Sử Triêu Anh lấy làm kinh hãi, "Hắn vận công đang tới lúc khẩn yếu quan đầu, nếu như kẻ tới là địch nhân thì biết làm sao?" Tâm niệm còn chưa qua, chỉ nghe thấy tiếng ngựa lao xao trên đường bỗng dừng lại, một đám người hùng hổ tiến vào trong rừng vây quanh Khắc Tà. Sử Triêu Anh thấy có tổng cộng mười ba người đến, tên đầu đà và tên mũi sư tử kia cũng có ở trong đó, quả nhiên chính là địch nhân!
Một phiên tăng mình khoác áo cà sa màu hồng nói:
"Ả này là em gái của Sử Triêu Nghĩa sao? Ngươi không nhận lầm người đấy chứ?"
Sư tị nhân đáp:
"Quyết không nhầm được."
Phiên tăng kia lại hỏi:
"Tiểu tử này là ai?"
Sư tị nhân lại đáp:
"Không rõ, võ công của hắn rất cao cường, may mắn là ta đã đánh hắn một chưởng nên hắn mới không chạy được."
Trong lời nói của hắn pha chút ý kể công. Phiên tăng kia hừ một tiếng rồi nói:
"Các ngươi mới xuất đạo, lại làm giảm mất uy phong của Linh Sơn Phái, còn dám lớn tiếng."
Sư tị nhân và đầu đà kia đỏ bừng mặt không dám lên tiếng. Một hòa thượng mặt vuông tai lớn khác nói:
"Ta biết lai lịch của người này, hắn là Đoàn Khắc Tà, là sư đệ của Không Không Nhi."
Nguyên lai người này chính là hòa thượng trên tửu lâu ở Ngụy Bác đã ngộ nhận Sử Nhược Mai là Sử Triêu Anh. Linh Sơn Phái bọn chúng đại cử xuất động, lùng bắt Sử Triêu Anh, trùng hợp lại hội họp chốn này. Đầu đà và tên mũi sư tử kia ở khách điếm đã nếm mùi đau khổ, nửa đường trốn chạy thì gặp được đồng bọn, liền lần theo dấu vết con ngựa Sử Triêu Anh cưỡi mà đuổi tới.
Phiên tăng kia nghe xong lai lịch của Đoàn Khắc Tà thì ngẩn người ra nói:
"A, thì ra là sư đệ của Không Không Nhi, được rồi, ta không lý đến hắn nữa, chỉ cần bắt nha đầu kia về là được."
Xem ra hắn đối với Không Không Nhi có vài phần kính nể. Tên hòa thượng mặt vuông tai lớn nói tiếp:
"Còn hai tên quan quân do nữ cải nam trang trong khách điếm thì sao?"
Phiên tăng kia lại hừ một tiếng:
"Các ngươi ở Ngụy Bác gây nên chuyện đáng chê cười, bị bọn chúng cho nếm mùi thất bại phải không?"
Hòa thượng mặt vuông tai lớn cúi thấp đầu đáp:
"Bẩm sư huynh, tôi mặc dù nhận lầm người nhưng nghe thất sư huynh vừa kể, chỉ sợ hai nữ nhân kia cũng là đồng đảng của bọn chúng, hơn nữa người của Linh Sơn Phái chúng ta từng thảm bại dưới tay bọn chúng, chuyện này đồn ra ngoài sẽ chẳng dễ nghe gì."
Phiên tăng kia nói:
"Được rồi, trở về sẽ đến xử lý hết mấy ả. Hừ, không phải vì bảo toàn thể diện của bổn phái, ta thừa hơi hay sao mà đi quản chuyện của các ngươi?"
Những người này xem Đoàn, Sử hai người như ba ba trọng rọ nên không thèm vội vàng động thủ. Phiên tăng kia chính là nhị đệ tử của Linh Thứu Thượng Nhân, lần này đại sư huynh hắn không ra ngoài nên hắn là người lớn nhất, sau khi giáo huấn trách mắng sư đệ một phen, hắn mới chậm rãi nói:
"Sử cô nương, ta nhận lời nhờ cậy của lệnh huynh và Thổ Vương Hề Tộc, đến mời cô quay về. Cô hãy ngoan ngoãn theo chúng ta, nếu để bọn ta phải động thủ thì sẽ rất không hay ho gì."
