Vân Long tỉnh dậy thấy trời đã sáng. Trong miệng nó vẫn còn vị ngọt lịm như vừa được ăn mật ong. Nó thấy trong người thư thái lạ kì. Ngó mắt nhìn quanh , nơi đây hóa ra chỉ là phiá bên ngoài tiểu động. Hôm qua trong lúc mê loạn bò đi cũng chẳng được bao xa.
Vân Long vội chống tay ngồi dậy. Nó khẽ nhíu mày khi trông thấy tiểu Hồ Điệp đang đậu ngay trước mặt. Do vẫn còn hậm hực , Vân Long liền ngoảnh sang nơi khác.
-Huynh đang giận muội à?
Vân Long lặng thinh.
-Muội đâu có làm gì để huynh giận đâu. Huynh nói muốn quay về nhưng thực sự là muội không biết.
Nó vẫn chẳng đáp.
Tiểu Hồ Điệp đã rời khỏi khóm hoa để bay đến đậu trên cánh tay của Vân Long.
Vân long vùng vằng định giật tay, nó bỗng ngưng lại. Vân Long vừa ngửi thấy một mùi hương thật lạ khiến cho mọi tức giận đều tan biến. Nó quay lại nhìn tiểu hồ điệp nói.
-Muội nói thật không đó?
-hi..hi…Muội đâu có gì để gạt huynh.
Vân Long dù vậy vẫn còn cảm thấy buồn.
-Ta làm sao quay về được bây giờ.
-Huynh đừng lo muội tin chỉ cần huynh hoàn thành xong sứ mệnh của huynh ở đây tự dưng huynh sẽ thấy đường về mà.
-Hi vọng sẽ được như muội nói.
Vân Long đứng dậy đi theo Hồ Điệp trở về tiểu động. Khi đã tới nơi, Nó chợt hỏi.
-Muội nói sẽ giúp huynh lên được đỉnh núi tuyết kia? Bằng cách nào đây. Nói thật nha, từ nhỏ đến giờ huynh vẫn rất muốn được một lần lên đó. Chỉ là không biết phải làm sao mới tới được?
- Huynh thấy không chính trong tâm huynh cũng muốn leo lên đỉnh núi chứng tỏ huynh với núi tuyết đó thực sự có duyên. Muội nói sẽ giúp huynh, nhất định muội sẽ làm được. Vì giúp huynh cũng như giúp muội. Nếu huynh có thể lên tới đó, muội sẽ không cần phải mất năm trăm năm tu chân nữa. Muội có thể đầu thai chuyển kiếp thành người.
Vân long vừa nghe thấy điều này thì tỏ ra vui mừng nói lớn.
-Hay quá! Muội mà thành người chắc sẽ rất xinh đẹp! Ta muốn trông thấy muội khi đó quá.
-Vậy huynh phải cố gắng nha!
Vân Long như được thổi thêm sinh khí, liền vui vẻ gật đầu.
O0o
Ở đây dường như khái niệm về thời gian không gian là không hề tồn tại. Đó chỉ là cảm nhận riêng của Vân Long. Bởi đơn giản nó không hề một lần nhìn thấy mặt trời mọc lặn như bình thường. Xung quanh lúc nào cũng sáng bởi quang ảnh trên đỉnh núi tuyết.
Song điều đó không khiến Vân Long ngạc nhiên nhiều bằng việc mà Tiểu Hồ Điệp đang làm. Điều mà Tiểu Hồ Điệp nói là sẽ giúp nó chẳng thấy đâu, chỉ thấy cả buổi Vân Long độc làm một công việc vô cùng nhàm chán đó là ngồi im một chỗ không nhúc nhích. Theo như Hồ Điệp giải thích thì đó là một cách để tĩnh tâm. Nhưng Vân Long thấy nản vô cùng. Tính nó vốn hiếu động nay bắt nó phải ngồi im một chỗ thì khác nào việc đem nhốt một con ngựa bất kham trong một cái chuồng chật hẹp.
Vân Long làm sao có thể chịu nổi. Mới ngồi được một lát mà nó đã cựa quậy chực đứng lên. Hồ Điệp phải nhiều lần giải thích nó mới chịu ngồi lại cho. Nhưng chỉ thế thôi, nó đã không tĩnh tâm được rồi.
Chốc chốc lại thấy nó nói.
