“Ngươi muốn đi bái tế cha mẹ?!” Trong ĩnh thất, Lăng Già Thượng Nhân có chút sửng sốt, nhìn Khổng Trác đang quỳ trước mặt mình hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy, sư bá!” Khổng Trác nói xong khấu đầu một lần nữa, sau đó ngẩng lên Lăng Già Thượng Nhân,”Đệ tử lên núi cũng đã mười năm, tùy sư phụ cùng các vị sư thúc sư bá chiếu cố, nhưng là di cốt cha mẹ vẫn ở tại núi hoang chịu khổ từ đó đến nay, mỗi lần nghĩ đến, trong lòng lại thấy bất an, bởi vậy, cầu chưởng giáo từ bi, cho phép đệ tử xuống núi, bái tế cha mẹ!”
“Ân!” Lăng Già Thượng Nhân gật đầu, nhìn Khổng Trác, nét mặt tươi cười có vẻ cực kỳ hiền lành,”đây cũng là đạo thường tình của kẻ làm con, tu vi của ngươi bây giờ trong các đồng bối cũng được xưng là kiệt xuất, xuống núi cũng sẽ không có vấn đề gì!”
“Đa tạ sư bá!” Khổng Trác vẻ mặt vui vẻ nói.
“Tính tình ngươi giống y sư phụ của ngươi” Lăng Già Thượng Nhân cười khổ, mình cũng chưa nói khi nào cho hắn hạ sơn, mới chỉ là đồng ý thôi, nhưng là lại bị hắn túm lấy,”Ngươi lần này xuống núi, ta cũng không phản đối, bất quá xuống núi rồi, ngươi phải nhất nhất ghi nhớ môn quy giới luật, không được làm việc xấu, kết giao kẻ xấu, không ………………!”
Cả trăm cái điều cần dặn dò, Khổng Trác chỉ có thể làm một việc duy nhất là gật đầu, gật đầu, rồi lại gật đầu, còn cụ thể Lăng Già Thượng Nhân nói cái gì, ngoại trừ mấy câu mở đầu, còn lại đều bị hắn cho trôi tuột khỏi đầu.
Đương nhiên, Lăng Già Thượng Nhân cũng nhìn ra bộ dạng không yên của hắn, chỉ nói thêm vài câu rồi liền để hắn rời đi.
Được Lăng Già Thượng Nhân cho phép, Khổng Trác tự nhiên cũng không khách khí, trở về thu thập một chút hành trang, cùng vài sư đệ sư muội ngày thường vẫn giao hảo bắt chuyện, nói vài câu với Chu Tuyết cùng Phương Thiếu Bạch, rồi lập tức xuống núi.
Rời La Phù sơn, Khổng Trác liền có cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, từ trên xuống dưới, không chỗ nào không thư thản, cũng không phải hắn có điều gì không thích La Phù sơn, nhưng là ở đó mười năm, mọi người đều là các sư huynh đệ, nhiều như vậy, nhưng lần này hạ sơn, hắn chia tay họ lại cảm thấy dễ dàng. Mà việc đầu tiên nghĩ tới lại là tìm một quán ăn, chén một bữa ngon lành, hơn nữa lần này hạ sơn cũng có chỗ tốt, Lăng Già Thượng Nhân cũng không hạn chế thời gian, sau khi bái tế cha mẹ, có thể du ngoạn một chút, ăn thử mỹ thực của thiên hạ.
Nhưng là nói qua một chút, mặc dù không có hạn chế thời gian, nhưng cũng chỉ nhiều nhất là nửa năm thôi, nhiều hơn, có chút không giải thích được, nơi an táng cha mẹ cách La Phù sơn cùng lắm hơn ba ngàn dặm, cho dù không ngự kiếm phi hành một ngày ngàn dặm, nhưng với thực lực hiện tại, ba ngàn dặm cũng lắm cũng chỉ tốn năm sáu ngày là đủ, nửa năm đã là quá lắm rồi, cho nên, thời gian gấp gáp a!
Cho nên, vừa xuống chân núi, Khổng Trác liền vận thân pháp chạy như điên, chỉ một ngày đã đi được hơn tám trăm dặm. Cho đến khi mặt trời đã ngả về hướng tây,
Cho nên, một chút sơn, Khổng Trác liền vận đủ liễu thân pháp chạy như điên, một ngày trong lúc đó, dĩ nhiên,cũng được rồi bát|tám trăm hơn…dặm, Cho đến mặt trời chiều ngã về tây, mới giảm cước bộ.
