Nội công của Thiết Ma Lặc sớm đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, y phục giải dược xong, mặc vận huyền công, không quá nửa khắc toàn thân xuất mồ hôi, độc tố trong cơ thể cũng theo mồ hôi thoát ra, khôi phục lại như xưa.
Lúc này cũng đã nửa đêm, chợt nghe tiếng bước chân hối hả chạy đến như cơn lốc, một người đẩy cửa lảo đảo bước vào hớt hải kêu lên:
"Thiết trại chủ, ngươi có việc gì không?"
Nguyên lai là Kim Kiếm Thanh Nang Đỗ Bách Anh. Thiết Ma Lặc cười nói:
"Đỗ thúc thúc, thúc nhìn tiểu điệt có chỗ nào không ổn đâu, hà tất phải hốt hoảng như vậy. Tốt rồi, chúng ta ra ngoài bàn chuyện, thúc và tiểu điệt đều vi phạm quy củ rồi."
Đỗ Bách Anh lau mồ hôi trán rồi nói:
"Khi ta đến đây, thấy mười mấy thớt khoái mã ngay trong đêm phóng ra, ta nhận ra đều là thuộc hạ của Mưu Thế Kiệt, bọn họ thấy ta cũng không hề chào hỏi, ta cho rằng nhất định là xảy ra chuyện. Nhất thời cấp bách nên không kể đến quy củ, Mưu Thế Kiệt đâu rồi?"
Đoàn Khắc Tà đáp:
"Y sớm đã đi rồi. Ra ngoài rồi nói."
Đoàn Khắc Tà dẫn Thiết, Đỗ hai người quay lại phòng mình, đóng cửa phòng rồi chàng mới thở phào một hơi nói:
"Hiểm thật, hiểm thật!"
Thiết Ma Lặc cười rằng:
"Đỗ thúc thúc, Mưu Thế Kiệt cũng không tệ hại như thúc nghĩ, chuyện đã qua rồi, Khắc Tà, đệ cũng không cần phải trách mắng y nữa."
Đỗ Bách Anh nhìn đi nhìn lại Thiết Ma Lặc rồi nói:
"Không đúng, ngươi vừa bị trúng độc, chuyện thế nào? Không phải là Mưu Thế Kiệt lén hạ độc à?"
Thiết Ma Lặc cười đáp:
"Đỗ thúc thúc, thúc thực không thẹn với danh xưng Kim Kiếm Thanh Nang, y thuật cao minh khiến người bội phục! Nhưng thúc nhìn ra tiểu điệt bị trúng độc, chẳng lẽ không nhận ra tiểu điệt đã giải độc rồi sao?"
Đỗ Bách Anh nói:
"Nên ta mới thấy kỳ quái, giải dược ...."
Thiết Ma Lặc đỡ lời:
"Không có gì kỳ quái cả, giải dược cũng là do Mưu Thế Kiệt đưa cho."
Đỗ Bách Anh ngạc nhiên:
"Hắn đã hạ độc thủ, sao mà hắn..."
Thiết Ma Lặc đáp:
"Không phải là y hạ độc thủ, thúc đoán sai rồi."
Lập tức Thiết Ma Lặc mang chuyện mới phát sinh nhất nhất kể lại với Đỗ Bách Anh.
Đỗ Bách Anh thở dài một hơi rồi nói:
"Tuy nói Mưu Thế Kiệt không táng tận lương tâm nhưng hắn là lục lâm minh chủ, bây giờ hắn lại cùng đi với yêu nữ đó, độc hành độc đoán, có thể sẽ mang huynh đệ lục lâm đến tai họa. Thiết trại chủ, ngươi có nhớ tại anh hùng hội trên Kim Kê Lĩnh, ta đã từng khuyến cáo ngươi không được nhượng Mưu Thế Kiệt làm minh chủ, đáng tiếc ngươi lại không nghe ta."
Thiết Ma Lặc buồn bã không lên tiếng, qua một hồi lâu, mới thở dài đáp:
"Luận về tài mưu lược, Mưu Thế Kiệt hơn tiểu điệt thập bội, chỉ tiếc y quá gấp gáp vì cái lợi trước mắt."
Đỗ Bách Anh theo song cửa nhòm ra xem sắc trời rồi hỏi:
"Trời sẽ rất nhanh sáng, Thiết trại chủ, hôm nay ngươi có đến hội trường không?"
Thiết Ma Lặc nghi hoặc:
"Vì sao Đỗ thúc thúc lại hỏi như vậy?"
