Tôi phải chờ đợi khi quay trở lại trường. Tiết học cuối cùng chưa kết thúc. Điều đó cũng tốt vì tôi cũng có vài điều để suy nghĩ và tôi cũng cần ở một mình.
Mùi hương của cô ấy vẫn còn vương lại trong xe. Tôi vẫn giữ cho cửa đóng, để mặc cho mùi hương đó tấn công tôi, cố gắng làm quen với cảm giác cổ họng bị thiêu đốt.
Sự lôi cuốn.
Đó là một vấn đề mơ hồ cần phải suy nghĩ, trên nhiều phương diện, nhiều nghĩa và nhiều cấp độ. Không giống như tình yêu nhưng nó cứ bị trói vào không thể gỡ ra được.
Tôi không có một tư tưởng nào về việc Bella có bị lôi cuốn bởi tội hay không. (Có phải những suy nghĩ thầm lặng của cô ấy bằng cách này hay cách khác cứ tiếp tục làm tôi bực dọc đến khi tôi phát điên lên? Hay đó là giới hạn cuối cùng mà tôi sẽ vươn tới? )
Tôi thử so sánh những phản ứng của cô ấy với những người khác như cô thư ký và Jessica Stanley nhưn không mang lại kết quả. Những điểm tương tự nhau - sự thay đổi nhịp tim và cách thở - có thể dễ dàng nhận tâấy khi con người sợ hãi hoặc bị sốc hay băn khoăn, lo lắng cũng như khi họ thích thú. Nó dường như không giống như việc Bella có thể hài lòng với những suy nghĩ tương tự như Jessica Stanley. Cuối cùng là Bella biết rất rõ toi có điều gì đó bất thường, dù cho có ấy không biết chính xác nó là cái gì. Cô ấy đã chạm vào làn da lạnh như đá của tôi, và sau đó giật tay mạnh khỏi cái lạnh giá đó.
Và cho đến bây giờ... Như tôi nhớ những hình ảnh đó được dùng để đánh bại tôi, nhưng nhớ chúng cùng với Bella trong suy nghĩ của Jessica.
Hơi thở của tôi đang trở nên nhanh hơn, ngọn lửa như đang cào xé cổ họng tôi.
Điều gì xảy ra nếu Bella tưởng tượng đôi tay tôi đang vòng quanh cơ thể mong manh của cô ấy? Cảm thấy tôi đang ghì chặt cô ấy vào ngực và nâng cằm cô ấy lên? Lướt nhẹ qua mái tóc đen dày của khuôn mặt ửng đỏ? Ngón tay tôi vẽ theo đôi môi đầy đặn của cô ấy? Đặt khuôn mặt tôi gần cô ấy hơn, nơi mà tôi có thể cảm nhận được sức nóng của hơi thở cô ấy trên đôi môi tôi. Tiến lại gần hơn cho đến khi.....
Nhưng sau đó tôi nao núng trước giấc mơ ban ngày đó, như tôi đã biết khi Jessica tưởng tượng ra những điều đó, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi tiến lại gần cô ấy.
.Sự hấp dẫn là một vấn đề nan giải, bởi vì tôi lúc nào cũng bị Bella lôi cuốn bằng cách tồi tệ nhất.
Liệu tôi có muốn Bella cũng bị loi cuốn bởi tôi không, như một người phụ nữ với một người đàn ông?
Đó không phải là câu hỏi đúng, chính xác là tôi có nên để Bella bụ hấp dẫn bởi tôi không và câu trả lời là không. Bởi vì tôi không phải là đàn ông thật sự và điều đó thật không công bằng cho cô ấy.
Nỗi khao khát được làm một người đàn ông bình thường cháy lên trong từng thớ thịt, để tôi có thể ôm cô ấy trong vòng tay mà không gây nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy. Để tôi có thể tự do thêu dệt nên những tưởng tượng của riêng tôi, nhưng không phải kết thúc với việc máu cô ấy nhuốm đầy tay tôi, máu cô ấy rực lên trong đôi mắt tôi.
Việc đuổi bắt cô ấy là hành động không thể biện hộ được. Tôi có thể yêu cầu cô ấy một mối quan hệ gì đây khi mà tôi không thể mạo hiểm chạm vào cô ấy.
Tôi gục đầu lên đôi tay.
Dường như tất cả mọi thứ trở nên rối ren hơn bởi vì tôi chưa bao giờ cảm thấy con người như vậy trong cả cuộc đời tôi - trừ lúc tôi vẫn còn là người, thật lâu tôi mới có thể hồi tưởng lại. Khi tôi vẫn còn là người, những suy nghĩ của tôi xoay quanh sự vinh quang của một người lính. Cuộc đại chiến diễn ra khốc liệt hơn trong gần hết thời gian tuổi thanh niên của tôi, và chỉ còn chín tháng nữa là tới sinh nhật thứ mười tám của tôi thì bệnh cùm bắt đầu hoành hành... Tôi chỉ có ấn tượng mơ hồ về những năm làm người đó của mình, những ký ức u ám đó phai dần theo từng thập kỷ trôi qua. Tôi nhớ mẹ tôi rõ nhất, và cảm giác một nỗi đau khi nghĩ về khuôn mặt bà ấy. Tôi hồi tưởng lại một cách mập mờ rằng bà ấy đã ghét cái tương lai mà tôi hăm hở hướng đến nhường nào, cầu nguyện mỗi đêm khi bà ấy nói vào buổi ăn tối rằng "cuộc chiến tranh khủng khiếp" Sẽ kết thúc... Tôi không có ký ức về sự yêu mến nào khác. Bên cạnh tình yêu của mẹ, không có tình yêu nào khác làm cho tôi ao ước ở lại...
Đây là điều hoàn toàn mới mẻ đối với tôi. Tôi không có điều gì tương tự để vẽ ra, để so sánh.
Tình yêu của tôi với Bella trở nên rất thuần khiết, nhưng bây giờ nó đã bị vẫn đục. Tôi rất muốn có thể chạm vào cô ấy. Cô ấy có cảm thấy như tôi không?
Điều đó không thành vấn đề, tôi cố tin như vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng tinh của mính, tôi ghét sự cứng cáp của chúng, sự lạnh lẽo và sức mạnh tàn bạo của chúng....
