháp.
Xem xét xong rồi Lâm tịch có vẻ không hài lòng, hắn đến trước mặt Hách Lý Tư nói:" Hội trưởng, ta cảm giác được trên ma pháp bào dụng ma pháp trận đồ án làm tiêu kỳ cấp bậc không thích hợp với kiếm ma pháp sư chúng ta, ta nghĩ đưa cái đồ án này cải thành kiếm hình đồ án thì hay hơn."
Lục Mang Tinh ma pháp trận trên ma pháp bào là dụng số lượng ngân tệ ít hay nhiều để đánh giá cấp bậc của một ma pháp sư, đây là phương thức thông dụng trên đại lục. Dựa theo ma pháp sư cấp bậc, ma pháp học đồ không có tiêu chí gì,sơ cấp ma pháp sư có một dấu hiệu màu bạc, trung cấp ma pháp sư có hai dấu hiệu màu bạc, cao cấp ma pháp sư có ba dấu hiệu màu bạc được bố trí thành hình “chữ phẩm”*.Cao hơn nữa là ma đạo sư, thánh ma đạo sư,mỗi cảnh giới ma đạo sư được phân biệt là một, hai, ba dấu hiệu ma pháp trận màu vàng. Về phần cao nhất là ma pháp chi hoàng, mỗi đế quốc chỉ có một người,pháp sư bào là do ma pháp sư công hội truyền thừa, trước ngực áo có một dải sắc ma pháp trận tượng trưng cho dấu hiệu.
Đối với ma pháp sư có cống hiến thật lớn đến sự nghiệp phát triển của ma pháp,có thể hướng tới pháp sư công hội đưa ra đề nghị để được dùng tiêu chí riêng, đại biểu cho lĩnh vực nghiên cứu của mình làm tiêu chí thông dụng.Luyện kim sư vĩ đại Khắc Lao Tư Cáp Nhĩ là người đã có được vinh dự này, hắn tại phương diện chế tác ma ngẫu* đạt được thành tựu trọng đại, được phép biến đổi ma pháp trận tiêu chí thành thủy tinh bình tiêu chí đại biểu cho thân phận luyện kim sư của mình.Hạng vinh dự này cũng có thể kế thừa,ví dụ như đệ tử của Khắc Lao Tư Cáp Nhĩ có thể từ nơi hắn kế thừa quyền lợi sử dụng đặc thù tiêu chí ,mà người đệ tử này cũng có thể chuyển quyền lợi trao cho đệ tử của mình. Chỉ bất quá từ đời đệ tử đầu tiên của Khắc Lao Tư Cáp Nhĩ trở đi, bọn họ mỗi người chỉ có thể đem quyền lợi này trao cho một đệ tử của mình. Nói cách khác, Khắc Lao Tư Cáp Nhĩ có bao nhiêu đệ tử thì trên đại lục cũng có bấy nhiêu người có quyền sử dụng tiêu chí này.
Hách Lý Tư hiển nhiên không có nghĩ đến Lâm Tịch đưa ra yêu cầu như vậy, hắn không khỏi sửng sốt một chút, sau đó nói:" Ta cũng không có cái quyền này, ta cần phải tới ma pháp tổng công hội đề xuất, đến lúc đó sẽ do các trưởng lão quyết định ngài có hay không có thể sửa đổi tiêu chí. Đương nhiên, đến lúc đó công hội nhất định sẽ tiến hành xem xét lại đối với kiếm ma pháp, sau đó mới có thể quyết định có hay không ban cho ngài tiêu chí đó.Hiện tại bây giờ, ngài cũng chỉ có thể sử dụng tiêu chí ba ma pháp trận màu bạc."
Để cho thượng tầng của ma pháp sư công hội biết" Kiếm ma pháp" ,việc này cũng chính là mục đích của Lâm Tịch, về phần cấp bậc tiêu chí là bộ dáng gì, căn bản không phải là vấn đề hắn quan tâm.
Hách Lý Tư tỏ ý muốn mời hai người lưu lại, Lâm Tịch liền nói:" Mới tới đế đô, ta nghĩ bọn ta nên đi ra ngoài vài vòng cho biết", thản nhiên cự tuyệt bởi vì Lâm Tịch nghĩ,những ma pháp sư đến nơi này đều là những kẻ thực dụng,nếu muốn từ nơi Hách Lý Tư để tìm kiếm một chỗ tốt nào đó thật sự là điều không thể.
