Căn nhà tranh không lớn, chỉ có thể che gió che mưa, mà Khổng Trác không nghĩ tới bản thân phải ở đây vài ngày, sống trong tình trạng không mong đợi.
Theo lương tâm mà nói, Mạc Hưu chọn nơi cha mẹ mình táng thân cũng không sai, về phong thuỷ, cũng là miễn cưỡng hưng thịnh, cách mặt đông không xa, là hạp cốc mọi người bị giết, mà trong này là chỗ mai táng, được vây quanh bởi sườn núi thoai thoải.
So với La Phù Sơn núi này không lớn lắm, chỉ có thể xem như một ngọn đồi nhỏ, nhưng mà cây cối tốt tươi, phía đối diện, xa xa có thể nhìn thấy một tiểu thôn, vào lúc hoàng hôn bắt đầu, từ phía đó có khói bay lên, giữa không trung trở thành từng làn sương trắng tinh tế vô cùng, ánh lên trong trời chiều bảng lảng.
Bên dưới, cảnh sắc ưu mĩ như mộng như ảo.
Phía tây, là một con sông lớn, sông Nghi Thủy
Nghi Thuỷ sóng cồn mạnh liệt, dòng nước phát ra những tiếng gầm gào đinh tai, nhưng đến khúc sông này, bị sườn đồi ngăn trở, cũng đành nhỏ giọng, hoà vào cùng tiếng gió, phát ra thanh âm nghe như tiếng hát xa, chẳng những không ồn ào, mà đượm vẻ thanh nhã u tịch.
Khổng Trác ở đây nửa tháng, trong khoảng thời gian này ngoại trừ mỗi ngày trước mắt cha mẹ cố gắng luyện hai thức kiếm, còn lại phần lớn thời gian là ở trong nước luyện tập, lấy lực sóng cồn vô cùng mãnh liệt kia để rèn luyện sức ổn định của lực đạo kiếm pháp.
Lúc tập kiếm xong, lại trở về căn nhà tranh, nghiền ngẫm công pháp vu tộc, cái mà bản thân nhận từ lão thái thái thần bí kia.
Quả thật, so với hết thẩy chi thức về phương pháp tu luyện của hắn hoàn toàn khác biệt, môn công pháp này có tên là Đại Nhật Lưu Li Công, nguyên văn là trực tiếp dẫn động thái dương lực trên bầu trời vào thân thể mình, khiến Khổng Trác kinh ngạc không thôi, chính là đây là cách tu luyện vô cùng hung mãnh.
Pháp môn này, đừng nói là gặp, nghe cũng còn chưa tới, nếu muốn bàn về tốc độ tu luyện pháp môn chính đạo đương nhiên chậm hơn ma đạo, nhưng Khổng Trác có thể khẳng định, cách tu ma đạo tốc độ nhanh nhất, hung hiểm nhất, cũng không bằng bộ Đại Nhật Lưu Li Kim Thân Quyết này.
Trong thiên hạ cũng có phương pháp hấp thu trực tiếp chân hoả của thái dương vào cơ thể mình, không phải muốn tự sát sao?
Theo tri thức luận của Khổng Trác, dù là loại pháp môn tu luyện loại nào, đầu tiên phải dẫn khí nhập thể, trong Đại khí của trời đất tìm ra một sợi Vô khí, hay còn gọi là Nguyên khí, thu nạp chúng vào cơ thể, luyện hoá, thu phóng, đây là pháp môn trần trụi nhất, đồng thời cũng là nghệ thuật nhất, chính đạo tu như vậy, ma đạo gì cũng thế, nhưng pháp môn vu tộc cũng thật biến thái.
Dựa theo kết luận đầu tiên này, là không thể thừa nhận được, ta phân tích khả năng khác xem sao, tốc độ tu hành của nó vô cùng nhanh, chỉ cần có mặt trời. Dựa vào cái gì lão thái thái cho rằng pháp quyết Vu tộc không phải là pháp môn ma đạo?
Khổng Trác tin ông ta nói đúng, mà sách này từ trên xuống dưới cũng không có gì sai, như vậy, là dựa vào cái gì?
Để trả lời câu hỏi dạng này, Khổng Trác đã suy nghĩ ba ngày liên tục, ngừng cả luyện kiếm, thức trắng ba đêm, hắn muốn thông suốt hết các khía cạnh trong đó, nói tới cùng, cũng vì quán tinh tư duy đưa đẩy mà thôi.
