Nguyên lai một chưởng của nàng đánh trúng lưng của sửu hán thì tựa như đánh phải một khối thép, hổ khẩu ê ẩm, lúc này mới biết sửu hán đó đã luyện công phu "Kim chung tráo", nàng nghĩ "Người này chỉ có thể dùng trí thủ thắng, không thể đấu lực được." Lập tức nàng biến đổi chưởng pháp, nhanh như gió cuốn nhưng mỗi chưởng chỉ lướt qua chứ hoàn toàn không ngạnh tiếp với gã.
Nữ tử mãi võ càng đánh càng nhanh, trong chớp mắt chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là bóng của nàng, trong chưởng pháp nàng lại xen thêm các chiêu số điểm huyệt, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc nhưng thủ chỉ của nàng lại không thực sự điểm đến người sửu hán.
Những người ở hiện tràng đều thấy hoa cả mắt, không khỏi hò hét cổ vũ. Đoàn Khắc Tà lại thầm cảm thấy lo lắng cho nữ tử, "Nếu như không phải tỷ võ chiêu thân thì đánh không lại khả dĩ còn có thể bỏ chạy được nhưng bây giờ lại là tình thế chẳng đặng đừng. Sửu hán này công lực rất thâm hậu, cho dù có tìm được tráo môn của gã thì với bản lĩnh của nữ tử này chỉ sợ cũng vị tất làm thương gã được, giao chiến kéo dài nhất định là thua thiệt không nghi ngờ."
Chưa đầy nửa khắc, nữ tử kia đã tấn công hết ba mươi sáu đại huyệt của sửu hán. Sửu hán chợt ngoác miệng hô hố cười nói:
"Nàng muốn tìm tráo môn của ta phải không? Làm vợ chồng rồi ta sẽ nói cho nàng biết."
Nguyên lai "Kim chung tráo" và "Thiết bố sam" là hai môn ngoại công, trên người nhất định phải có một hai nơi không luyện đến được gọi là "Tráo môn", tìm được tráo môn rồi dùng trọng thủ pháp điểm tới thì có thể phá hủy được công phu của đối phương. Nữ tử này tập kích khắp các đại huyệt của sửu hán chính là muốn thăm dò tráo môn của gã ở đâu. Nhưng thần thái của sửu hán rất tự nhiên, không đặc ý phòng bị bộ vị nào, cho nên nữ tử mãi võ thử đi thử lại vẫn không sao tìm ra được.
Thiếu nữ trong lòng nổi giận, bỗng dưng sấn mình thẳng đến, ra chiêu "Nhị long thưởng châu", vươn tay móc hai mắt của sửu hán, nàng nghĩ bụng: "Rốt cuộc công phu của ngươi không thể luyện đến hai mắt được." Nào ngờ sửu hán kia đã có phòng bị, gã chợt há miệng cắn, suýt chút nữa cắn trúng ngón tay nữ tử. Nữ tử hoảng hốt vội vàng rút tay về, một chiêu này cũng bị gã phá.
Sửu hán kia lại hô hố cười rằng:
"Hay, chúng ta thân cận chút nào!"
Gã mở rộng hai tay, nhào lên ôm nữ tử. Thân pháp của gã không nhanh nhẹn bằng nữ tử, chiêu số cũng chẳng thấy cao minh nhưng hắn dụng cái món "bổn pháp tử" này lại vừa khéo khắc chế được nữ tử mãi võ.
Phải biết xung quanh đều có người đứng chẳng khác bốn bức tường người, nữ tử chỉ có thể ở trong vòng tròn người xem mà đông tránh tây né chứ vô phương chạy thoát. Sửu hán kia giang rộng hai cánh tay, đông ngăn tây chặn tựa như chăng lưới bắt cá, mặc dù không thể tức thì đắc thủ nhưng khi nữ tử kia lực kiệt cân bì, chung vu không thể chạy thoát.