“Đen đủi, chạy một chút, trời đã tối rồi.” Khổng Trác nhìn khoảng không tối om không một tia ánh sáng phía trước, cười khổ trong lòng.
Nơi này rất hoang vu, chỉ có một vài bụi cỏ, xa xa, có một con đường rộng rãi, nhưng là, hình như không có ai qua lại, thậm chí thỏ cũng không có.
Mà trên bầu trời, hết lần này tới lần khác sét lại đánh xuống, sau đó, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, Khổng Trác dù tính tình vui vẻ, nhưng cũng cực kỳ chán nản, xuất thân là người tu đạo, tự nhiên không thể tùy tiện chử lão Thiên, chỉ có thể trách mình không may.
“Nếu ta dọc theo con đường này mà đi, trong vòng trăm dặm, hẳn sẽ gặp người ?”
Nghĩ vậy, tốc độ liền tăng lên gấp đôi, người như làn khói dọc theo đường cái đi tới, cứ chạy dưới mưa như vậy chừng một canh giờ, hắn rốt cục thấy có ánh đèn.
Đó là một quán trà bên đường, mà một quán trà ở tại một nơi hoang vu như thế này thường sẽ kiêm thêm chức năng của lữ quán, trước kia, Khổng Trác đi theo Mạc Hưu xuống núi, cũng từng có vài lần nghỉ lại ở các quán trà như vậy.
Quán trà này không qua lớn, ngòai cửa có một cán cờ, trên đó là một cái đèn lồng rất lớn được dán lại bằng giấy trắng, mặt trên viết một chữ “Trà” thật to, cửa đã đóng, nhưng qua khe cửa có ánh sáng hắt ra.
Khổng Trác nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, nghe được bên trong vang lên vài tiếng bước chân, sau đó, cánh cửa liền được mở ra.
Người mở cửa làm một bà lão rất rất già.
Cao không tới ngực Khổng Trác, trên người mặc một bộ quấn áo màu đen đã sờn nhưng cũng rất sạch sẽ, tay cầm một ngọn đèn nhỏ, giơ lên, đưa tới trước mặt Khổng Trác, sau đó mở to đôi mắt mờ đục nhìn Khổng Trác. Mặc dù từ trên người lão bà bà này không có chút dấu vết lưu động của chân nguyên, nhưng ở một nơi hoang vắng như vậy, lại gặp phải một lão bà bà bảy tám mươi tuổi, Khổng Trác tự nhiên nảy sinh cảm giác ma quái.
“Lão bà bà, ta bởi vì vội đi, không tìm được quán trọ, hy vọng được tá túc một đêm, không biết có được không ?”
Lão bà bà nọ tựa hồ tai không được tốt, Khổng Trác phải nói to tới lần thứ ba, mới gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu, liền mở cửa cho Khổng Trác đi vào, “Người trẻ tuổi, phía sau phòng khách có mấy gian trống, ngươi cứ nghri ở đó đi, nhưng là không còn thức ăn, ngươi chịu khó một đêm đi.”
“Nga, ta cũng không đói, hơn nữa còn có mang lương khô!” Khổng Trác nói, rồi từ trong ngực móc ra một thỏi bạc, đặt vào tay lão bà bà.
Lão bà bà nọ đột nhiên sửng sốt một lúc, nhìn Khổng Trác một cái, “Khách quan, nhiều quá.”
Khổng Trác cười cười, cái mặt béo múp khi cười có vẻ rất ôn hòa và thân thiện,”Bất quá chỉ là một khối bạc vụn mà thôi, không có gì nhiều, lão nhân gia người cứ nhận lấy đi!”
Người tu đạo, đối với vàng bạc cũng không có khái niệm gì, mà thật ra cũng không cần khái niệm gì, đặc biệt là như với vàng bạc, với người bình thường mà nói, rất có giá trị, nhưng đối với họ, giống như cục *** chó (xin lỗi độc giả, ta dị ứng với mấy kiểu viết này, nhưng không tìm được cái gì thay thế, tiên sư lão Khinh Vũ), trong mắt bọn họ, một khối vàng lớn còn không giá trị bằng một khối sắt, ít nhất có thể làm ra một thanh kiếm sắc bén, chứ còn vàng thì làm được gì ?
