
30-05-2009, 05:26 PM
|
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: May 2009
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 10
Mộng Hồ Điệp
Nguồn: 360.yahoo.blog
Về đến Phủ là Vân Long chạy xồng xộc luôn vào trong phòng. Nó ngó quanh nhưng không trông thấy Vân tỷ đâu. Chắc lại đang ở trong cung với mẫu hậu. Nó không chờ Vân tỷ nữa mà leo lên giường nằm ngủ.
Vừa trùm mềm thì bên ngoài đã có tiếng Tiểu Điệp gọi .
-Thế tử! Nô tỳ mang canh sâm đến cho người.
Vân Long mới ngả mình nên rất ngại ngồi dậy. Nó uể oải nói vọng ra ngoài.
-Ta không đói. Muội mang đi lát nữa ta sẽ ăn.
Tiểu Điệp cảm thấy ngạc nhiên Vân Long chỉ vừa mới trở về cùng nàng sao đã trông như chẳng còn hơi sức. Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn dịu dàng đáp.
-Vậy nô tỳ sẽ mang đi. Khi nào thế tử thấy đói hãy kêu nô tỳ một tiếng nha!
-Ta biết rồi.
Tiểu Điệp chỉ nghe thấy vậy thì không còn thấy Vân Long nói gì nữa. Nàng dừng lại giây lát sau đó mới dời đi.
Trong phòng Vân Long đang nằm ngủ vùi. Không hiểu sao vừa chợp mắt là nó đã ngủ ngay được. Nhưng có vẻ như hôm nay nó ngủ không được ngon lắm. Chắc tại không có Tố Vân bên cạnh. Thỉnh thoảng trên khuôn mặt của Vân Long vẫn ánh xạ hồng quang lờ mờ không thật rõ ràng.
O0o
Vì một sự chấn động nào đó Vân Long bỗng mở bừng mắt. Lạ quá! Nó thấy mình đang nằm trên bãi cỏ xanh mượt, mà không phải là trên giường của nó. Cứ nghĩ mình đang nằm mơ, nó thử dụi dụi mắt, mấy lượt mở ra vẫn thấy cảnh tượng như vậy. Vân Long không làm sao lí giải được chuyện đang xảy ra với nó.
Lẽ nào trong lúc nó ngủ đã có người mang nó tới đây? Nhưng người đó là ai và mang nó tới đây để làm gì?
Vân Long hẵng còn quá nhỏ để có thể suy nghĩ thấu đáo. Song có điều tâm tính nó vẫn còn hồn nhiên lên chỉ thấy thắc mắc mà thôi còn kì dư thế nào đối với nó cũng chỉ vậy. Do đó rất nhanh chóng thấy nó đứng dậy. Đưa mắt liếc nhìn xung quanh Vân Long nhận thấy lúc này đang vào buổi chiều tà.
Cảnh sắc nơi thảo nguyên vẫn còn rất đẹp, Vân Long trông thấy ngàn ngàn vạn vạn khóm hoa đang nở rộ. Từng đàn ong bướm đang mải mê nô đùa. Gió chiều đìu hiu thổi khiến nó cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Bước chân thoăn thoắt đến hòa nhập với thiên nhiên, đó vẫn là điều nó hay làm. Nhưng chỉ được một lúc là Vân Long đã thấy chán. Nô đùa một mình trên thảo nguyên rộng lớn dù sao cũng sẽ rất nhanh chán mà.
Nó ngả mình nằm trên thảm cỏ. Đột nhiên Vân Long thấy nhớ Vân tỷ khôn cùng. Nó vùng dậy chạy.
-Ta phải quay về gặp Vân tỷ. Ta nhớ Vân tỷ quá.
Nó chạy rất nhanh lao qua những khóm hoa, bên tai nó còn nghe thấy tiếng gió mơ hồ thổi vọng lại. Con đường ngày nào trở về phủ bỗng như dài thêm. Vân Long chạy hoài mà vẫn không sao ra khỏi thảo nguyên được.