Tôi giật nảy người khi cánh cửa bên ghế phụ mở ra.
Ha. Giật mình hả.? Lần đầu đấy nhé, Emmett nghĩ khi anh ấy trượt vào trong ghế. "Anh cá là cô Goff nghĩ em đang xài ma tuý, dạo gần đây em cư xử thất thường lắm.. Em đã ở đâu ngày hôm nay vậy?"
"Em.... đã làm việc tốt".
"Hả?"
Tôi nén tiếng cười. "Chăm sóc người bị bệnh, đại loại thế".
Điều đó càng làm anh ấy rối ren hơn, nhưng sau đó anh ấy hít sâu vào cảm giác được hương thơm trong xe.
"Oh, lại là cô gái đó?"
Tôi cau mặt.
Đó là số mệnh.
"Nói em nghe về điều đó đi", tôi lầm bầm.
Anh ấy lại hít sâu một lần nữa. "uhm, Mùi vị của cô ấy thật ngon phải không?"
Tiếng gầm gừ thoát ra khỏi miệng tôi trước khi anh ấy nói hết câu, một phản xạ tự động.
"Bình tĩnh đi nhóc, anh chỉ đùa thôi mà".
Những người khác đến ngay sau đó. Rosalie lập tức chú ý đến mùi hương và quắc mắt nhìn tôi, vẫn không kiềm chế được sự tức giận. Tôi tự hỏi vấn đề của chị ấy là gì, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghe được chỉ là những lời lăng mạ, xỉ nhục.
Tôi cũng không thích phản ứng của Jasper. Cũng giống như Emmett, anh ấy cũng chú ý đến mùi hương của Bella. Mặc dù, sự quyến rũ của mùi hương ấy đối với họ thậm chí không bằng một phần nghìn sự lôi cuốn của nó đối với tôi. Tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi máu của cô ấy ngọt ngào với họ. Jasper lại mất tự chủ....
Alice nhảy đến bên cạnh tôi và đưa tay ra để lấy chìa khoá xe chở hàng của Bella.
"Em chỉ nhìn thấy mỗi em," Cô ấy nói một cách ẩn ý như thói quen của cô ấy. "Anh sẽ phải nói cho em biết tại sao".
"Điều này không có nghĩa là.."
"Em biết, em biết. Em sẽ chờ. Sẽ không còn lâu nữa đâu"
Tôi thở dài và đưa chìa khoá cho cô ấy.
Tôi đi theo Alice đến nhà Bella.
Trời vẫn mưa ầm ầm như hàng triệu cái búa nhỏ xíu đang gõ vậy, tiếng mưa quá lớn và có lẽ đôi tai của Bella không thể nghe được tiếng gầm rú của động cơ xe. Tôi nhìn lên cửa sổ phòng cô ấy, nhưng cô ấy không xuất hiện.Có lẽ cô ấy không có ở đó. Tôi không nghe được ýnghĩ nào hết.
Điều đó làm tôi buồn vì tôi không thể nghe được gì dù chỉ là để kiểm tra cô ấy - để chắc rằng cô ấy đang vui, hoặc ít nhất là an toàn.
Alice leolên phía sau và chúng tôi chạy nhanh về nhà. Những con đường rất vắng nên chúng tôi chỉ mất vài phút. Chúng tôi cùng nhau vào nhà và sau đó chơi những những trò giải trí khác nhau của chúng tôi.
Emmett và Jasper đang chơi cờ tướng, tận dụng cả tám tấm váng - trải ra bên ngoài dọc theo bờ tường kính phía sau - và những luật lệ phức tạp của bọn họ. Họ không để tôi chơi, chỉ mình Alice có thể chơi các trò chơi cùng với tôi.
Alice bước đến máy tính của cô ấy đặt ở góc phòng và tôi nghe cô ấy khởi động máy tính. Alice đang làm một dự án thiết kế thời trang cho tủ quần áo của Rosalise, nhưng hôm nay Rosalise không tham gia với cô ấy, như lúc chị ấy đứng phía sau Alice và trực tiếp cắt, chọn màu khi đôi tay Alice phác hoạ trên màn hình cảm ứng (Carlisle và tôi phải vặn cái hệ thống này một chút, hầu hết những mà hình kiểu nàu đều phản ứng lại với nhiệt). Hôm nay, Rosalise nằm ủ rủ trên ghế sô pha và bắt đầu chuyển qua hai mươi kênh trong một giây trên màn hình phẳng, không dừng lại bao giờ. Toi có thể nghe thấy cô ấy đang có gắng quyết định xem có nên đi ra gara và sửa chiếc BMW của mình một lần nữa không.
Emse ở trên lầu, đang ngân nga với bộ ảnh màu xanh mới.
Alice nghiêng đầu vè phía bức tường và một lúc sau cô ấy bắt đầu mớm lời cho Jasper những bước đi kế tiếp của Emmett - Emmett đang ngồi trên sàn quay lưng về phía cô ấy. Jasper vẫn giữ nét mặt bình thản khi anh ấy ăn mắt quân cờ yêu thích của Emmett.
Và tôi, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ trong suốt một thời gian dài, tiến đến bên cây đàn dương cầm lớn nằm cách xa lôi ra vào.
Tôi lướt nhẹ những ngón tay lên phím đàn, để kiểm tra lại âm thanh. Âm thanh vẫn rất hoàn hảo.
Trên lầu, Emse dừng công việc của mình và ngẩng đầu về một phía.
Tôi bắt đầu dòng đầu tiên của bản nhạc nảy ra trong tôi hôm nay lúc ở trên xe, thật vui vì nó còn hay hơn tôi tưởng tượng.
"Edward, chơi lại lần nữa đi". Emse nghĩ với vẻ vui mừng, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặc bà. Bà rời khỏi bàn và nhẹ nhàng di chuyển về phía đầu cầu thang.
Tôi thêm vào một dòng hoà âm, để cho giai điệu ở giữa lướt qua nó.
Emse thở dài với sự mãn nguyện, ngồi xuống ở bậc cầu thang trên cùng và dựa đầu vào thành cầu thang. "Một bài hát mới. Cũng lâu rồi. Một bản nhạc thật đáng yêu".