Quả nhiên chiến như vậy đến một hồi, nữ tử kia mồ hôi đã đầm đìa, mỗi bước đều chậm lại, sửu hán bỗng nhảy phốc tới ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng rồi hô hố cười lớn:
"Cóc ghẻ điên ăn thịt thiên nga! Chúng ta bái, bái...! Ối da, ối...!"
Bốn chữ "bái đường thành thân" gã còn chưa kịp nói hết thì đột nhiên lại rú lên thảm thiết, hai cánh tay nhuyễn ra rủ xuống. Nữ tử kia còn tưởng gã đang giả bộ, liền vung khuỷu tay thúc cho hắn một cùi chỏ vào ngực. Sửu hán kêu lên:
"Nàng, nàng thật ác độc!"
Gã phún ra một ngụm máu tươi rồi tức thì ngã vật xuống.
Cú đánh này rất nhanh nhẹn và mạnh mẽ nhưng thực sự cũng cực kỳ cao minh, những người xung quanh không am hiểu võ công, thấy nữ tử chuyển bại thành thắng, rõ ràng đã bị đối phương ôm chặt, vậy mà lại trở tay một quyền liền kích ngã đối phương, đều cho rằng đó là khi lâm nguy thì nàng nảy xuất tuyệt chiêu, cho nên không khỏi ầm ầm hoan hô. Nữ tử kia cũng thấy mù mờ không hiểu gì, nàng nghĩ bụng: "Hẳn là có vị cao thủ ám trợ ta? Y có bản lĩnh như vậy, vì sao không chịu xuất tràng?"
Nguyên lại sửu hán kia bị Đoàn Khắc Tà dùng công phu cách không điểm huyệt điểm ngã, thứ nhất là thái độ của sửu hán quá khinh cuồng khiến người thêm chán ghét, thứ hai là sau khi Đoàn Khắc Tà nhìn ra nữ tử này đồng môn với Sử Triêu Anh nên cũng cố tình hỗ trợ nàng. Đoàn Khắc Tà là một đại hành gia võ học, xem qua đã nhìn ra tráo môn của sửu hán chính là "Vĩ lư huyệt" ở phía dưới thắt lưng, trùng hợp trong khi gã ôm nữ tử thì lưng hướng về phía Đoàn Khắc Tà, hơn nữa cự ly lại không quá một trượng, Đoàn Khắc Tà sử dụng công phu thượng thừa "Cách không điểm huyệt" phóng xa một luồng cương khí vô hình điểm trúng "Vĩnh lư huyệt" của sửu hán. "Cách không điểm huyệt" của chàng so với trọng thủ pháp điểm huyệt còn lợi hại hơn nhiều, sửu hán kia làm sao có thể chịu nổi. Bất quá, Đoàn Khắc Tà cũng không nghĩ nữ tử lại nện thêm một cùi chỏ. Sửu hán kia đang đại thương nguyên khí, lại bị cùi chỏ của nàng nện khéo trúng ngay "Tuyền ki huyệt" giữa ngực, trên dưới hợp lại quả nhiên phá hủy "Kim chung tráo" của gã.
Sửu hán kia như một đám bùn nhão nằm rũ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm máu lớn không ngừng thổ ra. Nhưng người đứng xem nhát gan đều hoảng hốt cuống cuồng, có người hô:
"Không xong, chớ để xảy ra án mạng!"
Chỉ trong chốc lát mọi người đã bỏ đi hơn một nửa.
Lão trượng mãi võ cũng có chút hoảng hốt, lão vội vàng vực sửu hán dậy, một mặt la lớn:
"Nhanh mang dược tửu đến đây cho hắn phục vào."
Đoàn Khắc Tà đang muốn theo đám người rút lui, chợt nghe thấy có người rống lên:
"Kẻ nào đả thương đồ nhi của ta?"