Nó chạy liên gần một canh giờ mà vẫn thấy mình đang đứng yên vị ở chỗ cũ như nó chưa từng chạy. Vân Long sau cùng cũng mệt quá. Nó ngã lăn trên đất và bắt đầu thở.
-Hừ…sao ta chạy hoài mà vẫn không ra được đây.
Đến Lúc này Vân Long mới bắt đầu thấy sợ. Sợ đủ thứ. Khi ánh chiều tà nhập nhoạng, và ở nơi thảo nguyên này trời tối dần, bao quanh Vân Long là màn đêm đen dày đặc. Nó nghe thấy tiếng động từ một nơi xa nào đó truyền lại.
Bất giác Vân Long thấy lạnh người. Dù sao đây cũng là một thảo nguyên, ban đêm rất có thể còn có những con thú khác. Nó nghĩ đến tiếng sói tru, tiếng gọi bầy của những con hung thú…lúc này nó chỉ có một mình nơi đây. Nó có cảm giác mình đang bị bỏ rơi. Nó chợt gào toáng lên.
-Mẫu thân! Phụ Thân! Người ở đâu? Hài nhi sợ quá!
Lần trước khi vào trong bí động, ít ra bên cạnh nó còn có Tiểu Điệp và nha đầu quận chúa dù sao cũng cho nó cảm giác an tâm, nhưng lúc này bên cạnh nó không có ai khác Sự sợ hãi càng lên đến tột cùng.
-Vân tỷ! Tiểu Điệp sao hai người cũng bỏ ta lại.
Mặc cho nó gào thét, chỉ có tiếng gió, tiếng sói tru đáp lại. Vân Long sau một hồi biết rằng, dẫu nó có gào khản cổ thì cũng chẳng có ai nghe thấy lúc này.
Từ một thế tử lần đầu tiên nó mới được nếm trải mùi vị như vậy.
Sau một hồi chỉ biết than vãn, Vân Long một lần nữa đứng dậy. Nó lại co chân chạy. Tên tiểu quỷ này kể ra cũng có chí khí thấy khó nhưng vẫn không bỏ cuộc. Song sự thực nó có chạy mười lần hay một trăm lần thêm nữa thì cũng chẳng thể nào thoát ra được đây. Đúng trong lúc nó tuyệt vọng, Vân Long mơ hồ nghe thấy một tiếng gọi.
-Nếu huynh muốn thoát ra khỏi đây, thì hãy đi theo muội.
Nó giật mình ngó quanh. Chẳng thấy ai cả. Nó nghĩ là mình đã nghe lầm. Nhưng không thứ thanh âm mơ hồ kia lại một lần nữa vang lên.
-Huynh còn chần chừ sẽ không kịp đó.
Vân Long há hốc mồm kinh ngạc khi sau cùng nó cũng nhận ra là ai đang phát thoại với nó. Thật khó tin khi những âm thanh đó lại được phát ra từ một con tiểu hồ điệp. Do không tin nên nó lắp bắp hỏi lại .
-Tiểu Hồ Điệp! Là ngươi đang nói với ta hả.
Tiểu Hồ Điệp đang bay trước mặt nó chợt xòe đôi cánh ra và nghiêng về phía nó.
-Không phải muội chẳng lẽ ở đây còn ai khác chăng. Huynh nghe kìa.
Vân Long dù đang có tâm trạng hoang mang nhưng cũng cố định thần lắng tai nghe. Nó thấy một tiếng gầm khá lớn thì hoảng hốt.
-Là tiếng gầm của mãnh thú . Úi cha! Dường như nó đang tiến gần đến đây.
-Vậy huynh còn chờ gì nữa mà không mau theo muội.
Tiểu Hồ Điệp đã bay trước một quãng. Vân Long lúc này không còn nghĩ gì khác chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy theo. Nó rất muốn biết Tiểu Hồ Điệp sẽ dẫn mình đi tới đâu nhưng căn bản vì trời tối quá, Vân Long không trông thấy đường.
