“Lão Ngũ, làm tốt lắm!” Thường Việt vốn trước nay vẫn duy trì khoảng cách so với đám chín người, tại lúc này lại đột nhiên mở miệng, nét mặt cũng thoáng lộ ra nét cười, khiến Khổng Trác cũng sửng sốt, chỉ biết cười cười đáp lễ.
Mà nhìn qua những người khác, ngoại trừ Vu Huyền Cơ có chút miễn cưỡng, ai ai cũng lộ vẻ tươi cười chân thành cùng tin tưởng, thậm chí cảm giác có vẻ có chút tự hào.
Đặc biệt là Chu Tuyết cùng Phương Thiếu Bạch, hưng phấn như trẻ nhỏ, thốt lên, “hừ, một lũ đáng chết, dám xem thường chúng ta, lần này coi như để bọn hắn biết thế nào là lợi hại đi.”
Rồi quay ra chun mũi với Khổng Trác, nói: “Bất quá, thật sự là không ngờ a, ngũ sư huynh, kiếm thuật của ngươi thật cao minh, ngươi vốn có kiếm thuật cao cường như vậy, mà bình thường lại không chịu chỉ điểm cho ta.”
Trong giọng nói lộ ra ý ấm ức.
Khổng Trác nở nụ cười: ”Không liên quan tới ta a, kiếm thuật của ta, là do chăm chỉ tu luyện mà có, nhìn ngươi xem, như thế nào có thể so được với ta đây”
Phương Thiếu Bạch ở một bên nghe được, thân thể rung động mạnh, nếu không phải bây giờ mọi người đại bộ phận đều đang chú ý tới nơi này, hắn đã sớm không nhịn được cười thành tiếng rồi.
Vẻ mặt Chu Tuyết cũng thập phần cổ quái, thật sự là chưa thấy ai không biết xấu hổ như hắn, cái chăm chỉ này của Khổng Trác, chắc do heo mẹ truyền cho a. (ngươi Khổng Trác nếu chăm chỉ nói, nọ lão heo mẹ đã sớm thượng thụ liễu.)
Vươn tay, hướng tới khối thịt béo bên hông Khổng Trác, hung hăng véo một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, cũng không để ý đến hắn nữa.
Khổng Trác nở nụ cười khổ, đi về vị trí của mình.
Chỉ là giờ đây, cảm giác khi đứng ở chỗ này không giống như trước.
Chung quanh, ánh mắt các sư huynh đệ nhìn hắn, đều hàm chứa sự bằng lòng, mà loại bằng lòng này, trước kia không có, nghĩ lại một chút, Khổng Trác mơ hồ hiểu được chuyện gì xảy ra.
Bọn họ đều là nội môn hạch tâm đệ tử, bất kể quan hệ như thế nào, thân phận đều giống nhau, Khổng Trác nếu là bình thường chỉ đại biểu cho chính mình, nhưng hôm nay, trong tràng cảnh vừa rồi, Khổng Trác bị khiêu chiến, hắn lúc đó đại biểu cho một đám có địa vị cao nhất trong các đệ tử La Phù phái đời thứ ba, nếu hắn thật bại, những người này cũng xấu mặt theo, mà bây giờ hắn thắng như vậy thật quá tốt, đại biểu là, các sư huynh sư đệ là hạch tâm nội môn đệ tử này, thực lực cũng đều không thể coi thường, từ nay về sau, đám người này đi đâu cũng sẽ được coi trọng hơn một bậc so với xung quanh.
Đó là một cái vòng tròn.
Bọn họ là một cái vòng tròn nhỏ, mà bình thường, cũng giống như bọn họ, mười mấy vị sư thúc sư bá, cũng đều chia thành mấy cái vòng tròn nhỏ, mà mạnh nhất chính là Lăng Già Thượng Nhân đứng đầu La Phù Ngũ kiếm.
Mà trong mười người này cũng chia ra.
Đại khái là chia làm ba, một cái là Thường Việt, cái kia là sáu gã sư huynh đệ cho Lâm Ngọc Phong cầm đầu, cái còn lại là ba người Khổng Trác, Chu Tuyết cùng Phương Thiếu Bạch.
Nhưng ngoài ba vòng tròn này, còn có một cái vòng tròn bí ẩn gồm Thường Việt, Lâm Ngọc Phong cùng Lục Hoàn ba người. Lâm Ngọc Phòng cùng Lục Hoàn thực lực vượt trội so với những người khác, cho nên Thường Việt đối với bọn họ cũng thân cận hơn, về phần Khổng Trác, trước kia, bọn họ đối với hắn luôn khách khí, cũng cùng hắn đùa giỡn, chỉ bởi vì Khổng Trác là đệ tử của Mạc Hưu, bối phận cùng địa vị tương đương bọn họ, nên cái loại khách khí này, thuần túy thuộc về lẽ nghi, mà bây giờ, bọn họ hoàn toàn thừa nhận thực lực của hắn, vậy nên, hắn có tư cách cùng ba người bọn họ tạo thành một vòng tròn nhỏ bao gồm những nhân vật mạnh nhất trong số mười đệ tử.