Tôi để bản nhạc theo một hướng mới, thêm vào nó những tiếng bass.
"Edward lại sáng tác nữa?" Rosalise nghĩ, và hàm răng cô ấy nghiến chặt vào với nhau trong sự oán giận mãnh liệt.
Trong lúc chị ấy sơ ý tôi đã đọc được tất cả những lời sỉ nhục của chị ấy. Tôi biết tại sao chị ấy tức giận với tôi. Tại sao giết Isabella Swan không phải là điều bận lớn nhất của chị ấy.
Với Rosalise, luôn luôn là tính kiêu căng tự phụ.
Tiếng nhạc dừng lại đột ngột, tôi cười lớn trước khi tôi có thể kiềm lại, tiếng ho sắc bén của sự thích thú hết thúc nhanh chóng khi tôi đưa tay lên che miệng.
Rosalise quay lại nhìn tôi đầy giận dữ, với đôi mắt toé lửa chứa đầy sự thất vọng.
Emmett và jasper cũng quay lại nhìn tôi chằm chằm, và tôi nghe thấy sự bối rối của Emse. Emse xuống xuống cầu thang trong chốc lát, đứng lại nhìn thoáng qua giữa tôi và Rosalise.
"Đừng dừng lại, Edward", Emse khuyến khích tôi chấm dứt khoảng thời gian căng thẳng.
Tôi bắt đầu chơi đàn, quay lưng về phía Rosalise trong khi cố gắng hết sức để kiềm chế nụ cười đang căng ra trên khuôn mặt tôi. Chị ấy đứng dậy ra đi ra khỏi phòng, giận dữ nhiều hơn là bối rối. Nhưng tất nhiên là vẫn có chút bối rối.
Nếu em còn nói bất cứ điều gì, chị sẽ chị sẽ săn em như săn một con chó.
Tôi bị ngạt thở với một nụ cười khác.
"Sao vậy Rose?" Emmett goi với theo nhưng chị ấy không quay lại. Chị ấy vẫn tiếp tục, dáng lưng thẳng, đi về phía ga ra và sau đó chui vào gầm xe như thể chị ấy có thể giấu mình ở đó vậy.
"Chuyện này có nghĩa là thế nào?" Emmett hỏi tôi.
"Em chẳng biết gì hết, " Tôi nói dối.
Emmett cằn nhằn, vỡ mộng.
"Chơi tiếp đi", Emse thúc giục. Đôi tay tôi lại dừng lại một lần nữa.
Tôi làm theo lời mẹ và bà đến đứng sau lưng tôi, đặt tay lên đôi vai của tôi.
Bài hát rất hấp dẫn nhưng vẫn chưa hoàn thành. Tôi chơi một đoạn nối nhưng không hiểu sao nó vẫn chưa tốt.
"Bài hát thật tuyệt, nó có tên chưa?" Emse hỏi.
"Vẫn chưa".
"Có một câu chuyện về nó phải không?" Mẹ hỏi, có một nụ cười trong giọng nói. Bài hát đã làm cho mẹ rất hài lòng. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã bỏ bê âm nhạc quá lâu. Điều đó thật ích kỷ.
"Đó là một bài hát ru, con nghĩ vậy". Tôi nghĩ ra đoạn nối ngay sau đó. Nó dẫn đến một hướng khác một cách dễ dàng, đảm nhiệm phần chính của cả bài hát.
"Một bài hát ru", bà ấy nhắc lại.
Có một câu chuyện về bản nhạc này, và một lần tôi thấy nó, những mảnh ghép lại với nhau một cách dễ dàng. Câu chuyện kể về một cô gái đang ngủ trên một cái giường hẹp, mái tóc đen dày và hoang dã và xoắn lại với nhau tựa như tảo biển phía bên kia gối...
Alice rời khỏi Jasper với các thiết bị của anh ấy và đến ngồi bên cạnh tôi trên cái ghế dài. Trong cái giọng trong trẻo như trẻ con nhẹ như gió, cô ấy phác hoạ ra một bài nhạc không lời phía trên giai điệu hai quãng tám.
"Anh thích nó". Tôi thì thầm. "Nhưng thế này thì sao?"
Tôi sửa dòng nhạc của cô ấy để nó hài hoà hơn-đôi tay tôi lướt trên những phím đàn để những nối các đoạn nhạc vào với nhau-chỉnh sửa nó một chút, đưa bản nhạc theo một hướng mới...
Alice bắt nhịp và hát theo.
"Uh, hoàn hảo", tôi nói.
Emse siết chặt vai tôi.
Nhưng bây giờ tôi có thể thấy được đoạn kết, với giọng hát của Alice ngân cao hơn điệu nhạc và đưa nó đến một nơi khác. Tôi có thể thấy bài hát phải kết thúc thế nào, bởi vì cô gái đang ngủ quá hoàn hảo theo cách của cô ấy, và bất cứ sự thay đổi nào cũng là sai lầm, một sự buồn bả. Bài hát bây giờ đang trở về với thực tại, chậm hơn và thấp hơn. Giọng của Alice cũng thấp hơn và trở nên trang nghiêm hơn, như một âm thanh được vang ra dưới mái vòm của thánh đường.
Tôi chơi nốt nhạc cuối cùng và sau đó cuối đầu xuống những phím đàn.
Emse vuốt tóc tôi. Nó sẽ tốt thôi Edward. Chuyện này sẽ đi đến những điều tốt đẹp nhất. Con xứng đáng được hạnh phúc con trai à. Số phận nợ con điều đó.
"Cảm ơn mẹ". Tôi thì thầm, ước gì tôi có thể tin vào điều đó.
Tình yêu không phải lúc nào cũng đến dễ dàng.
Tôi cười nhưng không thấy vui trong lòng.
Con, hơn ai hết trên hành tinh này, được trang bị tốt nhất để đối đầu với những tình huống khó khăn như vậy. Con là người giỏi nhất và lanh lợi nhất của tất cả chúng ta.
Tôi thở dài. Mọi suy nghĩ của mẹ đều giống tôi.
