Túy đạo nhân ngồi tại bên cạnh mở lời hỏi: “Chẳng lẻ ngươi ngay cả dung mạo của phụ mẫu cũng chưa thấy qua? Thế ngươi như thế nào lại ở trong Thiếu Lâm tự?”
“Vãn bối từ khi còn nhỏ đã được chưởng môn sư bá tổ đem lên Thiếu Lâm tự, nghe lão nhân gia người nói thì vãn bối xuất thân tại một thôn trấn nhỏ ở phương bắc, năm đó thôn trấn gặp phải nạn mã tặc khiến toàn bộ người trong thôn đều đã chết, trong đó còn có phụ mẫu của vãn bối, ngày đó chưởng môn sư bá tổ đi ngang qua thôn trấn thì bắt gặp tại hạ đang nằm ngủ trong lồng ngực của một phụ nhân, vì được phụ nhân đó dùng thân thể che chở, thêm vào đám mã tặc sau khi sát nhân chiếm bảo [giết người cướp của] thì vội bỏ đi, vì vậy tại hạ mới thoát khỏi trường đại nạn đó. Vãn bối cũng không biết vị phụ nhân kia có phải là mẫu thân của mình hay không, bất quá người đã hết lòng che chở cho mình, thâm tâm vãn bối luôn coi người là phụ mẫu thân sinh của mình, nếu ngày nào đó gặp lại đám mã tặc đó, vãn bối nhất định sẽ hỏi rõ, đồng thời thay mặt mọi người trong thôn đòi lại công đạo”.
Nói tới đây đã thấy song nhãn của Phương Kiếm Minh phát ra từng đạo hắc quang, một cỗ sát khí chợt hiện ra xung quanh thân hình.
Vị Tây Môn tiên sinh nghe xong thâm tâm không khỏi trách lão tửu quỷ lắm miệng, vội vàng cười lớn nói: “Ha ha, Phương lão đệ cũng đừng quá thương tâm, phụ mẫu ngươi chết trong tay mã tặc, ngươi thay họ báo thù là việc thiên kinh địa nghĩa, bất quá thế gian số lượng mã tặc cũng không ít, nếu muốn truy ra hung thủ quả thật rất khó. Hôm nay chúng ta vì cuốn ‘Thiên hà bảo lục’ mà hữu duyên tương ngộ tại nơi này, hy vọng Phương lão đệ có thể sở đắc được thánh thư, sau này học thành tuyệt nghệ, trở thành tuyệt thế cao thủ thì ngày khác báo thù cũng dễ dàng hơn, Phương lão đệ, lão phu mạo muội có một yêu cầu, không biết ngươi có đồng ý hay không?”
“Tây Môn tiên sinh không nên quá khách khí, có việc gì người cứ nói ra, chỉ cần vãn bối có năng lực hoàn thành, nhất định sẽ không cự tuyệt”.
“Hảo, lão phu cả đời công phu sở đắc nhất là dịch dung thuật, không thẹn xưng là đệ nhất cao thủ, bất quá lão phu đến giờ vẫn chưa thu đồ đệ, thêm vào niên kỷ đã cao, cũng không biết khi nào sẽ thăng thiên, lần đầu gặp ngươi ta đã biết ngươi tư chất không tệ, vì thế muốn truyền dịch dung thuật lại cho ngươi, không muốn tuyệt học cả đời của mình từ nay thất truyền. Ta biết Phương lão đệ đã có sư phụ tại Thiếu Lâm tự, ta cũng không muốn ngươi trở thành phản đồ, cứ coi như đây là quà gặp mặt của ta tặng ngươi, không biết Phương lão đệ có bằng lòng không?”.
Phương Kiếm Minh nghe xong lời này thì thâm tâm vừa mừng vừa sợ, không nghĩ đến lễ vật gặp mặt lại lớn đến như vậy, Bệnh thư sinh thấy hắn vẫn còn ngẩn người do dự thì đã lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi còn do dự cái gì, hừ, ta nói cho ngươi biết, hảo sự này trăm năm khó cầu, dịch dung thuật của Tây Môn lão quỷ ngay cả ta cũng không thể nhìn rõ, nếu ngươi có thể học thành, sau này ích lợi không nhỏ, nam nhi đại trượng phu sao cứ như nữ nhân do dự bất quyết như vậy”.
Phương Kiếm Minh nghe thấy lời của Bệnh thư sinh thì bỗng giật mình tỉnh ngộ, hạ thân quỳ trên mặt đất hướng về Tây Môn tiên sinh khấu đầu: “Sư phụ tại thượng, xin nhận của đệ tử một lạy”.
Tây Môn tiên sinh thấy vậy sắc diện kinh hãi vội tới đỡ hắn: “Ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi không cần bái ta làm sư phụ”.