Sau cùng nó cũng thấy Tiểu Hồ Điệp dừng lại. Trước mắt Vân Long chợt bừng sáng lạ. Nhưng cùng với đó, nó bỗng cảm thấy lạnh.
-Úi cha! Hồ Điệp muội !Nơi này là đâu vậy? Sao ta thấy lạnh quá.
Nó hỏi trong khi ánh mắt ngó nhìn quanh. Trước mắt Vân Long chỉ là một tiểu động rất nhỏ, bốn xung quanh là vách đá bít kín mít. phía ngoài trồng rất nhiều loại hoa. Tiểu Hồ Điệp đã đậu xuống một cánh hoa ngoài động hướng mắt nhìn về phía nó.
Vân Long tới lúc này mới có dịp được quan sát tiểu hồ điệp. Nó bỗng thấy rất quen quen không nén được nó lên tiếng hỏi.
-Hồ Điệp muội! Ta trông muội rất quen !
-Tất nhiên là quen rồi. Huynh còn nhớ một năm trước, chính huynh đã bắt muội sau đó lại thả muội ra đó.
Vân Long khẽ à lên một tiếng.
-Thì ra muội là tiểu hồ điệp đáng yêu đó hả.
Nó nghĩ đến việc đã làm trước đây bỗng tỏ ra áy náy.
-Lần đó ta không biết nên đã đắc tội với muội. May có Vân tỷ..
-Muội không trách huynh. Cũng tại muội không cẩn thận nên mới để cho huynh bắt được.
Vân Long nghĩ gì lại cười.
-Tại muội đẹp quá nên ta mới động lòng!
Tiểu Hồ Điệp không nói gì. Vân Long nghĩ chắc đang thẹn trong lòng cảm thấy tiểu hồ điệp này rất thú vị . Tuy nhiên nó chợt nhớ ra điều gì vội nhìn tiểu hồ điệp hỏi.
-À mà muội vẫn chưa cho ta biết đây là đâu.
-Đây là nhà của muội!
Vân Long kinh ngạc.
-Nhà của muội hả? Sao ta lại thấy lạnh quá chừng.
-Huynh nhìn kìa!
Vân Long đưa mắt nhìn theo hướng của Tiểu Hồ Điệp. Nó trông thấy ngọn núi tuyết lúc này không còn mờ ảo nữa mà hiện ra thật rõ ràng.Từ trên đỉnh núi tuyết, nó trông thấy một quầng quang màu trắng bạch phát ra hết sức kì dị. Ánh sáng trong tiểu động có được cũng là do quầng sáng đó xạ đến.
Không nén nổi sự hiếu kì, Vân Long buột miệng hỏi.
-Hồ điệp muội! Trên đó là gì vậy.
-Muội không biết. Vì muội thật ra cũng chưa thử một lần tới đó.
Vân Long có hơi thất vọng nhưng nó vẫn hỏi.
-Tại sao muội lại chọn ở đây. Mà nữa muội sao có thể nghe và hiểu ta đang nói gì.
-Muội ở đây là do di chỉ của tộc Điệp muội. Sở dĩ muội có thể nghe và hiểu được tộc người các huynh là do ở tộc của muội có cách tu luyện pháp chân. Nếu tu luyện đủ một nghìn năm thì có thể thành người. Thêm một trăm năm trải qua khổ nạn trên nhân giới nữa thì có thể thành tiên. Muội chỉ mới luyện được gần năm trăm năm nên chỉ có thể trò chuyện cùng huynh mà thôi.
-Úi cha! Muội tu luyện được gần năm trăm năm chẳng phái muội đã hơn năm trăm tuổi rồi sao?
Vân long thốt xong câu đó chợt lắc đầu.
-Nếu vậy ta phải xưng hô với muội là gì đây nhỉ…hic híc đến tổ tông mười mười tám đời của ta cũng còn kém muội.
-Hi..hi…huynh nói vậy muội không dám nhận đâu. Tộc điệp của muội cũng như hầu hết các tộc khác như Tộc Hồ, Ma Tộc có cách tính tuổi khác với tộc người. Một trăm năm trong tộc của muội chỉ bằng một năm của tộc người huynh mà thôi.