Cảm giác này và trước kia không giống nhau, bởi vòng tròn mà giờ đây hắn được xếp vào, thuần túy do thực lực mà tạo nên.
Cho nên, Khổng Trác bây giờ mặc dù cảm giác rất tốt, nhưng là cũng không cảm thấy nhẹ nhàng.
Loại cảm giác này thật tốt, chỉ là, vĩnh viễn phải bảo trì thực lực, đáp ứng được yêu cầu, điều này làm cho hắn cảm thấy áp lực, bởi vì hắn vốn không phải loại người chuyên cần gì, mà loại chuyện tu hành này, nặng yếu nhất chính là chăm chỉ, cho nên, áp lực này đối với hắn thật lớn.
Khai sơn đại hội, không lâu sau liền kết thúc.
Khiêu chiến nội môn đệ tử chính là hạng mục cuối cùng, mà từ sau sự việc của hắn, người khiêu chiến ít hẳn đi, cho nên không lâu lắm, Lăng Già Thượng Nhân đã đừng lên tuyên bố kết thúc.
Mà Khổng Trác, cũng trở về với cuộc sống bình thường của mình, cái khác nhau duy nhất chính là ngoại trừ Chu Tuyết, mọi người trước sau không một ai dám gọi hắn là La Phù chi trư nữa.
Thời gian như nước, thoáng chốc, đã trôi thật nhanh.
Chớp mắt, khai sơn đại hội đã trôi qua nửa năm.
Nửa năm qua, ngoại trừ sự thay đổi làc ánh mắt mọi người khi nhìn hắn khiến hắn cảm thấy thoải mái, hết thảy mọi thứ khác đều bình thường.
Trong các đệ tử đời thứ ba của La Phù phái, hạch tâm nội môn đệ tử cũng từ mười người, tăng lên thành hai mươi sáu.
Ngoại trừ La Phù Ngũ kiếm, các sư thúc sư bá khác của Khổng Trác cũng bắt đầu thu đồ đệ, mà sau đại hội khai sơn, các đệ tử có tư chất tốt cũng thu nhận được không ít, số lượng nội môn hạch tâm đệ tử cũng vì thế mà tăng lên.
Nhưng chuyện này đối với Khổng Trác cũng không ảnh hưởng gì, sư phụ hắn vẫn chưa trở về, bản thân không có ai quản, cho nên, cũng không phát sinh chuyện gì khiến người khác kinh dị hay vui mừng.
Đứng ở giữa dòng suối, tay cầm trường kiếm, Khổng Trác đem từng chiêu của Bát Quái Cửu Cung Kiếm từ đầu đến cuối thi triển một lượt, không chút ngắt quãng. Đồng thời, tay đang múa kiếm cũng tiến gần lên mặt nước. Lúc này, tốc độ kiếm và tay hắn tại dưới mặt nước và trên mặt nước không chút khác biệt, đều là rất nhanh.
Suốt ba trăm tám mươi dặm dòng suối này của Là Phù sơn, đây là chỗ sâu nhất.
Một năm trước, Khổng Trác mất rất nhiều thời gian mới tìm được nơi thích hợp để hắn luyện kiếm, nơi này mực nước sâu dần, từ chỗ chỉ ngập chân, rồi như hiện tại nơi hắn đứng nước ngập tới ngực, đi xa thêm nữa thì càng sâu hơn.
Mà mục tiêu của hắn là có thể để kiếm chiêu hoàn toàn thi triển dưới nước.
Phương pháp này quả là rất khó khăn, nhưng tiến bộ cũng rất thần tốc, không nhưng kiếm thuật tiến bộ thần tốc, mà tu vi Tiên Thiên Tử Khí cũng có tiến bộ rất lớn.
Một năm qua, tốc độ thăng tiến của Tiên Thiên Tử Khí cũng là ngòai ý muốn của hắn, từ cảnh giới viên mãn tầng thứ hai, cực nhanh thăng lên cảnh giới đại viên mãn tầng thứ ba, khiến hắn cũng có chút không rõ ràng lắm, nhưng là, đương nhiên vẫn mừng rỡ như điên, bởi vì hắn đã có thể luyện phi kiếm, có thể nói là đã bước chân vào cánh cửa của kiếm tiên..