Sử Triêu Anh từ đầu đến giờ trong lòng vẫn đang tính toán nên ứng phó thế nào, lúc này đột nhiên nàng cười:
"Nguyên lai các ngươi là đệ tử của Linh Sơn Phái à? Nói như vậy, chúng ta không phải người ngoài! Sư phụ của ta, Tân Chỉ Cô và lệnh sư Linh Thứu Thượng Nhân cũng là chỗ quen biết."
Lời này vừa nói ra, cả đám người Linh Sơn Phái hơn phân nửa đều hoảng hốt, có vài người còn rỉ tai nhau:
"Nữ ma đầu này thật không dễ chọc!"
Sử Triêu Anh thấy tình cảnh vậy, trong lòng thầm đắc ý, nàng nói:
"Các ngươi ngay cả Không Không Nhi cũng không dám chọc vào, nghe đến danh hào của sư phụ ta rồi, các ngươi còn không nhanh thu binh sao?"
Hòa thượng kia sắc mặt trầm xuống nhưng lại nói:
"Ta biết ngươi là đệ tử của Tân Chỉ Cô, đem sư phụ ngươi ra cũng không dọa được ta đâu!"
Sử Triêu Anh lấy làm kinh hãi, thấy việc xảy ra ngoài dự tính, chỉ đành làm cứng, cười lạnh mà nói:
"Được lắm, các ngươi, ai dám động thủ thì đến đây mà bắt! Chỉ sợ một khi sư phụ ta biết thì các ngươi một tên cũng đừng hòng sống!"
Nàng đang nghĩ mang danh đầu của sư phụ ra dọa đối phương, trong số đệ tử Linh Sơn Phái, quả nhiên cũng có vài tên xuất hiện thần sắc kinh hoàng. Phiên Tăng kia trấn an:
"Việc này đã có đại sư huynh lo liệu, các ngươi còn sợ cái gì? Bắt ả lại!"
Đầu đà và tên mũi sư tử nhân vì vừa rồi ở khách điếm bị thua thiệt, lại bị sư huynh trách mắng, lúc này gấp gáp muốn lập công chuộc tội, không hẹn mà cùng đều từ trong đám người lao ra, nhất tề nhào đến Sử Triêu Anh.
Sử Triêu Anh rút bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà ra, chắn phía trước người chàng. Sư tị nhân cười nhăn nhở:
"Sử cô nương, chúng ta không có ý làm phương hại đến tình nhân của cô, cô không cần phải bảo vệ cho hắn nữa, ngoan ngoãn theo chúng ta đi!"
Song chưởng cùng đẩy ra, chưởng phong phát ra ngoài tám thước vang "ầm" một tiếng, Sử Triêu Anh chân đứng không vững, loạng choạng thối lui liền hai bước đến phía sau người Đoàn Khắc Tà.
Sư tị nhân lại cười nói:
"Ngươi không bảo vệ được hắn, hắn cũng không bảo vệ được ngươi đâu."
Nói đoạn, y vòng qua bên mình Đoàn Khắc Tà, vươn tay muốn tóm lấy Sử Triêu Anh.
Đầu đà kia cũng nhào theo lên trên, tính hắn nóng như lửa, mặc dù nhị sư huynh đã hạ lệnh là chỉ cần bắt một mình Sử Triêu Anh nhưng hắn từng bị Đoàn Khắc Tà chụp một trảo, đến bây giờ vẫn còn tê nhức. Hắn nhào lên phía trên, thấy Sử Triêu Anh nấp sau lưng Đoàn Khắc Tà, tức thì nhớ đến mối thù một chưởng, trong lòng bừng lửa, quát lớn:
"Tiểu tử này, biến ngay!"
Hắn lấy công báo tư cừu, phóng một cước đến đá Đoàn Khắc Tà!
Nào ngờ Đoàn Khắc Tà đang mặc vận huyền công, toàn thân chân khí đang lưu chuyển trướng căng, một cước của đầu đà kia đá tới giống như đá phải một trái cầu da lớn. Trong khoảnh khắc một cỗ đại kình lực phản chấn ngược lại, đầu đà kia làm sao chịu nổi, hắn rống lên một tiếng, thân hình cao bảy thước của hắn đã bị cỗ đại kình lực bắn tung lên bay qua đỉnh đầu Đoàn Khắc Tà.
