Thế tử dạo này không hay ở trong tiểu phủ. Điểm này quả là kì lạ. Vì đã suốt mấy năm nay có bao giờ thấy thế tử rời khỏi phủ một bước đâu. Điểm kì lạ thứ hai là thế tử ra ngoài mà không mang theo mỹ nhân. điều này xem ra mới đáng ngại rồi. Ai chả biết tính khí quái đản của thế tử. Không ăn không uống còn chịu được vài ngày, chứ không có mỹ nhân thì một khắc cũng không yên. Vậy mà mấy tháng nay lại thấy thế tử bặt tăm, để cô nương Tố Vân một mình trong phủ.
Có người nói, Thế tử đã thay đổi tâm tính, có kẻ lại bảo chắc thế tử đi tìm “của lạ” đây mà. Song người hiểu rõ nhất đó chính là Tố Vân. Tại nhiều lần nàng cũng đã thử đi theo thế tử. Tuy dạo này thế tử không còn hành nàng cả ngày , mà chỉ có những lúc đi ngủ cái tính khí quái đản mới trỗi dậy, còn kì dư chỉ thấy thế tử nếu không quanh quẩn ở ngoài thảo nguyên kì bí mà chỉ có nàng và thế tử biết, thì lại thấy người chạy đến chơi đùa với mấy đứa trẻ trong thành.
Nàng cảm thấy an tâm, vì thế tử đang đến lúc hiểu biết. Tuy nhiều lần nàng khuyên thế tử chuyên chú học hành không được, nhưng việc ra ngoài trải nghiệm biết đâu cũng là một điềm hay.
Lâu dần nàng không theo nữa. Chỉ một mình lẳng lặng ngồi trong phòng, lúc thì chăm sóc mấy chậu hoa đào, khi thì lại ngồi đan áo cho thế tử. Trông nàng vừa giống một hiền thê đang ngó đợi lang quân, lại giống một người từ mẫu hết lòng vì ái tử. Ngày ngày , tháng tháng trôi qua, nàng càng lúc càng đẹp, đến nỗi mỗi khí bước ra ngoài là khiến cho thiên nhiên cũng phải hổ thẹn. Mọi thứ đang diễn ra mà như ngừng cả lại.
Đào Hoa Đảo tuy gồm toàn những con người như tiên đồng ngọc nữ nhưng mỹ lệ như nàng không có người thứ hai.
Thế tử tiểu quỷ là tốt số, khi được kề cận nàng, Chỉ tiếc dạo này nó hơi tỏ ra thờ ơ với người ngọc. Nếu nói nó thay đổi tâm tính thì e đến trời có sụp xuống cũng là không thể. Nó không hay ở trong phủ vì lúc này cũng đã đến lúc nó phải trưởng thành .Không phải nó tự nhận ra điều đó, mà là do tâm thức nó mách bảo.
-Vân Long! đã đến lúc ngươi phải bước ra ngoài rồi.
Nhưng tên tiểu quỷ này dù có ra ngoài thì bất cứ nơi đâu nó đặt chân đên là nơi đó y như rằng hỗn loạn. Những thiếu nữ đang trong độ tuổi xuân sắc thấy nó là lảng đi. Có người trước khi đi còn liếc nó một cái.
Nó thấy mà chỉ cười.
-Hi…hi…
Chả hiểu tiểu quỷ này cười có ý gì nữa. Cuối cùng nó cũng tìm ra được một nơi dù không đến mức hoan nghênh nó, nhưng vẫn còn hơn mấy nơi trước, suốt ngày phải nhìn thấy bộ mặt như đưa đám của mấy thiếu nữ là nó đã thấy chán phèo rồi.
Nơi này có mấy tiểu đồng cũng trạc tuổi như nó, đang chụm đầu chơi một trò gì đó có vẻ rất vui, thỉnh thoảng lại thấy chúng cười toáng lên. Hiếu kì nó liền bước lại gần.
-Này!..mấy ngươi đang chơi trò gì mà vui vậy?
Một đứa bé quay ra không nhận ra nó là thế tử, nhưng thấy nó ăn mặc cao quý thì lễ độ đáp.
-Bọn đệ đang chơi chọi dế huynh có chơi không?
Tiểu quỷ nghe thấy hai tiếng chọi dế thấy lạ nhưng khi ngó vào thấy hay hay thì vui vẻ gật đầu.
-hi..hi..chọi dế xem ra cũng vui đấy..ta cũng muốn chơi…nhưng tìm đâu ra dế bây giờ…?
Đứa bé kia mỉm cười nhanh nhảu nói.
-Đệ con thừa một con. Nếu huynh thích, đệ sẽ tặng nó cho huynh.
Tiểu Quỷ nghe vậy thì cao hứng.