Vân Long nghe vậy chợt tỏ ra vui mừng.
-Phải vậy chứ bằng không ta chẳng biết gọi muội là thế nào nữa. Qua việc lần này ta mới biết các hòa thượng Trong Linh Ẩn Tự trước nay đều nói thật.
-À!
Vân Long sực nhớ đến giờ nó vẫn không biết tại sao mình lại ở đây. Nó liền đem nghi vấn này ra hỏi Tiểu Hồ Điệp.
-Hồ Điệp Muội có thể giải thích tại sao ta lại ở đây không? Ta thấy lạ quá!
-Muội cũng không rõ. Chắc là do duyên từ tiền kiếp của huynh. Muội chỉ biết từ lúc sinh ra muội đã có sứ mệnh ở đây để chờ huynh rồi.
Vân Long há hốc mồm , đôi mắt thao láo nhìn hồ điệp. Phải khó khăn lắm nó mới thốt lên được.
-Chờ ta! Muội không lầm đó chứ! muội chờ ta để làm gì?
-Muội cũng không biết. Đó là di lệnh trong tộc của muội.
Vân long càng lúc càng thấy khó hiểu. Tâm tính vốn dĩ vẫn luôn phẳng lặng của nó lúc này cũng đã có những xao động.
-Muội nói chờ ta mà không biết để làm gì ư?
-Muội chỉ biết mình phải giúp huynh lên được đỉnh núi tuyết kia?
Vân Long hờ hững đáp.
-Lên trên đó để làm gì chứ! Lạnh thế này cho dù trên đó có báu vật ta cũng không thèm.
-Việc này không do huynh làm chủ được rồi. Huynh có muốn hay không cũng nhất định phải lên.
Vân Long cau mặt.
-Ta không nên để xem ai bắt ta lên được.
Khuôn mặt Vân Long biến đổi thật nhanh , từ vui sang buồn. Tiểu Hồ Điệp không tranh cãi với nó liền bay đi. Vân Long hoảng hốt gọi với theo.
-Này!..Này…muội đi đâu vậy. Mau chỉ cho ta biết đường quay về phủ. Ta không muốn ở đây nữa.
-Muội không biết đường làm sao chỉ cho huynh đây. Huynh chịu khó chờ, muội sẽ tìm cái gì đó cho huynh ăn.
Chớp mắt đã thấy tiểu hồ điệp bay mất. Vân Long tức tối dẫm chân.
-Ta không thấy đói! Ta chỉ muốn quay về mà thôi. Hồ Điệp muội!
Thấy Hồ Điệp đã thực sự khuất dạng. Vân Long lúc này mới chịu ngồi im trên phiến đá. Nó có vẻ thất vọng. Cứ ngỡ gặp được hồ điệp là nó có thể trở về nhà, ai ngờ đến hồ điệp cũng không biết. Vân Long nôn nóng ngồi yên được một lát ,nó đã rời chỗ thử tìm đường bước ra. Thật lạ , lúc nó tới đây thật dễ dàng nhưng khi trở ra sao nó có cảm giác như mình đang bị bao bọc bởi biết bao cơ man hoa là hoa. Dù nó đã vạch hết bụi hoa này tới bụi hoa khác, nhưng trước mặt nó chung quy vẫn bị những khóm hoa ngăn cản.
Loanh quanh một hồi, đến đường quay trở lại tiểu động, Vân long cũng lạc. Hoảng hốt nó cất tiếng gọi quanh.
-Hồ Điệp muội. Hồ Điệp muội!
Tiếng gọi của nó như chẳng thể nào vượt qua khỏi những khóm hoa, đừng nói chi là tiểu hồ điệp mà đến ngay cả bản thân nó cũng không nghe tiếng. Vân Long thất vọng càng thêm thất vọng. Nó ngã quỵ xuống bên một khóm hoa gần đó.
Hơi sương thấm vào cùng cái lạnh mơ hồ của tuyết làm Vân Long thiếp đi.
|