Sư tị nhân đang hướng Sử Triêu Anh chụp xuống thì thân hình đầu đà kia đã như đạn pháo bắn đến vừa vặn trúng người hắn, "uỳnh" một tiếng, cả hai đều té ngã, lăn xuống sườn dốc. Đệ tử Linh Sơn Phái đều đại kinh thất sắc, hồng y phiên tăng cả giận thét:
"Hay cho tiểu tử, chúng ta đã không động đến ngươi, ngươi lại chọc đến chúng ta! Tóm cả tên tiểu tử này cho ta!"
Hắn suất lĩnh đồng bọn lao ra trước tiên, phóng một phách không chưởng vào Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà lắc động thân mình nhưng vẫn khoanh chân ngồi trên mặt đất, chưa từng di động. Chàng nghĩ bụng, "Công lực của phiên tăng này so với tên mũi sư tử kia thì cao hơn nhiều lắm, phách không chưởng phát từ xa mà lại có uy lực đến như vậy!" Chàng đang vận khí trục độc. Độc khí đã được dồn xuống đầu ngón tay giữa, mắt thấy có thể bắt đầu trục ra ngoài nhưng nếu đứng lên nghênh địch vào lúc này thì bao công sức trước đó đều mất hết.
Đầu đà kia thấy phách không chưởng của phiên tăng không động được Đoàn Khắc Tà một chút nào thì càng giật mình kinh hãi, hắn nghĩ thầm: "Dù sao cũng đã có đại sư huynh lo liệu, chỉ cần tránh kết oán với Không Không Nhi là được." Tạo nghệ võ học của hắn vốn bất phàm, cũng đã nhìn ra Đoàn Khắc Tà đang vận công trục độc đến hồi khẩn yếu quan đầu, thân mình không thể di động được, lập tức hắn nổi tâm địa ngoan độc, quát to:
"Loạn đao chém hắn!"
Mắt thấy loạn đao sắp chém lên thân Đoàn Khắc Tà, chợt nghe có một tiếng quát:
"Ai dám động thủ!"
Thanh âm rất nghiêm khắc nhưng lại thanh thúy phi thường, hẳn là thanh âm của một nữ tử.
Nói cũng thật kỳ quái, thanh âm này tịnh không cao quá nhưng lại như một cây lợi châm xuyên vào lỗ tai, người người đều bất giác chấn động trong lòng, không tự chủ liền dừng cước bộ, định thần nhìn lên.
Chỉ thấy bên cạnh Sử Triêu Anh đã có thêm một nữ nhân, xem ra ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, tóc cài vòng vàng, mày dài lá liễu, tóc mai mềm mại. Trên vai gác phất trần, không phải tục gia nữ tử mà cũng chẳng phải trang phục đạo cô, tư dung diễm lệ như vậy nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một luồng hàn khí khiến người không dám ngước nhìn. Tóm lại, cả người đều lộ ra điểm quái dị khiến người khác không đoán ra thân phận của nàng.
Trung niên mỹ phụ đảo song mục rồi lạnh lùng nói:
"Nguyên lai là đám bảo bối môn hạ của Linh Thứu lão quái, hừ, chỉ có mười mấy tên các ngươi sao? Đại sư huynh các ngươi đâu?"
Đệ tử Linh Sơn Phái lúc đầu bị dung quang của mỹ phụ nhiếp hồn, nhất thời còn chưa có ý định gì, sau lại thấy nàng ta mới mở miệng đã mắng sư phụ chúng thành "lão quái", đối với bọn chúng lại mang giọng rất chế giễu, lúc này chúng mới nổi giận, đang muốn phát tác nhưng lại nghe thấy câu nói sau cùng của nàng thì không khỏi ngẩn người. Nguyên lai đại sư huynh Thanh Minh Tử của bọn chúng đã đạt được bảy phần chân truyền của sư phụ, võ công hơn xa đám cùng bối phận. Mấy năm gần đây Linh Thứu Thượng Nhân đã không còn lý đến sự vụ, mọi việc nhất nhất đều giao cho đại đệ tử làm thay cho nên bọn chúng đối với đại sư huynh càng nể sợ hơn.
Hồng y phiên tăng kia nói:
"Ngươi là ai? Quen biết thế nào với đại sư huynh chúng ta? Chúng ta đang phụng mệnh đại sư huynh bắt ả nha đầu này về."
Trong khi hồng y phiên tăng nói, một số sư huynh đệ của hắn đã thì thào to nhỏ với nhau, có người nói:
"Yêu phụ này xem ra không phải kẻ trong chánh đạo!"
