Khổng Trác mặc dù vóc người không ra gì, nhưng đầu óc lại thật sự nhanh nhẹn, như sư phụ hắn từng nói, có bản lãnh chỉ gặp qua một lượt là không quên, Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm, mặc dù vừa nhiều vừa phức tạp, nhưng chỉ cần Mạc Hưu thi triển hai lần, kết hợp với trước đó cũng từng học qua, nên hoàn toàn thông thuộc.
Bình thường mà nói, nếu để hắn diễn qua một lần, hắn căn bản không cần hao phí bao nhiêu khí lực, trong thời gian rất ngắn có thể đem tám mươi mốt chiêu thức này xuất ra một lượt, nhưng là hôm nay lại có chút khó khăn.
Vừa kết thúc Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm pháp, hắn cũng không có dừng lại, tiếp tục xuất ra Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm, mà ngay từ chiêu đầu tiên, động tác liền có vẻ dị thường, mà tới chiêu thứ hai, lại không khác lúc được học, mà đến chiêu thứ ba, liền “Bá đáp” một tiếng, cành tùng trong tay lại gãy thêm một đoạn, lúc này, trong tay Khổng Trác chỉ còn nửa cành tùng, nhưng khí thế không vì thế mà giảm, vẫn chậm rãi thi triển toàn bộ chiêu thứ ba, sau đó cả thân thể ngã lăn ra đấy, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
“Ta đã đột phá được Túc Thiểu Âm Thận kinh” quanh quẩn trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ này.
Khổng Trác cũng thật là may mắn, sự việc vừa rồi tại tu hành giới được coi là tối thần kỳ, đồng thời cũng là cực kỳ hiếm thấy trong quá trình lĩnh ngộ.
Đồng thời, cũng là bất hạnh cho hắn, bởi vì người khác lúc ngộ được như vậy, đều thành tiên thành phật, mà hắn ngộ được, bất quá là một chút kiếm thuật, tuy nhiên lại là mở ra một lộ kiếm thuật thành tựu vô hạn, chỉ là, bây giờ hắn mới đứng ở khởi điểm, còn cần cố gắng.
Thiên tài, chín mươi chín phần là do mồ hôi, chỉ có một là vận khí, mà thông thường, một phần vận khí đó, lại là nền tảng của chín mươi chín phần cố gắng kia, hôm nay, Khổng Trác có thể nói là may mắn, vận khí tốt, đắc thiên cơ, nhưng là con đường phía sau, vẫn cần phải cố gắng, chỉ là hắn có cố gắng hay không lại là chuyện khác.
Mà sự thật thì, hắn vui vẻ như vậy, không phải là do tự mình lĩnh ngộ được kiếm thuật vượt trội so với đồng bối, mà là, Tiên Thiên Tử Khí của hắn đã đột phá Túc Thiểu Âm Thận Kinh, đây là một cái chánh kinh của Tiên Thiên Tử Khí tầng thứ hai, phá tan Túc Thiểu Âm Thận kinh, có nghĩa là hắn đã có thể chạm tới cảnh giới viên mãn của tầng thứ hai, so trong mười tên nội môn hạch tâm đệ tử, coi như được xếp vào hàng thứ tư.
Luận về tu vi Tiên Thiên Tử Khí, trong mười tên đệ tử, chênh lệch rất lớn, nguyên nhân chủ yếu không phải tại tư chất, mà là thời gian nhập môn. Đại sư huynh Thường Nguyệt, nhập môn đã hơn ba mươi năm, một thân Tiên Thiên Tử Khí tu vi đã đạt tới tầng thứ bảy, có thể ngự kiếm phi hành, năm năm trước một lần hạ sơn, liền tại tu hành giới được bài danh hàng đầu, so với đồng bối có thể nói là thượng thừa, cho nên, mặc dù La Phù môn bây giờ có mười tên nội môn hạch tâm đệ tử, nhưng không ai có thể so với hắn, mà hắn tự nhiên cũng khinh thường đám tiểu thí hài này, hơn nữa, cũng đã xuống núi từ hơn năm năm trước, tự nhiên quan hệ cùng mọi người cũng có chút xa cách, mà trong chín người còn lại, thực lực vượt trội chính là nhị đệ tử Lâm Ngọc Phong của Lăng Già Thượng Nhân, nhập môn mười hai năm trước, một thân Tiên Thiên Tử Khí đã tiến vào tầng thứ ba, bổn môn kiếm pháp cũng là thập phần tinh thông, xếp sau hắn cùng Thường Nguyệt là Lục Hoàn, bây giờ Tiên Thiên Tử Khí của hắn và Khổng Trác là tương đương, đều đã đột phá Túc Thiểu Âm Thận kinh, tiến vào cảnh giới đại viên mãn, chênh lệch chỉ là hỏa hầu kiếm pháp, tuy nhiên cũng không quá lớn.
