Nghe Tiếu lão đầu nói xong thì quái nhân mới mở lời: “Không cần quản đến bọn họ, đám người này lịch duyệt giang hồ còn nông cạn, sao có thể truy ‘Thiên hà bảo lục” vào tay chứ. Tiếu lão nhi, món tùng thử thang đâu rồi, ta không đợi được nữa, ọc ọc”.
“Ha ha, một con tùng thử làm sao chia cho năm người chúng ta đây, xem ra ta còn phải xuống núi một chuyến nữa rồi, thuận tiện gọi lão quỷ kia lên luôn, tránh cho sau này hắn trách chúng ta độc ẩm một mình ah”.
Tiếu lão đầu nói xong khẽ liếc nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi phi thân ra ngoài cửa miếu đi xuống núi.
Quái nhân nọ nhìn theo thân ảnh của Tiếu lão đầu, cười lớn nói vọng theo sau lưng: “Hắc hắc, ngươi lấy cớ là xuống mua thêm nhục tử, chẳng phải là thuận tiện đi diện kiến mỹ nữ hay sao”.
“Lão tửu quỷ, lần này ta đi thật là làm chính sự, chớ có hồ ngôn loạn ngữ”.
Phương Kiếm Minh sau khi thấy thân ảnh của Tiếu lão đầu khuất sau sườn núi thì mới quay về quái nhân nọ mở lời: “Tiền bối, thứ cho vãn bối mạo phạm, chẳng hay ba vị tiền bối có phải là những cao thủ bài danh trên ‘Thiên bảng’?”
“Hắc hắc, đến giờ ngươi mới đoán ra sao, tiểu tử, vậy ngươi đoán thử xem ta là nhân vật nào trên ‘Thiên bảng’”.
Phương Kiếm Minh cẩn thận đánh giá lại quái nhân trước mặt một lúc rồi mới chậm rãi hỏi: “Tiền bối phải chăng chính là nhân vật bài danh thứ sáu ‘Túy đạo nhân’?”
Quái nhân nọ nghe vậy liền khởi thân lăng không đứng đậy hét lớn: “Ta không có mặc đạo bào của đạo gia, ngươi sao biết ta là ‘Túy đạo nhân’”.
Phương Kiếm Minh mỉm cười: “Lúc trước vãn bối cũng vì điều này mà không dám thập phần khẳng định, bất quá bây giờ tiền bối đã xác nhận, xem ra vãn bối đoán không sai rồi ah. Vãn bối có nghe nghĩa phụ từng nói đến tiền bối thích vận đạo bào, không hiểu sao lúc này lại không thấy”.
“Hắc, nghĩa phụ của ngươi là ai? Sao lại biết rõ về ta”.
“Nghĩa phụ của vãn bối chính là cao thủ bài danh thứ năm trên ‘Thiên bảng’- Đao thần”.
Hai chữ “Đao thần” vừa vang vọng đã thấy quái nhân nọ cùng vị trung niên thư sinh song nhãn đều phát ra tinh quang nhìn về Phương Kiếm Minh. Quái nhân nọ sau một hồi ngẩn người mới cười sảng khoái: “Ha ha, trách không được tại sao ngươi lại đoán ra thân phận của chúng ta, nguyên lai ngươi lại là nghĩa tử của lão quỷ Đao Thần, không sai, không sai ah, ha ha. Tiểu tử, nghĩa phụ của ngươi đâu, hắn không đi chung với ngươi sao?”
Chỉ nghe lãnh tiếu của trung niên thư sinh vang lên: “Hừ, Phi long tử thì làm tán nhân của ma giáo, Đao thần lại lên Thiếu Lâm tự, xem ra đã làm hộ pháp cho Thiếu Lâm tự rồi”.
Phương Kiếm Minh nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Phi long tử từ khi nào lại làm tán nhân của Ma giáo, tiền bối, vãn bối không hiểu tán nhân là gì?”
Túy đạo nhân nghe vậy cười nói: “Ta chỉ biết tán nhân là danh xưng, còn lại thực chất ra sao ta cũng không rõ, bất quá tại Ma giáo thì tán nhân có một địa vị không nhỏ, ngay cả giáo chủ cũng không thể ra lệnh cho hắn. Tiểu tử, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
“Vãn bối năm đó cùng nghĩa phụ vì tránh truy kích của môn đồ Ma Môn mà ly tán”.
Sau đó hắn kể lại một chút sự tình từ khi bị môn đồ Ma Môn truy kích, tất nhiên những sự việc trải qua dưới đoạn nhai cùng thánh cô Bạch Y Di và gặp mỹ hòa thượng Văn Nhược Vọng là không có nói đến, chỉ nói về sau khi đào thoát khỏi truy kích của Ma môn thánh cô thì lúc này mới đi tìm nghĩa phụ, nhưng thời gian gần đây vẫn chưa có tin tức.