Đỗ Bách Anh nói:
"Ta có điểm lo lắng."
Thiết Ma Lặc lại hỏi:
"Thúc lo lắng chuyện gì?"
Đỗ Bách Anh đáp:
"Thiết trại chủ, mặc dù ngươi chân thành đối đãi với Mưu Thế Kiệt nhưng chỉ sợ lòng hắn không giống như ngươi. Nhất là bây giờ hắn lại cùng con gái của Sử Tư Minh đi chung với nhau, chuyện gì chẳng dám làm. Ta không dám quá tin tưởng vào bọn chúng. Mặc dù Mưu Thế Kiệt nói sẽ từ bỏ kế hoạch tấn công hoàng cung nhưng không nói bọn họ sẽ không gây ra chuyện khác. Ngươi lại mang thân phận khâm phạm của triều đình...."
Thiết Ma Lặc cắt ngang lời y:
"Tiểu điệt chính là sợ bọn họ nhất thời sanh sự, làm liên lụy đến Tần Tương, có mặt tiểu điệt ở đó có lẽ tốt hơn chút ít. Lại nói hai người Tần Tương, Uất Trì Bắc là cựu giao của tiểu điệt, tình như huynh đệ, dù bây giờ hoàn cảnh vị trí khác nhau, tiểu điệt dù không muốn nói chuyện với bọn họ nhưng cũng muốn trông thấy bọn họ."
Đỗ Bách Anh biết Thiết Ma Lặc coi trọng nhất là nghĩa khí, trong lòng y đã quyết thì có khuyên cũng chẳng thay đổi, nên liền nói:
"Vậy chúng ta đi thôi nhưng lần này cũng phải cẩn thận, tùy nghi mà hành động."
oOo
Trong số người lần này đến kinh thành chuẩn bị phó hội thì bộ hạ thân tín của Mưu Thế Kiệt chiếm đến bảy tám phần mười, phần Thiết Ma Lặc trực tiếp quản lý gồm nhóm huynh đệ Kim Kê Lĩnh và bộ hạ cũ của phụ thân y Yến Sơn Thiết Côn Lôn thì đều đã được chuyển đến trong Phục Ngưu Sơn do mấy người Tân Thiên Hùng và Mã thị song hùng quản lý. Nhân vật thủ lĩnh đến Trường An chỉ có Thiết Ma Lặc và Đỗ Bách Anh. Đêm qua Mưu Thế Kiệt đã mang người của y đi hết, còn lại là thủ lĩnh của các tiểu sơn trại, ước chừng có hơn mười người.
Qua một lát, sắc trời đã hửng sáng, Thiết Ma Lặc mang nhóm người này cùng đến hội tràng. Đoàn Khắc Tà cũng cùng đồng hành. Đám người này không thấy Mưu Thế Kiệt đâu thì trong lòng đều lấy làm kỳ lạ.
Hội trường của anh hùng đại hội chính là đại giáo trường mà ngày thường Thiên tử duyệt binh, giáo trường nằm ở chân núi Ly Sơn chiếm một vùng đất rộng mấy trăm mẫu, có thể chứa được mấy vạn nhân mã, có sáu cửa đại môn đều đồng loạt mở rộng.
Đoàn người Thiết Ma Lặc theo dòng người lũ lượt tiến vào hội trường, chỉ thấy bốn bề xung quanh quân đội bày bố, có một số mang phục trang vũ lâm quân, số còn lại là "Kinh sư vệ" (một chức quan vệ sĩ kinh đô) do "Cửu thành tư mã" (chức quan cảnh vệ tối cao ở kinh thành) thống lĩnh, kiếm kích nườm nượp, ngùn ngụt sát khí. Thiết Ma Lặc nghĩ hôm nay hảo hán khắp tam sơn ngũ nhạc đều tụ hội nơi này, đương nhiên phải phái quân đội duy trì trật tự, đề phòng sinh chuyện, điều này cũng hợp lý nên không để trong lòng.
Thảo mãng hào kiệt đến từ các nơi chen lấn tranh nhau chỗ đứng xem, đương nhiên trật tự rất không tốt. Trong dòng người chen chúc, đám người Thiết Ma Lặc cũng đều tự phân tán.
Đoàn Khắc Tà đang muốn đi nhanh lên hai bước để kịp Thiết Ma Lặc, chợt bị một người đụng phải, chàng ngoảnh đầu nhìn thì chỉ thấy một thiếu niên hoa lệ đã dựa vào cạnh chàng, người này dường như đã từng quen biết nhưng trong nhất thời không nhớ ra là ai.