Về phần những người khác, phần lớn thời gian nhập môn cũng tương đương Khổng Trác, cũng chỉ có hai người đạt tới tầng thứ hai, một người vẫn thường cùng Khổng Trác ăn thịt nướng, Chu Tuyết, nhưng là nữ nhân, tiên thiên không đủ, tuổi lại còn nhỏ, bởi vậy tu vi còn kém chút hỏa hầu, người kia tên là Trần Mộc, tình huống của Trần Mộc cũng có chút đặc thù, bởi vì hắn tư chất đặc dị, công pháp tu hành cũng không phải là Tiên Thiên Tử Khí, mà là một môn công pháp khác, nghe nói thần diệu không dưới Tiên Thiên Tử Khí, nhưng bởi vì thời gian tu hành chưa lâu, nên thực lực cũng còn khiêm tốn.
Mặt khác, còn có một người không được đề cập tới, đó là Phương Thiếu Bạch.
Phương Thiếu Bạch cũng là một kỳ tài kiếm pháp, vậy nên Lăng Già Thượng Nhân mới thu hắn làm nội môn đệ tử, tu vi Tiên Thiên Tử Khí khó khăn lắm mới đạt đến tầng thứ hai, nhưng tại phương diện kiếm thuật, phảng phất tương đương với Lục Hoàn, cho tới trước hôm nay, so kiếm thuật mà nói, Khổng Trác không thể bằng, nhưng là bây giờ, nói không chừng …
Khổng Trác lần này ngủ, liền một mạch suốt ba ngày đêm, đến khi tỉnh lại, mất một lúc mới nhìn ra tình huống xung quanh.
Lúc này hắn cũng có điểm không rõ ràng lắm, chỉ biết mình nằm chỗ này đã khá lâu, giờ tỉnh lại, chỉ cảm thấy bụng sôi như sấm, bụng trống rỗng, từ trước tới giờ, hắn cũng chưa bao giờ đói đến thế.
Việc này cũng chỉ có tự thể trách hắn, cho tới nay, hắn đều một mình ở tại tiểu lâu, ngoại trừ sư phụ, cũng không có ai quản hắn, giờ sư phụ đi rồi, chỉ còn lại mình hắn, mà bình thường các sư huynh đệ vẫn giao hảo với hắn đều chú tâm luyện công, tới đại hội khai sơn này, Chu Tuyết cùng Phương Thiếu Bạch vốn vẫn qua lại cũng bị sư phụ phân phó nhiệm vụ, đâu có thời gian tới tìm hắn.
Từ từ đứng dậy, các đầu khớp xương cũng bớt cứng đờ, có lẽ, tại lúc mình té xỉu, nơi này đã trải qua một trận mưa, làm cho cả người hắn đều đầy bùn đất, hôi hám vô cùng, đành bỏ qua việc đi tìm đồ ăn, trực tiếp ào một cái nhảy xuống hồ nước, giặt sạch quần áo, sau đó dụng Tiên Thiên Tử Khí hong khô quần áo, lại bắt lấy hai con thỏ tống vào bụng, sau đó chuẩn bị trở về sơn môn, dù sao hắn cũng không biết mình đã ngủ mất bao lâu, có hay không chậm trễ đại sự.
Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị nhấc chân rời đi, đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang.