Vu môn công pháp cùng phương pháp tu luyện của hắn căn bản là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, năng lượng của mặt trời đúng thật là vô cùng lớn, cơ hồ là có thể chạm đến được, nhưng ngươi có khả năng tiếp nhận hay không a, ví dụ như, thân thể Khổng Trác hiện tại
Theo đánh giá về chính mình, hắn mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể tuy luyện Lưu li kim thân quyết nửa canh giờ mà thôi, nếu tiếp cơ thể sẽ không chịu nổi, cho nên, năng lượng mặt trời rất lớn, ngươi cũng đành mở to mắt mà nhìn, không thể lấy, giống hệt kiểu miếng ngon sắp bỏ vào bụng thì phải dừng lại.
Chính là bầy ngay trước mặt là của ngon vật lạ, sơn hào hải vị, mà hắn không có khả năng cử động. Pháp quyết vu tộc này, vĩnh viễn không cần lo thiếu ăn, vấn đề là bụng của ngươi thế nào mà thôi, mà trước khi Khổng Trác biết về phương pháp tu luyện này, như người bị bỏ đói lâu ngày,
Đang tìm đồ ăn khắp nơi, nhưng tìm cả nửa ngày, cũng chỉ có thể thấy được nửa cái bánh mỳ, có cảm giác ăn vĩnh viễn không đủ, mà tu luyện ma đạo có thể hình dung là khát nước mà uống thuốc độc, biết rõ là thế, nhưng vẫn chuốc hết vào mình. Ăn cái gì, cuối cùng cũng là thức ăn nhiễm độc.
Nghĩ thấu triệt khoản này, xác định đây tuyệt đối không phải là công pháp tu ma, Khổng Trác cũng yên lòng, nhắc đến công pháp Vu tộc, nói hắn không tò mò là gạt người, nhục thân trở thành bất diệt, chỉ nhờ mười trang giấy lá màu bạc này, nghe có vẻ hơi phóng đại, nhưng có thật là như vậy không?
Kiểu gì cũng chiếm tiện nghi lại không có tác hại gì, Khổng Trác bắt đầu thử luyện tập, mà kết quả sau một ngày, hắn thấy chính mình đã sai lầm lớn, hắn đoán mình có thể chịu được thái dương chân hoả rèn giũa trong nửa canh giờ, nhưng sự thật, một phần tư canh giờ cũng không được.
Dưới tình trạng kiên trì được một lúc, hắn cũng hiểu ra lời lão thái thái, tu luyện công pháp này chỉ có một từ, Thong Thả!!!!
Nhưng cũng có những ưu đãi, với pháp môn tu hành của bản thân cũng không xung đột, bởi vì đây chỉ là rèn luyện thân thể mà thôi, loại cường hóa bên trong này người khác không nhận ra được gì, nếu mình luyện đến trình độ nhất định, một khi cùng người khác cận chiến.
Cho dù là hộ thân nguyên khí, cũng có thể một kích xuyên thủng, mà luyện đến cực điểm, chính mình cũng không cần đến kiếm tiên hay một pháp bảo nào khác nữa, thân thể chính là vũ khí sắc bén giết người khủng bố nhất, song không có năm mươi năm khổ luyện chắc chắn không vươn tới được.
Cũng chỉ có nửa thế kỷ, cái mình có nhiều nhất chính là thời gian!
Nghĩ vậy, Khổng Trác hưng phấn hẳn lên, cấm lấy mười tờ giấy lá ghi pháp quyết, xem cả đêm, sau khi máy móc nhớ hết thì đem chúng huỷ đi.
Hắn sợ bị người khác bắt được, thì ưu thế của mình cũng không còn.
Dù sao hắn cũng không phủ nhận mình là kẻ tự tư tự lợi, một mình cất giấu công pháp, bất quá, hắn cũng tự an ủi, làm như vậy phòng ngừa kẻ ác lấy được, nguy hại cho thiên hạ.
Đương nhiên bảo vệ không cho rơi vào tay ma đạo, chẳng phải là việc một nhân sĩ chính đạo nên làm sao?
Trong tâm Khổng Trác cười xấu, vươn ma trảo đến ba viên thiết châu.
Hắn không biết nó là gì, nhưng đi cùng với công pháp Vu tộc, thiết châu này hẳn không tệ, nhưng không tệ ở chỗ nào đây?
