Bước đến trước cửa khách điếm, Sử Nhược Mai chợt "uy" một tiếng nói:
"Ở đâu đến hai thớt ngựa tốt vậy?"
Niếp Ẩn Nương đưa mắt quan sát, chỉ thấy khoảng đất trống trước cửa điếm nơi buộc ngựa, sớm đã có hơn mười thớt ngựa của khách thương, trong đó có hai thớt ngựa nổi bật so với quần ngựa, một thớt toàn thân màu hỏa hồng, một thớt toàn thân màu tuyết bạch, mới nhìn là biết ngay tuấn mã nghìn vàng khó kiếm.
Sử Nhược Mai nhỏ giọng nói:
"Đây là chủng loại danh mã Khang Cư, số ngự mã mà Mưu Thế Kiệt cướp trước đây cũng cùng một loại. Ta từng cưỡi qua một thớt mã loại này nhưng cũng không so được với thần tuấn của hai thớt mã đây!"
Niếp Ẩn Nương lấy làm kinh hãi, "Chẳng lẽ có cao thủ đại nội ở đây?"
Nàng buộc ngựa của mình xong liền lặng lẽ bước đến gần để xem hai thớt danh câu. Nguyên lai ngự mã nhất định sẽ có đóng lạc ấn của nội phủ, khác với các con ngựa bình thường khác. Chỉ thấy hai thớt mã này một chút sẹo cũng không có chứ đừng nói đến một khối lạc ấn.
Hai thớt mã này rất có linh tính, thấy có người lạ đến gần, hơn nữa lại không ngừng xăm xoi bọn chúng, đột nhiên chúng đều phát tác giận dữ, hí vang một tiếng, dựng bờm dương vó, liền muốn đá Niếp Ẩn Nương. Ngay lúc đó, chỉ nghe một tiếng quát:
"Ngươi muốn chết à? Dám trêu chọc ngựa gia gia ngươi cưỡi!"
Của khách điếm chợt mở, một người thò đầu ra, trỏ ngón tay mắng, bộ dáng rất quái lạ, tựa như Trư Bát Giới được miêu tả trong Tây Du Ký, mũi hếch lên trời, trán bằng như bãi đất, tóc màu vàng được buộc lại bằng một chiếc kim hoàn, đúng là Tây Vực đầu đà, vừa nhìn đã khiến người khác thêm phần chán ghét.
Sử Nhược Mai không nhịn được tức giận, nàng mắng lại:
"Đây là cái lý gì, nhìn một chút thì có gì mà khó khăn, sao ngươi mở miệng là nói muốn đả thương người?
Niếp Ẩn Nương liền vội giữ nàng lại, cười trừ mà rằng:
"Đại sư đừng trách, chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một long câu thần tuấn như vậy, bất giác nhìn lâu một chút."
Đầu đà kia thấy Niếp Sử nhị nữ hai người mang trang phục quan quân, Niếp Ẩn Nương lại khen thưởng hảo mã của y, hướng y bồi lễ cho nên tức giận cũng tiêu hết vài phần. Nhưng lão đối với Sử Nhược Mai lại làm như cố ý, hai mắt trừng trừng nhìn nàng.
Đang lúc hai bên còn chưa phát tác, lại có một người bước ra cửa, kéo đầu đà kia lại rồi cười nói:
"Khó được hai vị đại nhân đây thưởng thức tọa kỵ của chúng ta, sư huynh, huynh cũng nên cao hứng mới phải chứ."
Y ngầm đưa mắt nháy đầu đà một cái, đầu đà kia ngẩn người ra rồi bất chợt hòa hoãn sắc mặt ôm quyền nói:
"Sái gia sinh ra vốn tính táo bạo, vừa rồi không biết là hai vị đại nhân, đã đắc tội nhiều, xin đừng trách, đừng trách."
Đồng bạn của đầu đà kia cũng là một người Tây Vực, nhưng lại mặc trang phục tục gia, mũi sư miệng hổ, so với đầu đà kia thì anh tuấn hơn nhiều. Thế nhưng nhãn tình của y thì âm âm trầm trầm, mới nhìn qua là biết ngay giảo hoạt hơn đầu đà rất nhiều. Y hướng Niếp Sử hai ngươi cẩn thận dò xét một phen, rồi bước lên thỉnh giáo:
"Hai vị đại nhân cao danh quý tánh là gì, làm việc ở đâu?"
