“Xin hỏi các vị tiền bối, các vị có nhìn thấy kẻ nào cướp đi tiên khí không?” Đạo Minh khom người cung kính hướng về 4 người kia dò hỏi.
Bốn người trao đổi nhau ánh mắt, một người trong bọn nói: “Người đó tu vi hơn xa chúng ta, chúng ta cũng chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ. cho nên cũng không biết lai lịch cụ thể của kẻ đó.”
“Ngay cả các vị cũng không thấy rõ?” Đạo Minh nghe người đó nói xong thì trong lòng cả kinh. Hiện tại lão đã nhận ra tu vi của bốn người trước mắt này tối thiểu là Tán tiên Ngũ Kiếp, nhưng với tu vi của bọn họ mà cũng không thể nhìn rõ, vậy tu vi của người kia chẳng phải… Nghĩ đến điều này Đạo Minh rung mình. Có thể cướp đi tiên khí ngay trước mắt Tán tiên Ngũ Kiếp, tu vi của người này tối thiểu cũng là Tán tiên Thất Kiếp ! Trong lịch sử Tu Chân giới cũng chỉ mới xuất hiện một người như thế, điều này làm đám người Đạo Minh có chút không chấp nhận được.
“Chúng ta đi thôi!” người đó nói với ba người còn lại, chỉ trong chớp mắt bốn người đã biến mất không thấy bóng dáng.
Ba người Đạo Minh vẫn lơ lửng tại chỗ. Khi bốn người kia thuấn di đi mất, bọn họ căn bản không nhận thấy có chút ba động nào trong không gian. Nhóm Đạo Minh không thể không thừa nhận tu vi Tán tiên Tam Kiếp của bản thân còn kém xa so với họ.
“Thái thượng trưởng lão, sự việc sao lại thế này?” lúc này Thiên Dự, Cao Kiện, Diêu Nguyên Lâm cùng với đám người Đường Hùng cũng đã bay tới, phía sau bọn họ còn có phần lớn cao thủ đang bay về phía này.
“Ài, tiên khí không biết đã bị tên nào cướp đi rồi.” Đới trưởng lão nói có chút không cam tâm.
Đới trưởng lão nói xong, chúng cao thủ vừa tới đều không dám tin vào sự thực này. Không ngờ có người đủ năng lực cướp đi tiên khí ngay trước mắt nhiều Tán tiên mà không để lộ ra tung tích như vậy!
“ Bỏ đi, tiên khí đã không có duyên phận với chúng ta thì cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, trước mắt chúng ta đi xem đám tiểu tử kia đang làm gì.” Miêu trưởng lão bất ngờ bàn lại chủ đề này. Thế nhưng trước mặt ba vị Tán tiên Tứ Kiếp còn thêm bốn vị Tán tiên từ Ngũ đến Lục Kiếp lại có kẻ ngang nhiên hớt tay trên tiên khí, việc này đối với mỗi người bọn họ mà nói quả thực vẫn còn cảm thấy nhục nhã.
Sau đó Đạo Minh và Miêu trưởng lão cùng nhau thuấn di tới chiến trường đang đánh nhau với khí thế ngút trời ở phía xa.
Đới trưởng lão nhìn thấy hai người bọn họ đều đã đi rồi , lão cũng vội vàng đuổi theo. Hiện tại những đệ tử Thiên Linh tông của lão có thể đang bị người của hai phái hợp lực vây công.
“ Đạo Minh trưởng lão, Miêu trưởng lão, sao lại có việc này , có thể bảo chúng môn hạ đệ tử của các ngươi dừng tay trước được không?” Đới trưởng lão vừa đuổi tới không trung nơi chiến trường, đã phát hiện đệ tử Thiên Linh tông từng người một ngã xuống. Hiện tại trên mặt đất đã không biết có bao nhiêu nhân mạng ngã xuống, những kẻ đó không chết thì cũng bị trọng thương, mà trong đó phần lớn là đệ tử Thiên Linh tông. Nhìn cảnh tượng này, Đới trưởng lão gần như cầu xin hai người Đạo Minh, nếu vẫn tiếp tục duy trì thế này, thì ở trường chiến đấu này không một đệ tử Thiên Linh tông nào có thể sống sót trở về.
“ Đúng rồi, Thiên Linh tông các ngươi vẫn chưa đưa cho chúng ta một câu trả lời đấy. Chuyện sát hại đệ tử của hai phái chúng ta phải giải quyết thế nào đây?” Miêu trưởng lão không để ý tới lời thỉnh cầu của Đới trưởng lão mà hỏi vặn lại. Mặc dù hiện tại cũng có một bộ phận đệ tử của Thanh Hư tông cùng Huyền Minh tông tử vong, nhưng không bằng tổn thất của Thiên Linh tông. Dù sao hai phái đã chiếm thế chủ động tuyệt đối, không có gì phải lo lắng, còn Đạo Minh dường như không nghe thấy lời của Đới trưởng lão, chỉ chăm chú nhìn các đệ tử đang liều chết chém giết phía dưới.
“ Miêu trưởng lão, ta không phải đã cam đoan với lão rồi sao, ta nhất định sẽ cố gắng mau chóng cấp cho hai lão một lời giải thích vừa ý. Lão mau bảo họn họ dừng cả lại đi. Đạo Minh trưởng lão, ngươi mau bảo bọn họ dừng tay đi.” Đới trưởng lão sốt ruột nói, trong khoảng thời gian đó lại có thêm gần mười đệ tử Thiên Linh tông bị đánh gục xuống.