Túy đạo nhân và trung niên thư sinh nghe hắn kể lại có đôi khi không được thông suốt, bất quá cũng chỉ đành nghe hắn kể tiếp, vị trung niên thư sinh khi nghe đến đoạn Đao thần bị truy kích thì không nén được hỏi: “Võ công của Đao thần cao như vậy, sao lại có thể đào tẩu?”.
“Nghĩa phụ lúc đó võ công đang dừng tại bình cảnh, sắp tiến đến vô thượng cảnh giới, tâm trí có chút hoảng loạn, không thể vận dụng công phu độc môn sợ bị tẩu hỏa nhập ma, vì vậy mới phải đào tẩu dưới sự truy kích của Ma Môn”.
Nghe xong lời này khiến cho Túy đạo nhân cùng trung niên thư sinh không khỏi kinh hải nhìn vào mắt nhau, sau đó chỉ nghe Túy đạo nhân thở dài một tiếng nói: “Ai! Nguyên lai võ công của nghĩa phụ ngươi lại cao đến như vậy, hai người chúng ta vẫn còn cách vô thượng cảnh giới một khoảng khá xa, không ngờ mấy năm trước nghĩa phụ ngươi đã khả dĩ tiến đến rồi, xem ra hiện giờ nghĩa phụ ngươi khả dĩ đã đả thông sinh tử huyền quan, tiến đến cảnh giới vô thượng , cùng với chúng ta quả thật là không cùng cấp bậc ah”.
Phương Kiếm Minh nghe lão khen ngợi nghĩa phụ mình thì thâm tâm cảm thấy hoan hỷ: “Tiền bối quá lời rồi, vãn bối xem ra võ công của hai người đều thâm bất khả trắc [võ công cao không thể đoán được], xem ra tùy thời cũng sẽ tiến vào vô thượng cảnh giới mà thôi”.
Túy đạo nhân nghe thấy lời tán dương của Phương Kiếm Minh chỉ khẽ thở dài lắc đầu, còn vị trung niên thư sinh chỉ khẽ nhắm hờ hai mắt yên lặng, cũng không biết là trong thâm tâm nghĩ gì.
Lúc này Túy đạo nhân nhìn thấy Phương Kiếm Minh đang nhìn về vị trung niên thư sinh, sắc diện lộ vẻ nghi hoặc thì mới cười hỏi: “Ha ha, sao hả? Ngươi đã đoán ra lão bệnh quỷ này là ai chưa?”.
Thấy Phương Kiếm Minh khẽ lắc đầu, Túy đạo nhân mới nhẹ nhàng nói: “Xem ra nghĩa phụ ngươi cũng không biết, nên ngươi cũng khó thể đoán ra được ah. Hắc hắc, lão bệnh quỹ đó cùng là nhân vật bài danh trên ‘Thiên bảng’, ngoại hiệu là ‘Bệnh thư sinh’, đừng thấy y bộ dạng suy yếu cả ngày ho khan, nhưng võ công thì… hắc hắc, cũng là cao hơn ta không ít”.
Phương Kiếm Minh thấy Túy đạo nhân nhẹ nhàng thừa nhận võ công của vị Bệnh thư sinh kia cao hơn y không ít, xem ra quan hệ giữa hai người bọn họ không phải bình thường ah, nếu không với thân phận của bọn họ đều là cao thủ bài danh trên ‘Thiên bảng’, làm sao có thể tùy tiện khen ngợi đối phương cơ chứ.
Bệnh thư sinh nghe thấy lời của Túy đạo nhân thì khẽ hé mở song nhãn, lãnh thanh nói: “ ‘Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng, thế thượng tân nhân hoán cựu nhân’ [ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trên đời người mới thế người cũ], ngươi nhìn tiểu tử này mà xem, với công phu hiện giờ của hắn, chỉ cần nỗ lực tu luyện thì đến đồng niên [cùng tuổi] như chúng ta sợ rằng đã có thể tiến vào vô thượng cảnh giới rồi.Ai! hậu sinh khả úy ah”.
Phương Kiếm Minh nghe lời khen ngợi của y cũng chỉ biết cười nhẹ khách sáo, hắn thấy vị Bệnh thư sinh trước giờ đều một vẻ uy nghiêm ít cười ít nói, không ngờ lúc này lại nghe y cảm khái mở lời, khiến cho hảo cảm đối với y tăng lên không ít.
Lúc này ba người tại chính điện đang nhàn nhã đàm đạo thì bỗng nghe tiếng chân vang lên ngoài cửa miếu, sau đó thì đã thấy thân ảnh của Tiếu lão đầu cùng một vị lão giả dáng người cao cao, râu dài phiêu phiêu bước vào, lão giả này áng chừng niên kỷ khoảng sáu mươi, dáng vẻ thanh nhã, thân vận một bộ thanh bào, bên hông có mang những cái túi nang nhỏ, cũng là không biết bên trong đựng cái gì.