Sử Nhược Mai đang muốn nói: "Quan hệ gì tới ngươi?" Lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, Niếp Ẩn Nương đã lén kéo tay nàng lại, tùy tiện nói ra hai cái tên giả. Người kia nói:
"À, nguyên lai hai vị đại nhân cũng là đến Trường An, Trường An qua vài ngày nữa có anh hùng đại hội, vừa lúc kịp đến xem trường đua tranh náo nhiệt."
Niếp Ẩn Nương thản nhiên nói:
"Vậy sao? Xin thứ lỗi, chúng ta có việc công trong mình, xin thứ không thể nói nhiều được."
Ngươi kia như chạm phải chiếc đinh nhọn, hắn sượng sùng bỏ đi.
Niếp, Sử, Phương ba người bước vào khách điếm, chỉ thấy đầu đà kia và chưởng quỹ đang tranh cãi. Chưởng quỹ nọ chắp tay vái thi lễ nói:
"Thật sự xin lỗi, thượng phòng đã có người trọ rồi. Đại sư, tôi chuẩn bị cho ngài một gian phòng ở hướng nam, so với thượng phòng cũng không kém bao nhiêu. Ngài ngủ tạm tại đó một đêm vậy."
Đầu đà kia quát lớn:
"Nói vớ vẩn, ngươi vì sao không lưu thượng phòng lại cho ta? Hừ, có người trọ rồi à? Kêu hắn đi ra, nhượng lại cho ta!"
Chưởng quỹ kia mặt như đưa đám nói:
"Vị khách nhân đó là người đến trước."
Đầu đà giận dữ:
"Quản gì hắn đến trước với đến sau, ngươi dám không nghe ta phân phó?"
Chợt thấy một âm thanh thanh thúy của thiếu nữ lạnh lùng nói:
"Loại người man rợ không nói lý lẽ này thật sự là hiếm thấy!"
Chúng nhân mắt hoa lên một cái, đã thấy một nữ tử xinh đẹp dung mạo động lòng người đứng trước mặt đầu đà kia.
Đầu đà không ngờ khách nhân của thượng phòng lại là một cô gái xinh đẹp như thế, bất giác hắn ngây người ra, tựa như bị dung nhan của nàng ta hớp mất hồn, tức giận cũng không phát tiết ra nữa.
Thiếu nữ kia hừ một tiếng rồi nói:
"Ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta nhượng phòng cho ngươi?"
Đầu đà kia bị mắng cũng ngậm miệng không nói một lời, nếu như đối phương là một đại hán, song quyền của hắn sớm đã đấm ra rồi nhưng đối phương lại là một nữ tử thiên kiều bá mị, làm sao có thể ra tay đánh được chứ. Tên mũi sư tử từ đầu đến cuối cứ nhìn thiếu nữ không rời mắt, đột nhiên hắn bước lên phía trước hướng đầu đà kia líu líu lo lo vài câu, ước chừng là nói bằng tiếng Tây Vực, mọi người cũng đều không hiểu.
Thiếu nữ kia càng sanh tức giận, nàng "hừ" một tiếng, rồi lạnh lùng nói:
"Các ngươi lén lén lút lút thương lượng gì với nhau? Muốn đánh thì bước lên đây!"
Tên mũi sư tử cười nói:
"Cô nương hiểu nhầm rồi, là ta khuyên sư huynh ta hướng cô bồi lễ."
Đầu đà kia lại ngẩn người, thần sắc trên mặt trông rất cổ quái nhưng nghe sư đệ nói như vậy, cũng là cúc cung phụng mệnh, quả nhiên thi lễ bồi tội nói:
"Đâu có đạo lý nam tử hán đòi nữ nhân nhường phòng. Ta vừa rồi không biết là cô nương ngươi trọ ở đây, buông lời lỗ mãng, xin cô đừng trách."
Sử Nhược Mai cười thầm:
"Đôi sư huynh đệ này đúng là cặp bạn già nối khố, một người làm tốt, một kẻ làm xấu, đầu đà này bồi tội xem chừng cũng thành thói quen rồi."
Thiếu nữ kia được đầu đà thi lễ, tranh cãi đã thôi nhưng tựa hồ chần chừ tức giận còn chưa hạ xuống, nàng chuyển thân quay lại phòng, một mặt đi một mặt nhấm nhẳng mắng:
"Cho là ta dễ khi phụ lắm hả? Hừ, thực sự là cái lý gì đây!"