“ Đới trưởng lão, tình huống hiện tại lão cũng thấy rồi đấy, lão cho rằng ba phái chúng ta vẫn còn có biện pháp khác giải quyết việc này sao?” Đạo Minh quay đầu lại lạnh nhạt nói.
“ Đạo Minh ngươi… ngươi…” Đới trưởng lão nghe Đạo Minh nói vậy, tức giận nói không ra lời. Ý tứ của Đạo Minh đã lộ rõ, hắn vẫn định bụng tiếp tục đánh nhau như thế. Tiên khí vừa mới bị người khác đoạt mất vẫn khiến cho lão khó chịu bức bối trong lòng, không ngờ bây giờ Đạo Minh lại nói ra những lời phũ phàng như này.
“Nguyễn trưởng lão, Tịch trưởng lão, các lão đều xông tới giết chếtcho ta!” lúc này Đới trưởng lão đã mất đi lý trí, ra lệnh cho mấy Tán tiên phe mình mình tiến tới trợ giúp Thiên Linh tông.
“Ngươi dám!” Đạo Minh cùng Miêu trưởng lão hai người nổi giận cùng lúc.
Tiên khí bị đoạt mất, không chỉ có Đới trưởng lão tức giận trong lòng, Đạo Minh và Miêu trưởng lão cũng giống như hắn, đều cảm thấy vô cùng bực tức, vậy mà không nghĩ tới Đới trưởng lão không biết điều, dám sai Tán tiên nhúng tay vào trận chiến phía dưới.
“Kỳ trưởng lão, Giang trưởng lão các lão cũng tới đi!”
“Hạ trưởng lão, Thái trưởng lão, các lão cũng đi cho ta!” Hai người Đạo Minh đồng thời phái đi những Tán tiên do mình dẫn tới.
Đới trưởng lão vừa nghe thấy mệnh lệnh của bọn Đạo Minh hai người tức thì tỉnh táo trở lại, rốt cuộc đã ý thức được bản thân đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Nơi này không chỉ mình Thiên Linh tông có Tán tiên, Huyền Minh tông, Thanh Hư tông cũng có Tán tiên a. Mình cường ngạnh đối đầu với người ta không phải là tìm chỗ chết sao?
“Đạo Minh huynh, Miêu huynh, xem như ta cầu xin người đó, mau bảo bọn họ dừng lại đi.” bây giờ sắc mặt Đới trưởng lão đã đỏ bừng có phần kích động, vì tính mệnh của đám đệ tử Thiên Linh tông, Đới trưởng lão không thể không lấy lòng Đạo Minh hai người, xưng hô ban đầu với bọn họ là trưởng lão đã đổi thành huynh đệ.
“Hừ! Đới trưởng lão, chuyện này đối với hai phái bọn ta chỉ có lợi không có hại, bọn ta vì sao phải dừng lại.” Miêu trưởng lão không để cho hắn chút mặt mũi nào.
Lúc này Huyền Tinh đã không còn tham gia trường chiến đấu này nữa. Vào lúc tiên khí xuất thế một khắc, Huyền Tinh đã lặng lẽ rút lui ra ngoài, sau đó nhanh chóng thay đổi gương mặt của mình một lần nữa, đồng thời cũng thay đổi y phục trên người . Bởi tình hình trên chiến trường lúc đó quá hỗn loạn cho nên không ai có thể phát giác điều này.
Sau khi tiên khí biến mất một khắc, Huyền Tinh trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, vì hắn biết Kiền Viên đã đắc thủ.
Nhìn đám người Đạo Minh đang tranh cãi trên không, còn phái ra tán tiên tranh đấu, điều này Huyền Tinh không hề dự đoán tới, nhưng mà như vậy thì hắn càng vui mừng, ba phái càng đấu kịch liệt hắn càng cao hứng. Làm cho thực lực của bọn chúng suy yếu sẽ có lợi vô cùng cho tương lai báo thù của mình.
Từ lúc ba phái kịch chiến như vậy, Huyền Tinh có phần tiếc rẻ không muốn rời khỏi nơi này. Nhưng nhớ tới hiện tại mình đã thay hình đổi dạng nên không ai có thể nhận ra, cho nên Huyền Tinh bay đến gần những tán tu đang vây xem kia.
Lúc này, Đường Hùng đã lãnh đạo nhóm tu ma giả đứng xa xa quan sát ba phái tranh đấu. Thậm chí có một số tu ma giả còn mang ra từ trong giới chỉ của mình bàn đá, ghế đá, trên bàn còn bày biện một ít linh quả, mấy người ngồi quan chiến xung quanh đó vừa ăn uống vừa đàm tiếu.
Vở kịch hay như vậy tu ma giả bọn họ vô cùng cao hứng quan sát, hiện bọn họ đang nhận làm những khán giả trung thành nhất của vở kịch đó. Gặp cảnh phấn khích còn thỉnh thoảng vỗ tay ủng hộ.
Mà các tu tiên giả bên kia cũng như vậy, thậm chí có vài người hợp thành một nhóm bắt đầu cá cược. Bọn họ cược Đới trưởng lão của Thiên Linh tông có bị Đạo Minh và Miêu trưởng lão liên thủ giết chết hay không.
“Ta cược Đới trưởng lão chết”.
“Ta cuộc Đới trưởng lão có thể sống sót”
“Ách… ta có nên cược Đạo Minh trưởng lão cùng Miêu trưởng lão chắc chắn sẽ không thua hay không?”
Trầm mặc…
“ Cút đi!” mấy chục cái miệng đồng thanh cất tiếng chửi.
***************