-Hồ Điệp muội muội! Ta Phải ngồi thế này tới bao giờ.
-Cái này phụ thuộc vào ngộ tính của huynh. Đây Là Pháp Quyết của Tộc muội. Muội luyện nó mất gần hai trăm năm mới đạt được mức tiểu thành. Thêm ba trăm năm nữa thì tiến thêm được một tầng, nhưng muốn tới mức đại thành chắc phải mất không dưới một nghìn năm.
-Trời!
Vân Long nhảy dựng đứng cả hai chân luôn miệng than.
-Như thế sao muội còn bắt ta luyện. Thế này ta không luyện đâu. Cứ tưởng đôi ba ngày sẽ thành ai dè mất đến mấy năm thì ta chịu thôi. Híc…Híc…luyện pháp quyết gì đó của muội ta thấy còn vô vị hơn phép ngồi thiền của mấy lão hòa thượng.
-Sao huynh chưa gì đã mất kiên nhẫn vậy. Muội đã nói cái này tùy vào tư chất của huynh . Nếu huynh thực sự có tư chất biết đâu chỉ chưa tới một ngày đã luyện thành.
Vân Long lắc đầu cười khổ.
-Ngồi luyện pháp quyết nhàm chán này của muội chẳng thà ta cứ kiên nhẫn leo lên đỉnh núi mỗi ngày một ít có khi lại nhanh hơn.
-Kệ huynh đó.
Tiểu Hồ Điệp có vẻ giận. Vân Long thấy sau câu nói đó thì đã bay đi mất. Chỉ còn lại một mình trong động , Vân Long vẫn chẳng luyện, Nó hết than ngắn lại thở dài.
-Cái gì chứ! Muội bắt ta phải ngồi im nghe tiếng gió thổi ta còn làm được, chứ nghe tiếng thở của hoa, tiếng rơi của lá, thì ta hàng.
Cuối cùng nó cũng chịu ngồi yên nhắm mắt. Cứ ngỡ nó đã hiểu ra và chịu luyện ai ngờ nó nhắm mắt được một lúc là đã nghe thấy tiếng thở đều đều, sau đó là tiếng ngáy khá lớn. Tên Tiểu Quỷ này hóa ra đang ngủ.
Tiều Hồ Điệp quay lại thấy Vân long nằm ngủ thì tức giận. Chẳng buồn nhòm ngó gì đến nó lại bay đi.
Sau giấc ngủ dài, Vân long thấy rất đã, liền vươn vai đứng dậy. Nó vẫn quen với cung cách sống trong phủ được người hầu hạ, nên vừa tỉnh dậy là đã đưa tay xoa bụng và kêu lớn.
-Ta đói quá à!
Mặc cho nó kêu đến ba bốn lần vẫn không có tiếng đáp lại. Vân long lúc này mới nhăn mặt than.
-Hồ Điệp muội muội! Mau mang cho ta cái gì ăn. Ta đói quá!
Vẫn không có tiếng đáp, cũng chẳng thấy bóng dáng của hồ điệp đâu. Tên Tiểu quỷ này mới nhớ ra nó đã nỡ chọc giận Hồ Điệp liền dịu giọng.
-Ta thật sự rất đói. Muội mau mang cho ta cái gì ăn. Ta hứa ăn xong sẽ luyện pháp quyết gì đó của muội.
-Huynh nói thật chứ.
Tiểu Hồ Điệp từ sau một bụi hoa chợt bay ra. Vân Long thấy vậy thì cười thầm.
-Không ngờ muội cũng giống như nữ nhân dễ mềm lòng bởi những lời nói ngọt ngào.
Bề ngoài nó một tay xoa bụng, một tay chỉ vào ngực mình nói.
-Ta đang rất đói. Muội an tâm, ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, nhất định sẽ giữ lời.
Tiểu hồ Điệp đã bay đến và hạ thân xuống lòng bàn tay của Vân long. Vân Long trông thấy trong chiếc miệng nhỏ xinh của hồ điệp có ngậm một cánh hoa nhỏ. Nó thấy lạ liền hỏi.
-Hồ Điệp muội muội! Không phải muội định cho huynh ăn cái cánh hoa này chứ.
Tiểu Hồ Điệp khẽ gật gật cái đầu. Vân Long chỉ nhìn thấy thôi mặt mày đã tiu ngiủ.