Gian thượng phòng mà thiếu nữ trọ là gian cuối cùng của hành lang. Khi nàng ta vừa mở rèm cửa, trong thoáng chốc đó mục quang của Sử Nhược Mai cũng đúng lúc liếc qua, nàng mơ hồ thấy bóng lưng của một nam tử giống như đã từng quen biết nhưng khoảng cách quá xa, ánh sáng của hành lang lại ảm đạm. Thiếu nữ kia vừa vào phòng liền lập tức đóng kín cửa, Sử Nhược Mai muốn nhìn thêm cũng không thể.
Trong phòng, nam tử kia đang khuyên thiếu nữ đó, Sử Nhược Mai lại dỏng tai nghe, mấy câu đầu âm thanh rất nhỏ nhẹ, mơ hồ không rõ, sau đó nói tiếp, tựa hồ nam tử kia cũng có điểm tức giận, nói xong một câu rồi lớn giọng:
"Người khác đã không sinh sự rồi, ngươi cũng đừng mang phiền toái đến cho ta nữa!"
Có thể đoán rằng, nhất định là thiếu nữ kia xuất đầu, nam tử này thấy tranh cãi đã thôi, nên không muốn gây lại phong ba.
Sử Nhược Mai trong lòng chấn động, nguyên lai nàng nghe thấy chính là tiếng nói của Đoàn Khắc Tà! Đoàn Khắc Tà và nàng tranh cãi cũng đã vài lần, âm thanh ngữ khí chê trách của chàng nàng đều nghe quen thuộc hết. Chớ nói câu cuối cùng có thể nghe thấy rõ ràng, cho dù nghe không rõ ràng lắm nàng cũng có thể nhận ra là thanh âm của Đoàn Khắc Tà!
Nhưng Sử Nhược Mai trong lòng vẫn nghi ngờ, không dám hoàn toàn tin tưởng vào tai mình, nghĩ ngược nghĩ xuôi, "Sao lại là Khắc Tà được? Chàng sao có thể cùng với một nữ tử ngủ chung một phòng?" "Chẳng lẽ là người khác có giọng nói giống chàng? Nhưng làm sao có thể giống y hệt như vậy?"
Niếp Ẩn Nương không nghe ra là thanh âm của Đoàn Khắc Tà, nhìn thấy nàng nhãn tình ngơ ngác, đứng trơ ra ngây ngốc như khúc cây, bất giác cười nói:
"Vị cô nương này thật là một mỹ nhân ngây thơ, sao mà muội nhìn đến phát ngốc như vậy? Đáng tiếc người ta đã có trượng phu rồi, bộ dạng muội vô lễ vậy, đề phòng trượng phu người ta ra đánh cho một trân, thôi đừng ngây dại nữa, trước tiên lấy phòng trọ đã."
Niếp Ẩn Nương đang muốn đến nói với chưởng quỹ kia, lại thấy tên mũi sư tử hi hi cười đứng một bên bàn chưởng quỹ hỏi thầm:
"Vị cô nương kia tên họ là gì, thiếu niên cùng trọ với cô ta là người nào, ngươi có biết hay không?"
Chưởng quỹ kia chỉ đáp:
"Quy củ của khách điếm chỉ cần trả tiền là có thể trọ lại, bất luận khách nhân sinh sống bằng nghề gì chúng tôi đều không tra hỏi. Lão ông hỏi vậy, xin thứ cho tiểu nhân hoàn toàn không biết."
Tên mũi sư tử nói:
"Chẳng lẽ tính danh của bọn họ, ngươi cũng không hỏi qua sao?"
Chưởng quỹ chỉ đáp:
"Là thiếu nữ kia đã có giao ước với tôi, nam nhân kia cũng không nói ra."
Tên mũi sư tử lại nói:
"Ta chính đang muốn biết tính danh của nữ nhân kia, nam nhân không cần thiết."
Chưởng quỹ làm mặt đau khổ nói:
"Lão ông từ Tây Vực đến, ước chừng không rõ ràng tập quán của Trung Thổ, phương danh của cô nương kia, nàng ta đã không nói, chúng tôi cũng không tiện hỏi."
Mũi sư tử nhíu nhíu lông mày, chợt hắn móc ra một đĩnh nguyên bảo rồi nói:
"Chỉ cần biết một cái họ cũng được, đĩnh nguyên bảo này sẽ thuộc về ngươi!"
