Ngày tháng trôi nhanh, Khổng Trác một mặt luyện kiếm, một mặt luyện công, thỉnh thoảng nghiên cứu ba hạt châu mới thu được kia, nhoáng một cái nửa năm trôi qua.
Nửa năm nay sống trong căn lều cỏ, tĩnh tâm mà tu luyện, giúp cho Khổng Trác có bước tiến bộ rất lớn
Hơn nữa, thường xuyên luyện kiếm trong dòng Nghi Thủy, chẳng những kiếm thuật được tăng cường, mà còn giúp tu vi Tiên Thiên Tử Khí đột phá tầng thứ tư, bước vào giai đoạn cuối cùng và cũng là khó khăn nhất của dẫn khí nhập thể, luyện khí hóa thần.
Luyện Khí Hoá Thần, hoá thần gì? Nguyên Thần.
Hiện tại Khổng Trác có thể dùng chính nguyên thần của mình ngự kiếm, chính là tốc độ mặc dù nhanh, nhưng thời gian duy trì không được lâu, hắn cũng không dám dùng lâu, nguyên thân của mình còn xa mới tới trạng thái ổn định, nhiều nhất chỉ là tạm được, hắn không hi vọng bản thân có thể ngự kiếm phi hành trở về La Phù.
Mà khiến hắn hưng phấn không phải là ngự kiếm phi hành, cũng không phải những ưu thế cực lớn mà Thái Nhật Lưu Li Kim Thân quyết mang lại, mà là ba hạt châu cùng Đại Nhật Lưu Li Kim Thân quyết đem lại cho hắn chuỗi phản ứng dây chuyền, khiến hắn cảm thấy rất hài lòng. Thực lực của hắn bây giờ chưa thể phát huy toàn bộ uy lực của ba hạt châu, nhưng hiện tại đối với hắn thế đã đủ lắm rồi, quan trọng nhất chính là ba hạt châu này là thượng phẩm pháp bảo thuần chất mệnh thổ, mà Khổng Trác cũng là hệ thổ, cả hai tương trợ lẫn nhau, giúp cho việc năm giữ ba hạt châu này dễ dàng hơn rất nhiều.
Mặt khác, trong quá trình tu luyện Đại Nhật Lưu Li Kim Thân Quyết, hắn cũng thu hoạch được một điểm cực tốt ngoài ý muốn, tương lại tác dụng không thể tưởng, hắn phát hiện, thân thể mình đang dần phát triển thành Thổ hệ thể chất.
Thổ hệ thể chất là gì ?
Người bình thường, hầu hết thuộc tính cơ thể đều nghiêng theo một hướng nào đó, ví dụ như thiên hướng mệnh Kim, thiên hướng mệnh Mộc, Khổng Trác có thiên hướng mệnh thổ, nhưng đó là thiên hướng, ngoại trừ mệnh thổ ở ngoài, tạp chất trong cơ thể vẫn còn khá nhiều, nhưng Đại Nhật Lưu Li Kim Thân quyết lợi dụng Thái Dương Chân Hoả trực tiếp thanh lọc cơ thể, mà ngũ hành tương sinh tương khắc, hỏa sinh thổ, tu luyện được mấy tháng, Khổng Trác vui mừng phát hiện, dưới tác dụng của Đại Nhật Lưu Li hoả cùng ba hạt châu mệnh thổ, tạp chất trong cơ thể được chuyển hoá sạch sẽ trở thành tính thổ, cơ hồ là Thổ hệ thệ chất
Phản ứng dây chuyền diễn ra, điểm tốt tuyệt không chỉ dừng lại ở đây, sau khi chuyển hết thành mệnh thổ, Khổng Trác còn có thuộc tính phụ, hay còn gọi là năng lực, khống chế Địa Tâm Nguyên Lực.
Địa Tâm Nguyên lực, chính là Trọng Lực, chính là lực lượng hút mọi vật xuống đất.
