Khổng Trác ngồi ở một chỗ lẳng lặng chờ, dụng phương pháp dĩ bất biến ứng vạn biến (kiểu lấy tĩnh chế động ).
Sự thật là dù hắn có muốn “biến”, cũng chẳng biết phải “biến” như thế nào
Chỉ là tại thời điểm này hắn cũng không thể tĩnh tâm để tu luyện, đành cứ ngồi như vậy.
Trong đầu hắn thực hối hận muốn chết, hắn vốn là người phi thường sợ chết, thấy nguy hiểm thì chạy trốn thật nhanh chính là tôn chỉ của hắn, không ngờ ngay lần đầu tiên xuống núi này đã gặp phải sự tình quái dị rồi lại rơi vào tình huống hung hiểm thế này.
Sớm biết thế này, hắn thà chịu mưa nơi hoang dã ngoài kia còn hơn ở chỗ này ngồi yên chờ đợi không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, tiếng tranh đấu bên ngoài dần ngừng lại, Khổng Trác cũng liền dỏng tai nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Yên tĩnh, một mảng yên tĩnh, yên tĩnh như cái chết.
Bên ngoài cửa, ngay cả tiếng của gió mưa cũng ngừng lại một cách quỷ dị, trong cả trời đất phảng phất như tất cả âm thanh hoàn toàn biến mất.
Khổng Trác ngồi trên chăn, tự mình điều chỉnh tinh thần đến trạng thái tốt nhất. Bỗng trên cửa hiện lên một vầng sáng nhàn nhạt, liền như trang giấy bình thường bị hỏa quang xuyên qua, lấy cửa gỗ làm trung tâm tỏa ra bốn phía, sau đó cửa mở.
Lão thái bà kia từ ngoài cửa vào, trên mặt không còn vẻ tức giận sau trận chiến kia chỉ khác là trên người có thêm vài phần máu tanh. Khi đưa mắt nhìn kĩ, Khổng Trác có chút sửng sốt.
Hắn sửng sốt không phải vì kinh ngạc chuyện trên người đối phương toàn vết máu mà là hắn phát hiện, cả quán trà này đã hoàn toàn bị san phẳng, chỉ có căn phòng nhỏ của mình, không biết nhờ pháp bảo gì mà may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
“ Ngươi là một người may mắn, nhưng cũng là một kẻ bất hạnh.” Lão thái thái kia nói, từ trong âm thanh của nàng Khổng Trác có thể cảm giác rõ ràng trung khí không đủ, hắn nghĩ trận chiến nọ đã gây nguy hiểm đến thân thể, xem bộ dạng cũng đã bị thương không nhẹ.
“ Tiền bối, người không sao chứ? “
Hắn rất tự nhiên xưng hô từ “ Lão thái thái” thành “ Tiền bối “.
Lão thái thái cười cười “ Nếu ta nhìn không nhầm, ngươi hẳn là người của La Phù phái ?”
“ Tiền bối hảo nhãn lực “ Khổng Trác cung kính trả lời.
“ A!” Lão thái thái nở nụ cười “ Ta mặc dù mắt chưa mù nhưng nói về nhãn lực thì cũng không thể tính là tinh tường được, tốt lắm, không nói nữa!” Nàng đi tới vài bước, đi tới trước mặt tiểu tử duy nhất đang ngồi trong phòng.
Chậm rãi ngồi xuống ghế, tựa như tùy tiện một cơn gió nhỏ cũng có thể làm chao đảo thân thể đang ngồi, rồi nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mà Khổng Trác vẫn ngồi yên vị ở chỗ cũ,vẻ mặt đầy cung kính.
“ Ngươi có sợ không ?”
“ Sợ, rất sợ chết sớm. “
Lão thái thái hàng lông mi thưa thớt run rẩy, nở nụ cười nhưng chỉ là tươi cười không duy trì được lâu, thoạt nhìn tựa như động đến thương thế trong người, nét mặt hiện lên một tia khổ sở “ Ngươi không cần sợ hãi, người phải sợ hãi phải là ta, ta sắp chết.”
Khổng Trác vội hỏi “ Tiền bối nói giỡn rồi, ngài tu vi vô cùng cao thâm làm sao có thể chết được chứ !”
“ Ta đương nhiên sẽ phải chết, chỉ cần không có bị lần đạp phá cửa kia thì tất cả những kẻ kia đều phải chết, thủy tổ khai sơn của La Phù phái các ngươi không phải cũng chết sao? Huống chi là ta đây !”