Đĩnh nguyên bảo này có đến mười lượng, chưởng quỹ đưa mắt ước lượng, gãi gãi đầu rồi nói:
"Tôi nhớ ra rồi, tôi nghe thấy nam nhân kia gọi nữ nhân đó, tựa hồ gọi cô ta là Sử cô nương!"
Đầu đà kia thất thanh "ai chà" một tiếng, hai mắt sáng lên, thần tình vui mừng xen lẫn kinh ngạc, tên mũi sư tử ngầm dùng khuỷu tay huých hắn một chút rồi cười nói:
"Như vậy là được, bạc này cho ngươi!"
Hắn thảy đĩnh bạc xuống rồi liền cùng sư huynh quay về phòng.
Niếp Ẩn Nương thấy tên mũi sư tử dùng đến mười lượng bạc chỉ để nghe lấy một cái họ, trong lòng đương nhiên cũng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng bỏ qua. Sử Nhược Mai bỗng cả kinh, nàng nhớ lại ngày hôm đó trên tửu lâu, nghe được tên đạo sĩ kia nói chuyện, nàng thầm nghĩ, "Có chuyện trùng hợp như vậy sao, vị cô nương này cũng là họ Sử, đạo sĩ kia nói Đoàn Khắc Tà cùng với một vị cô nương tốt với nhau, chẳng lẽ là chỉ cô ta! Chính đạo sĩ còn nói, Đoàn Khắc Tà chung quy không thích nữ tử kia nhưng sao bây giờ bọn họ lại ở một chỗ?"
Càng nghĩ nàng càng thấy hồ đồ, trong thời gian ngắn mà tâm sự như sóng triều, suy đoán nghi ngờ không thôi.
Niếp Ẩn Nương hướng chưởng quỹ kia đặt phòng, chưởng quỹ thấy bọn họ là quan quân, sợ bọn họ kén chọn, vội vàng chắp tay thi lễ vái chào rồi nói:
"Tiểu điếm chỉ còn hai gian khách phòng, không biết mọi người có hài lòng không."
Niếp Ẩn Nương cười rồi nói:
"Chúng ta chỉ cần hai gian, chỉ cần ngủ được là được, chúng ta không giống như đầu đà Tây Vực kia không phải thượng phòng là không được."
Chưởng quỹ chưa từng thấy quan lại đương thời có hòa khí như vậy, mừng rỡ lộ ra ngoài, lập tức đưa bọn họ đi. Niếp, Sử hai người một gian, Phương Ích Phùng một mình một gian. Khá trùng hợp là họ chỉ cách một gian phòng từ phòng thiếu nữ kia.
Sau khi chưởng quỹ đi, Phương Ích Phù đi qua bảo:
"Hai tên Tây Vực hành vi kỳ quái, đêm nay chúng ta cần phải đề phòng nhiều hơn."
Niếp Ẩn Nương nói:
"Ta cũng thấy chọn chúng không phải người tốt, nhưng chúng ta là thân phận quan quân. Xem chừng bọn chúng cũng không dám khinh khi trêu chọc."
Phương Ích Phù vâng vâng dạ dạ, nói chuyện một hồi rồi quay trở lại phòng.
Sử Nhược Mai mang đầy tâm sự, ăn cơm xong đã gần canh ba, trằn trọc không ngủ được, một mình đúng dựa trước cửa sổ. Niếp Ẩn Nương bắt chuyện với nàng, nàng cũng chỉ câu ậm câu ừ làm bộ dạng mất hồn.
Niếp Ẩn Nương hỏi:
"Uy, muội lại nghĩ đến chuyện gì mà nhiều tâm sự như vậy?"
Sử Nhược Mai tâm tình chán nản, ủ rũ như không nghe thấy. Bên ngoài mưa phùn tựa lông trâu, gió lạnh buồn se sắt, trong vườn có mấy cây ngô đồng, lá cây từng phiến từng phiến rơi xuống. Mây đen mờ ánh nguyệt, đêm đen như mực, hạt mưa theo gió hắt lên khuôn mặt càng khiến lạnh lùng. Sử Nhược Mai trong lòng đầy xúc cảm, nàng chầm chậm ngâm:
"Hải nội tồn tri kỷ
Thiên thai nhược bỉ lân!"