Chỉ thấy một hồng diện lão đầu, thân hình cao lớn, đang khom mình bước vào sân tràng, kẻ đến lại chính là Thất Bộ Truy Hồn Dương Mục Lao. Đoàn Khắc Tà giật mình thất kinh, chàng vội vàng dừng lại, chàng không sợ Dương Mục Lao nhưng cũng không muốn gây náo loạn trong kinh thành. Dương Mục Lao từ bên ngoài đi vào, nếu chàng từ bên trong bước ra sẽ liền đụng đầu với hắn, chàng nghĩ bụng: "Để xem lão ma đầu này làm gì, nếu như lão nhất định làm khó thiếu nữ kia thì ta cũng chỉ đành xuất đầu."
Dương Mục Lao hùng hổ tiến vào, lão khám xét một lượt, trên mặt lộ ra thần sắc quỷ dị. Lão điểm mấy cái lên người sửu hán, bế lại quyết âm tâm mạch của gã, tức thì sửu hán ngừng thổ huyết, gã ngẩng đầu lên phều phào nói:
"Sư phụ, người phải báo thù cho đồ nhi!"
Dương Mục Lao hỏi:
"Là ai đả thương ngươi, ngươi có biết hay không?"
Lời lão vừa nói ra, chúng nhân rất lấy làm kinh dị, đều nghĩ thầm: "Cái này còn phải hỏi, đương nhiên là thiếu nữ mãi võ đả thương hắn."
Sửu hán đáp:
"Yêu nữ này ở đây tỷ võ chiêu thân, đồ đệ nhất thời háo thắng, hạ tràng cùng ả so chiêu, cũng không biết là ả dùng tà pháp gì phá vỡ 'Kim chung tráo' của đồ đệ."
Dương Mục Lao lạnh lùng nói:
"Là ả ư?"
Hắn ngước mắt lên rồi xuống đánh giá nữ tử kia. Lão trượng mãi võ cười bồi, rồi thấp giọng hạ mình nói:
"Tiểu nữ nhất thời lỡ tay, làm ngộ thương lệnh đồ, tiểu lão nhi tại đây xin bồi tội với lão gia."
Dương Mục Lao không thèm để ý đến lão, hai mắt vẫn nhìn chòng chọc nữ tử kia. Nữ tử mãi võ bị hắn nhìn chằm chặp thì lửa giận nổi lên, nàng lạnh lùng nói:
"Nói rõ ràng là tỷ võ, quyền cước không có mắt, ai kêu đồ đệ lão hạ tràng? Ai chết, ai thương cái này chỉ có thiên mệnh an bài!"
Lão trượng mãi võ thấy thần sắc Dương Mục sao không hay thì nhất thời gấp gáp thốt lên:
"Dương lão tiên sinh, xin ngài hãy nể mặt sư phụ của nó."
Dương Mục Lao ngẩn người nói:
"A, nguyên lai ngươi cũng biết ta?"
Bỗng dưng lão quát hỏi:
"Ai là sư phụ của ngươi?"
Lão vừa quát vừa đột ngột xuất thủ, một chưởng vỗ tới thiếu nữ.
Thiếu nữ sớm đã có phòng bị, theo bản năng liền thi triển bản lĩnh giữ nhà sư truyền, nàng ra một chiêu "Hoành vân đoạn phong", kiêm cả công lẫn thủ, hoành chưởng như đao chém xuống cổ tay Dương Mục Lao, tay trái theo hữu chưởng xuyên tới, vận chỉ như kích điểm vào "Khúc trì huyệt" của Dương Mục Lao.
Mặc dù chiêu số của nữ tử tinh diệu nhưng công lực sao có thể bì được với Dương Mục Lao. Chưởng còn chưa chạm đến thân thể của Dương Mục Lao thì đã cảm giác thấy một cỗ lực mạnh mẽ đẩy tới, thân không tự chủ được bị đẩy bay lên không.