Tâm niệm còn chưa qua, người kia đã cười nói:
"Đoàn tiểu hiệp, còn nhận ra ta không?"
Đoàn Khắc Tà nghe giọng nói của y, đột nhiên tỉnh ra, chàng nói:
"Ngươi, ngươi hôm qua làm mãi, mãi..."
Chàng nói được nửa câu rồi chợt nhớ ra hôm nay nữ tử đã cải dạng nam trang, đương nhiên là không muốn hiển lộ thân phận của mình, vội vàng nuốt lại nửa câu sau.
Thiếu niên trang phục hoa lệ chính là nữ tử mãi võ, nàng cười nói:
"Không sai, ngươi nhận ra ta rồi. Đa tạ hôm qua đã ngầm trợ thủ ta, ta còn chưa hướng ngươi cảm tạ."
Đoàn Khắc Tà biết nàng ta là sư tỷ của Sử Triêu Anh, lúc này đối với Sử Triêu Anh vẫn chưa nguôi tức giận, tình cảnh trong lòng so với hôm qua rất khác nhau, cho nên hảo cảm đối với nữ tử cũng biến mất, chàng liền lãnh đạm nói:
"Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến."
Chàng đang muốn rời đi nhưng nữ tử kia lại giữ chặt tay chàng, nhỏ giọng nói:
"Đoàn tướng công, xin hãy theo ta, ta có vài lời muốn nói với ngươi."
Với bản lĩnh của Đoàn Khắc Tà mà muốn thoát khỏi nàng ta thì dễ như trở bàn tay, thế nhưng dưới ánh mắt của chúng nhân, co co kéo kéo cũng rất khó coi, Đoàn Khắc Tà chỉ đành nhẫn nhịn tức bực, thầm nghĩ, "Cũng được, để xem cô ta nói gì."
Nữ tử kia kéo Đoàn Khắc Tà sang một bên rồi thấp giọng nói:
"Ta là sư tỷ của Sử Triêu Anh, Triêu Anh không phải cùng đi với ngươi hay sao?"
Đoàn Khắc Tà đáp:
"Không phải."
Thanh âm rất gắt gỏng, nữ tử kia nào biết sự tình phát sinh giữa bọn họ tối hôm qua, bất tri bất giác ngẩn người ra, Đoàn Khắc Tà quay đầu bước đi.
Nữ tử lại vội vàng kéo chàng lại, Đoàn Khắc Tà bực dọc nói:
"Sư muội ngươi và ta không còn giao thiệp gì, chuyện của ả ta một mực không biết! Ngươi cũng đừng hỏi ta nữa."
Nữ tử khe khẽ cười, nàng chỉ nghĩ Đoàn Khắc Tà trước mặt nàng ngượng ngùng không dám thừa nhận có quan hệ với Sử Triêu Anh cho nên vẫn giữ chặt Đoàn Khắc Tà không chịu buông tay. Đoàn Khắc Tà tức đầy bụng, nữ tử kia lại nói tiếp:
"Đoàn tướng công, đây là sự tình khẩn yếu phi thường, ngươi nhất định phải nhanh chóng nói cho nàng ta biết."
Đoàn Khắc Tà thoáng rúng động trong lòng, "Sự tình gì khẩn yếu? Chẳng lẽ Sử Triêu Anh lại có mưu đồ gì nữa, hay là sư tỷ cô ta làm việc cho cô ta?"
Chàng nghĩ vậy nên nhẫn nhịn nói:
"Được, vậy ngươi nói mau đi!"
Dòng người đang tràn đi, bọn họ đứng sang một góc, xung quanh không có ai. Nữ tử kia chợt trở nên cẩn thận, cơ hồ đôi môi tiếp xúc với lỗ tai Đoàn Khắc Tà, nàng nói nhỏ:
"Ngươi bảo Sử Triêu Anh mau rời khỏi hội trường, nếu không sợ rằng tánh mạng nó hôm nay khó giữ!"
Đoàn Khắc Tà tuy nói đã cùng với Sử Triêu Anh đã nhất đao lưỡng đoạn nhưng cũng không khỏi thất kinh, chàng hỏi:
"Cái gì?..."
Nữ tử kia không chờ chàng nói hết câu đã tiếp tục:
"Còn nữa, ngươi cũng phải nhanh rời khỏi hội trường, ngươi cùng nàng ta đồng hành một lượt, kẻ đối đầu sớm đã biết! Tin tức này quả thực chính xác, ngươi không có nhiều thời gian nữa, nhanh, nhanh đi tìm nàng ta rồi đồng thời rời khỏi, trì hoãn là không kịp nữa."
