Một lúc sau hai người một thử cũng đã đến trước ngôi miếu cũ, ngoài sân vương vãi mấy cái xương gà và vài vò rượu đã dùng qua ở dưới nền đất, nhìn từ ngoài vào thì thấy ngôi miếu này không lớn lắm, bên trong hầu như cái gì cũng không có, ngoài cái chánh điện thì chỉ còn có hai gian phòng nhỏ ở hậu viện đều trống trãi và có phần lạnh lẽo.
Tiếu lão đầu lúc này cười “hì hì” nhìn Phương Kiếm Minh nói sẽ giúp hắn đi thu dọn đồ đạc trong phòng, sau đó khởi thân chạy về một trong hai gian phòng sau hậu viện, Phương Kiếm Minh vốn dĩ muốn tự mình đi thu dọn, bất quá Tiếu lão đầu lại nói hắn đi theo chỉ thêm vướng tay chân, bất đắc dĩ hắn đành phải chờ ở ngoài sân quan sát cảnh vật.
Phương Kiếm Minh nhìn xung quanh thì không thấy kỳ lân thử ở bên mình, xem ra con tiểu thử này đã chạy vào trong núi nhằm thoả mãn lòng hiếu kỳ của nó rồi ah. Lúc này hắn thấy trên nền đất vương vãi những xương gà và vò rượu vỡ bèn thu dọn chúng vào trong góc sân cho sạch sẽ, sau đó vẫn chưa thấy Tiếu lão đầu quay lại nên hắn đành phải tiến vào chánh điện ngồi chờ.
Chỉ thấy trong chánh điện đa phần đều sạch sẽ, ngoài cái đại chung bên trái chánh điện thì ở phía trước còn có mấy cái bồ đoàn dường như dùng đễ chiêu đãi khách nhân, đáng ngạc nhiên là mấy cái bồ đoàn này đều không bám bụi, dường như hằng ngày đều có người quét dọn qua, điều này làm Phương Kiếm Minh cảm thấy thập phần kinh ngạc, không nghĩ đến trong ngôi miếu cũ nát này lại có người thường xuyên quét dọn ah, thật không biết Tiếu lão đầu này rốt cuộc là người như thế nào nữa.
Phương Kiếm Minh đang quan sát bài trí bên trong chánh điện thì bỗng nghe phía sau có một giọng nói lãnh thanh vang lên: “Ngươi là ai? Tiếu lão đầu đâu rồi?”
Phương Kiếm Minh bị dọa đến nỗi giật bắn người, người này đến phía sau từ lúc nào rồi mà hắn vẫn không thể nhận ra, xem ra đối phương võ công cao thâm khó lường ah, nếu như người nọ không có ý tốt thì cái mạng của hắn ô hô ai tai rồi. Lúc này hắn vội vàng quay lại, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là ai? Đến đây khi nào?”.
Vừa nói Phương Kiếm Minh âm thầm đánh giá người nọ, chỉ thấy tại đại môn chánh điện xuất hiện một vị trung niên thư sinh, lông mi dài đậm, mắt to mũi cao, nhãn thần phát ra quang mang lạnh lùng, hai tay chấp sau lưng, thân thẳng như cây tùng dường như đứng đó tựa khi nào, toàn thân phát ra cỗ vương giả chi khí, khiến cho ngoại nhân nhìn thấy không khỏi sinh ra cảm giác kính nể, tựa như chỉ cần y vẫn còn đứng đó thì dù có thiên quân vạn mã cũng không sao bức lùi được. Ai! Quả là “nhất phu đương quan, vạn quân nan quá” ah [một tướng giữ ải, vạn người khó qua].
Phương Kiếm Minh lúc này thâm tâm thầm chấn động, phát hiện một cổ kình khí hướng tới hắn bức tới, liền vội vàng ngưng tụ chân lực chống đỡ, song nhãn hắc quang lóe sáng, lạnh lùng nghênh đón nhãn thần bức nhân của đối phương.
“Phụp”
Hai luồng kình khí tại không trung giao nhau sinh ra một tiếng chấn động, sau đó chỉ thấy Phương Kiếm Minh từng bước bị bức lui về phía sau, đến bước thứ bảy lui đến bên bồ đoàn thì hắn mới có thể đình trụ thân thể, trong khi đó vị trung niên thư sinh ngay cả một chấn động nhỏ cũng không có, thân ảnh vẫn đứng tại đại môn chánh điện, lãnh thanh nói: “Ngươi thân mang công phu có điểm độc đáo. Hiện nay võ lâm phong khởi vân dũng, không còn an bình, thanh niên cao thủ hầu như đều xuất môn, ngươi so với đám cao thủ đồng bối quả thật có điểm hơn người, nhưng cũng cần phải tu luyện bản thân nhiều hơn, nếu không sau này chẳng khác gì người đi ngược dòng nước, không tiến tất thối.”
Phương Kiếm Minh nghe vậy thâm tâm chấn động, vội vàng khom người hành lễ: “Đa ta tiền bối đã chỉ giáo”.