Cho nên hiện tại, cho dù là không dùng nguyên thần để ngự kiếm, cũng không dùng khinh thân công pháp, Khổng Trác cũng có thể làm cho bản thân tự do bay lên, tuy chỉ cách mặt đất ba tấc, nhưng đã khiến hắn thỏa mãn lắm rồi, mà ba hạt châu kia, Khổng Trác cũng rất muốn biết lai lịch của chúng. Tại lúc thực lực hắn đột phá tầng thứ tư, nhờ tác dụng của chân nguyên, một trong ba viên châu hiện lên ba chữ: Ngưng Nhạc Châu (Nhạc ở đây là Núi Lớn)
Ba viên Ngưng Nhạc châu đang lơ lửng trên vai trái của hắn, giống như những vì sao ban đêm vận hành trong những không gian nho nhỏ trên bầu trời, mà khi không cần thiết hắn có thể cho vào nguyên thần cẩn thận chăm sóc, đồng thời dùng nguyên lực thổ hệ cải tạo thân thể mình, chậm rãi củng cố liên hệ giữa mình và chúng nó.
Nói chung, nửa năm này Khổng Trác thực lực tăng cực nhanh, đạt được không ít chỗ tốt, cho nên hắn không nghĩ đến việc rời đi.
Dù sao, căn lều này cũng do tự hắn xây, sau này chưởng giáo có hỏi, cũng không cần nhiều lời, đơn giản chỉ nói là vì thủ hiểu với cha mẹ.
Bởi vậy, dù nửa năm đã trôi qua, hắn vẫn ở lại thêm hơn nửa tháng nữa, cho đến một buổi sáng, sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp trước mộ cha mẹ, lúc hắn đang đón ánh sáng mặt trời để luyện khí thì phát hiện ra một sự việc kỳ quái.
Dưới chân núi kia vốn có một thôn trang nhỏ, lúc này dường như rất không bình thường. Như trước kia, đây là thời điểm nhàn hạ của nhà nông, nhà nhà đều thấy khói bếp bốc lên, nửa năm nay, ngày nào cũng lặp đi lặp lại, không gián đoạn, nhưng là hôm nay, không hề thấy khói bếp, nhà nhà đóng chặt cửa, không trung tựa hồ hết sức khẩn trương.
Mà xa hơn, ở ngọn núi đối diện, ẩn hiện lộ ra một cỗ khí tức khiến Khổng Trác cực kì không thoải mái.
Mà ngọn núi đó, không giống như cái đồi mình đang ở, mà thật sự là một ngọn núi rất lớn, có tên Ngũ Lĩnh Sơn.
Loại khí tức cực không thoải mái này cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua, nhưng vẫn có thể xác định, nó không có chút tốt đẹp gì, bên trong lộ ra âm tà chi khí khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Khổng Trác nhíu mày, hắn vốn không thích xen vào việc của người khác, nhưng dù sao nơi này, cũng là nơi an táng hài cốt cha mẹ hắn, hắn không hy vọng xuất hiện yêu ma quỷ quái lai vãng quấy nhiễu sự an nghỉ của cha mẹ.
Thôn trang hiện giờ rất yên tĩnh, ít nhất vẻ ngoài là như thế, chính là càng lại gần, cũng là càng gần Ngũ Lĩnh Sơn, Khổng Trác càng cảm nhận thấy phía sâu trong ngọn núi kia tản mát ra âm tà chi khí càng đậm, đậm đến nỗi khiến hắn cảm thấy rét run.
Chẳng qua, nửa năm nay thực lực được đề cao, lá gan của hắn cũng lớn lên không ít, nên mới dám tiến vào.
Mặc dù trời đã sáng, nhưng cả thôn trang vẫn không thấy một bóng người, chung quanh sương mờ bao phủ, im ắng quỷ dị. Chân dẫm lên đất mềm, mùi cỏ thoáng bốc lên ngát mũi, nhưng tim hắn thì lại đập bùm bụp, trực giác mách bảo, có lẽ hôm nay sẽ phát sinh một việc rất lớn.
Ngay sau đó, một tiếng thét sắc nhọn thảm thiết phá tan bầu không khí quỷ dị này.
Cuối cùng mọi thức trở lại bình thường.
Vừa nghe tiếng người, ý niệm của Khổng Trác là muốn chạy trốn, nhưng thân thể lại như tên bắn hướng đến nơi phát ra âm thanh phóng tới.
Nơi đây giống như một cái từ đường
Đại môn khép chặt, dưới ánh mặt trời hôn ám, có đôi phần cao lớn, lại có nét cổ quái, cùng vẻ thống thiết, đau buồn.
Thống thiết, chẳng biết vì cái gì, mà Khổng Trác sinh ra cảm giác như vậy.