Emse vẫn rất vui vì cuối cùng trái tim tôi cũng được chạm đến sau một thời gian dài, dù cho nó có khả năng là một tấn thảm kịch. Mẹ đã từng nghĩ tôi sẽ luôn luôn cô đơn....
Cô ấy sẽ phải đáp lại tình yêu của con, bà bất chợt nghĩ, túm lấy tôi bằng sự ngạc nhiên với lời chỉ dẫn của suy nghĩ. Nếu cô ấy là một cô gái khôn ngoan. Bày mỉm cười. Nhưng mẹ không thể tưởng tượng được bất cứ người nào chậm chạp đến độ không nhìn thấy nhưng điều tốt đẹp mà con có được.
"Dừng lại đi mẹ, mẹ đang làm con ngượng đấy". Tôi trêu chọc. Những câu nói của mẹ, mặc dù không chắc sẽ xảy ra, nhưng cũng làm tôi thấy vui vẻ.
Alice bật cười và có thể nhận ra nguồn gốc của "trái tim và tâm hồn". Tôi cười toe toét và hoàn tất đoạn hoà âm đơn giản với cô ấy. Sau đó tôi làm tôi vui bằng một màn trình diễn "Chopsticks".
Cô ấy cười khúc khích và sau đó thở dài. "Em ước là anh sẽ kể cho em nghe vì sao anh cười Rose". Alice nói. "Nhưng em có thể thấy là anh sẽ không nói đâu".
"Không".
Alice búng tai tôi.
"Thôi nào, Alice". Emse khiển trách ."Edward là một người lịch sự mà".
"Nhưng con muốn biết".
Tôi bật cười khi âm thanh rên rỉ của Alice phát ra. Sau đó tôi nói, "Đây nè, Emse", và bắt đầu chơi bài nhạc yêu thích của mẹ, một bài hát không tên tôi viết tặng cho tình yêu mà tôi đã chứng kiến giữa bà ấy và Carlisle qua nhiều năm.
"Cảm ơn, con yêu". Bà siết chặt vai tôi.
Tôi không cần phảo tập trung để chơi nhưng đoạn giống nhau. Thay vào đó tôi nghĩ về Rosalise, vẫn đang đau khổ trong sự xấu hổ trong ga ra. Và tôi cười thích thú một mình.
Vừa khám phá ra sự hiệu nghiệm của lòng ghen tị với tôi, tôi cảm thấy một chút thương xót với chị ấy. Cảm giác đó thật đáng thương. Dĩ nhiên, lòng ghen tị của chị ấy còn nhiều hơn tôi gấp ngàn lần. Quite the fox in the manger scenario.
Tôi tự hỏi cuộc sống và tính cách của Rosalise sẽ trở nên khác như thế nào nếu chị ấy không phải luôn là người đẹp nhất. Chị ấy có trở thành một người vui vẻ hơn không nếu vẻ đẹp không phải lúc nào cũng là thế mạnh của chị ấy? Bớt coi trọng bản thân mình chăng? Giàu lòng trắc ẩn hơn? Tôi cho rằng tự hỏi như vậy cũng vô ích, bởi vì quá khứ đã qua rồi, và chị ấy luôn là người đẹp nhất. Ngay khi còn là một con người., chị ấy đã sống trong sự nổi bật bởi chính sự đáng yêu của chị ấy. Điều đó không làm chị bận tâm. Ngược lại chị ấy thích được ca tụng hơn bất cứ thứ gì khác. Điều đó không thể thay đổi khi chị ấy trở nên bất tử.
Không có gì là ngạc nhiên khi chị ấy cảm thấy bị xúc phạm khi tôi ngay từ đầu đã không sùng bái vẻ dẹp của chị ấy theo cách mà chị ấy mong đợi ở tất cả những người đàn ông Chị ấy không thực sự thích tôi. Nhưng nó vẫn làm chị ấy phát cáu vì tôi không để tâm đến chị ấy. Chị ấyđã quen với việc được người khác ao ước.
Điều đó thật khó khăn với Jasper và Carlise-cả hai đều đang yêu. Tôi là người hoàn toàn không bị trói buộc, và vẫn còn ngoan cố không dịch chuyển.
Tôi nghĩ sự oán giận đó đã được chôn vùi. Rằng chị ấy đã chấm dứt nó lâu rồi.
Và chị ấy vẫn còn....cho tới ngày hôm nay khi mà cuối cùng tôi cũng tìm được một ai đó, và vẻ đẹp của người đó đã lay động tôi, điều mà chị ấy không làm được.
Rosalise tin rằng nếu tôi không tìm thấy giá trị vẻ đẹp của chị ấy thì chắc chắn sẽ không có vẻ đẹp nào trên trái đất này có thể với tới tôi. Chị ấy đã điên tiết lên từ lúc tôi cứu Bella, với sự hiểu biết của một người phụ nữ ích kỷ, chị ấy đoán được rằng tôi thực sự quan tâm đến Bella nhưng vẫn chưa ý thức được điều đó.
Rosalise càng bực mình khi tôi nghĩ rằng đến một cô gái tầm thường lại có sức hấp dẫn hơn cô ấy.
Tôi kiềm nén để khỏi bật cười lần nữa.
Dù sao tôi vẫn thấy bực mình vì cách chị ấy nhìn Bella. Rosalise thực sự nghĩ rằng Bella xấu. Làm thế nào mà chị ấy có thể tin vào điều đó? Tôi cũng không thể hiểu được điều đó. Một sản phẩm của sự đố kỵ, không nghi ngờ gì nữa.
"Oh!" Alice bất ngờ nói. "Jasper, đoán xem? "
Tôi có thể thấy những gì Alice mới nhìn thấy, bàn tay tôi đông cứng trên các phím đàn.
"Gì vậy, Alice?" Jasper hỏi.
"Peter và Charlotte sẽ đến thăm chúng ta vào tuần tới! Họ đang đến những vùng lân cận, điều đó thật tuyệt phải không?"
"Sao vậy Edward?" Emse hỏi khi thấy vai tôi căng lên.
"Peter và Charlotte đang đến Forks?". Tôi rít lên với Alice.