-Ta đâu có giống tộc điệp các muội chỉ dùng có cái cánh hoa này là lo được. Híc Nếu muội có lòng tốt thì hãy đi kiếm cho ta một con gà quay. thế mới được.
Tiểu Hồ Điệp lắc đầu.
-Huynh đừng xem thường cánh hoa này. Nó vốn là cánh của đóa Phù Dung ngàn năm chỉ nở một lần. Trân quý vô cùng. Huynh mau ăn đi.
Vân long mặt mày méo xệch nhưng cũng phải chìu ý hồ điệp, cầm cánh hoa cho vào trong miệng. Quả thật một cánh hoa chẳng bõ bèn gì, nhưng khi vừa mới vào miệng Vân Long đã phải bật thốt lên.
-Ngon tuyệt!
Nó nhai ngấu nghiến cho đến khi tất cả đều đã tan ra mà cơ hồ vẫn còn thèm thuồng. Nó nhìn Hồ Điệp với ánh mắt đòi hỏi.
-Muội còn nữa không?
-Đã là vật trân quý đâu thể có cái thứ hai. Huynh ăn rồi thì mau uống thứ nước này vào.
Vân long lần này không nghi ngờ gì nữa nhận lấy chiếc lá mà bên trong chỉ chứa độc một giọt nước duy nhất. Kề vào miệng Vân Long từ từ tận huởng cảm giác mát rượi khi giọt nước kia trôi xuống.
Sau khi đã dùng xong và thấy toàn thân thư thái lạ kì. Vân long tự dưng muốn ngủ. Nó vội ngả mình xuống bờ đá nhắm hờ mắt. Bộ dạng vô cùng lười biếng.
Tiểu Hồ Điệp thấy vậy thì vội bay đến đậu trên mặt nó. Chiếc miệng xinh xinh cọ nhẹ vào má nó như lay gọi.
-Huynh mau dậy đi, đừng ngủ nữa.
Vân long khẽ mở mắt ra rồi lại nhắm hờ, cười nói.
-Vẫn còn sớm mờ. Ta ngủ một lát rồi sẽ luyện.
Tiểu Hồ Điệp nhất quyết không chịu không ngừng lay gọi Vân long.
-Huynh đừng quên đã hứa với muội. Mới đó mà huynh đã nuốt lời rồi sao?.
Vân long bị câu nói này tác động, nó vội chống tay ngồi dậy. mắt nhìn hồ điệp khẽ càu nhàu.
-Ai nói là ta nuốt lời chứ! Luyện thì luyện!
Vân long miễn cuỡng ngồi xếp bằng theo tư thế đả tọa. Nó ngồi được gần một canh giờ mà vẫn chẳng có tác dụng gì. Đừng nói là tiếng lá cây rơi hay tiếng thở của hoa, mà đến như tiếng gió vi vu lúc này nó cũng chẳng phân biệt nổi.
Tình trạng này khiến tiểu hồ điệp thất vọng.
-Huynh sao chẳng chịu tĩnh tâm gì vậy. Cứ thế này thì huynh làm sao mà luyện thành được đây?
Vân long khẽ cười.
-Lo gì! Tự dưng ta thấy ở đây cũng hay. Ra Sớm hay muộn cũng vậy có gì quan trọng đâu?
Quả là hết cách. Mới chỉ khi trước tên tiểu quỷ này đòi sống đòi chết tìm cách ra ngoài thế mà lúc này đã đổi ý muốn lưu lại. Tiểu Hồ Điệp do có một nguyên do khác rất muốn Vân long sớm đại thành thoát ra ngoài nên vẫn không ngừng thuyết phục.
-Huynh không muốn quay về sao? Còn nhiều người đang đợi huynh đó.
Vân long giật mình nhớ đến song thân, Vân Tỷ, Tiểu Điệp..nếu nó không trở về chẳng phải họ sẽ lo lắng lắm sao. Nghĩ vậy nó chợt thở hắt ra một hơi nhìn hồ điệp nói.
-May mà muội nhắc không ta quên mất. nào luyện tiếp thôi.
Lần này nó ngồi tĩnh tâm thực sự. Khác với lúc trước, một khi nó đã chuyên tâm vào một việc gì đó thì tự nhiên thành tựu đạt được cũng rất nhanh. Lần này cũng vậy. Nó vừa mới tĩnh tâm được giây lát là đã bước vào cảnh giới vô ngã. Tiểu Hồ Điệp cũng cảm thấy bất ngờ. Đâu biết rằng Vân long chính là nhờ vào một lần kì duyên trong phật động nên mới có thể rút ngắn khoảng cách hai trăm năm tu luyện vượt qua mức tiểu thành.