Diễn dịch:
"Bốn biển hãy còn người tri kỷ
Chân trời cũng tựa được kề bên"
Tiếng ngâm mặc dù rất nhẹ nhưng lại là vận dụng chân khí từ đan điền tống ra, tiếng thanh tựa nước, ngân như chuông bạc.
Niếp Ẩn Nương nhìn thân hình xiêu nghiêng của nàng cười nói:
"Nguyên là muội đang mắc bệnh tương tư, đáng tiếc Đoàn Khắc Tà không kề bên, cô phụ hồng nhan tri kỷ muội. Thôi, đừng ngốc nữa, không sợ làm kinh động giấc ngủ của người khác sao?"
Nàng ta đâu biết rằng Sử Nhược Mai chính là đang muốn làm kinh động giấc ngủ của người, nàng hy vọng Đoàn Khắc Tà nghe được tiếng nàng. Thế nhưng tâm tình nàng lại đang trong tình cảnh mâu thuẫn, một hồi thì hy vọng Đoàn Khắc Tà nghe tiếng mà đến, một hồi lại hy vọng mình nhận lầm người, Đoàn Khắc Tà đang không ở trong khách điếm này.
Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân. Hai câu thơ của Vương Bột viết thiệt là hay. Muôi cùng với Đoàn Khắc Tà lòng đã hiểu lòng, người tại chân trời nhưng cũng tựa kề bên, không cần phải mãi lo lắng không yên, ngủ đi, ngủ đi nào."
Nàng ta kéo Sử Nhược Mai rời khỏi song cửa, đang xoay thân mình nàng, chợt thấy nơi khóe mắt nàng có hai giọt lệ châu trong suốt. Niếp Ẩn Nương vừa thương xót lại vừa buồn cười, nàng nói:
"Muội thực sự là đa sầu đa cảm, cứ như vậy, ta xem muội sẽ phát điên mất đấy!"
Nàng ta đâu biết lời của mình lại động đến tâm sự của Sử Nhược Mai, càng khiến nàng thêm thương cảm. Sử Nhược Mai thở dài, u uẩn nói:
"Niếp tỷ tỷ, tỷ nào có biết, tình cảnh đêm nay phải nên ngược lại với hai câu thơ này mới đúng. Nếu như y thực kề bên, y sẽ không còn là tri kỷ của muội."
Niếp Ẩn Nương lấy làm kỳ lạ không hiểu ra sao, nàng nói:
"Không phải muội sinh bệnh chứ? Hai câu thơ này là giả dụ, muội sao lại suy nghĩ vẩn vơ, lại nghĩ Đoàn Khắc Tà thực sự ở bên cạnh?"
Sử Nhược Mai khẽ cắn môi nói:
"Niếp tỷ tỷ, muội không phải suy nghĩ vẩn vơ, muội chỉ sợ Đoàn Khắc Tà thực sự ở đây."
Niếp Ẩn Nương lấy làm kinh ngạc hỏi:
"Muội nói cái gì, y làm sao mà ở đây được?"
Lời còn chưa dứt chợt nghe tiếng "đinh đương" vang lên, tiếp theo có tiếng Phương Ích Phù quát:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Trong khoảnh khắc, Sử Nhược Mai ngây người như khúc cây, sắc mặt chuyển trắng bệch . Niếp Ẩn Nương với bảo kiếm xuống, đẩy song cửa sổ, nhảy ra ngoài xem.
Chỉ thấy cách một mái ngói, trên nóc nhà có hai bóng đen đang đấu kiếm! Người hướng mặt về nàng, vừa liếc qua có thể nhìn ra là Phương Ích Phù, người xoay lưng về phía nàng thì trong đêm đen nên nhìn không rõ, chỉ thấy như đã từng quen biết.
Đúng vào lúc này, kiếm quang chớp động, đương đương hai tiếng, Phương Ích Phù bị hắc ảnh kia bức lui hai bước. Trong mưa mái ngói trơn ướt, Phương Ích Phù đứng không vững, tựa hồ suýt lăn xuống dưới nhưng hắc ảnh kia lại lập tức thu chiêu, ngược lại chuyển thân bỏ chạy. Niếp Ẩn Nương nhìn qua vài chiêu, trong lòng chấn động, hắc ảnh này không phải Đoàn Khắc Tà thì là ai? Trong sát na đó, Niếp Ẩn Nương cũng đột nhiên ngây người phát ngốc.