Cô ấy đảo mắt nhìn tôi. "Bình tĩnh đi Edward. Đây đâu phải lần đầu tiên họ đến thăm chúng ta đâu."
Hàm răng tôi nghiến chặt lại. Đây là lần đầu tiên họ ghé thăm từ khi Bella đến đây, và dòng máu ngọt ngào của cô ấy không chỉ quyến rũ một mình tôi.
Alice khó chịu với vẻ mặt của tôi. "Họ không bao giờ săn cô ấy. Anh biết điều đó mà."
Nhưng người anh em của Jasper và con ma cà rồng bé nhỏ mà anh ấy yêu không giống chúng tôi. Họ đi săn theo cách thông thường. Không thể tin họ khi họ ở xung quanh Bella.
"Khi nào họ tới?" Tôi hỏi.
Alice bĩu môi tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn nói với tôi những gì tôi cần biết. Sáng thứ hai. Sẽ không ai làm đau Bella.
"Không". Tôi đồng ý, và quay đi chổ khác."Anh sẵn sàng chưa, Emmett?"
"Em nghĩ chúng ta sẽ đi vào buổi sáng?."
"Chúng ta sẽ trở về vào tối Chủ Nhật. Em đoán điều đó còn tuỳ thuộc vào anh muốn đi khi nào."
"Đươc thôi. Để anh chào tạm biệt Rosalise trước."
"Chắc chắn rồi." Với tâm trạng của Rosalise hiên giờ thì chắc đó sẽ là một cuộc chia tay ngắn ngủi.
Em thật sự đánh mất nó rồi, Edward, anh ấy nghĩ khi anh ấy hướng về cánh cửa phía sau.
"Em nghĩ rằng em đang có"???????
"Chơi lại bài hát đó một lần nữa cho mẹ nhé.", Emse yêu cầu.
"Nếu mẹ thích, " Tôi đồng ý, mặc dù tôi có một chút lưỡng lự khi theo bản nhạc đến khúc cuối-nó làm tôi đau đớn theo nhiều cách xa lạ. Tôi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó kéo cái nón lưỡi trai trong túi ra và đặt nó vào chỗ ngồi còn trống. Điều đó giúp tôi một chút-một vật kỷ niệm nhỏ của cô ấy.
Tôi gật đầu và bắt đầu chơi nhạc.
Alice và Emse trao đổi gì đó trong chốc lát, nhưng không ai trong họ lên tiếng.
"Chưa ai bảo anh không chơi với thức ăn của mình hay sao? " Tôi gọi theo Emmett.
"Oh, này Edward!" Anh ấy hét gọi lại, cười toe toét và vẫy tôi. Con gấu đã nắm được lợi thế từ sự xao lãng của anh ấy cào móng vuốt của nó lên ngực Emmett. Cái móng vuốt xé nhỏ cái áo của anh ấy và kêu rít lên khi cào vào da của Emmett.
Con gấn thét lên trong tiếng rít chói tai ấy.
Khỉ thật, Rose đã mua cái áo đó cho tao đấy!
Emmett gầm lên với con vật đang điên tiết.
Tôi thở dài và ngồi trên tảng đá gần đó. Điều này có thể mất một lát.
Nhưng Emmett gần như đã làm xong. Anh ấy ngăn cản con gấu đang cố gắng chụp lấy đầu anh với cái móng vuốt còn lại, cười lớn với cú đánh đòn hụt và thả con gấn lùi lại. Con gấu gầm lên và Emmett cũng gầm lên qua tiếng cười của anh ấy. Khi đó anh ấy phóng mình vào con gấu đứng cao hơn anh ấy một cái đầu trên hai chân sau của nó, và cơ thể bọn họ đổ ập xuống chồng lên nhau, kéo theo cây vân sam cũng ngả xuống. Tiếng gầm của con gấu bị cắt ngang bởi tiếng ừng ực.
Một vài phút sau, Emmett hất nhẹ về phía tôi đang chờ. Cái áo sơ mi của anh ấy rách tả tơi, rách nát và nhuốm đầy máu, bầy nhầy với nhựa cây và được bao phủ bởi lông thú. Mái tóc xoăn cũng không còn hình dạng nữa. Một nụ cười rộng đến mang tai đang ngự trên mặt anh ấy.
"Đó là một con gấu khoẻ. Anh có thể cảm thấy hầu hết những vết cào của nó."
"Anh như là một đứa trẻ vậy Emmett à".
Anh ấy nhìn cái nút áo trắng, sạch sẽ của tôi. "Không phải em đã theo vết ôột con sư tử núi sao?"
"Dĩ nhiên rồi nhưng em không ăn một cách hoang dã như vậy."
Emmett cười vang lên. "Anh ước là chúng nó mạnh hơn. Như vậy sẽ vui hơn."
"Không ai nói là anh phải chiến đấu với thức ăn của anh đâu."
"Ừ, nhưng anh sẽ đấu với ai đây? Em và Alice thì hay gian lận, Rose không bao giờ muốn làm hư mái tóc của cô ấy, và Emse sẽ nổi điên nếu anh và Jasper thực sự đánh nhau."
"Cuộc sống luôn khó khăn nhỉ, phải không?"
Emmett cười với tôi, điều chỉnh thế đứng một chút, đột nhiên anh ấy trở nên điềm đạm để đưa ra một chỉ thị.
"Thôi nào Edward. Hãy thôi đọc suy nghĩ của người khác trong vòng một phút và chiến đấu một cách công bằng nào."
"Em không thể làm được." Tôi nhắc nhở anh ấy.
"Anh tự hỏi sao cô ấy có thể ngăn em đọc suy nghĩ được nhỉ?" Emmett mơ màng. "Có lẽ cô ấy sẽ cho anh vài lời khuyên."
Sự hài hước của tôi tiêu tan. "Tránh xa cô ấy ra." Tôi làu bàu qua kẽ răng.
"Lại nhạy cảm quá rồi".
Tôi thở dài. Emmett đến ngồi bên cạnh tôi trên tảng đá.
"Xin lỗi. Anh biết là em đang trải qua một thời kỳ khó khăn. Thực sự thì anh không cố trở thành một thằng ngốc vô tình nhưng đó là cách của anh...."