Cho nên, đối với kim tiền, Khổng Trác cũng không quá quan tâm, một lão thái thái tám mươi tuổi, chật vật sống trong một quán trà nhỏ như vậy, hắn cũng muốn cấp thêm cho một ít.
Lão thái thái nọ do dự một hồi, cũng không chối từ nữa, nhận lấy khối bạc, mà lúc này Khổng Trác đã đi ra phía sau phòng khách.
Trên mặt lão thái thái khẽ lộ nụ cười nhàn nhạt, thuận tay cầm lấy khối bạc, trong đôi mắt mờ đục lóe lên một đạo lục mang âm lãnh, chậm rãi xoay người, mang ngọn đèn leo lắt rời đi.
Khổng Trác vừa mới bước vào phòng khách, một mùi hôi hám ẩm mốc xực lên, thoáng nhìn, cái giường cũng có vẻ ươn ướt, không biết là đã bao lâu chưa có người nằm lên rồi.
Còn may là Khổng Đại thiếu gia tới nơi này không phải để ngủ, mà là để tránh mưa.
Cho nên, hắn cũng không thèm để ý, trên người tử khí lưu động, phút chốc đã hong khô quần áo, sau đó, một luồng khí khô ráo từ người hắn khuếch tán ra xung quanh khiến cả căn phòng cùng chiếc giường liền trở nên khô ráo. Sau đó hắn mới tiến lại chiếc giường, ngồi xuống điều tức.
Chạy một ngày đường, dù là thần tiên, cũng có chút mệt mỏi.
Điều tức một lúc, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể từ Thủ Thái Âm phế kinh tủy, vận chuyển qua Thủ Dương Minh Đại Tràng kinh, Túc Dương Minh Vị kinh, Túc Thiểu Âm Thận kinh, Túc Thái Âm Tỳ kinh, rồi hướng tới Thủ Thiếu Âm Tâm kinh, hết một vòng lại quay trở lại Thủ Thái Âm Phế kinh.
Sau một vòng tuần hoàn, cơ thể hoàn toàn thoải mái, không còn mệt mỏi như trước, rất là hài lòng, đang định điều tức thêm một lúc nữa, một tiếng động lạ từ ngòai phòng vọng tới.
Sau đó, hắn liền nghe được thanh âm vài tiếng vũ khí va vào nhau.
Thân thể Khổng Trác rung lên, sắc mặt biến đổi, từ trên giường nhảy xuống, định ra mở cửa, nhưng không ngờ, tay hắn vừa chạm được cửa phòng thì lại bị một cỗ lực lượng ôn nhu bắn ngược trở về.
Khổng Trác sắc mặt đại biến, vận khởi Tiên Thiên Tử Khí, trong lúc nhất thời, trên người liền hiện lên một vầng tử mang, sau đó một lần nữa tiến tới cửa phòng.
Nhưng là khi Tiên Thiên Tử Khí của hắn chạm vào cánh cửa, từ cánh cửa lóe ra một đạo ánh sáng mờ mờ màu bạc, sau đó, Tiên Thiên Tử Khí của hắn bị bắn trở lại, thân thể to béo liền bị ném trở lại giường.
Khổng Trác cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, một ngụm máu trào ra, ngay lúc đó, một thanh âm trầm thấp vo ve vang lên trong tai hắn.
“Tiểu tử kia, không muốn chết thì thành thành thật thật ở nguyên trong đó đừng có nhúc nhích!”
Khổng Trác vừa nghe, liện nhận ra ngay thanh âm của lão bà bà chủ quán trà, cả người lạnh đi, liền không dám nói gì nữa.
Hắn cũng tự biết mình, lúc mới tiến vào, hắn căn bản không phát hiện được trên người lão bà bà này có chút gì dị thường, chứng tỏ, thực lực đối phương chắc chắn vượt xa mình, bây giờ mình bị bà ta giam tại đây, có cố vận dụng Tiên Thiên Tử Khí cũng chỉ để chịu khổ.
Bất quá hắn cũng cũng không phải quá lo lắng.
Với thực lực đối phương, muốn giết chết mình dễ như trở bàn tay, đặc biệt lúc mình vừa rồi hành công, căn bản không hề phòng bị.
Mà mình bây giờ vẫn còn sống, chí ít có nghĩa là bà ta chưa có ý định giết mình. Vậy nên hắn ngoan ngoãn ngồi đó chờ xem diễn biến.