Nguyên lai, Đoàn Khắc Tà cùng Sử Triêu Anh đúng lúc cũng tá túc tại khách điếm này, bọn họ trọ trong một gian sáo phòng (phòng xép), ở giữa còn có một lớp ván ngăn cách. Đoàn Khắc Tà cũng nhìn ra hai người Hồ tuyệt không phải hạng thiện lương, mặc dù chàng trách mắng Sử Triêu Anh, không cho nàng ta gây thêm phiền toái nhưng bản thân chàng cũng không thể không cẩn thận, chú tâm đề phòng, cho nên đêm nay chàng cũng thức canh đến khuya, một mực ngồi trên giường dưỡng thần. Canh ba qua đi, tiếng ngâm của Sử Nhược Mai chợt truyền đến, Đoàn Khắc Tà kinh nghi bất định, liền theo tiếng ngâm mà đến, xem cứu cánh là gì.
Phương Ích Phù cũng vì đề phòng hai tên người Hồ sanh sự, sớm đã phục trên nóc nhà cảnh giới. Vừa thấy Đoàn Khắc Tà đi tới, thân pháp lại nhanh đến dị thường, sợ rằng không địch lại liền tiên phát chế nhân. Đoàn Khắc Tà mới đến gần bên người y, y liền nhảy lên lặng lẽ phóng tới một kiếm.
Phương Ích Phù kiếm thuật được đắc truyền từ hai phái, tinh diệu vô cùng. Đoàn Khắc Tà suýt nữa thì bị y đâm trúng, đành phải bạt kiếm nghênh địch. Trong khi giao thủ hai người đều cả kinh, bội phục đối phương cao cường. Nhưng Đoàn Khắc Tà dù sao cũng cao hơn một bậc, đấu tới chiêu thứ bảy, Đoàn Khắc Tà chiếm thế công, bức bách Phương Ích Phù liên tiếp lùi về phía sau, cơ hồ sắp ngã lăn xuống dưới.
Đoàn Khắc Tà bị phát hiện hành tung thì cảm thấy xấu hổ, trong lòng nghĩ thầm, "Gây ra lộn xộn cũng không hay. Có người ngoài, cho dù gặp được Nhược Mai cũng không tiện nói chuyện."
Nào ngờ chàng muốn rút đi, Phương Ích Phù cũng không chịu buông tha. Phương Ích Phù vừa mới xuất đạo, lần đầu cùng "địch" nhân chính thức giao thủ, lại bị nếm mùi thiệt thòi không tránh khỏi không cam tâm, lại vì lúc này y nhìn thấy Niếp Ẩn Nương đi ra, trước mặt sư tỷ càng không muốn mất thể diện, vì vậy hét lớn một tiếng:
"Tiểu tặc, ngươi lén lén lút lút đến đây làm gì? Không nói rõ ràng lại muốn chạy à?"
Chân điểm lên mái ngói, phi thân đánh tới một chiêu "Ưng kích trường không", người còn đang lơ lửng trên không, kiếm quang đã như dải lụa đâm xuống thật nhanh.
Đoàn Khắc Tà không biết Phương Ích Phù là ai, làm sao chịu mang nguyên do ra nói cho Phương Ích Phù. Chàng lãnh đạm nói:
"Các hạ nhất định quản chuyện của người khác, bức bách ta, ta chỉ đành phụng bồi vậy."
Chàng hoành kiếm chém ra, hoàn lại một chiêu, lúc này chàng đã dùng đến tám chín phần công lực. Phương Ích Phù thân hình lắc lư, còn chưa bị ngã xuống đã lại lập tức phát ra chiêu thứ hai "Ngư trường thiển để".
Niếp Ẩn Nương kêu lên:
"Phương sư đệ, dừng tay, là người quen!"
Phương Ích Phù ngẩn người, tránh qua một bên. Đoàn Khắc Tà cảm giác âm thanh rất quen thuộc, trong nhất thời còn chưa kịp nghĩ đến Niếp Ẩn Nương. Trong lúc song phương đang muốn hỏi rõ ràng, chợt nghe thấy "bùng" một tiếng, một đạo hỏa quang đột nhiên từ một gian phòng ốc nổ bung ra!
Đúng là:
Tương phùng lại khiến thêm phiền não
Gió cuốn biển tình sóng vỗ cao.
Muốn biết chuyện sau thế nào? Mời xem hồi sau sẽ rõ.