Phương Kiếm Minh vừa nói xong đã thấy thân hình của vị trung niên thư sinh run lên kịch liệt, liên tục cất tiếng ho dữ dội, chỉ thấy y từ trong y phục lấy ra một cái khăn tay đưa lên miệng, vừa ho vừa tiếng vào chánh điện. Phương Kiếm Minh thấy y dường như mang bệnh nặng thì bất giác hỏi: “Đại thúc, người…”.
“Ngươi gọi ta là gì? Đại thúc? Thiếu niên nhân, ngươi không nên cái gì cũng đều muốn hỏi như vậy? Nhanh mang một bó củi lại đây đốt lên cho đỡ lạnh”.
Trung niên thư sinh nói xong cũng không cần nhìn Phương Kiếm Minh, đi đến kiếm một cái bồ đoàn ngồi xuống, dường như biết chắc Phương Kiếm Minh sẽ làm theo lời của y. Phương Kiếm Minh chỉ còn biết “a a” cười trừ ra ngoài chánh điện tìm củi, trước khi đi hắn liếc mắt nhìn vào gian phòng khi nảy Tiếu lão đầu đã vào thì không thấy động tĩnh gì bên trong, thâm tâm không khỏi cảm thấy kỳ quái. Ai! Những vị võ lâm dị nhân này thật là quái dị nha, hành sự đều khiến cho ngoại nhân khó đoán biết được, Phương Kiếm Minh lúc này chỉ biết thầm thở dài một tiếng, cũng không có tiến vào gian phòng xem có Tiếu lão đầu ở đó hay không mà đã khởi thân tiến về một mảnh rừng nhỏ cách đó một dặm.
Tại rừng cây thu thập được không ít bó củi, Phương Kiếm Minh mới trở lại ngôi miếu, chỉ thấy lúc này vị trung niên thư sinh đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên bồ đoàn, khi nghe thấy tiếng chân của Phương Kiếm Minh tiến vào chánh điện mới mở mắt nhìn hắn, Phương Kiếm Minh lúc này đặt bó củi vừa thu thập được bên cạnh đại chung [chuông lớn], sau đó hắn muốn nhóm lửa thì mới biết trên thân không mang theo hỏa chiết tử [dụng cụ đánh lửa], bất đắc dĩ đành phải ngượng ngùng nhìn về trung niên thư sinh, trung niên thư sinh thấy thế liền hiểu rõ, lấy hỏa chiết tử của mình đưa cho hắn nhóm lửa, sau khi xong xuôi mọi việc thì Phương Kiếm Minh mới lại đứng bên cạnh, đem hỏa chiết tử trả lại cho y, lúc này trung niên thư sinh hướng về Phương Kiếm Minh hỏi: “Ngươi sao không lấy một cái bồ đoàn mà ngồi xuống?”
“Cái bồ đoàn này là của Tiếu tiền bối dùng để tiếp đón khách quý, vãn bối sao dám phi lễ”.
Trung niên thư sinh nghe vậy không khỏi lãnh tiếu [cười lạnh] nói: “Hừ, ngu xuẩn. Ngươi đã đến đây thì không phải là khách nhân của hắn hay sao? Cho dù người không phải là khách nhân của hắn, ngươi cứ ngồi xuống bồ đoàn, xem hắn có thể làm gì ngươi?”
Phương Kiếm Minh nghe trung niên thư sinh nói vậy thì không còn cách nào khác, đành phải tìm một cái bồ đoàn ngồi xuống cạnh y. Trung niên thư sinh thấy hắn ngồi xuống bên cạnh mình thì mới nhìn thật sâu đánh giá Phương Kiếm Minh, khi y vừa thấy “lam triều tiêu” trên thắt lưng của Phương Kiếm Minh thì da mặt không khỏi nhíu lại: “Vật bên hông ngươi là ‘lam triều tiêu’?”
Phương Kiếm Minh nghe vậy thâm tâm không khỏi chấn động, vị trung niên thư sinh này như thế nào lại biết thanh đoản tiêu này là “lam triều tiêu”, theo như hắn biết thì thanh “lam triều tiêu” này không có danh khí gì trên chốn võ lâm, trong thiên hạ người có thể nhận biết được nó hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ phu thê hai người bọn họ [ta chưa đọc phần đầu nên cũng không biết tên vợ chồng bọn họ là gì, đành phải để như vậy, ai biết xin nhắc giùm], thì xem ra chỉ có vị võ lâm thần bí nhân là Vạn Sự Thông biết mà thôi, thật không hiểu vị trung niên thư sinh này là ai mà chỉ cần liếc nhìn đã có thể nhận ra lai lịch của “lam triều tiêu”.
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nhìn trung niên thư sinh trước mặt, gật đầu xác nhận: “Vâng, đoản tiêu trên người của vãn bối đích thị là ‘lam triều tiêu’, không biết như thế nào tiền bối lại có thể nhận ra?”.
Trung niên thư sinh nghe Phương Kiếm Minh hỏi cũng không có trả lời hắn, chỉ lãnh tiếu hỏi: “Tiểu tử, danh tính của ngươi là gì? Sư phụ là ai?”.