Lại có kẻ đoán:
"Chẳng lẽ ả là nhân tình của đại sư huynh chúng ta?"
Liền có tên nạt đi:
"Im lặng, các ngươi sao dám nói xấu sau lưng đại sư huynh."
Nguyên lai Thanh Minh Tử háo sác ham dâm, có câu dẫn không ít nữ nhân trong tà phái, sư huynh đệ của hắn đều biết rõ. Bọn chúng mặc dù chỉ rỉ tai nói chuyện nhưng mỹ phụ kia cũng đã nghe thấy, tức thì sắc mặt thoáng biến.
Lúc này tinh thần Sử Triêu Anh đã ổn định, nàng cũng đồng thời nói:
"Sư phụ, bọn chúng cậy có Linh Thứu lão quái làm chỗ dựa, chẳng những khi phụ con mà ngay cả sư phụ lão nhân gia bọn chúng cũng không để trong mắt! Con đã mang danh hào của lão nhân gia người nói cho bọn chúng hay, bọn chúng lại nói Tân Chỉ Cô yêu phụ đó thì làm sao? Người khác sợ bà ta, chứ bà ta gặp Linh Sơn Phái sẽ sợ phát run, có cho bà ta cũng không dám động đến một cọng lông của chúng ta!"
Lời vừa nói ra, các đệ tử Linh Sơn Phái đều giật mình thất kinh, lúc này mới biết người đến chính là nữ ma đầu Tân Chỉ Cô cùng tề danh với sư phụ chúng tại phương Bắc! Tân Chỉ Cô xuất quỷ nhập thần, ai chọc tới bà thì đừng mong sống sót, cho nên mặc dù bà ta giết người vô số khiến người trong võ lâm nghe danh mà vỡ mật nhưng lại không có một ai nói được dung mạo của bà ra sao bởi vì cho đến tận bây giờ bà không hề có bằng hữu, còn những địch nhân nhìn thấy bà thì cơ hồ đều bị bà giết chết. Mọi người đều tưởng tượng bà ta là một nữ ma đầu có hình dạng hệt như quỷ dạ xoa, tối thiểu cũng đã ngoài năm mươi tuổi, nào ngờ bà ta lại là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, nhìn ra còn chưa đến ba mươi tuổi.
Hồng y phiên tăng kia gấp gáp kêu lên:
"Mọi người cùng lên!"
Hắn biết Tân Chỉ Cô lòng dạ độc ác, muốn bỏ chạy cứu mạng cũng là vô kế khả thi, không bằng ỷ vào đông người cùng với bà ta ác đấu một trận. Hắn nghĩ bụng, "Tân Chỉ Cô mặc dù võ nghệ rất cao nhưng chẳng lẽ mười ba người bọn ta còn không đánh thắng được bà ta sao?"
Nào ngờ hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe một tiếng "bốp" vang lên, một tên đệ tử Linh Sơn Phái đã bị Tân Chỉ Cô hung hãn bạt cho một bạt tay.
Chiếc bạt tay này quá bất ngờ, tên đệ tử Linh Sơn Phái kia căn bản chưa phòng bị gì, chỉ thấy bóng người trước mắt lóe lên, trên mặt đã trổ hoa, ré lên một tiếng rồi tức thì ngã gục xuống, huyết nhục bầy nhầy, hiển nhiên là đã không còn sống được. Tên này chính là kẻ vừa xì xầm với đồng môn rằng Tân Chi Cô là tình phụ của đại sư huynh hắn.
Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, Tân Chỉ Cô phất phất trần lên, "bốp" một tiếng, lại đập vỡ thiên linh cái một tên khác. Tên mũi sư tử tranh lao lên trước, độc chưởng cuộn lên một trận gió tanh. Tân Chỉ Cô cười lạnh nói:
"Độc chưởng này của ngươi làm hại nhiều người, ta cũng nhượng cho ngươi nếm thử mùi vị độc chưởng của chính mình!"
Phất trần vừa phóng ra, tức thì "Khúc trì huyệt" của sư tị nhân đột nhiên như bị kim đâm, cánh tay không thể tự chủ được liền gập lại, "binh" một tiếng, hắn đã tự mình đánh mình một chưởng, tức thì ngã xuống.