Dương Mục Lao vốn dĩ thân phận là võ lâm tiền bối, lại không nói một lời nào liền đột nhiên hướng nữ tử công kích trước, điều này quá mức nằm ngoài ý liệu của Đoàn Khắc Tà. Chàng đứng trong đám người, muốn tiến lên cứu giúp cũng đã không kịp! Lúc này thấy nữ tử bị một chưởng của Dương Mục Lao hất bay, chàng tự thấy kinh hãi vô cùng, nghĩ thầm với một chưởng này của Dương Mục Lao thì làm sao nữ tử kia có thể còn mạng được? Trong khi Đoàn Khắc Tà đang lao ra khỏi đám người, thì chợt thấy nữ tử kia lộn nhào trên không mấy vòng rồi hạ xuống mặt đất, tựa như con vụ liên tiếp xoay vòng mười mấy lần mới ổn trụ được thân mình. Đoàn Khắc Tà là một hành gia võ học, chàng mới nhìn là biết nữ tử kia hoàn toàn không bị thụ thương, bất quá nhân vì lực đạo trên thân hứng chịu vẫn còn chưa tiêu hết cho nên mới phải xoay mấy lượt. Đoàn Khắc Tà thở phào một hơi, chàng nghĩ bụng: "Nguyên lai lão ma đầu này cố ý thử chiêu, lão dùng một cỗ xảo kình, vậy mà khiến ta phát hoảng."
Tâm niệm còn chưa qua, quả nhiên chàng nghe thấy Dương Mục Lao ha hả cười:
"Nguyên lai ngươi là đệ tử của Tân Chỉ Cô!"
Đột nhiên lão ngưng bặt tiếng cười, lại trầm giọng nói:
"Cho dù ngươi là đệ tử của Tân Chỉ Cô nhưng với công lực của ngươi mà muốn đả thương đệ tử ta thì vạn vạn lần không thể. Là ai đã ám trợ ngươi, ngươi mang hắn ra đây, sẽ không tính toán với ngươi. Ngươi phải biết ta hoàn toàn không sợ sư phụ ngươi nhưng oan có đầu nợ có chủ, nếu đã không phải ngươi đánh thương, món nợ này đương nhiên ta sẽ không đổ lên đầu ngươi."
Nữ tử mãi võ nói:
"Uy, sao lại kỳ lạ vậy, nguyên lai có người ám trợ ta à? Điều này ngay cả ta cũng không biết!"
Kỳ thật trong lòng nàng đã minh bạch, chỉ vì cảm kích người đó cho nên mới giả vờ như không biết để tránh cho người đó vì nàng mà chịu liên lụy. Nàng từ khẩu khí của Dương Mục Lao mà nghe ra, tuy hắn nói không sợ sư phụ nàng nhưng ít nhiều cũng có vài phần cố kỵ, nếu không hắn sẽ không nói dứt khoát là cho nàng thoát khỏi.
Dương Mục Lao lại có vài phần tin tưởng nàng, hắn nghĩ thầm, "Người kia dùng công phu cách không điểm huyệt, nếu như không phải ả có ước hẹn trước, thì thật sự ả cũng không biết."
Dương Mục Lao vừa nghĩ như vậy, liền không hề hỏi đến nữ tử mãi võ nữa, hắn đi thẳng lên phía trước hai bước, đưa mắt dò xét bốn phía, lạnh lùng nói:
"Lén lén lút lút, ám tiễn thương nhân, còn gọi là anh hùng hảo hán không? Hừ, có gan đả thương người, sao lại không có gan xuất đầu?"
Đoàn Khắc Tà bị hắn khiêu khích trong lòng tức giận, nếu như đang ở nơi khác thì chàng sớm đã bước ra, thế nhưng bây giờ lại đang là trọng địa của kinh thành, trước Tuyên Vũ Môn. Đang lúc chàng không kiềm chế được thì chợt nhớ tới khuyến cáo của Mưu Thế kiệt, "Mặc dù ta không sợ lão ma đầu này nhưng nếu gây sự ở đây thì khó tránh khỏi bại lộ hành tung, dẫn đến chuyện không hay, chỉ sợ còn liên lụy tới đám người Mưu đại ca. Bỏ, bỏ đi, ta tạm thời nhẫn nhịn tức giận, sau này sẽ tính sổ với lão ma đầu."
Đoàn Khắc Tà đang muốn rời đi, đột nhiên Dương Mục Lao quát:
"Hay lắm, nguyên lai là tiểu tặc nhà ngươi!"