Lại xuất hiện trên đường cái đế đô, Lâm Tịch và Khải Kỳ vẫn như cũ mang kiếm trên lưng, bất quá trên người pháp sư bào đã đổi thành dấu hiệu cao cấp pháp sư và ma đạo sư, điểm này cũng đủ để làm cho những người khác không dám nữa xem thường sự tồn tại của bọn họ.
Xem xét xong ma pháp cấp bậc thì đã xế chiều, Lâm Tịch vì muốn biểu hiện bản thân mình và những người bình thường giống nhau,hắn liền tìm một phạn* điếm khá xinh xắn,sang trọng đi vào.Tiểu nhị vội vã chạy tới gần,một hồi sau đó đi tới như muốn hỏi có hay không muốn gọi thực vật cao cấp.Lâm Tịch nhìn vào cuốn thực đơn phân chia cao cấp thực vật, nội tâm không khỏi than thở mắng thầm tổ tông mười tám đời bọn gian thương này.
Cuộc sống của dân chúng bình thường, mỗi tháng tiêu hao cũng chỉ có thể kể đến là ngân tệ mà thôi,nhưng ở trên thực đơn này bất cứ món nào động đến đều phải tính đến kim tệ!Tùy tiện ăn một bữa cơm kiểu này,e chừng cũng có thể đủ cho một nhà bình dân sống bình thường một vài năm, nơi này giàu nghèo có tiếng là chênh lệch cũng không phải quá khoa trương ? Hơn nữa thực phẩm tài liệu cũng chỉ toàn là tam giai, tứ giai ma thú, nếu đổi là cao cấp hơn cũng chẳng biết đắt đến mức độ nào!
Mà sự thật vấn đề là,tiền trên người hắn mang theo bây giờ không đủ cho ở chỗ này ăn một bữa . Vài chục năm nay Lâm Tịch chưa từng nghĩ về tiền bạc , bởi vậy không sai biệt lắm hắn đã quên mất sự tồn tại của loại vật dụng này.Mà một đường đi tới nơi này, bọn họ cũng chỉ là dựa vào xuất thụ ma thú tinh hạch để sung làm lộ phí, bây giờ cái không nghĩ đến lại đến cũng là điều không tránh khỏi.
" Khải Kỳ thúc thúc, ngươi gọi đi." Lâm Tịch bộ dáng vẻ như chẳng có gì , đưa thực đơn cho Khải Kỳ.
Đối với mình có bao nhiêu tiền, Khải Kỳ thậm chí so với Lâm Tịch còn rõ ràng hơn, bởi vậy cũng biết kiểu này mà gọi đồ ăn sợ rằng có chút khó khăn.
Bất quá ngay sau đó Lâm Tịch nói thêm một câu:"Cứ lựa gọi khoảng mười món đi, nếu không đủ thì gọi tiếp." Ý nghĩ của Lâm Tịch là nếu đã không đủ tiền, vậy thì thiếu một kim tệ hay thiếu một ngàn kim tệ cũng không có gì khác biệt, trước tiên cứ ăn uống một trận cho thống khoái đã.
Khải Kỳ cũng không biết Lâm Tịch có chủ ý gì,nhưng hắn cứ theo như lời Lâm Tịch nói liền gọi luôn mười món. Mặc dù có đến vài chục năm trôi qua,bản lĩnh gọi món ăn của Khải Kỳ cũng không có bao nhiêu suy giảm, cơ hồ tất cả các món ăn chiêu bài của phạn điếm cũng gọi đầy đủ.
Vừa ăn Lâm Tịch vừa suy nghĩ xem tìm cách nào có thể kiếm được nhiều tiền nhanh chóng, nếu không ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề. Mặc dù với tu vi của hắn bây giờ cũng chẳng cần phải ăn cơm, nhưng bộ dáng thì vẫn phải thể hiện. Hắn đã nghĩ đến là vô luận bán đan dược hay pháp bảo gì đó, đều một quyển vạn lợi.Nhưng những vật này không thể để lộ ra ngoài, bởi vậy hắn bây giờ tựa như một người giàu có mà hoàn cảnh khốn cùng.
………………………………………… ………….
*Hình chữ phẩm: “ý muốn nói giống hình tam giác”.
*Ngẫu: Ngó sen.
*Phạn: Cơm.
Phạn điếm: Quán cơm.