-Hay..hay….cho ta một con nhất định về ta sẽ trọng thưởng đệ.
Đứa trẻ kia chẳng kịp nghe nói tới hai chứ trọng thưởng đã chạy biến đi, lát sau quay lại trên tay có cầm theo một con dế. Con dế gầy còm lại có vẻ bé nhỏ yếu ớt thế này làm sao mà chọi được đây?
Đứa trẻ ra chiều lúng túng khi đưa con dế cho tiểu quỷ.
-Đệ chỉ còn mỗi con này không biết có chọi được không?
Tiểu quỷ xưa nay tính vốn hồn nhiên không câu chấp, thản nhiên cầm lấy, đoạn gật đầu.
-Chỉ cần có là được rồi, chọi được không còn xem đã.
Nói rồi cầm con dế lăng xăng định cũng đến chạm đầu vào đám trẻ kia. Nhưng đứa trẻ này đã gọi với thêm một câu nữa.
-Nếu huynh thắng sẽ có giải thưởng đó?
Đang chực ngồi xuống, nghe vậy, tiểu qủy liền quay người lại tò mò hỏi.
-Giải thưởng gì vậy? Ta là Vân Long .Còn đệ?
Đứa trẻ kia đáp.
-Đệ là tiểu tùng.
-Tiểu Tùng à! hi..hi..cái tên cũng nghe hay đấy. Mà giải thưởng là gì vậy?
Tiểu Tùng chỉ tay về phía một cái tráp được đặt cạnh gốc cây gần đó.
Tiểu Quỷ hai mắt tròn xoe hỏi.
-Cái tráp đó chứa gì vậy Tiểu Tùng?
Tiểu Tùng lắc đầu.
-Đệ không biết. Vì thấy ai đó đánh rơi trên đường lên bọn đệ nhặt rồi dùng nó làm giải thưởng.
Tiểu Quỷ gật đầu.
-Hi..hi..chắc bên trong có vật trân quý rồi. Ta phải đoạt thử xem.
Lúc nó cúi xuống ngó vào trong một cái bát lớn chỉ thấy hai con dế quấn lấy nhau, sau cùng tách ra,một con nằm im bất động còn một con thì ngoe nguẩy cái râu đắc ý. Có đứa trẻ kêu lên.
-Ha…ta lại thắng rồi. giờ không còn ai tranh với ta nữa chứ?
Nhưng nó vừa thốt, thì tiểu quỷ đã chen lời.
-Chờ đã!..còn ta nữa mà…
cả bọn ngoại trừ Tiểu Tùng đều không biết sự có mặt cuả nó nên lúc này đều đưa mắt nhìn nó hiếu kì.
-Tiểu đồng này là ai vậy?
Vẻ cao quý của nó bất giác khiến cả bọn kiêng dè. Tiểu Quỷ thấy vậy thì la lớn.
-Các ngươi có chọi không vậy…
-Chọi chứ!..tất nhiên..là chọi rồi…thế dế của ngươi đâu?
Đứa trẻ lúc ấy đáp. Tiểu Quỷ khẽ cười.
-Dế của ta đây nè, các ngươi xem!
Nó xòe bàn tay ra, trên tay nó là con dế gầy còm ốm yếu lúc nãy đến độ đứng trên tay nó cũng lảo đảo. Bọn trẻ trông thấy vậy thì ôm bụng cười nghiêng ngả.
-Ha…ha.. dế của ngươi vậy hả….ha…xem kìa đến đứng còn không nổi mà cũng chọi quả là …
Tiểu quỷ tròn xoe mắt lên.
-Ai nói nó không chọi được chứ các ngươi coi nè.
Đoạn thả con dế vào trong cái bát. Nó không để ý ánh mắt nó lúc nhìn con dế đã phát tỏa ánh hào quang màu trắng bạch chiếu thẳng vào.
Con dế rõ ràng lúc nãy đứng trên tay nó còn không nổi mà bây giờ đứng trong bát tỏ ra vô cùng oai nghiêm.
Đám trẻ đang ôm bụng cười cũng phải kinh ngạc.
-Ủa!
Còn chưa nói hết câu đã thấy một điểm sang từ trong bát bay vút ra chính là con dế của đứa bé lúc trước. Trong bát chỉ còn là con dế của tiểu quỷ.
-hi…hi…ta đã bảo nó chọi được mà ..còn tốt là khác…Các ngươi coi ta thắng rồi.
Cầm con dế lên tay, tiểu quỷ vuốt ve.
-Ngươi giỏi lắm! Ta trả tự do cho ngươi đó.
Nó cúi người xuống, ngửa bàn tay ra để con dế tự động bò đi lẩn vào trong đống cỏ. Đoạn bước đến cội cây bật cười.