“ Ách-” Khổng Trác trong giây lát cũng không biêt nói cái gì cho tốt, theo truyền thuyết thì La Phù tổ sư hình như là phi thăng mà, thế nào mà trong miệng lão bà này lại thành rớt chết. Dù thế nhưng trong tình huống này, tốt nhất là ngậm miệng nghe nàng giảng giải.
Lão thái thái nhìn thoáng qua “ Ta biết tại La Phù phái các ngươi truyền là hắn phi thăng thành công, nhưng thật sự hắn bị rớt chết.”
Khổng Trác liền trầm mặc.
“ Kì thật ngươi không cần sợ hãi, bởi vì ta đã không còn sức lực giết ngươi nữa rồi, mà ngươi thì bất kì lúc nào cũng có thể giết ta.”
“ Ai biết lời này của ngươi là thật hay giả, vạn nhất nếu ngươi đang giả vờ thì ta chẳng phải chết chắc à. Ta tột cùng đến bây giờ cũng không nhận ra ngươi có bị thương không nữa.” Khổng Trác trong lòng nghĩ vậy, vẫn trầm mặc như cũ.
Nhìn Khổng Trác, thấy hắn không nói ý tứ gì, lão thái thái có chút thích thú “ Tiểu tử, ta không có lừa ngươi, ta thực đã yếu sắp chết, a a, vừa rồi vì hai tên áo bào đỏ này, ta phải dùng công pháp bí truyền của bản môn tự hại bản thân, mặc dù đánh bọn chúng sợ hãi chạy đi nhưng giờ cũng như dầu hết đèn tắt, bây giờ ngồi xuống cũng không còn có khả năng đứng lên nữa, cũng vừa xảo hợp là ngươi ở chỗ này!”
Khổng Trác sắc mặt hơi đổi “ Tiền bối có chuyện gì muốn vãn bối thực hiện, chỉ cần tiền bối có lời nếu trong phạm vi thực hiện được, nhất định vãn bối sẽ cố hết sức mình!”
“ Ngươi rất thông minh!” Lão thái thái thở dài một hơi “ Ta bản thân đối với lời hứa này không quá hứng thú nhưng quả thật cũng có chút chuyện muốn nhờ ngươi, mong ngươi hỗ trợ.”
“ Xin tiền bối phân phó! “
“ Nếu ta phân phó ngươi có làm giúp ta không ?”
“ Vãn bối sẽ cố gắng hết sức .”
“ Những lời hay ho này thì ai cũng nói được.” Lão thái thái liền cười lạnh một tiếng, tay phải như thiểm điện phóng ra, Khổng Trác cả kinh nhanh chóng tránh ra nhưng đã muộn, bàn tay phải với năm ngón khô gầy như ưng trảo đã nắm chặt ở tay Khổng Trác, Tiên Thiên Tử Khí tự động phóng ra, bị một luồng chân nguyên vô cùng lạnh lẽo từ trảo thủ kia đẩy ngược trở lại.
“ Tuổi trẻ vậy mà đã gần đến tu vi của tầng thứ tư,quả thật không tồi, ngươi là đệ tử của ai trong La Phù Ngũ Kiếm ?” Lão thái thái hỏi
Khổng Trác nét mặt hiện lên một nét cười khổ, vừa rồi còn nói một chút khí lực cũng không có tự mình có thể bắt giết người ta, bây giờ mọi chuyện đảo lại, ả có thể dễ dàng giết nhưng bị giết lại là ta.
“ Gia sư Mạc Hưu, cũng không phải là ai trong năm vị sư bá trên.”
“ Mạc Hưu!” Lão thái thái nghe thấy cái tên đó, nét mặt lộ ra thần sắc cực kì quỷ dị, bà nhìn Khổng Trác ánh mắt cũng thay đổi “ Ngươi là đệ tử của Mạc Hưu , của cái ….tên tửu quỷ kia.?”
Khổng Trác trong lòng vừa động “ Tiền bối biết gia sư ?”
Sau đó hắn cảm giác được lão thái thái này đang chế trụ hắn liền nhanh chóng thả tay ra, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể cũng hồi phục bình thường.
Lão thái bà này nhìn từ trên xuống dưới Khổng Trác một lần “ Ừ, mặc dù to béo bất quá ngươi tính tình lại hòa hoãn nhưng cũng có đến tám phần giống hắn. thế nào, tên tiểu vương bát đản đó có khỏe không ?”
“ Tiểu vương bát đản!” Khổng Trác trên mặt đầy vẻ xấu hổ “ Ách, chuyện này…, gia sư tuy có chút cổ quái nhưng cũng không thể gọi là vương bát đản được.”
Lão thái bà cau mày “ Đúng, ngươi nói đúng vậy, hắn không phải là vương bát đản mà hắn là một tên hỗn đản.”