Tiếng đến người đã đến, hắn phóng một chưởng bổ xuống đỉnh đầu Đoàn Khắc Tà.
Chỉ nghe "bùng, bùng" hai tiếng, tựa như âm thanh có người bị vật nặng nện trúng ngã trên mặt đất.
Nữ tử mãi võ cả kinh: "Không xong, ân nhân của ta bị lão ma đầu đánh chết mất!"
Nàng còn chưa nghĩ xong thì đã thấy một nhân ảnh phóng lên không, lướt qua đỉnh đầu của những người đứng xem tựa như cánh chim khổng lồ xuyên qua rừng. Thân ảnh đó ở giữa không trung lộn một vòng rồi hạ xuống nơi không người ở ngoài mười mấy trượng.
Nữ tử mãi võ lúc này mới thấy rõ Đoàn Khắc Tà, vốn hai cha con bọn họ đã nhận ra trong đám người thì Đoàn Khắc Tà thân mang tuyệt kỹ, không phải là thiếu niên bình thường nhưng cũng không ngờ chàng lại cao cường như thế. Nữ tử này vừa ngạc nhiên lại vừa bội phục, "Y thầm trợ giúp ta, cũng không chịu tự mình xuất tràng. Món nợ ân tình này, không biết sau này phải báo đáp ra sao?"
Giữa tràng nảy sinh biến hóa bất ngờ, khách đứng xem bỏ chạy tán loạn. Năm đó ở ngoài thành Tuy Dương, một con mắt của Dương Mục Lao chính là bị Đoàn Khắc Tà đâm mù, hôm nay nhận ra chàng, sao hắn có thể buông tha? Dương Mục Lao được xưng là "Thất bộ truy hồn", trong khoảng cách ngắn, khinh công của hắn không hề thua kém Đoàn Khắc Tà chút nào. Gót chân Đoàn Khắc Tà vừa mới chạm đất, Dương Mục Lao đã cấp tốc đuổi đến, lão vừa hô vừa quát:
"Tiểu tặc, ngươi chỉ biết chạy trốn thôi à?"
Đoàn Khắc Tà giận dữ quát lại:
"Ai thèm sợ ngươi!"
Song chưởng tương giao phát ra một tiếng nổ vang như sấm rền, Đoàn Khắc Tà lui về sau một bước, Dương Mục Lao cũng không tránh khỏi chấn động cả thân hình, lão giật mình kinh hãi vô cùng, "Mới chỉ cách nhau chưa đến một năm, công phủ của tiểu tử này tăng tiến quá nhiều. Hôm nay nếu như không thể giết hắn, chỉ sợ sau này muốn báo thù cũng không được."
Dương Mục Lao đã động sát cơ, hắn bỗng di hình hoán bộ, cấp tốc đẩy ra hai chưởng. Trong khi Đoàn Khắc Tà còn chưa xác định được phương vị chưởng kích đến, chưởng thứ nhất đã kích đến trước ngực, chưởng thứ hai lại đột nhiên phát sau mà đến trước, chưởng phong vỗ tới "Dũ khí huyệt" dưới nách Đoàn Khắc Tà. Phải biết Dương Mục Lao được xưng là "Thất bộ truy hồn", di hình hoán vị thì lập tức chưởng pháp cũng biến hóa theo. Hắn có bảy loại bộ pháp và chưởng pháp khác nhau, chiêu chiêu đều là sát thủ, những võ sĩ bình thường quyết không thể tránh thoát được bảy chiêu sát thủ của hắn, cho nên mới có danh xưng là "Thất bộ truy hồn". Mấy năm gần đây, hắn cải biến tinh xảo hơn, thêm vào thất bộ thất chưởng nhiều biến hóa hư thực, tùy tâm vận dụng, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Mắt thấy một chưởng này sầm sập đánh tới trên mình Đoàn Khắc Tà, thân hình Đoàn Khắc Tà đang xiêu nghiêng tựa hồ như sắp ngã thì bỗng đột nhiên lại bắn ra tựa như mũi tên. Phương vị chưởng phong của Dương Mục Lao kích đến là phần eo nhưng lại chạm đến gót chân, càng tăng lực thêm cho chàng. Đoàn Khắc Tà mượn lực đẩy của hắn, lao đi càng nhanh. Dương Mục Lao lấy làm kinh hãi, thế mới biết, chưởng lực của hắn mặc dù tinh diệu hơn xưa nhưng khinh công của đối phương cũng đã vượt xa trước đây, tiến thêm một bậc, đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa!