-Cái tráp này bây giờ thuộc về ta…tò mò quá để ta xem trong đó có gì…?
Vừa cầm cái tráp trên tay ngắm nghía một hồi rồi mới mở ra. Bên trong chỉ thấy một mảnh lụa mỏng màu trắng. Nó vừa lật lên đã thấy trên mặt lụa vẽ chi chít tất cả chín đồ hình , mà hình nào hình lấy cũng ..híc…híc..toàn là hình vẽ những đôi nam nữ khỏa thân đang đối mặt với nhau. Tất cả có chín tư thế.
Tiểu Quỷ chỉ mơí nhìn qua đã bật lên tiếng kêu thích thú.
-Hi..hi..hay quá!
Chậc! tiểu quỷ này khả ố quá, đồ hình đó cũng xem được quả là chịu..
Nó vừa cười vừa cất mảnh lụa trong bọc áo, đoạn không nói câu nào chạy biến đi. Đám trẻ do chẳng biết bên trong chứa vật gì lên rất tò mò. Chỉ có tiểu Tùng là gọi với theo.
-Chờ đệ với!
Tiểu Tùng co chân chạy theo nhưng đã không thấy Vân Long đâu.
Tên tiểu quỷ vừa lấy được đồ hình đã chạy bay biến làm sao mà thấy được.
Về đến tiểu phủ đã thấy nó, xông ngay vào phòng của mình.
-Vân tỷ….Vân tỷ…ta có cái này hay lắm!
Mới nghe thấy nó gọi, Tố Vân khẽ nhíu mày ôn nhu hỏi.
-Long thiếu gia có gì vui vậy?
Vân Long chạy một hồi vừa dừng lại đã thở dốc, nhưng vẻ mặt tỏ ra cao hứng tột cùng. Tố Vân vừa lấy khăn tay lau mồ hôi cho nó vừa chăm chú quan sát.
Chỉ thấy tiểu quỷ lôi ra một mảnh lụa rồi tinh quái đưa cho nàng .
-Vân tỷ xem đi!
Tố Vân cầm mảnh lụa trên tay nó trong đầu nghĩ thầm.
-là gì nhỉ.
Nàng vừa mở ra xem đã đỏ bừng mặt đến tận mang tai. Ngượng tới mức không còn gì để nói. toàn thân khẽ run lên. Nàng đáng lẽ đã vứt trả ngay nó mảnh lụa nếu không tình cờ đọc thấy những dòng chứ nhỏ xíu ghi trên mảnh lụa. Đọc một hồi, thần tình của nàng hơi chấn động một chút rồi đưa trả nó mảnh lụa, đoạn nói.
-Long thiếu gia sau này không lên xem những bức vẽ như thế này thì hơn.
Nàng nói gì chứ, bảo nó việc này khác gì bắt nó tìm đường lên trời. Tên tiểu quỷ có chết cũng không chịu sửa đổi. Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
Tên tiểu quỷ do đó vẫn cười nói.
-Hi..hi..Ta xem xong thấy rất hay…Ta cũng muốn được cùng Vân tỷ thử.
Tên tiểu quỷ này thật là. Bản năng học hỏi chuyện gì không học cứ nhằm vào mấy cái chuyện này. Nhưng lần này xem ra tiểu quỷ đã phải thất vọng rồi. Không như cái khác, Vân tỷ vẫn còn dễ dãi với nó được, chứ cái này dù nó có van nài hay khóc thì Vân tỷ của nó vẫn nhất quyết không chịu. Nàng nói.
-Long thiếu gia vẫn còn bé quá! chờ khi người lớn Tố Vân sẽ đáp ứng người được không?
Nói xong câu đó mà tường như trong lòng nàng có cả một ngọn lửa đang bừng cháy khiến toàn thân nàng nóng bừng. Tên tiểu quỷ bất trị này cuối cùng cũng chịu buông tha nàng.
-Vậy khi nào ta và Vân tỷ mới có thể làm việc đó?
Đôi Mắt tròn xoe của nó ngước lên hỏi trông đến buồn cười. Tố Vân ôn nhu đáp.
-Đợi đến lúc người thành nhân! Chí ít cũng phải tám năm nữa.
-Tám năm nữa..
Tên tiểu quỷ tí nữa thì té xỉu. Nó lắc đầu quầy quậy.
-Tám năm nữa thì lâu quá….Ta không chịu đâu….
Tuy không khóc nhưng vẻ mặt nó trầm buồn mà trông tội nghiệp ra phết. Tố Vân với nó cũng không biết làm sao. Chợt nghe thấy nó mặc cả.
-Ta nghe phụ hoàng nói mười sáu tuổi là thành nhân rồi. Năm nay ta lên chín vậy bảy năm nữa ta tròn muời sáu cũng đủ tuổi thành nhân. Vậy bảy năm nữa nha!
