Mọi người tại đương trường sau khi nghe hắn nói thì thâm tâm không khỏi cảm thấy kinh hãi và phẫn nộ, dù cho nơi đây mỗi người đều thuộc về môn phái khác nhau, chính tà bất lưỡng lập, ngày thường cũng không để triều đình vào trong mắt, nhưng dù sao cũng là con dân của vương triều Đại Minh, gặp phải sự tình thí quân bán nước như vậy sao có thể nhắm mắt làm ngơ được. Ai! Mặc dù nói mọi người tại đương trường nhãn thần đều lộ vẻ căm phẫn, nhưng ít nhất vẫn có một người lãnh mạc vô tình, chính là cô độc hán tử ngồi một mình trong góc phòng, sắc diện vẫn âm lãnh khiến ngoại nhân không thể nhìn thấu thâm tâm, tựu trung sự việc diễn ra từ nãy đến giờ vẫn không liên quan gì đến hắn.
“Những lời ngươi nói đều là sự thật?”
Khổng Hải Sơn hồi đầu thì nhận thấy người phát ra âm thanh phẫn nộ vừa rồi chính là lão đạo sĩ đã nói ra thân phận của hắn. Lúc này hắn vội vàng cung tay hành lễ: “Đạo trưởng, những lời vãn bối nói đều là thật, nếu ngài không tin thì có thể tìm tín thư trên người bọn chúng!”.
Ngay khi Khổng Hải Sơn vừa dứt lời thì đã thấy hán tử dị tộc bên trái từ trong lồng ngực lấy ra một bức thư, đồng thời âm hiểm cười lạnh: “Hắc hắc, người nói chính là bức thư này sao?”.
Lệnh Hồ Nhạc đứng đối diện với hắn thấy vậy sắc diện không khỏi kinh hãi, vội quát hỏi: “Ngươi muốn làm gì ?”.
Chỉ nghe hán tử dị tộc đó lãnh thanh hét lớn một tiếng, vận khởi nội lực chấn nát thư tín trong lòng bàn tay, mặc cho lúc này Khổng Hải Sơn và Lệnh Hồ Nhạc lúc này đồng thời phi thân tiến đến, xuất chưởng ngăn cản hắn.
“Oa…”
Hán tử dị tộc bên trái trúng phải chưởng lực của hai nội gia cao thủ, thân ảnh không trụ đựơc văng đến trước người huynh đệ của hắn, lúc này hán tử dị tộc còn lại vội ôm hắn vào lồng ngực, thất thanh kêu lên: “Đại ca, đại ca, huynh…”.
Sự việc bỗng chốc biến đổi khiến cho mọi người tại đương trường đều không kịp ngăn trở, Phương Kiếm Minh lúc này nhìn về hai dị tộc hán tử nọ, ngẫm lại thân phận cùng mục đích của bọn chúng khiến thâm tâm không khỏi sinh ra hận ý, chỉ thấy lúc này hán tử dị tộc bên phải bi ai ôm lấy đại huynh đang phun huyết trong lòng mình, xem ra hắn khó mà qua khỏi tai kiếp lần này. Ai! mới rồi còn là một hán tử oai phong lẫm liệt, chỉ trông thoáng chốc đã trở thành hoạt tử nhân, quả thật sinh tử tại thiên ah [sống chết do trời định].
Hán tử dị tộc còn lại nhãn thần căm phẫn hướng về Khổng Hải Sơn và Lệnh Hồ Nhạc, lãnh thanh nói: “Hảo, mối hận hôm nay ta khắc sâu trong lòng, vào ngày đại quân chúng ta công phá quan ải Đại Minh, ta sẽ là người đầu tiên cắt lấy thủ cấp hai người các ngươi.”
Dừng lại một hồi nhìn đại huynh đang nhắm mắt trong lồng ngực của mình, hắn cuồng tiếu nhìn về mọi người trong tửu lâu: “Ha ha! Đúng vậy, chúng ta cùng với oa khấu mật mưu nhiễu loạn Đại Minh. Các ngươi thử nghĩ xem mình luôn trung tâm cẩn cẩn với hoàng đế Minh triều, nhưng còn hắn thì sao, chỉ là một kẻ hôn quân vô năng, khiến cho dân chúng lầm than. Chúng ta có Đại hãn thần công vô địch, có công chúa thần cơ diệu toán, có quốc sư thiên hạ vô địch, chúng ta phát binh công hạ Đại Minh khiến cho mọi người đều an cư lạc nghiệp thì có gì sai? Hắc hắc, các ngươi đừng mộng tưởng đem việc này báo cho tên hoàng đế của các ngươi, hắn hiện giờ chẳng khác gì con rối trong tay Vương Chấn, sao có thể nghe theo lời các ngươi, hôm nay dù các ngươi có giết ta thì cũng không có ích lợi gì cả, hắc hắc.”
Vừa dứt lời, hán tử dị tộc ôm lấy thi thể đại huynh của mình tiến về mũi kiếm của Khổng Hải Sơn đang chỉ về phía hắn, âm lãnh nói: “Hảo, giờ ngươi có thể xuống tay hạ sát ta, tránh cho sau này ta đem sư môn các người tận diệt, báo cừu cho đại ca của ta.”