Dương Mục Lao do lòng vẫn chưa chết hẳn, nhân khi chàng chưa kịp đặt chân xuống đất hắn đã lao đến phóng ra hai phách không chưởng muốn đánh chàng tan xác. Nào ngờ phách không chưởng của hắn vừa phát, Đoàn Khắc Tà lại không hạ thân xuống đất mà ngay khi còn trên không đã đảo mình chuyển phương hướng, trong tay đã cầm thêm bảo kiếm phóng chiêu "Bằng bác cửu tiêu", kiếm quang tựa như dải lụa hướng Dương Mục Lao phóng xuống.
Đoàn Khắc Tà ở trên không đảo người một vòng, hơn nữa lại có thể rút kiếm xuất kích, mấy động tác liền một hơi lưu loát, thật quá mức nằm ngoài ý liệu của Dương Mục lao. Bỗng chốc phản chủ thành khách, đến phiên Dương Mục Lao phải vội vàng chống đỡ.
Quảng trường hai người động thủ là trước Tuyên Vũ Môn của hoàng cung, nhân vì anh hùng đại hội của Tần Tương sắp triển khai, nhân mã tam sơn ngũ nhạc đều tụ tập tại kinh sư, hoàng cũng tăng cường phòng bị nghiêm ngặt, trước Tuyên Vũ Môn cũng tăng thêm rất nhiều thủ vệ. Quảng trường trước là tỷ võ chiêu thân, đám vệ sĩ khả dĩ chẳng thèm để ý nhưng bây giờ lại thấy Dương Mục Lao và người giao đấu, điều này không giống với tỷ võ chiêu thân, bọn họ sao có thể không quản được. Lập tức có vài vệ sĩ lớn tiếng la quát, vừa chạy đến vừa ỏm tỏi mắng chửi:
"Tiểu tử thật to gan lớn mật, dám gây chuyện náo loạn trước Tuyên Vũ Môn!"
Theo lý, chuyện náo loạn này là từ cả hai phía, nếu như nói trừng phạt thì Dương Mục Lao đương nhiên có tội nhưng bọn chúng lại hùng hổ đến giúp đỡ Dương Mục lao mắng chửi Đoàn Khắc Tà. Có một tên vệ sĩ sở trường ám khí, hắn chưa chạy đến đã hướng Đoàn Khắc Tà phóng hai mũi tụ tiễn.
Đoàn Khắc Tà đương nhiên là không đặt mấy tên vệ sĩ này trong lòng nhưng chàng ước độ tình thế, mặc dù là chiếm được chút thượng phong nhưng nếu muốn thắng được Dương Mục Lao chỉ sợ tối thiểu cũng phải ngoài ngàn chiêu. Trong lúc này, nếu như cao thủ đại nội lũ lượt kéo đến thì sự tình sẽ rối loạn lớn.
Tâm niệm chưa qua thì mũi tụ tiễn kia đã bắn đến trước mắt, Đoàn Khắc Tà có ý hiển lộ công phu, chàng quát lớn:
"Lý đâu như vậy, các ngươi tại sao lại chỉ nhằm riêng mình ta?"
Ngón giữa chàng búng ra, mũi tụ tiễn bật nhanh trở lại. "Xoạt" một tiếng, mũi tụ tiễn vừa khéo sướt qua chiếc mũ sắt của vệ sĩ kia, khiến hắn sợ đến mất hồn.