Tố Vân chỉ biết gật đầu kêu thầm trong lòng.
-Tiểu lang quân ơi là tiểu lang quân….ngươi quả là….!
Chuyện gì mặc cả thì được chứ lấy cả chuyện đó ra mặc cả, Tên tiểu tử này đúng là vô lại rồi, vô lại quá đi!
-Hi..hi…hay quá…..hay..quá…
O0o
Thấm thoát ba tháng đã lại trôi qua, trong ba tháng đó Tên tiểu quỷ này cuối cùng cũng chịu tu tâm đọc sách. Mọi người trong tiểu phủ thấy lạ vô cùng. Điều gì khiến nó thay đổi như vậy. Ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu là những bậc sinh thành ra nó mà cũng không bảo được nó vậy mà Tố Vân cô nương lại có thể bắt nó học được thì đúng là tài. Có ai ngờ đâu nó chịu giam mình như vậy là vì một lời hứa của Tố Vân. Lời hứa đó như thế nào nó cũng biết nhưng nó lại không hiểu. chỉ biết rằng đó là điều nó thích. Còn đối Với Tố Vân nàng thừa hiểu lời hứa đó của nàng chính là hiến dâng cả thể xác lẫn linh hồn cho nó. Chẳng biết đến khi hiểu ra cơ sự, tên tiểu quỷ bất trị kia sẽ ra sao nhỉ.
Chuyện đó xem ra vẫn còn khá lâu nữa, nhưng có ngờ đâu cuộc sống của cả nó và nàng đã thay đổi kể từ lời hứa đó. Những tao ngộ mà nó gặp phải, những nỗi đau đoạn trường mà nàng phải trải qua. Tất cả phải chăng là do vận số đã an bài?
Không biết nữa!
Chỉ biết lúc này tên tiểu quỷ rốt cuộc cuối cùng cũng đã thay đổi. Dù là thay đổi theo lẽ nào đi nữa thì sự thật vẫn là nó đã thay đổi. Có điều sự thay đổi của nó lắm khi cũng khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Mỗi ngày nó ngồi cả buổi trên chiếc bàn tay cầm quyển sách ra chiều say sưa lắm, có ai ngờ đâu. Quyển sách nó cầm là quyển Đạo Đức Kinh nhưng trang giấy bên trong lại là mảnh lụa. Nó không đọc những dòng chữ giảng giải về đạo nghĩa làm người mà lại lẩm nhẩm đọc những dòng chữ được nghi trong mảnh lụa.
Nhưng vì suốt tám năm trời tiểu quỷ đêu có học một chứ nào nó nào hiểu những gì đang được viết ra trên mảnh lụa. Bất quá chỉ thấy những dòng chứ ngoằn ngoèo trông như mãng xà, nhìn đã muốn buồn ngủ. Không phải vì có những bức họa mỹ nữ sống động như thật kéo nó lại thì không biết nó đã ngủ vùi từ lúc nào rồi.
Tên tiểu quỷ này cũng khá nhanh trí, mỗi khi thấy Vân tỷ bước vào là lại nhanh tay dấu nhẻm mảnh lụa vào trong ống tay áo, rồi lại vờ đưa quyển sách lên ngang mặt .Nó đọc một hồi mà cũng chỉ thấy đọc đi đọc lại có ba chữ.
-Đạo Đức Kinh.
Mỗi lần như vậy thiếu nữ chỉ lắc đầu biết chẳng thể thúc giục. nếu không phải là do nó tự nảy sinh ham muốn học bằng không chẳng có ai bắt được nó.
Một tuần trôi qua mà nó chẳng có chút tiến triển nào. Chứ nghĩa chỉ biết thêm được một từ là nhân.. Cầm nghệ thì dở không sao mà diễn tả nổi. Thiếu nữ dậy nó bài tẩy tình tâm. Nghe mượt mà làm sao, cuốn hút làm sao vậy mà khi sang tay nó. Tiếng đàn vừa cất lên đám gia nhân trong phủ đã bỏ chạy toán loạn. Đến nỗi lũ rắn rít côn trùng từ các ngóc ngách gần đó cũng phải nhanh chóng bò đi chỗ khác. Chỉ thương cho mấy tán hoa đào, chẳng thể chạy đi đâu được, cành đào cứ rũ cả xuống không còn chút sinh khí.
Trong số những môn nó được học thì may ra có thư họa là nó đạt được thành tựu vượt bậc. Chỉ tiếc là thành tựu đó chẳng ai hoan nghênh. Họa nó vẽ ra chỉ e đến thánh thượng cũng phải nhăn mặt. Tại sao vậy? hi..hi…sắp tới lúc nó được trổ tài rồi đây?