Khổng Hải Sơn âm thầm đánh giá hắn một lúc mới cười to sảng khoái: “Ha ha! hôm nay ta không giết ngươi, giết người nhân lúc thế cô thì ta không phải là hảo hán, các ngươi có gan cứ phát binh công hạ Đại Minh, ta nhất định sẽ khiến các ngươi hữu lai vô hồi [có đi không về], đến lúc đó xem thử cao thủ võ lâm Trung Nguyên làm thế nào tiêu diệt uy phong của các ngươi.”
Lệnh Hồ Nhạc bên cạnh nghe thấy lời hào sảng của Khổng Hải Sơn cũng không nén được phấn khích: “Ha ha, không sai, Khổng đại ca nói rất có lý, vừa rồi huynh đệ chúng ta liên thủ hạ sát đại ca của hắn, nếu giờ lại giết hắn thì không giống với tác phong của người trong chính phái. Ha ha, man di, hôm nay chúng ta tha cho ngươi một cái mạng chó, ngày khác diện kiến, ta quyết không hạ thủ lưu tình, cút đi.”
Hán tử dị tộc nọ nghe lời sỉ nhục cũng chỉ liếc nhìn hai người Khổng Hải Sơn và Lệnh Hồ Nhạc, ôm lấy thi thể đại huynh lặng lẽ từng bước từng bước rời khỏi tửu lâu. Trên đường đi cũng không có ai ra tay ngăn trở hắn, thế nhưng khi thân ảnh của hắn vừa khuất thì tại bàn năm hắc y nhân nọ đã thấy trung niên nhân đầu lĩnh khởi thân dẫn theo thủ hạ vội vã ly khai khỏi tửu lâu.
Tiếu lão đầu sau khi thấy bọn họ rời khỏi tửu lâu mới hướng về Phương Kiếm Minh hỏi: "Tiểu tử, có biết năm người bọn họ là thần thánh phương nào không?"
Thấy Phương Kiếm Minh lắc đầu không biết, Tiếu lão đầu mới chậm rãi cười: "Hắc hắc, bọn họ chính là người của Phi Ưng bảo, tên trung niên nhân đó là phó bảo chủ, võ công không phải tầm thường ah, ngươi xem bọn chúng vội vã ly khai tửu lâu như vậy, ta dám chắc là đến tìm tên man di nọ giao hảo rồi, hắc hắc."
Phương Kiếm Minh nhìn thấy bộ dạng của Tiếu lão đầu thì thì không khỏi có cảm giác kỳ quái, mặc dù hiểu rõ lão ta đích thực là võ lâm cao thủ, nhưng nhìn thấy bộ dáng động tác của lão chẳng khác gì một lão đầu tử mang tâm trí của hài tử, vừa rồi khi lên thượng lâu, cũng không hiểu lão ta dùng cách gì khiến cho hắc y nam tử của Phi Ưng bảo bị chấn lui ah. Thầm nghĩ hơn mười cao thủ nổi danh trên chốn võ lâm cũng không ai có hình dạng tương tự lão ta, xem ra lại là một kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ ah. Mà kỳ nhân dị sĩ là ai cơ chứ, đều là những quái nhân vì không thích hay do ẩn tình nào đó mà không thường xuất đầu lộ diện, do đó danh tiếng trên chốn võ lâm hầu như không có, nhưng nói về bản lĩnh thì cho dù có là "cao thủ" hay "đại hiệp" gì đó cũng chưa chắc có thể áp đảo bọn họ, hắc hắc, chỉ cần nhân gia có bản lĩnh, ngươi có dám gọi nhân gia là "thấp thủ" không?.
Lúc này Bạch bào thanh niên sau khi cạn chén với Tiếu lão đầu thì hướng về hai người Phương Kiếm Minh mỉm cười cáo từ, sau đó khởi thân đứng dậy, cầm lấy cây gậy trúc hướng về phía trước dò đường, Phương Kiếm Minh để ý thấy hắn ta tuy mù nhưng cây gậy trúc điểm từng bậc thang không sai một tấc, an nhiên hạ thân xuống dưới tửu lâu.