Dương Mục Lao quát:
"Đoàn Khắc Tà, ngươi lớn mật lắm, dám đả thương vệ sĩ của hoàng thượng sao?"
Lời hắn còn chưa dứt, Đoàn Khắc Tà đã chớp động thân hình, nhanh như tia chớp tóm được một tên vệ sĩ, lúc này Dương Mục Lao đang bổ đến chàng một phách không chưởng. Đoàn Khắc Tà chợt đẩy võ sĩ kia về phía Dương Mục Lao, chàng cũng bắt chước khẩu khí của Dương Mục Lao, cười lạnh mà nói:
"Dương Mục Lao, ngươi dám đả thương vệ sĩ của hoàng thượng sao?"
Biện pháp này của chàng thật xuất kỳ bất ý không thể ngờ nổi, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Dương Mục Lao! Bởi vì động tác của chàng quá nhanh, chụp lấy tên vệ sĩ rồi lập tức đẩy ra, Dương Mục Lao tránh né không kịp, một chưởng đã bổ đến người tên vệ sĩ.
May mà công phu của Dương Mục Lao đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, chưởng lực tùy tâm thu phát, đương nhiên là hắn không dám đánh thương vệ sĩ của hoàng cung, chưởng quyền vừa mới tiếp xúc với thân hình của tên vệ sĩ liền vội vàng triệt tiêu chưởng lực, chuyển từ bổ sang đón, hắn bị bức bách giơ hai tay ra tiếp lấy tên vệ sĩ, tình cảnh giống như một người chuyển hàng một người nhận hàng, khiến cho Dương Mục Lao xấu hổ vô cùng. Đoàn Khắc Tà ha hả cười nói:
"Ngươi và vệ sĩ của hoàng thượng hãy thân mật thân mật với nhau đi, ta không thể bồi tiếp được!"
Khinh công của Dương Mục Lao vốn không bằng Đoàn Khắc Tà, lúc này lão đang ôm một người, tên vệ sĩ này sợ đến hồn phi phách tán, hai tay lại ôm chặt lấy cổ lão, Dương Mục Lao làm sao dám ném hắn xuống, nên chỉ đành trơ mắt nhìn Đoàn Khắc Tà rời đi.
Khinh công của Đoàn Khắc Tà vốn dĩ tuyệt đỉnh, chàng nhảy lên nóc nhà dân, vượt qua mười mấy mái nhà lớn, các tuần binh trên đường chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, ngay cả tên bắn cũng không kịp. Đoàn Khắc Tà phóng đến một hẻm nhỏ vắng vẻ, xung quanh không có người, lúc này chàng mới nhảy xuống, trong bụng lại thầm buồn cười, "Dương Mục Lao bị ta giỡn một vố này, cũng đủ cho hắn nếm mùi rồi."
Mặc dù Đoàn Khắc Tà đắc ý nhưng cũng không dám tiếp tục đi loanh quanh, chàng tự nhủ, "Ta gây ra chuyện này, nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý, phải cẩn thận là hơn. Hôm nay không nên đi tìm Nhược Mai nữa, chi bằng cứ trở về mang chuyện nữ tử mãi võ kia nói cho Triêu Anh, hỏi xem có phải là sư muội của nàng ta hay không."
Đoàn Khắc Tà quay về nơi trú ngụ bí mật, sắc trời cũng đã gần đến hoàng hôn, trong đại sảnh phát hiện có thêm mấy người lạ mặt. Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng có thể cư ngụ tại nơi này đương nhiên là người của mình nên cũng không bận tâm nhưng vài người này lại rất chú mục đến chàng. Đoàn Khắc Tà đang vội vã tìm Sử Triêu Anh, không lý hàn huyên với bọn họ, chàng trở về phòng, vội vàng rửa mặt rồi đi vào nội viện nơi dành cho nữ quyến.
Đúng là:
Mây mưa cũng sự tầm thường vậy
Vô ý xem qua hiện ẩn tình
Muốn biết chuyện sau thế nào? Mời xem hồi sau sẽ rõ.