Khổng Trác không nói gì, thịt béo trên người nhất thời dựng lên, trên mặt vẫn tươi cười nhưng lại có vẻ khiêm nhường cùng ôn hòa, tuy vậy trong cơ thể Tiên Thiên Tử khí lại đang vận hành theo một đường lối cực kì bí ẩn.
“ Lão thái thái nói cũng có đạo lý, sư phụ ta đích thực là -!”
Đang nói, trong giây lát đột nhiên ngừng lại, một đạo trắng đột nhiên từ trong tay hắn xuất hiện, hướng mi tâm của thái lão bà bắn tới.
Lão thái bà có vẻ có chút ngoài ý muốn, nhưng hiển nhiên lão thái bà không để hành động này của Khổng Trác vào mắt, cho nên bà tùy ý đưa tay gạt một cái, trên tay hiện ra một đạo kim mang đánh đạo trắng đó văng ra, chỉ là bà cũng không nghĩ tới bà không hề gạt trúng cái gì cả, khi đạo màu trắng đó tiếp xúc với kim mang của mình bà mới thấy giật mình.
Đó là một tia rất nhỏ rung động, đúng là vật nhỏ này đã rung động để cho nó tạo một khoảng cách cực nhỏ đủ vượt qua đạo kim quang kia
Trong sát na kí dị đó, ánh mắt lão thái thái bắn ra tia sáng kì dị. Ngay khi đạo bạch quang bắn trúng mi tâm nàng thì hai đạo lục quang từ mắt nàng bắn ra cắt đứt kiếm khí của Khổng Trác, lục quang cùng bạch quang lập tức phân ra, xung quanh tạo nên một trận ba động.
Khổng Trác hừ mạnh một tiếng, thân thể đảo lui từng bước, trong lúc tay trái lật chuyển lại, bỗng một đạo quang mang sáng rực, tại trên không trung xuất hiện một đạo ánh quang hoa sáng như ánh trăng.
“ Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm .”
Ngoại trừ chút kinh ngạc bên ngoài, lão thái thái tự thầm hỏi và cánh tay phải cũng tự động đưa lên. Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm quang hoa chợt biến mất, động tác của Khổng Trác bị kiềm hãm, ánh mắt ngưng kết trong giây lát, tựa hồ không suy nghĩ gì thân thể to béo lập tức bắn ngược về phía sau, đánh vỡ bức tường đằng sau lưng mà thoát khỏi căn phóng.
Chạy, hắn chạy như điên.
Vừa rồi, hắn đã nhìn thấy…lão thái bà quái dị kia vươn hai ngón tay liền giữ chặt đoản kiếm của mình thì còn biết nói gì nữa đây?
Như thế chính là thực lực, chỉ cần hai ngón tay kia đưa ra liền có thể đưa hắn đến chỗ chết, chỉ có thể chạy.
Bỏ đi, thanh kiếm kia là bảo bối nhưng nếu mà mất mạng rồi thì bảo bối cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Sư phụ nếu trách thì ta phải làm sao bây giờ ?
Cũng không có gì, đến lúc đó sẽ nói rằng lão thái thái quái dị kia chỉ có lão nhân gia ngài mới có thể trị được, rốt cục chỉ là do ta không bằng người thôi, và lão nhân gia không cần suy nghĩ nữa, không bằng ngài giúp ta trả hận đi.
Cho nên hắn chạy không hề do dự.
Lão thái thái kia đối với hành động của Khổng Trác đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền quái dị nở nụ cười, chỉ là cười được một tiếng liền dừng lại, da dẻ trên mặt và cánh tay đang khô héo trong phút chốc trở nên trắn bệch như tuyết, một ngụm máu tím từ khóe miệng nàng ứa ra.
Một vẻ bi ai hiện lên trong mắt nàng, ngay lập tức lại bị vẻ hỗn trọc thay thế, tay trái nhẹ nhàng chống xuống, quang mang mà mắt thường không thể theo kịp lóe lên, tốc độ cực nhanh hướng đến phương hướng của Khổng Trác mà lao đi.
Khổng Trác gia tăng lực chạy như điên, căn bản đến liếc mắt lại nhìn một cũng không dám. Chỉ là chính lúc hắn tưởng rằng đã thoát khỏi ma chưởng của lão thái bà này thì trên đầu hắn bỗng xuất hiện một như một chiếc lưới, sau đó mấy đạo ngân tuyến như tơ nhện đột nhiên xuất hiện, nhanh nhanh chóng chóng trói chặt hắn lại.Thân thể hắn đang chạy trốn thì tốc độ cực nhanh gấp mười lần lùi ngược về phía sau.
“ Thảm rồi !”