Đến khi Vân Long mở mắt ra cũng là lúc Tiểu Hồ Điệp vui mừng bay qua bay lại trước mặt Vân Long.
-Hay quá! huynh đã luyện xong mức tiểu thành! Nhanh thật.
Vân long tuy đã đạt tới mức tiểu thành của pháp quyết tu chân nhưng nó vẫn không nhận ra , bất quá đối với Vân long khoảng thời gian đó chỉ như một giấc ngủ dài. Do đó thấy hồ điệp vui mừng như vậy, nó tuy vui nhưng vẫn thấy ngạc nhiên.
-Muội nói sao. Ta đã luyện pháp quyết đến mức tiểu thành hả. Vậy mà ta cứ ngỡ chỉ vừa mới ngủ dậy thôi đó. Không biết đã bao lâu rồi nhỉ.
-Mới chỉ qua hai năm. Huynh quả nhiên có duyên nên mới có thể sớm đạt được tới mức như vậy.
-Cái gì? Muội nói ta đã ngủ được hai năm hả?
Vân Long nhảy dưng lên . Nó hoảng hốt nhìn quanh.
-Hai năm..hai năm…ta xa họ hai năm rồi sao…
-Làm gì mà huynh lo cuống như vậy chứ, Huynh quên là muội đã từng nói, hai năm ở đây chỉ bằng hai ngày ở nhân giới thôi sao.
-À! Ta thật ngốc!
Vân Long tự cốc vào đầu mình.
-Suýt nữa làm ta lo đến chết. Nhưng kể ra hai ngày cũng là quá lâu rồi. Hồ Điệp muội , ta không chờ được nữa. Ta sẽ luyện tiếp.
Vân long xem chừng đang tỏ ra rất vội. Tiểu Hồ Điệp vội bay đến trước mặt nó nói.
-Dù vội thì huynh cũng hãy dùng cái này trước đã .
Vân Long cầm trên tay một lúc ba chiếc lá đưa lên ngắm nghía .Nó thấy ba cánh hoa có màu sắc khác nhau, nhưng đều tỏa ra hương thơm rất dễ chịu. Một cái có vẻ như là hoa sen , một cái là hoa đào, cái còn lại có vẻ như là mẫu đơn. Trên mỗi cánh hoa đều còn đọng lại một giọt nước. Nếu tính thêm với cánh hoa phù dung trước. Vân long đã ăn cả thảy là bốn loại hoa tượng trưng cho sự thuần khiết của bốn mùa xuân hạ thu đông.
Do lần này đuợc dùng cùng lúc ba loại hoa nên sự sảng khoải của Vân Long nhờ đó nhân lên bội phần.
Nó cũng dễ dàng tĩnh tâm hơn. Lại thêm ba năm nữa trôi qua trong thế giới ảo mộng của Điệp tộc. Vân Long đã đột phá tới mức đại thành pháp quyết tu chân. Nó vui mừng bước xuống.
-Hồ điệp muội muội! cuối cùng huynh cũng luyện thành rồi. muội thấy không?
Tiểu hồ Điệp đã sớm xuất hiện để chia vui cùng nó.
-Huynh quả thật rất giỏi. Giờ huynh không chỉ nghe thấy tiếng thở của hoa, mà huynh còn hiểu nó đang nghĩ gì? Nếu một lúc nào đó huynh cũng có thể dùng pháp quyết này này để cầu sự giúp sức của hoa. Hoa tuy nhỏ bé nhưng nếu huynh có thể kích phát tiềm lực ẩn tàng đôi khi sẽ giúp ích cho huynh rất nhiều đó.
Vân Long căn bản vẫn chưa hiểu những lời của hồ điệp nói. Thậm chí khi đã luyện xong pháp quyết nó cũng không biết làm sao mới có thể lên được đỉnh núi tuyết. Do đó nó không mấy để tâm. Hiện tại nó đang rất vui mừng vì sắp có thể quay về rồi.
Không lạ khi thấy nó kêu Tiểu Hồ Điệp chỉ cho nó cách để lên đến đỉnh núi tuyết.
