" Ta nghe tin tức từ ma pháp sư công hội truyền đến nói,kiếm ma pháp của các ngươi là do vô tình tìm được thí nghiệm thất của một ma pháp sư để lại, không biết là các ngươi tìm được mật thất đó ở nơi nào?" Quanh co một hồi, Mông Đặc Lôi Tác rốt cục đã hỏi tới vấn đề hắn quan tâm.
"Cũng là do chúng ta may mắn !Thí nghiệm thất kia là được thành lập giữa lưng chừng một sườn núi, nếu không tới gần căn bản là phát hiện không ra! Lúc mới bắt đầu phát hiện ra chúng ta còn phải dùng dây thừng quấn lại mới có thể leo đến, bất quá về sau này bọn ta học được Tường Không thuật nên tiện hơn nhiều. Hơn nữa địa phương đó rất bí mật, nếu không có người dẫn đường căn bản không thể tìm được!" Lâm Tịch không cần suy nghĩ gì hồi đáp ngay, tựa hồ không chút nào phòng bị.
Mông Đặc Lôi Tác cũng tương đối buồn bực, nói như vậy có khác gì chưa nói.
" Nghe nói kiếm ma pháp kia có thể làm cho người ta dễ dàng giết chết cao giai ma thú, xem ra là thập phần lợi hại. Ta cũng là một ma pháp sư, không biết có thể hay không cho ta mở rộng tầm mắt thưởng thức một chút về kiếm ma pháp?" Mông Đặc Lôi Tác liếc mắt nhìn về phía thanh kiếm sau lưng Lâm Tịch nói.
Lâm Tịch lập tức thần sắc biểu hiện một tia đắc ý nói:" Kiếm ma pháp đương nhiên rất lợi hại! Nếu không phải là ta không có đủ ma pháp tài liệu luyện kiếm, kiếm ma pháp của ta còn có thể lợi hại hơn nhiều! Ta bây giờ hẳn là đã có thể khống chế đến năm thanh kiếm , nếu ta sử “ngũ kiếm tề phi”*, chính là lục giai ma thú cũng không phải đối thủ của ta!"
Nói xong, Lâm Tịch hai tay chụm lại, trong miệng lẩm bẩm, chỉ thấy sau lưng kiếm liền bay lên không trung xuyên hoa phi hành.
Mông Đặc Lôi Tác lần đầu tiên nhìn thấy chuyện thần kỳ như thế, trong lúc nhất thời loạn kiếm tung bay cũng nổi lên cảm hứng, ánh mắt chăm chăm như chạy theo đuổi kiếm.
Kiếm kia vừa mới bắt đầu mức độ dường như rất chậm, theo Lâm Tịch thủ huyền càng lúc càng nhanh, khẩu quyết niệm cũng nhanh hơn, không trung thanh kiếm cũng dần dần gia tốc.Sắc mặt Mông Đặc Lôi Tác lúc mới bắt đầu tỏ ra thú vị rồi dần dần ngưng trọng, cuối cùng trở nên có chút hoảng sợ! Lúc này, không trung đã không thấy thân hình hai thanh kiếm đâu nữa, chỉ thấy lưỡng đạo quang mang lấp loé tại không trung xẹt qua, bên tai thanh âm mũi kiếm phá vỡ không khí truyền đến: " Tê tê" .
Năm đó đệ nhất sát nhân vương Hoả Vân Tà Thần đã có nói:" Thiên hạ võ công vô kiên bất tồi, duy khoái bất phá!"* Vẻ mặt Mông Đặc Lôi Tác lúc này cũng tràn đầy ngưng trọng!
Mặc dù hai thanh kiếm kia chỉ xoay quanh bầu trời đại sảnh,nhưng Mông Đặc Lôi Tác có thể khẳng định, nếu này hai thanh kiếm quay đầu bổ về phía hắn , hắn thập phần đở không nổi! Mông Đặc Lôi Tác thậm chí hoài nghi, cho dù thân thủ bậc kiếm thánh sợ rằng cũng đở không được tốc độ kiếm nhanh như kia!
Phút chốc,trên chán Lâm Tịch bắt đầu tràn mồ hôi hột, xem ra thao tác xử phi kiếm cũng rất hao phí thể lực . Đương nhiên, đây là do Lâm Tịch dụng chân nguyên bức ra , là vì để cho người khác cứ như vậy mà hiểu lầm.
Mạnh mẽ hớp hai đoạn chân khí, Lâm Tịch nắm tay co lại, phi kiếm đang bay liền quay lại, một lần nữa hạ xuống nhẹ nhàng sau lưng hắn.Liền đó đưa tay lau mồ hôi trán,Lâm Tịch đương nhiên biết, chi tiết mồ hôi ở trán xuất ra nhất định rơi vào mắt Mông Đặc Lôi Tác.
" Quả nhiên là thần kỳ tuyệt kỹ! Ta dám khẳng định, kiếm ma pháp này tuyệt đối theo ý ta thì là ma pháp cực mạnh! Bất quá nó tựa hồ có chút khiếm khuyết, tỷ như không cách nào công kích địch nhân ở xa thì phải......?" Mông Đặc Lôi Tác không bỏ sót ngó Lâm Tịch nói.