“Tây Môn sư phụ, một lạy vừa rồi chính là thụ nghệ chi lễ, dù trên danh nghĩa đệ tử không chính thức gọi lão nhân gia người là sư phụ, song trong thâm tâm vẫn luôn xem người là sư phụ của đệ tử, mong Tây Môn sư phụ đừng trách đệ tử”.
“Ha ha, hảo, ta thâm tâm cao hứng còn không kịp, khi nào lại có thể trách ngươi chứ. Ha ha”.
Túy đạo nhân tại bên cạnh lúc này mới lên tiếng: “Tây Môn lão quỷ, ngươi ý nguyện cuối cùng đã đạt thành, tránh cho sau này ngươi ở bên cạnh ta cứ than trách mình vẫn chưa có được một hảo đồ đệ. Hắc hắc, ngươi phải chăng nên khoản đãi chúng ta ăn mừng việc này chứ?”
“Ha ha, ta không phải đang khoản đãi các ngươi hay sao, ngươi xem cái bao thực vật ngươi đang cầm trên tay chẳng phải là của ta xuất ngân lượng ra mua hay sao. Ha ha, ngươi tưởng rằng Tiếu lão nhi sẽ có ngân lượng khoản đãi các ngươi sao, hắn lần này chính là hướng tới ta vay ngân lượng ah. Ha ha”.
Lúc này từ ngoài truyền đến thanh âm của Tiếu lão đầu: “Tây Môn lão quỷ ngươi tại tửu điếm cất trữ không ít ngân lượng, ta lần này chỉ vay của ngươi có tám vạn tám ngàn năm mươi bốn lượng hai mươi chín tiền, ta sau này phát tài sẽ trả lại cho ngươi gấp bội, tránh cho ngươi ở sau lưng ta hồ ngôn loạn ngữ”.
Theo thanh âm vang vọng đã thấy Tiếu lão đầu từ ngoài đi vào, trong tay câm con tùng thử đã làm sạch lông, hướng vào trong chính điện tiến vào một gian phòng, tựa như muốn tìm đồ vật để nấu con tùng thử này.
Qua một hồi lâu đã thấy Tiếu lão đầu đi ra, trong tay cầm một cái nồi đất, Phương Kiếm Minh thấy vậy vội tiến đến muốn hỗ trợ thì đã nghe lão nói: “Hảo, ngươi ra ngoài kiếm cho ta hai khối đại thạch [đá to] để đựng nồi, còn lại những cái khác ta sẽ tự tay làm”.
Phương Kiếm Minh nhanh chóng ra ngoài tìm về hai khối đại thạch, lúc này Tiếu lão đầu mới để cái nồi lên trên hai, sau đó lấy một ít củi còn sót lại để xuống dưới nồi, sau đó dùng hỏa chiết tử nhóm lửa. Kỳ lân thử từ nãy giờ vẫn yên lặng bỗng nhảy đến gần, giơ đôi tiểu trảo hướng về cái nồi vẽ vời nhảy nhót. Tiếu lão đầu thấy vậy không khỏi bật cười: “Con tiểu thử này lúc trước còn giận dữ phản đối ta làm thịt đồng loại của nó, bây giờ lại thích thú nhảy nhót trước cái nồi, thật là làm ta tức chết mà”.
Phương Kiếm Minh cười nhẹ nói: “Tiền bối, nó là một thượng cổ dị thú, tên kỳ lân thử, mặc dù cùng các con tùng thử khác có chút quan hệ, bất quá nó không phải là tùng thử đâu”.
“Ah! Nguyên lai là như vậy”.
Lúc này Tiếu lão đầu tại một bên đang bắt đầu nấu thịt, bên cạnh là kỳ lân thử vẫn đang hưng phấn hơ lửa, đồng thời ba người Phương Kiếm Minh, Túy đạo nhân và Bệnh thư sinh cũng ngồi xung quanh cái nồi tiếp tục đàm đạo. Trong khi nghe Phương Kiếm Minh nhắc đến nghĩa phụ Đao thần thì hai người Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh sắc diện đều lộ vẻ kinh ngạc, lúc trước bọn họ đều không biết Phương Kiếm Minh còn có một nghĩa phụ danh động võ lâm như vậy.
Tây Môn tiên sinh nghe thế thì thâm tâm không khỏi cảm thán, y dù cho không bài danh trên “Thiên bảng” cùng “Địa bảng”, thế nhưng võ công cũng không kém bọn họ bao nhiêu, trên giang hồ đã ít có đối thủ, nếu nói về tư chất thì thật sự y cũng không kém vị Bệnh thư sinh kia, chỉ tiếc bản thân quá đam mê dịch dung thuật, sau đó mới đến võ công, nếu hắn chuyên tâm tập võ, khẳng định một trong mười người bài danh trên “Thiên bảng” sẽ có danh tự của lão.