Anh ấy chờ đợi tôi phá lên cười vì trò đùa của anh ấy, và sau đó nhăn mặt.
Sao lúc nào em cũng nghiêm túc vậy. Điều gì làm em khó chịu vậy?
"Nghĩ về cô ấy. Uhm, lo lắng, thật sự."
"Có gì phải lo lắng đâu? Em đang ở đây." Anh ấy cười lớn.
Tôi lờ đi trò đùa của anh ấy một lần nữa, nhưng trả lời câu hỏi của anh ấy. "Anh có bao giờ nghĩ về sự yếu ớt của con người như thế nào không? Có bao nhiều điều tồi tệ có thể đưa đến cái chết không?"
"Thực sự là không. Dù vậy anh đoán là anh có thể hiểu em đang nói gì. Chẳng phải là anh cũng không phải là đối thủ ngang sức với con gấu trong lần đầu đi săn đó sao?"
"Những con gấu", Tôi thì thầm, thêm vào chồng danh sách một nỗi sợ hãi mới."Đó là vận may của cô ấy nữa phải không? Một con gấn bị lạc trong thị trấn. Và dĩ nhiên là nó sẽ hướng thẳng về phía Bella."
Emmett cười một mình. "Em nói chuyện cứ như một người điên vậy, em biết không?"
"Hãy thử tưởng tượng rằng Rosalise là một con người xem Emmett. Và chị ấy có thể nhảy vào một con gấu... Hoặc bị xe tông..... hoặc sắp lâm bồn... Hay ngã xuống sàn... Hoặc là mắc bệnh-bệnh nan y!" Những ý nghĩ cứ tuôn ra ào ạt. Thật là nhẹ nhàng khi nói ra được hết những lời đó-nó cứ day dứt tôi trong những ngày cuối tuần. "Núi lửa và động đất và lốc soáy! Hừm ! Anh xem tin tức lần cuối cùng là khi nào vậy? Anh có bao giờ thấy những điều này xảy ra với họ chưa? Nạn trộm cắp và các kẻ giết người..." Hàm răng của tôi nghiến chặt lại và tôi đột ngột phát điên lên với ý nghĩ một con người khác sẽ làm đau cô ấy, tôi như muốn ngạt thở.
"Wow, wow, kiềm chế lại đi nào, nhóc. Cô ấy sống ở Fork, nhớ chứ? Vậy nên có thể cô ấy đang mắc mưa đấy." Anh ấy nhún vai.
"Em nghĩ cô ấy có vài sự may mắn tồi tệ thật sự, Emmett, Em thực sự thấy vậy. Hãy nhìn những bằng chứng đi. Cô ấy có thể đến tất cả mọi nơi trên thế giới, nhưng cuối cùng cô ấy lại đến thị trấn này nơi mà ma cà rồng chiếm tỉ trọng đáng kể về dân số."
"Ừ, nhưng chúng ta là những người ăn chay. Đó không phải là một may mắn sao?"
"Với hương thơm của cô ấy? Dứt khoát là không tốt. Và hơn thế nữa, một may mắn tồi tệ nữa, mùi hương cô ấy đối với em." Tôi nhìn trừng trừng vào đôi bàn tay tôi, nỗi căm ghét chúng lại dâng lên.
"Ngoại trừ em có khả năng tự chủ tốt nhất ngoại trừ Carlise. Một điều may mắn nữa."
"Về chiếc xe tải nữa?"
"Đó chỉ là một tai nạn."
"Anh nên thấy lúc nó lao vào cô ấy. Em, một lần nữa, em thề là nó giống như việc cô ấy có lực hút nam châm với mọi thứ nguy hiểm."
"Nhưng em đã có mặt ở đó. Đó là điều may mắn mà."
"Thật vậy không? Đây có phả là điều may mắn tệ nhất mà một con người có thể gặp phải không-được một con mà cà rồng yêu?"
Emmett đắn đo một lúc. Anh ấy hình dung về cô ấy trong đầu và phát hiện ra một hình ảnh không lấy làm thú vị lắm. Thành thật mà nói anhcũng không thể nhìn rõ hình ảnh đó.
"À, thật sự em cũng không thể nhìn thấy sự quyến rũ của Rosalise." Tôi đáng lại sống sượng. "Thật ra thì chị ấy dường như đẹp hơn bất cứ khuôn mặt dễ thương nào."
Emmett cười thầm. "Không cần em phải nói với anh những điều đó..."
"Em không biết vấn đề của chị ấy là gì đâu Emmett," Tôi nói dối và phá ra cười .
Tôi thấy được ý định xô ngã tôi của anh ấy. Emmett cố gắng xô tôi ra khỏi tảng đá, và kết quả là có tảng đá kêu 'rắc' khi nó bị vỡ ra giữa chúng tôi.
"Tên lừa đảo", anh ấy thì thầm.
Tôi chờ anh ấy đẩy tôi lần nữa, nhưng anh ấy chuyển sang một hướng khác. Anh ấy lại hình dung về gương mặt Bella một lần nữa, nhưng cô ấy trắng hơn và có đôi mắt đỏ rự...
"Không", tôi nói, giọng nói tôi như bị ai bóp nghẹn.
"Nó giải quyết những lo lắng của em về cái chết mà, đúng không? Và sau đó em cũng sẽ không muốn giết cô ấy nữa. Không phải đó là cách tốt nhất sao?"
"Cho em? Hay cho cô ấy?"
"Cho em", anh ấy trả lời một cách nhanh chóng và thêm vào "dĩ nhiên."
Tôi cười giễu cợt. "Trả lời sai rồi."
"Anh không quan tâm lắm", anh ấy nhắc nhở tôi.
"Rosalise thì có".
Emmett thở dài. Cả hai chúng tôi đều biết Rosalise sẽ làm bất cứ điều gì, từ bỏ tất cả mọi thứ nếu điều đó có thể giúp chị ấy trở thành con người một lần nữa. Kể cả Emmett.
"Ừ, Rose thì khác", anh ấy đồng tình.
"Em không thể... Em không nên... Em sẽ không phá huỷ cuộc sống của Bella. Anh sẽ không cảm thấy như vậy nếu đó là Rosalise ư?"