Cửa từ đường rất đóng rất chặt, nhưng phía sau cánh cửa nặng nè đó, Khổng Trác lại nghe được một mớ âm thanh hỗn độn, mà âm thanh chói tai vừa rồi khiến hắn chú ý, lúc này phát hiện ra, đó là tiếng quát lớn của một trung niên nữ nhân.
Khổng Trác nhìn lại đại môn đang đóng chặt, lại liếc qua bờ tường cao một cái, thân hình khẽ nhích động, tấm thân phì nộn bay lên, nhẹ nhàng như bông đáp xuống trên bờ tường, từ đó nhìn xuống, bao quát được toàn cảnh bên trong.
Tựa hồ nam nhân già trẻ lớn bé trong thôn đều tập trung ở đây, mà ngoài họ ra, chỉ có hai cô gái, một người đã phát ra tiếng kêu thảm kia, người kia chỉ độ sáu bẩy tuổi, ngồi trên một cái bàn nhỏ, trên đầu quấn một cái đai xanh biếc bát bảo thuỳ châu, trên người mặc áo tơ tằm nền đỏ viền vàng, bên ngoài mặc áo choàng xa tanh màu lục; dưới eo mặc một cái váy lụa thêu hình hoa hồng, dưới chân đi hài tơ hình con tôm màu hồng nhạt, mặc một cái quần vàng kim dài đến đầu gối, khuôn mặt trắng trong, đánh lên một lớp phấn hồng, trông rất xinh đẹp, một đôi mắt linh động chớp chớp, nhìn thấy nữ tử đang khóc thảm kia, tựa hồ không biết mẹ mình sao lại khóc như vậy, chẳng nhẽ hôm nay mình không hấp dẫn sao?
“Loạn rồi!” Ai đó hét, theo đó là tiếng quải trượng đập mạnh xuống đất, “Cửu Ngọc Nhi, còn không đem con gái ngươi trở về, ở đây khóc lóc còn ra thể thống gì nữa?
Một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, sắc mặt giận dữ,
Ở bên cạnh nữ nhân đang khóc, là một hán tử tầm hai mươi tám tuổi, cũng rất đau khổ, bị nữ nhân túm lấy ống tay áo, nghe thấy lời lão nhân, cắn chặt răng, tàn nhẫn kéo cô gái kia kéo dựng lên,cùng lúc đó theo cái đánh mắt của lão nhân, xung quanh mấy gã trai tráng trẻ tuổi, bất chấp quy tắc nam nữ, cùng nam tử lúc đầu muốn đem nàng ta ra phía thiên môn, nàng cơ thể yếu nhược, làm sao địch nổi mấy gã nam tử như lang như hổ, ngoài kêu lên mấy tiếng, thì cũng là có ý nhưng vô lực, mà cô bé ngồi trên bàn kia, thấy mẹ mình giống như bị người ta khi dễ, cũng oà lên khóc, trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng khóc tiếng la của hai nữ nhân hoà vào nhau, khiến cả Khổng Trác đang ở bờ tường bên này phải nhíu mày.
“Con của taaaa…”
“Mẹ …..”
“Mẹ ơi …….”
“Con của ta, ô ô ……!”
Cuối cùng, miệng của nàng ta bị nhét đầy vải, sau đó bị đem vào mặt sau từ đường.”
Giữa từ đường lúc này, chỉ còn lại tiếng khóc của cô bé dễ thương kia.
Chầm chậm hít một hơi, lão nhân đưa mắt nhìn cô bé.
“Hài tử ơi, ngươi đừng khóc, khóc cũng vô dụng, muốn trách, hãy trách ngươi từ khi sinh ra đã là một sai lầm, bị ném đến nơi đây, hi vọng kiếp sau ngươi đầu thai vào một nơi phú quý thái bình!” Nói xong, vung tay lên, “Nâng lên”
Theo sự chỉ đạo của hắn, bốn gã mặc lễ phục màu đỏ từ đám đông đi ra, trong tay cầm hai cái quang gánh, luồn xuống dưới cái bàn rồi nhấc lên, phía bên này sớm đã có người mở cánh cửa từ đường nặng nề, rồi khiêng bàn đi ra ngoài.
Chính là, khi nhóm khiêng bàn ra đến cửa, mà Khổng Trác đang ở góc tướng bên kia, chẳng biết từ khi nào, ngoài cửa xuất hiện một nữ tử bạch y