Lại nói, một khi là pháp bảo vô chủ, mình cũng không cần khách khí, cho nên hắn mở hộp, đem ba vật lớn nhỏ giống như trứng bồ câu đen xì ra, thật cẩn thận kiểm tra, Vạch một đường nhỏ trên ngón tay mình, thật nhẹ nhàng, đem một giọt máu nhỏ xuống một viên thiết châu, sau đó lấy tay lau máu còn thừa lên những hạt còn lại, rồi tay trái nâng hạt châu lên, nắm chặt tay lại,
Cả cơ thể cũng ngồi xuống xếp bằng, vận hành Tiên Thiên Tử Khí, bắt đầu luyện hoá ba hạt châu.
Rồi hắn phải hối hận, hiển nhiên, hắn lại lần nữa xem nhẹ ba hạt châu này.
Một cỗ lực lượng to lớn mênh mông từ hạt châu toả ra, đó là Tiên thiên mệnh thổ chi lực khiến người ta lạnh người, chính xác tính Thổ trong ngũ hành, trầm ổn, trang nghiêm, tựa như một toà núi lớn, đè lên người Khổng Trác, Tiên Thiên Tử Khí đang vận hành trong chớp mắt trở lên đình trệ,
Giống như một con ốc sên leo núi vậy, bò rất là chậm.
May mắn, đây là vật vô chủ, may mắn, Khổng Trác không có ác ý gì, chỉ muốn thu phục chúng mà thôi, nếu không hắn còn lâu mới kháng cự nổi áp lực ngàn quân này.
Tiên Thiên Tử Khí chạy như rùa bò, chậm rãi hấp thụ Tiên Thiên Mệnh Thổ Chi Lực, tay Khổng Trác cũng từ từ lơi lỏng, vết máu trên hạt châu cũng từ từ mờ đi,
Rồi ba hạt châu hiện lên vằn vện tinh oánh như máu trong suốt như ngọc điêu khắc mà hình thành mạch máu phập phồng, nó rung động theo tiết tấu trái tim của Khổng Trác, cảm giác huyết mạch tương liên dần đần xuất hiện,
Sau đó, ba hạt châu bay lên khỏi lòng bàn tay, vết máu cũng biến mất hoàn toàn, vốn lúc đầu màu đen xì, bây giờ được thay thế bằng màu trắng sáng, chói mắt vô cùng, rốt cục không còn hình dạng hắc thiết nữa, mà là hạt châu được mài giũa vô cùng chơn láng.
“Thật may mắn!” trong lòng Khổng Trác thầm kêu, cánh tay đang nâng lên cũng hạ xuống, thở ra một hơi trọc khí, nhưng trên mặt lại đeo nụ cười vui mừng như điên.
Lúc này đây, đúng là nhặt được bảo vật, có lẽ lão thái thái kia không nghĩa đến, ba hạt châu kia có thể so ra về giá trị thấp hơn pháp môn luyện Thánh Vu tộTiên Thiên Tử Khí, trong nhận thức của Khổng Trác coi nó như một pháp bảo kém cỏi bình thường, chỉ mang tính Thổ.
Thực ra mỗi hạt châu chứa đựng Địa Tâm Nguyên Lực tinh thuần, nặng hơn cả thái sơn, mặc kệ là ai tiếp lấy, dù là tiền bối cao nhân trong truyền thuyết, cũng không tránh được thịt nát xương tan, tu vi yếu một chút sẽ bị đánh cho thành đống tương thịt,
Như là người cùng thế hệ với Khổng Trác, đại sư huynh của hắn Thường Nguyệt, nếu bị đánh trúng một cái, sợ lành ít dữ nhiều, càng thêm âm hiểm đó là, vật quỷ quái này giống như Đại Nhật Lưu Li Chân quyết, bằng vào người có thực lực cao, chỉ dựa vào mắt thường và cảm giác, cũng không thể biết uy lực chân chính đằng sau.
Bởi mặt trên được phủ đầy nguyên lực mệnh thổ, che dấu cực kì hữu hiệu.
Cho nên nói, về sau nếu có ai nói người thuộc tính mệnh thổ là người trung hậu, Khổng Trác sẽ nói nhanh, những kẻ như thế, là giả vờ giả vịt, kỳ thật rất là âm hiểm, chờ chút,theo như sư phụ từng nói, ta là người Tính Thổ tiên thiên mà!!!
Chẳng lẽ ta âm hiểm?
Không, sao có khả năng, ta trung hậu thật thà như vậy sao có thể nham hiểm được, ngươi xem người mập có thể là kẻ ác được không?
Không có, khẳng định là không có mà!
Ta là người trung hậu!