Emmett suy nghĩ về nó trong một lát. "Em thực sự yêu cô ấy hả?"
"Em không thể diễn tả nó, Emmett. Thật khó tin nhưng cô ấy là cả thế giới đối với em. Em không thể nhìn thấy điểm dừng nào khác ngoài cô ấy."
Nhưng em sẽ không thay đổi cô ấy? Cô ấy không thể sống mãi được Edward à.
"Em biết", tôi rên rỉ.
Và như em nói thì cô ấy cũng rất yếu đuối.
"Tin em đi-em cũng biết những điều đó."
Emmett không phải là người nói năng khéo léo, và trò chuyện nhẹ nhàng không phải là thế mạnh của anh ấy. Bây giờ anh đang rất cố gắng, không muốn biến thành một cuộc cãi vả.
Em có bao giờ chạm vào cô ấy chưa? Ý anh là nếu em yêu cô ấy.... Không lẽ em lại không muốn chạm vào cô ấy...?
Emmett và Rosalise có một tình yêu thể xác rất mãnh liệt. Anh ấy có một khoảng thời gian khó khăn để hiểu làm sao một người có thể yêu mà không làm chuyện đó.
Tôi thở dài. "Em không thể nghĩ về nó được, Emmett."
"Wow, vậy những lựa chọn của em là gì?"
"Em không biết," Tôi thì thầm. "Em cố gắng tìm ra cách để .... Rời bỏ cô ấy. Nhưng em không biết làm sao có thể tránh xa cô ấy được..."
Với một tâm trạng sâu lắng, tôi chợt nhận ra rằng tôi ở lại là đúng-ít nhất là vào lúc này, khi mà Peter và Chalotte đang trên đường đến đây. Cô ấy sẽ an toàn hơn khi tôi ở đây, dù chỉ là tạm thời, hơn là việc tôi đi xa. Ngay lúc này đây, tôi sẽ là người bảo vệ bất đắc dĩ cho cô ấy.
Những suy nghĩ đó làm tôi băn khoăn. Tôi nóng lòng muốn trở về để có thể thực hiện cái nhiệm vụ đó càng lâu càng tốt.
Emmett quan sát sự thay đổi trên gương mặt tôi. Em đang nghĩ gì vậy?
"Bây giờ, " Tôi thú nhận có một chút ngượng ngùng, "em rất nóng lòng muốn quay trở lại Forks và kiểm tra tình hình của cô ấy. Em không biết liệu em có thể để đến tối chủ nhật không."
"Ừ, em sẽ không về nhả sớm. Hãy để Rosalise bình tâm lại một chút. Làm ơn đi. Vì anh đi."
"Em sẽ cố gắng, " Tôi nói với giọng nghi ngại.
Emmet gõ nhẹ vào cái điện thoại trong túi tôi. "Alice sẽ gọi nếu có bất cứ dấu hiệu của sụ tấn công mà em lo lắng . Em cũng có định mệnh với cô gái đó như em vậy."
Tôi nhăn mặt. "Tốt thôi. Nhưng em sẽ không ở lại quá ngày Chủ Nhật đâu."
"Không có gì phải vội quay về cả-dù sao thì trời sẽ nắng mà. Alice nói chúng ta sẽ không đến trường cho đến thứ Tư."
Tôi lúc lắc cái đầu một cách cứng nhắc.
"Peter và Charlotte tự biết cách cư xử như thế nào mà."
"Em thực sự không quan tâm, Emmett. Với sự may mắn của Bella, cô ấy sẽ đi thơ thẫn vào khu rừng vào thời điểm không nên và-" Tôi lưỡng lự. "Peter sẽ không biết tự chủ đâu. Em sẽ về vào ngày Chủ Nhật."
Emmett thở dài. Em đúng làm điên thật rồi.
Bella đang ngủ với vẻ mặt yên bình khi tôi trèo lên của sổ phòng tắm của cô ấy vào sáng sớm ngày thứ Hai. Lần này tôi nhớ mang theo dầu nhờn nên cánh của di chuyển không gây ra tiếng động nào khi tôi vào.
Tôi có thể biết được qua việc mái tóc mượt mà của cô ấy xoã trên cái gối, rằng cô ấy đã ngủ không ngon bằng lần cuối cùng tôi ở đây. Cô ấy đặt tay phía bên dưới má như một đứa trẻ vậy, và đôi môi hé mở. Tôi có thể nghe thấy hơi thở cô ấy nhẹ nhàng qua đôi môi cô ấy.
Thật ngạc nhiên là tôi lại thấy khuây khoả khi ở đây, để có thể nhìn cô ấy. Tôi nhận thấy rằng tôi không thật sự như vậy khi không ở đây. Không có gì là đúng khi tôi tránh xa cô ấy.
Và cũng không hẳn đúng khi tôi ở bên cô ấy. Tôi thở dài, để ngọn lửa đầu tiên thiêu đốt cổ họng tôi. Tôi đã rời xa cơn khát này khá lâu rồi. Thời gian qua mà không có những nỗi đau và sự cám dỗ làm cho nó cáng mạnh mẽ hơn. Và cơn khát đang làm cho tôi e sợ khi đến quỳ bên cạnh giường cô ấy để tôi có thể đọc được tiêu đề của những cuốn sách của cô ấy. Tôi muốn biết những câu chuyện trong đầu cô ấy, nhưng tôi sợ cơn khát của tôi hơn, sợ khi tôi đến quá gần cô ấy, tôi sẽ muốn lại gần hơn nữa....
Đôi môi cô ấy trông rất mềm mại và ấm áp. Tôi có thể hình dung ra việc chạm vào đó bằng đầu ngón tay của tôi. Chỉ nhẹ nhàng thôi....
Điều đó chính xác là sai lầm mà tôi phải tránh.
Đôi mắt tôi quan sát gương mặt cô ấy hết lần này đến lần khác, kiểm tra xem có sự thay đổi nào không. Con người thay đổi theo thời gian-Tôi cảm thấy buồn với ý nghĩ đánh mất bất cứ điều gì.....
Tôi nghĩ cô ấy trông có vẻ...mệt mỏi. Dường như cô ấy đã không ngủ đủ giấc cuối tuần vừa qua. Cô ấy đã ra ngoài?