Tiểu Hồ Điệp cũng trông chờ giây phút này, nên cũng phấn khích như nó.
Đỉnh núi Tuyết đang phát xạ Quang ảnh lúc này Vân Long lại đang ngạo nghễ nhìn lên. Nó ngưng thần chiếu theo pháp quyết bắt đầu ngồi xếp bằng. Theo sự điểm chỉ của hồ điệp, Vân Long đang kết tâm ý với gió và hoa. Một đạo quang mang vô hình từ người Vân long tỏa ra làm ngưng tụ không khí xung quanh thành một đợt gió. Những cánh hoa vương vãi trên cỏ bị hút lên hòa với cơn gió kì lạ vừa mới xuất hiện cùng lúc bao quanh lấy phần hạ thân của Vân long.
Pháp quyết được vận dụng cao độ. Tâm trí Vân long như đang hòa với vạn vật. Toàn thân Vân Long chợt trở lên nhẹ tâng, từ từ cất lên . Cơn gió nhẹ như thổi Vân Long lên cao và những tán hoa cơ hồ đã kết thành một tấm nệm.
Chưa bao giờ Vân long lại có được một sự trải nghiệm như vậy.
Càng lúc vân long càng đến gần với đỉnh núi tuyết. Ngay trước mặt những Quang ảnh màu trắng cũng đã hiện rõ dần. Đột nhiên Vân Long cảm thấy một sức cản vô hình từ những quang ảnh màu trắng khiến cho thân hình Vân long không sao tiến lên được. Mỗi lúc một tụt lùi.
Vân Long hoảng hốt lo sợ mình sẽ bị đẩy xuống liền vận dụng pháp quyết một lần nữa.
Ào! Cơn gió thốc từ phía dưới như nhu lực đẩy bật vân long lên cao hơn. Có cảm giác quang ảnh màu trắng vừa bị uốn cong . Nhưng rồi lại như dây cung bật nguợc lại. Thêm một lần thân ảnh của Vân long bị kéo xuống.
Không từ bỏ nhất là khi khoảng cách giữa vân long và đỉnh núi lúc này chỉ còn là vài truợng, Vân Long lại thử vận dụng pháp lực một lần nữa. Bỗng nó thấy một ảo khí mãnh liệt xuất hiện từ trong nội thể. Tâm ý cho Vân long biết nguồn gốc của ảo khí này không phải là do pháp quyết tu chân.
Luồng ảo khí này cơ hồ vượt ra khỏi sự kiểm soát của bản thân nó. Vân Long bắt đầu thấy Quang ảnh toàn thân nhuộm một màu hồng thẫm. Nhờ có hồng quang bao bọc quanh nguời mà Vân long không còn phải chịu đựng một áp lực nặng nề như trước. Trái lại nó trông thấy rõ hai đạo quang mang hồng bạch đang giao tranh. Và quang ảnh màu trắng càng lúc càng thất thế. Thân ảnh Vân long nhờ đó mà tiến thêm được một bước.
Không cần biết quang ảnh màu hồng kia là gì, Vân Long nhân cơ hội không thể bỏ qua liền Vận Đại thành pháp quyết, một tay bắt ấn trong khi miệng hét lớn.
-Phá!
Đạo hồng quang dưới sự trợ lực của gió và hoa vụt hóa thành một khối cầu xoáy hút những quang ảnh màu trắng lại cho tới khi ánh trắng nhạt dần. Vân Long bật cười.
-Cuối cùng ta cũng đã lên được rồi.
Chính trong lúc Vân Long tưởng như đã có thể bay lên đến đỉnh núi thì đột nhiên Vân long nghe thấy một tiếng nổ bụp trong nội thể. Tiếp đó nó có cảm giác như quang ảnh màu hồng tắt dần. Quả cầu khí cũng yếu đi, và điều tệ hại nhất là thân ảnh nó đang tan ra.
Kinh sợ Vân long gào lớn.
-A..Hồ điệp muội muội…ta sao thế này.
Tiếng gào của Vân long là rất lớn tin chắc hồ điệp đã nghe thấy. Nhưng lại không thấy có tiếng đáp trả, cũng không thấy nhân ảnh của Hồ Điệp đâu. Một màn trắng bao quanh đó là tất cả những gì Vân long kịp nhìn thấy. Cho tới khi nó thật sự không còn thần thức.