Tiếu lão đầu cũng không bài danh trên “Thiên bảng” hoặc “Địa bảng”, y tựa giống như Tây Môn tiên sinh, ngoài yêu thích võ công thì niềm đam mê lớn nhất của lão chính là thưởng thức sơn hào hải vị, lão từng chỉ thiên lập thệ phải nếm hết mỹ vị cao lương trong thiên hạ, vì vậy ngoài võ công, trù nghệ của lão quả thật không nhỏ, thường sáng tạo ra những phương pháp chế biến khác nhau, tuy nhiên bình thường lão cũng không thể hiện tài nghệ của mình, chỉ khi gặp được bằng hữu có hảo quan hệ thì lão mới vui vẻ thể hiện tài nghệ của mình. Phương Kiếm Minh nào biết được địa vị của hai người bọn họ, chỉ thấy bọn họ có quan hệ không tầm thường với Túy đạo nhân và Bệnh thư sinh thì đoán rằng cũng là những kỳ nhân dị sĩ bài danh trên “Thiên bảng” hoặc “Địa bảng”.
Thoáng chốc hoàng hôn đã buông xuống, vầng thái dương đang khuất sau dãy núi xa xa chiếu những quang mang cuối cùng trong ngày, lúc này Tiếu lão đầu thấy nồi thịt tùng thử đã gần chín, liền quay vào hậu phòng lấy bốn cái bát lớn đem ra chia đều cho bốn người, kỳ lân thử thấy không có phần của nó thì “chi chi” kêu loạn phản đối, ánh mắt ủy khuất nhìn về Phương Kiếm Minh tỏ vẻ kháng nghị. Tiếu lão đầu thấy vậy mới “ha ha” cười lớn, một lần nữa quay vào hậu phòng lấy thêm một cái bát cho nó. Kỳ lân thử thấy cái bát được đặt trước mặt nó thì hoan hỷ vẫy vẫy chiếc đuôi của mình, hướng về Tiếu lão đầu “chi chi” một hồi, Phương Kiếm Minh nghe vậy mới giải thích: “Tiếu tiền bối, nó chính là cảm tạ người ah”.
“Ah! Thật vậy sao, ngươi hiểu được nó nói gì hả?”.
“Vãn bối chỉ có thể phân biệt được âm thanh tiếng kêu của nó, với lại tính tình của nó vãn bối cũng thập phần hiểu rõ, vì thế mới có thể miễn cưỡng giải thích được. Nhưng nó cũng rất lợi hại, chúng ta đàm đạo điều gì, nó đều có thể nhận biết rõ ràng ah”.
Túy đạo nhân bên cạnh nghe vậy thì hưng phấn hét lớn: “Ah! Thật thần kì như vậy sao, hảo, hảo, để ta thử gọi nó xoay một vòng thử xem, kỳ lân thử, ngươi xoay một vòng cho ta coi”.
Nghe thấy Túy đạo nhân nói vậy thì kỳ lân thử vẫn bất động, song nhãn trừng trưng nhìn lấy lão. Phương Kiếm Minh thâm tâm không khỏi cười thầm: “Tiền bối, người bảo nó xoay một vòng chính là không xem trọng nó, vì thế nên nó trong lòng không thoải mái mới biểu lộ dáng vẻ như vậy. A Mao, ngươi nên nghe lời của Túy tiền bối, không nên biểu lộ tính tình như vậy”.
Túy đạo nhân nghe vậy mới chỉ về đại chung bên cạnh, hướng về kỳ lân thử nói: “Kỳ lân thử, ngươi có thể nhảy lên đại chung kia không?”
“Vút”.
Thanh âm của Túy đạo nhân chưa dứt đã thấy thân ảnh của kỳ lân thử hiện ra trên đỉnh chung, tốc độ của nó so với ám khí còn nhanh hơn thập phần, khiến cho bốn vị lão nhân thâm tâm chấn động. Lúc này Bệnh thư sinh mới ướng về Phương Kiếm Minh nói: “Tiểu tử ngươi càng ngày càng thần bí ah, từ nhỏ lớn lên tại Thiếu Lâm tự, bái một cao tăng của Thiếu Lâm làm sư phụ, lại còn có một nghĩa phụ Đao thần đại danh vang động, trên thân ngoài ‘lam triều tiêu’ còn mang một thanh đao tỏa ra sát khí nhiều như vậy, bây giờ lại có một thượng cổ thần thú kỳ lân thử tốc độ so với khinh công của cao thủ võ lâm cao hơn không ít. Xem ra tiểu tử ngươi phúc duyên quả thật sâu dày ah”.