Tôi cười không thành tiếng và châm biếm vì ý nghĩ đó đã làm tôi rối tung lên như thế nào. Cô ấy ra ngoài thì sao. Tôi đâu có được cô ấy. Cô ấy không phải là của tôi.
Không, cô ấy không phải là của tôi-và tôi lại cảm thấy buồn.
Một cánh tay cô ấy co lại, và tôi để ý thấy có một vết xước không sâu ở phía dưới lòng bàn tay đang kéo da non. Cô ấy đã bị đau? Ngay khi đó chỉ là một vết thương nhỏ không nghiêm trong nhưng nó vẫn làm tôi thấy lo lắng. Tôi để ý đến vị trí của vết thương và chắc rằng cô ấy đã bị ngã. Sau khi suy xét mọi thứ thì đó dường như là lý do hợp lý nhất.
Thật dễ chịu khi nghĩ rằng tôi sẽ không phải bối rối với những câu hỏi mà không có câu trả lời như thế này mãi. Bây giờ chúng tôi đang là bạn-hay ít nhất đang cố gắng trở thành những người bạn. Tôi có thể hỏi cô ấy về những ngày cuối tuần-về bải biển, và bất cứ thứ gì hoạt động gì vào buổi tối muộn đển khiến cô ấy trông có vẻ mệt mỏi. Tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra với tay của cô ấy. Và tôi có thể mỉm cười khi cô ấy khẳng đinh giả thuyết của tôi về vết xước đó
Tôi cười nhẹ khi tự hỏi rằng cô ấy có ngã xuống biển không. Tôi tự hỏi nếu cô ấy có một khoảng thời gian thoải mái bên ngoài hay không. Tôi tự hỏi rằng cô ấy có nghĩ về tôi không. Nếu cô ấy nhớ tôi dù chỉ là một phần nhỏ nhất của nỗi nhớ của tôi với cô ấy.
Tôi cố gắng hình dung ra hình ảnh cô ấy dưới ánh mặt trời trên bãi biển, mặc dù những hình ảnh đó không đầy đủ vì tôi chưa bao giờ ở bãi biển đầu tiên đó lần nào. Tôi chỉ biết nó qua những bức tranh....
Tôi thấy lo lắng một chút khi nghĩ về lý do tại sao tôi chưa một lần đặt chân đến bãi biển dễ thương đó dù nó chỉ mất vài phút để đi từ nhà tôi đến đó. Bella đã trải qua một ngày ở La Push-một nơi mà tôi bị cấm, bởi một giao ước, không được đến. Nơi mà một vài người già vẫn nhớ câu chuyện về gia đình Cullen, nhớ và tin vào chúng. Nơi mà bí mật của chúng tôi bị lộ.....
Tôi lúc lắc đầu. Tôi không có gì phải lo lắng về nơi đó cả. Người Quileutes cũng bị giới hạn bởi bản hiệp ước. Ngay khi Bella chạy đến một trong số những người đó, họ cũng không thể tiết lộ điều gì. Và tại sao vấn đề này lại được đề cập đến? Bella nghĩ là cô ấy có thể hỏi về những gì khúc mắc của cô ấy thì sao chứ? Không-người Quileutes là một vấn đề mà tôi không phải lo lắng.
Tôi tức giận khi mặt trời bắt đầu ló dạng. Nó nhắc nhở tôi rằng tôi không thể thoả mãn sự tò mò trong những ngày qua và nên đi. Tại sao nó lại mọc ngay lúc này nhỉ?
Tôi thở dài và phóng người ra cửa sổ trước khi trời quá sáng để mọi người có thể nhìn thấy tôi ở đây. Ý tôi là tôi sẽ ở trong khu rừng rậm gần nhà cô ấy để có thể quan sát cô ấy đi học, nhưng khi tôi lẩn vào những cái cây, tôi ngạc nhiên thấy dấu vết mùi hương của cô ấy còn vương lại trên con đường mòn.
Tôi theo nó thật nhanh, hiếu kỳ, ngày càng lo lắng hơn khi nó càng rõ hơn bên trong bóng tối. Bella đã làm gì ở đây?
Con đường mòn đột nhiên ngưng lại, ở một nới không nhất định. Cô ấy chỉ đi vài bước
Ra khỏi con đường mòn, dẫm lên vài cây dương xỉ, nơi mà cô ấy chạm vào một cái cây bị đổ. Có lẽ cô ấy đã ngồi ở đó.....
Tôi ngồi ngay vị trí cô ấy đã ngồi, quan sát xung quanh. Tất cả những gì cô ấy nhìn thấy chỉ là những cây dương xỉ và rừng rậm. Có lẽ trời đã mưa-mùi hương của cô ấy trôi đi, không thấm sâu vào những cái cây.
Tại sao Bella lại ra đây ngồi một mình,-và cô ấy chỉ đi một mình, không có gì nghi ngờ về điều đó-giữa khu rừng tối tăm và ẩm ướt này?
Tôi không nghĩ được gì và cũng không giống như những tò mò khác, tôi có thể mang nó ra trong những cuộc trò chuyện thông thường được.
Bella, anh đang theo mùi hương của em qua khu rừng sau khi anh rời khỏi phòng em nơi mà anh nhìn em ngủ.... Yes, that would be quite the ice breaker.
Tôi sẽ không bao giờ biết được cô ấy nghĩ gì và làm gì ở đây, tôi nghiến răng ken két trong sự thất vọng. Tệ thật, nó đã đi quá xa cái viễn cảnh mà tôi vẽ ra với Emmett-Bell tha thẩn mộ mình trong khu rừng, nơi mà mùi hương của cô ấy sẽ kêu gọi bất cứ ai muốn săn nó...
Tôi rên rỉ. Cô ấy không chỉ có những vận may tồi tệ, mà cô ấy còn rước lấy nó.
Đúng là lúc này cô ấy cần một người bảo vệ. Tôi sẽ trông chừng cô ấy, giữ cô ấy tránh xa sự tổn hại càng lâu đến khi nào tôi có thể.
Tôi đột nhiên ao ước Peter và Charlotte sẽ ở lại lâu hơn.