Tiếu lão đầu lúc này vẫn một bộ dạng “hi hi” bước đến, sau đó chỉ tay vào Phương Kiếm Minh quay về lão giả phía sau lưng nói: “Đây chính là Phương tiểu đệ mà ta đã nhắc đến lúc nảy, hắn đích thực công phu không tệ, nhân tâm rất tốt ah”.
Sau đó lão ta quay lại nhìn Phương Kiếm Minh nói: “Phương lão đệ, vị này là Tây Môn tiên sinh, dịch dung thuật [cách biến đổi khuôn mặt] của hắn có thể gọi là thiên hạ đệ nhất, ngươi nên hướng đến hắn thỉnh giáo nhiều hơn, sau này hành tẩu trên giang hồ ích lợi không nhỏ ah”.
Phương Kiếm Minh nghe xong vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ nói: “Vãn bối kính chào Tây Môn tiên sinh”.
Vị Tây Môn tiên sinh này sau khi liếc mắt đánh giá Phương Kiếm Minh thì sắc diện chấn động: “Ngươi chính là Phương lão đệ sao? Hảo, hảo, Phương lão đệ, ngươi tướng mạo thật là long trung chi nhân [rồng trong loài người- hiếm có khó kiếm ^_^], thật là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử ah”.
Phương Kiếm Minh nghe vị Tây Môn tiên sinh khen mình “mỹ nam tử” thì không khỏi ngượng ngùng, kế tiếp lại nghe Túy đạo nhân nói: “Tây Môn lão quỷ, hắn mặc dù tuấn tú nhưng sao có thể là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử chứ, ngươi có phải càng già càng hồ đồ không?”.
“Lão tửu quỷ, mặc dù luận về võ công ta không bằng ngươi, nhưng nếu nói về dịch dung thuật, nhân tướng thuật [cách xem tướng người khác] dù cho ngươi có xin ta làm học đồng, ta cũng chê ngươi tư chất quá kém ah. Phương lão đệ nhìn qua tuy có vẻ tầm thường, dung mạo mặc dù không phải kiệt xuất, nhưng nếu xem kỹ thì… hắc hắc, chỉ cần là nữ nhân khi đã diện kiến sẽ có ấn tượng khó quên ah”.
Nói tới đây thì vị Tây Môn tiên sinh lại nhìn Phương Kiếm Minh một hồi lâu, sau đó cười lớn nói: “Ha ha, nguyên lai là như vậy, chẳng trách lão phu nhìn Phương tiểu đệ ngươi quả là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử ah”.
Âm thanh vang vọng chưa dứt đã thấy Tiếu lão đầu tiến đến một cái bồ đoàn ngồi xuống, chỉ thấy hữu thủ của lão đang ôm một vò rượu lớn, còn tả thủ đang cầm một bao đựng đồ ăn, hương thơm tỏa ra bốn hướng, sau khi đặt vò mỹ tửu và bao đồ ăn gần bên đại chung thì mới chợt nhớ: “Ah! Chờ ta chút, ta đem con tùng thử này đi làm món tùng thử thang, sau đó chúng ta năm người thỏa sức ăn uống, khó được hôm nay Phương lão đệ đến đây, chúng ta là chủ nhân cũng không thể ủy khuất hắn được”.
Dứt lời đã thấy Tiếu lão đầu cầm lấy con tùng thử trong góc phòng hướng về trù phòng tiến đến, lúc này Túy đạo nhân nhìn theo sau lưng của lão lớn giọng: “Tiếu lão nhi, ta đem con tùng thử này đến co ngươi, mà ngươi lại hết lần này đến lần khác xuống núi, nó chết đã lâu như vậy làm sao mà ăn được chứ”.
“Dù cho nó không ăn được, ta cũng biến nó thành cao lương mỹ vị, lát nữa cho ngươi kiến thức bản lĩnh của ta”.
Lúc này vị Tây Môn tiên sinh sau khi ngồi xuống một cái bồ đoàn mới nhìn về Phương Kiếm Minh hỏi: “Phương lão đệ, chẳng hay thân sinh phụ mẫu là ai?”.
“Vãn bối cũng không biết ah, vãn bối từ nhỏ lớn lên tại Thiếu Lâm tự, cũng chưa từng được gặp mặt phụ mẫu lần nào”.
Tây Môn tiên sinh nhìn thấy thần sắc thương tâm của Phương Kiếm Minh liền vội vàng nói: “Ai! Thật không ngờ lại nhắc đến chuyện thương tâm của lão đệ, ta thật là vô ý quá”.
“Tây Môn tiên sinh, cũng không phải là chủ ý của người, người không nên bận tâm ah”.
“Phương lão đệ, ngươi nói ngươi từ nhỏ đã ở trong Thiếu Lâm tự, chẳng lẻ ngươi là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm”.
“Vãn bối không phải là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, bất quá sư phụ của vãn bối chính là cao tăng của Thiếu Lâm tự”.