Đoạn Khắc Tà nói:
"Ngươi hôm qua..."
Nữ tử kia gấp gáp nói:
"Hôm qua ta còn không biết ngươi, ngươi đã minh bạch chưa? Có gì để sau hãy nói, nhanh đi, nhanh đi ngay!"
Lúc này không chờ Đoàn Khắc Tà thoát khỏi nàng, nàng đã kéo tay bỏ chạy.
Đoàn Khắc Tà chỉ thấy một mảng mờ mịt, chàng không biết tin tức mà nữ tử kia nói đến là gì, kẻ đối đầu là người nào? Nhưng lời nói của nàng lại cũng quá rõ ràng, có người muốn hại Sử Triêu Anh, liên đới muốn hại luôn chàng, thời điểm là hôm nay, địa điểm là nơi này, cho nên muốn chàng và Sử Triêu Anh nhanh chóng rời khỏi hội trường!
Đoàn Khắc Tà nghĩ thầm trong bụng, "Chuyện này thà nên tin còn hơn không. Xem ra sư tỷ của Sử Triêu Anh không thực sự là nữ tử mãi võ trên giang hồ mà nàng che giấu thân phận, dựng cờ tỷ võ chiêu thân ở kinh thành nhằm dẫn dụ sư muội mình để mang tin tức này nói cho cô ta. Nhưng nàng lại không biết đêm qua sư muội mình đã cùng Mưu Thế Kiệt ly khai kinh thành rồi." Nghĩ như vậy, tâm tình chàng cũng dần dần bình tĩnh lại, rồi nghĩ tiếp, "Triêu Anh cũng đã ly khai kinh thành, trên đường có gặp nguy hiểm gì thì đã có Mưu Thế Kiệt ở bên, cũng đủ để ứng phó."
Nữ từ mãi võ mang trang phục hoa lệ sớm đã rời đi không còn thấy bóng dáng đâu, Đoàn Khắc Tà cũng đi đến trung tâm hội trường, đầu người lúc nhúc, chàng đưa mắt xung quanh không biết Thiết, Đỗ hai người đang ở chỗ nào.
Chàng còn chưa phát hiện ra Thiết, Đỗ hai người thì chợt thấy một bóng lưng quen thuộc, là ba thiếu niên quan quân. Đoàn Khắc Tà mới đưa mắt liền nhận ra, hai người đi đầu mặc trang phục hoa lệ chính là Sử Nhược Mai và Niếp Ẩn Nương. Theo sau Niếp Ẩn Nương chính là Phương Ích Phù, người hôm trước ở khách điếm tra hỏi chàng, nửa đêm đã cùng giao thủ với Đoàn Khắc Tà một trận.
Trong sát na đó, Đoàn Khắc Tà vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chàng đến Trường An tham gia anh hùng đại hội vốn là vì Sử Nhược Mai, bây giờ quả nhiên được gặp nàng! Nếu như không phải là trong đại hội thì cơ hồ Đoàn Khắc Tà đã liền gọi toáng lên.
Sử Nhược Mai lại không phát hiện ra chàng, mặc dù khoảng cách giữa Đoàn Khắc Tà với nàng không phải là xa lắm nhưng ở giữa chỗ dầy đặc đầu người, trong khoảng thời gian ngắn Đoàn Khắc Tà cũng chẳng dễ dàng rẽ đám người mà bước qua.
Đúng lúc này, chợt thấy một nam một nữ từ trong rừng người chạy ra, thần tình kinh hỉ vô cùng, hướng ngay đến Sử Nhược Mai hỏi han. Đôi nam nữ này chính là huynh muội Độc Cô Vũ.
Đoàn Khắc Tà trong lòng chùng xuống, "Bất kể bọn họ có ước hẹn hay không nhưng lúc này họ đang luận bàn, ta sao có thể đến phá đám được?"
Chàng đưa mắt lén nhìn, chỉ thấy thần tình Sử Nhược Mai cũng thập phần kinh hỉ, Đoàn Khắc Tà lại càng cảm thấy một mảng hỗn độn, trù trừ không dám tiến về trước, "Ôi, tại sao ta vừa mới thấy nàng thì đã quên mất biểu ca, ta cần phải đi tìm Thiết biểu ca."
Chàng nghĩ thì như vậy nhưng đôi chân lại không nghe mệnh lệnh, song nhãn thủy chung chẳng rời khỏi Sử Nhược Mai