Trên thượng lâu lúc này Khổng Hải Sơn và Lệnh Hồ Nhạc đã ngồi cùng bàn với đám người đạo sĩ phái Võ Đang, vừa ăn vừa đàm đạo, thỉnh thoảng nhãn thần lại nhìn về đám người Ma giáo ở bàn bên. Chốc lát sau, tại bàn nhóm người Ma giáo cũng đã gọi tiểu nhị tính tiền, sau đó vội vàng hướng dưới tửu lâu rời đi, chỉ thấy mỹ nhân nhi mỹ lệ trước khi rời đi đã nhãn thần đầy thâm ý hướng về Phương Kiếm Minh nhìn thoáng qua, xảo diệu thay lúc này Phương Kiếm Minh cũng đang chú ý về bàn bên này, song nhãn của hắn bắt gặp nhãn thần của mỹ nhân khiến thâm tâm không khỏi ngẩn ngơ ngây ngốc [^_^], thầm nghĩ: "Ánh mắt kia sao quen thuộc quá, dường như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải, quái lạ, quái lạ ah." [Chẹp chẹp, giống câu cửa miệng của mình quá: "Em yêu, lần đầu nhìn vào mắt em anh ngỡ như chúng mình đã gặp nhau trên cầu Ô Thước năm nào, dù cho sau này chúng ta có một năm gặp gỡ một lần nhưng đối với anh, một lần gặp gỡ đã đủ cho anh ôm ấp tất cả nỗi niềm về em trong năm sau" ^_^]
Nhóm người Ma giáo vừa đi đã khiến không ít khách nhân giang hồ trong tửu lâu cũng ly khai, lúc này Phương Kiếm Minh và Tiếu lão đầu cũng đã thưởng thức xong mỹ vị, nhìn về Tiếu lão đầu chỉ thấy lão miệng cười "hì hì", tay cho vào túi áo đảo qua đảo lại tìm bạc, thế nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy lão lấy tay ra, Phương Kiếm Minh thâm tâm không khỏi cười thầm: "Hắc! Trên người đã không có ngân lượng mà còn nói là mời ta uống rượu, may là ta vẫn còn ngân lượng, không thì hôm nay chưa hết nạn này đã gặp tai ương khác mà."
Mặc dù thâm tâm hắn không khỏi thầm mắng nhưng ngoài miệng vẫn hữu lễ: "Ha ha, Tiếu tiền bối, tiền rượu này hôm nay vãn bối xin được mời người, sau này chúng ta còn gặp lại mà." Phương Kiếm Minh nói vậy chính là không muốn Tiếu lão đầu mất thể diện, dù sao cũng là do lão ta mời khách, nếu giờ Phương Kiếm Minh lại trả tiền thì mặt mũi lão còn để đâu được chứ.
Tiếu lão đầu nghe Phương Kiếm Minh hữu lễ như vậy thì không khỏi cười to sảng khoái: "Ha ha, hôm nay thật là bất hảo ah, ra ngoài lại quên mang theo ngân lượng, vốn là do ta mời ngươi, bây giờ lại phải để ngươi trả. Hảo...hảo, nếu lão đệ đã hào sảng như vậy thì ta cũng không khách khí, lần sau ta nhất định sẽ mời lão đệ đến Yên Vũ lâu ở Giang Nam uống thoả thích. Ha ha".
Phương Kiếm Minh nào có biết Yên Vũ lâu là nơi nào, nghe vậy cũng chỉ cười khách sáo vài câu rồi hai người một thử khởi thân tiến về đại môn của tửu lâu, lúc này Phương Kiếm Minh cung tay hỏi: "Tiếu tiền bối, người đã đến nơi này vài ngày, hẳn là tương đối quen thuộc nơi đây, không biết có thể giới thiệu cho vãn bối tìm một khách điếm được không?".
Tiếu lão đầu nghe vậy chỉ đưa tay gãi gãi sau ót, miệng cười "hi hi" nói: "Tiểu tử, không giấu gì ngươi, mấy hôm nay ta đều không trọ tại khách điếm ah."
"Không trọ tại khách điếm? Vậy mấy hôm nay người trú tại nơi đâu?"
"Hi hi! Trên ngọn núi phía trước có một toà miếu cũ, ta hiện giờ ở nơi đó, ngươi cũng biết ta trong người không mang theo ngân lượng, sao có thể chịu được ánh mắt khinh thường của bọn tiểu nhị trong khách điếm chứ."
Phương Kiếm Minh nghe vậy mới cẩn thận xem xét cẩn thận lại thì mới thấy quả thật lão ta ăn mặc đạm bạc đến cực điểm ah, so với mình còn kém hơn không ít. Hắn trên người lúc này vẫn vận một thân lam y trường sam mà lúc trước hắn hay mặc, hành tẩu trên giang hồ khi cần tẩy uế thì hắn chỉ cần kiếm một dòng sông lao xuống, sau đó lên bờ vận nội công hơ khô y phục là xong, lâu ngày cũng không có hoán đổi y phục.
Phương Kiếm Minh cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi: "Tiền bối, người vẫn muốn ở nơi này chờ ngày thiên hà bảo lục xuất hiện sao?"
"Tất nhiên, ta đã đến đây vài ngày rồi, không thể tay không mà về ah."
"Ha ha, vãn bối một mình cư ngụ tại khách điếm cũng thật là nhàm chán, chẳng hay tiên cư của tiền bối có khả năng dung nạp thêm tiểu bối được không?"
"Hắc hắc, vừa nhìn thấy ngươi ta đã biết ngươi không phải là cái loại công tử cao cao tại thượng, nếu ngươi không chê chỗ của ta lạnh lẽo dơ bẩn, ta sao có thể từ chối chứ".
Nói xong thì Tiếu lão đầu đã dẫn Phương Kiếm Minh một người một thử theo con đường nhỏ lên núi, đến giữa sườn núi đã thấy thấp thoáng nơi xa ẩn hiện một toà miếu cũ.