Tân Chỉ Cô phất trần bay lượn, tiếng cười còn chưa dứt lại đã có mấy kẻ xấu số trúng phải độc thủ! Mặc dù phất trần là vật mềm nhẹ nhưng được bà vận dụng nội công thượng thừa thì lại có thể nhu cũng có thể cương, khi thì tụ lại làm một bó, lúc tán ra thành một chùm, tụ lại có thể làm thành thiết bút xuyên vào đại não, tán ra lại có thể làm lợi châm đâm vào huyệt đạo. Kẻ nào xui xẻo gặp phải độc thủ của bà, không bị bể đầu thì huyệt đạo cũng bị đâm, đầu bị bể thì lập tức bỏ mạng chết luôn còn đỡ, huyệt đạo bị đâm trúng thì muốn sống không được mà chết không xong, tiếng rên ai oán, càng nghe càng thảm thiết bất nhẫn!
Đám đệ tử Linh Sơn Phái này hoành hành quen thói, nào ngờ hôm nay đụng phải ma đầu Tân Chỉ Cô so với bọn họ càng hung dữ và tàn nhẫn hơn. Một trường ác đấu, kẻ chết thì đã chết, kẻ bị thương thì đã thương, kẻ may mắn chưa bị thương chỉ còn hận cha mẹ sinh ra thiếu mất đôi chân nữa!
Hồng y phiên tăng kia là nhị đệ tử của Linh Thứu Thượng Nhân, trong đám đồng môn ở đây hắn là lớn nhất, hắn làm gan tiến lên nghênh chiến. Võ công của hắn so với đám sư đệ cao minh hơn nhiều, hắn cởi áo cà sa ra rồi vung lên tựa như một đám mây hồng nhằm đầu Tân Chỉ Cô chụp xuống.
Chợt nghe thấy tiếng "vù vù", tựa như có vật nặng bay đến, phiên tăng kia còn chưa nhìn rõ là vật gì, chỉ thấy cà sa trầm xuống, hắn vội vàng rung lên thì vật nặng liền rơi xuống, lập tức nghe hai tiếng la thảm thiết xé gan đứt ruột. Nguyên lai, Tân Chỉ Cô tiện tay tóm lấy hai tên sư đệ của hắn ném đến, bọn chúng bị cà sa cuốn đập ngã thì sao còn mạng sống nổi. Tân Chỉ Cô cười gằn:
"Ngươi có mắt không tròng, còn được tác dụng gì."
Cà sa của phiên tăng kia vừa mới vung lên không kịp phòng bị, đột nhiên cảm thấy hai mắt như bị lợi châm đâm trúng, tức thì trước mắt trắng xóa, dĩ nhiên là đã bị mù. Hắn vội vàng múa tung cà sa, thục mạng bỏ chạy.
Tân Chỉ Cô đuổi theo, phất trần rung lên phóng ra hơn mười sợi trần vĩ. Cùng bỏ chạy với phiên tăng kia còn có bốn năm tên, tất cả đều bị trần vĩ của bà đâm trúng đại huyệt sau bối tâm, chúng lăn lộn gào thét.
Tân Chỉ Cô đối diện với hồng y phiên tăng cười mà rằng:
"Ta hôm nay phá lệ, đặc biệt tha cho nhà ngươi một mạng, cho ngươi quay về báo cáo. Ngươi nói cho Linh Thứu Lão Quái biết, bảo hắn cấp tốc nộp Thanh Minh Tử cho ta. Bằng không ta sẽ đích thân đến tận cửa, trước tiên móc mắt của Thanh Minh Tử, sau đó rút gân hắn rồi lột da hắn!"
Tại sao Tân Chỉ Cô lại thống hận Thanh Minh Tử như vậy? Bên trong chắc hẳn còn có nguyên do. Nguyên lai Tân Chỉ Cô dung mạo mỹ miều, tuy đã bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua chỉ như chưa đến ba mươi, nếu không biết chi tiết về bà quyết sẽ không nghĩ bà chính là nữ ma đầu lòng dạ tàn độc như vậy. Có một hôm, Thanh Minh Tử trên đường trông thấy bà, Thanh Minh Tử thấy sắc thì có gan che trời, có mắt mà không biết núi Thái Sơn.
Vậy là hắn hướng bà mà trêu cợt, Tân Chỉ Cô trong cơn tức giận liền thiến luôn hắn, đó là còn nể mặt Linh Thứu Thượng Nhân mới phá lệ tha cho hắn một mạng.