Phương Kiếm Minh nghe y không có trả lời mình mà lại hỏi lai lịch sư môn thì thầm cảm thấy bất mãn, bất quá khi chạm phải nhãn thần của đối phương thì không hiểu sao lại thành thật trả lời: “Vãn bối danh tự Phương Kiếm Minh, sư phụ của vãn bối là người trong Thiếu Lâm tự”.
Phương Kiếm Minh từ khi hành tẩu trên giang hồ cũng chưa gặp nhân vật nào có khí chất oai nghiêm như vị trung niên thư sinh này, chỉ cần hắn nhìn vào nhãn thần của y thì đã bị khí chất của y bức tới khiến cho không khỏi cúi đầu, thâm tâm cảm thấy vừa bất an vừa kinh hãi. Kỳ thật cũng do vị trung niên thư sinh này võ công quá biến thái, ngày thường đối xử với ngoại nhân đều mang một vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, bản thân y khinh rẻ những lễ giáo nghi tiết của thường nhân, tâm tình tuy khoái hoạt tự do tự tại nhưng khi y nghiêm túc thì như một lão đầu cố chấp, khó ai có thể cản được, nên bình thường rất ít người có thể giao hảo cùng với y. Lại nói Phương Kiếm Minh mặc dù từ nhỏ nương thân tại Thiếu Lâm tự nhưng lại rất ít bị quản giáo, sinh ra tâm tính phóng túng, dù cho có là sư phụ hay là nghĩa phụ Đao Thần của hắn, kể cả lúc sống mấy năm tại đoạn nhai với thánh cô Bạch Y Di cũng không có gặp khí chất oai nghiêm như vậy, vì thế khi gặp thần thái uy nghiêm của vị trung niên thư sinh này, thêm vào khi nảy ấn chứng nội công bị y đả bại thì thâm tâm hắn không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi tự nhiên, khiến cho hắn chỉ như một hài tử bình thường đứng trước lão đầu tử, hỏi về việc gì hắn liền thành thành thật thật nói cái đó.
Trung niên thư sinh khi nghe Phương Kiếm Minh nói mình là đệ tử của Thiếu Lâm tự thì không kiềm được ngạc nhiên: “Ah! Ngươi là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm?”
“Hì hì, mặc dù sư phụ của vãn bối là người trong Thiếu Lâm tự, nhưng vãn bối lại không phải chính thức là đệ tử của Thiếu Lâm.”
“Hả? Thanh đao trên vai ngươi tên gì? Sao ta lại thấy nó mang theo một cỗ sát khí như thế!”.
Phương Kiếm Minh lại thêm một lần nữa thâm tâm chấn động, vị trung niên thư sinh này là dị nhân nào đây chứ, tri thức thật là bất phàm ah. Phương Kiếm Minh mặc dù úy kị oai nghiêm của y nhưng cũng không thể nói đây chính là Thiên Thiền đao, một trong Thiếu Lâm thất tuyệt danh động giang hồ ah, vị trung niên thư sinh này tuy rằng tựa như có quen biết cùng với Tiếu lão đầu, làm sao có thể đảm bảo hắn không phải là ác nhân chứ, cho dù y có là hảo nhân thì chuyện cơ mật của Thiếu Lâm tự làm sao có thể tiết lộ cho ngoại nhân đây, nếu tin tức Thiên Thiền đao xuất hiện trên giang hồ, Phương Kiếm Minh hắn có phải là đại nạn lâm đầu không cơ chứ.
Phương Kiếm Minh sau khi thầm nhủ một hồi mới nhẹ nhàng đáp lời: “Ah… thanh đao này… là của một vị võ lâm tiền bối đưa cho vãn bối, người đó chỉ nói thanh đao này thân mang sát khí quá nặng, khuyên tiểu bối không nên tùy tiện dùng đao… vãn bối cũng không biết thanh đao này tên là gì.”
Trung niên thư sinh khẽ “hừ” một tiếng, nhãn thần mang theo lãnh mang nhìn trừng trừng Phương Kiếm Minh: "Thật như vậy sao?".
Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng nói: “Quả thật là như vậy, thanh đao này sát khí quá nặng...là... vãn bối cũng không biết nó tên gì.”
Trung niên thư sinh nghe Phương Kiếm Minh xác nhận như vậy chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng quan sát hắn, bỗng nhiên ho khan vài tiếng, đưa song thủ hướng về đám củi đang bốc cháy hơ nóng, hồi lâu vẫn không mở miệng nói lới nào. Phương Kiếm Minh thấy vậy thâm tâm không khỏi cao hứng, quả thật là vị trung niên thư sinh này luôn gây ra một cổ áp lực vô hình đối với hắn, khiến cho thâm tâm hắn luôn cảm thấy bất an, tuy nhiên thâm tâm Phương Kiếm Minh lại không cảm thấy có ác ý đối với y, hắn xem vị trung niên thư sinh này như là thúc bá của mình, vừa kính vừa sợ.