Cũng là tiểu tử này vận khí thật tốt, ngộ tính cao, hoặc là cơ duyên xảo hợp, mà cũng nhờ ngủ suốt hai ngày qua khiến cho đầu óc tỉnh táo, hắn nghĩ tới sự tình vừa rồi khi ở dưới nước.
Nếu là bình thường, hắn cũng không để ý, cảm giác lúc ở trong nước giống như là cá, cũng chỉ thấy có chút lực cản, nhưng là bây giờ, vốn là luyện kiếm tới té xỉu, hôn mê ba ngày, nhưng khi tỉnh lại, trong đầu vẫn còn dư ảnh của kiếm chiêu chưa tan, vẫn còn trong trạng thái lĩnh ngộ kiếm pháp, bởi vậy, vô luận gặp phải cái gì, đều sẽ vô tình suy nghĩ theo phương diện kiếm thuật, mà bây giờ điều hắn nghĩ chính là, nếu ta có thể sử dụng kiếm pháp cả trong nước lẫn trên mặt đất như nhau, như vậy sẽ thế nào ?
Có ý nghĩ, đương nhiên muốn thử, nhưng là dưới đáy nước, đừng nói dùng cành tùng thay kiếm, ngay một động tác cũng khó khăn vô cùng.
“Phác” Hắn nhô đầu lên khỏi mắt nước, tiến vào bờ, phun một ngụm nước trong miệng ra, “Hô, ta tựa hồ vội vàng quá, sư phụ đã nói, làm chuyện gì cũng phải tuần tự”.
Từ thủy đàm đi ra, Khổng Trác căn bản không dùng tử khí hong khô quần áo một lần nữa, mà lại ngẩn người suy nghĩ, “Vậy, ta trước hết bắt đầu từ đơn giản trước đi.”
Cửu nguyệt sơ thập, ngày sạ tình
Ngàn dặm không mây phiêu
Miên duyên ngàn dặm, La Phù sơn lại ở chỗ sâu nhất bên trong, mây mù mênh mông, tản ra như gấm. Ngọn núi lộ ra khỏi đám mây nhọn hoắt, giống như từ một bàn ngọc mọc ra hơn mười ngọc nhũ, phi thường đẹp mắt. Chếch sang hướng đông bắc, một vòng mặt trời đỏ tỏa ánh sáng trong vắt xuống đỉnh núi cao nhất, thật sự là kỳ quan của nhân gian.
Từ giữa khung cảnh đó, vang lên một trận rung động.
“Khai sơn …!”
Thanh âm hai gã đại hán vô cùng tráng kiện, đang đứng trước đại môn La Phù phái, vang lên, truyền đi rất xa.
Trước cái sân rộng rãi La Phù sơn, lúc này đã tụ tập mấy ngàn đệ tử, bọn họ đều là hy vọng có thể may mắn, trong lần khai sơn đại hội này, thể hiện tốt, liền có thể may mắn trở thành nội môn đệ tử, thậm chí có thể được La Phù Ngũ kiếm đại danh đỉnh đỉnh thu nhận làm đệ tử, hoặc là được các sư huynh đệ của La Phù Ngũ kiếm thu nhận, trở thành nội môn hạch tâm đệ tử, như vậy, tiền đồ sẽ trở nên vô hạn. Vậy nên, bây giờ tất cả đều háo hức chờ đợi.
Phía trước sơn môn, một lão nhân thân hình khô gầy, bận áo vải màu xám cùng một trung niên nam tử bận nho phục từ trong đi ra, tới trước mặt mấy ngàn người, lão nhân nọ nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng trung niên nam tử kia, ánh mắt chớp động tinh mang, khiến người bị ánh mắt đó nhìn tới có cảm giác bị xuyên thấu.
”Đều tiến đến đây đi” Trung niên nam tử sau khi đảo mắt qua mọi người một lần nữa, nhẹ nhàng nói một câu, thanh âm có vẻ không lớn, nhưng lại truyền tới tai tất cả mọi người, thập phần rõ ràng.
Theo thanh âm của hắn, hai gã đại hán liền hướng sang hai bên, mở rộng đại môn vốn chỉ vừa đủ cho hai người đi qua.
Đại môn La Phù sơn.
Mở!