Tiên Thiên Tử Khí đạt đến tầng thứ ba liền sinh ra thay đổi rất lớn, đơn giản mà nói, một bộ phận tử khí liền hợp nhất với linh hồn của tu luyện giả, hình thành pháp lực cùng nguyên thần.
Đồng thời, tới tầng thứ ba rồi, thuộc tính tứ tượng ngũ hành của ngươi cũng dần dần hiển lộ, như vậy, ngươi liền có thể dựa theo thuộc tính của bản thể để tự mình tu luyện pháp bảo.
Đương nhiên, nói vậy cũng chỉ là con đường tu luyện của các tu hành giả bình thường, nếu vận khí ngươi tốt, hoặc là ăn được những thứ như tiên quả làm thay đổi thuộc tính của ngươi, hoặc là tăng cường thuộc tính bản thân, hoặc là may mắn có được loại pháp bảo đặc biệt có khả năng thay đổi công pháp của mình, những việc như vậy hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng là bây giờ, theo giáo lý tu luyện của môn phái, ngoại trừ Khổng Trác tự mình khổ tu ra, cũng không có phương pháp nào tốt hơn.
Khổng Trác một lần nữa thi triển Bát Quái Cửu Cung Kiếm, tựa hồ với thực lực bây giờ của mình rất là hài lòng, trên mặt hiện ra một tia vui vẻ, đi lên bờ, nhưng cũng không có nghỉ ngơi, tay trái khẽ động, một đạo bạch quang như lụa bao quanh tay hắn, cổ tay khẽ rung lên, đạo bạch quang khẽ phát ra một âm thanh nhỏ, theo hướng ngón tay của hắn bay tới, trong nháy mắt, đánh rơi một bụi cây bám ở vách núi cách đó vài dặm, thậm chí đất đá xung quanh cũng rơi theo, tay vừa lộn, đạo bạch quang lại bay trở về lòng bàn tay trái hắn, đó chính là một thanh đoàn kiếm dài độ một thước hai.
Đây chính là từ kiếm phôi mà Mạc Hưu ngày đó đưa cho hắn ngưng luyện mà thành, mặc dù hình dạng không đẹp mắt lắm, nhưng sắc bén vô cùng, hàn ý lạnh lẽo thấu xương.
Bây giờ mặc dù hắn chưa có nguyên thần, nhưng là đã có thể dùng ý niệm điều khiển kiếm.
Có thể dụng ý niệm điều khiển kiếm, như vậy, cũng chỉ còn cách ngự kiếm phi hành không xa nữa, phỏng chừng hơn một năm là có thể.
Chỉ một năm, nguyện vọng tại không trung tự do bay lượn liền có thể được thực hiện.
Nghĩ tới điều này, hắn hưng phấn không thôi, ngửa đầu nhìn trời xanh, trong đầu hình dung ra cảnh mình ngự kiếm phi hành trên không trung, thật không biết sẽ có cảm giác thế nào ?
Hẳn là rất thích thú ?
Hắn trong lòng thầm nghĩ.
Trời dần dần tối, mây đen chẳng biết từ lúc nào bắt đầu kéo tới che phủ bầu trời, đột nhiên, tiếng sấm vang lên bên tai, sau đó, mưa to đổ xuống, Khổng Trác thầm mắng một tiếng, bật dậy, chạy tới chỗ bụi cây, muốn tìm một cái sơn động tránh mưa.
Bất quá, vận khí hắn thật là không tốt, chạy một lúc mà không thấy một chỗ nào khả dĩ có thể tránh mưa.
“Mẹ kiếp, bình thường lúc không tìm, cũng thấy được hai ba cái, đến lúc cần, một cái cũng không có!”
Đang thầm rủa, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sét, xé tan tầng mây đánh xuống, mà phương hướng lại đúng là chỗ Khổng Trác.
“Không thể nào!” Khổng Trác sợ hãi than,”Ta không có làm chuyện xấu a!” Hắn miệng la, nhưng thân thể lại không chậm chễ, nhảy vội về phía trước.
“Oanh long!” Một tiếng nổ vang lên, ngay lúc thân thể hắn còn chưa chạm đất, sét đã đánh xuống, nhưng không có trung hắn, mà là đánh xuống một sườn núi cách đó không xa, đánh gãy một gốc tùng già trên đó, mà lúc này, Khổng Trác đã ngã xuống một vũng bùn.
Mưa càng rơi càng lớn, phảng phất như cả ngàn con sông cùng đổ xuống.
Mà Khổng Trác lúc này, ngã xuống vũng bùn, giống như tại cái hạp cốc vào cái đêm mưa gió mười năm trước.