" Không, công tước đại nhân, ngươi sai rồi! Chỉ là vì nơi này địa phương quá hẹp, không tiện thi triển,nên ngươi mới cho rằng như vậy. Sự thật,lúc tại Khắc Long sơn, khoảng cách xa nhất là ta đã từng đứng ở trên một đỉnh núi xạ kiếm giết chết một ma thú ,khoảng cách công kích sợ rằng so với ngươi tưởng tượng còn muốn xa hơn, ít ra thì khoảng cách so với sử dụng đại đa số ma pháp thì hơn nhiều!" Nghe được rốt cục có người hỏi ra vấn đề này, Lâm Tịch càng nhanh nói oang ra,thực tình hắn đã chuẩn bị tốt đáp án.
Mông Đặc Lôi Tác công tước cũng triền miên tự nhủ:" Hay là tiểu hài tử đang phô trương gạt người, ta phải thi thủ đoạn để hắn nói ra sự thật.Nhưng kiếm ma pháp cũng thật kinh khủng, khoảng cách công kích sợ rằng ít nhất cũng không kém so với đại đa số ma pháp công kích, sau này nếu ma pháp sư chống lại hắn............" Mông Đặc Lôi Tác nghĩ đến đây giật mình kinh hãi, ma kiếm sư quả thực chính là khắc tinh của ma pháp sư!
" Không được,không được! Người như vậy nhất định phải về dưới tay ta, đây tuyệt đối là một khối bảo vật a!" Mông Đặc Lôi Tác trong lòng âm thầm quyết định.
" Thật vậy chăng?" Mông Đặc Lôi Tác trên mặt thần sắc lộ ra vẻ giật mình :" Kiếm ma pháp này thật là phi thường không thể tin nổi, ta tin rằng Lâm Tịch tiên sinh nhất định ở đế đô sẽ toả hào quang sáng chói ! Được rồi, không biết các ngươi đến đế đô có chuyện gì ….?"
" Cái này......" Lâm Tịch liếc mắt nhìn Khải Kỳ. Cũng chính là khi bắt đầu câu chuyện Khải Kỳ có nói đến, lúc này Lâm Tịch liền lên tiếng:" Chúng ta định sau khi xem xét nghề nghiệp cấp bậc—— à à việc này cũng làm tốt rồi—— sau đó xem có thể hay không có cơ hội vì đế quốc mà ra chút sức lực. Ta tin tưởng với năng lực của chúng ta hẳn là cũng dễ dàng được phong làm quý tộc ? Sau đó chúng ta cần mua rất nhiều ma pháp tài liệu để chế tạo ma pháp kiếm!" Lâm tịch nói giọng tràn ngập ước mơ.
" A a, quả nhiên là ở rừng rú lâu ngày tầm nhìn hạn hẹp, ngay cả một chút chí hướng cũng không có. Bất quá càng như vậy ta càng thích, nếu người nào cũng khôn lanh thì đâu đến lượt ta chứ ?"
Mông Đặc Lôi Tác khóe miệng lộ vẻ tươi cười:" Thật sự là chí hướng vĩ đại, đế quốc cần phải tìm chính là những người trẻ tuổi như ngươi vậy,vừa có thực lực lại vừa có chí hướng! Được rồi, các ngươi đã tới đây làm khách,nhân dịp ta cũng tặng cho các ngươi một phần lễ vật—— Bối Lý, ngươi đi chuẩn bị lễ vật mang tới đây cho ta."
Bối Lý vội vàng cung kính lên tiếng, sau đó xoay người đi ra.
Nghe nói có lễ vật, ánh mắt Lâm Tịch lập tức háo hức lộ cả ra ngoài mặt, nhưng Khải Kỳ lên tiếng nói:" Điều nầy sao được chứ? Chúng ta vừa tới đế đô, còn không có............"
Không đợi Khải Kỳ nói xong,Mông Đặc Lôi Tác công tước đã cười sang sảng, tiếng cười cắt đứt tiếng Khải Kỳ:" Ha ha ha ha, Khải Kỳ tiên sinh quá khách khí,quá khách khí rồi! Dù sao các ngươi không phải là đến vì đế quốc ra sức sao? Vậy ta thay mặt đế quốc thưởng cho các ngươi một chút!Với năng lực của các ngươi, vô luận là ở nơi đâu cũng sẽ được trọng dụng, sau này ta nói không chừng còn có việc muốn nhờ các ngươi trợ giúp đấy chứ!"
Đang khi nói chuyện, Bối Lý cùng một thị nữ từ bên ngoài đi tới:" Công tước đại nhân, lễ vật ngài chuẩn bị ta đã cho người mang đến!" nói xong hắn bưng cái mâm trên tay thị nữ, cung kính đưa đến trước mặt Mông Đặc Lôi Tác.
………………………………………… ……………………………..
(*)Ngũ kiếm tề phi: Năm kiếm cùng bay.
(*)Thiên hạ võ công,vô kiên bất tồi,duy khoái bất phá: Võ công thiên hạ,không kiên cố nào không thể phá,chỉ duy có tốc độ là không thể.