Một cô gái rất đẹp, vì sao có thể nói như vây?
Bởi vì Khổng Trác có thể thấy được, dáng người của nàng cực tuyệt, vô cùng duyên dáng, làm người ta trông thấy trở nên thèm khát, khuôn mặt được che đi bởi một tấm lụa trắng, giúp giảm bớt sự ham muốn của mọi người.
Khổng Trác đã mười tám mười chín tuổi đầu, đối với quan hệ nam nữ cũng hiểu, đương nhiên cái “Hiểu” này cũng có giới hạn. Ở La Phù con trai chiếm tuyệt đại đa số, hiểu ở đây giống như việc Phương Thiếu Bạch có ý tứ với Chu Tuyết mà thôi, mà Khổng Trác cũng chỉ là người ngoài đứng xem.
Nhưng bây giờ, đối với nữ tử kia, nhìn dáng điệu mê người đó, một cỗ xúc động nguyên thuỷ trực tiếp công kích đại não hắn.
“Thật xấu hổ!” mặt Khổng Trác nóng lên, vận hành Tiên Thiên Tử Khí áp chế sự ham muốn.
Cô gái này cũng là người tu hành, hơn nữa tu vi không thấp, nàng vô thanh vô tức đứng bên cánh cửa Từ đường mà mình không phát hiện ra, điều đó cho thấy, công lực chân nguyên của nữ nhân này tuyệt không dưới mình.
“Người là ai, sao lại ngăn đường cản lối!” Tuy trong cả Từ đường đều là đại nam nhân, nhưng cô gái này xuất hiện quá đột ngột, thứ hai, nàng ta mang theo kiếm, bởi vậy cũng chưa có ai dám coi thường làm liều.
“Các người muốn đem người đi đâu?” Nàng ta hỏi, nâng đầu lên một chút, quyét ánh mắt lạnh lùng mà sắc sảo về phía lão già.
“Đây là việc của thôn ta, không quan hệ tới người!” Lão già còn chưa trả lời, đã có kẻ chen vào.
Nàng không nói gì, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về lão nhân, hắn dưới tính huống đó, con người dần dần ảm đạm, “Chinh nữ này dùng để hiến lên sơn thần trên núi!”
“Sơn thần?” Hàng mi thanh tú lộ ra ngoài của nàng khẽ nhíu lại, “Ta vừa mới qua đây, phát hiện yêu khí nồng đậm, đoán rằng có yêu vật xuất hiện, mới đến đây xem xét!” Thanh âm ngừng một chút, “Không thể tưởng được, các người vì an nguy bản thân đem nữ hài này dâng lên miệng quỷ!’
Lời nói trách mắng, cũng là khinh thường, tuy toàn bộ nam nhân trong Từ đường đối với nữ nhân thần bí này rất kiêng kị, nhưng trào phúng trắng trợn như thế, cuối cùng hai gã hán tử không chịu được vọt tới trước mặt nàng, trong đó một tên vươn tay ra, đánh về phía chóp mũi nữ tử, “Ngươi là cái quái gì, chẳng qua là một đứa con gái, có tư cách gì quản lý đàn ông chúng ta!”
Nói càng phẫn nộ, tay càng tiến đến gần hơn, mắt thấy sẽ chạm được vào cánh mũi ẩn sau tấm lụa, đột nhiên bắn bật ra ngoài, chân cẳng trong không trung vung loạn cả lên, kêu thảm một tiếng, hạ xuống bậc thang Từ đường với cái mũi chảy máu cùng khuôn mặt sưng vù.
Chung quanh láo loạn, có kẻ không phục đút tay vào áo muốn động thủ, có người thông minh lặng lẽ đi về phía mặt sau từ đường, mà lại có rất nhiều người đứng yên tại chỗ, bàn to nói nhỏ đều nhìn nàng với ánh mắt phẫn hận.
Nhẹ phất tay, Từ đường từ từ im ắng trở lại.
Mặt lão già không đổi, đi xuống từng bậc thang từ đường, “Nữ hiệp nói rất đúng, chúng ta đại nam nhân vì mạng sống chính mình, phải hi sinh mạng sống của một đứa trẻ, thật đáng xấu hổ, nhưng, chúng ta không có biện pháp nào khác!” Nói tới đây, hắn nhìn nàng, “Trần Gia thôn này, đời đời đều sinh ra dưới chân núi Ngũ Lĩnh, sống ở đây, chết cũng là đây, đã nhiều thế hệ như vậy rồi, sống một cuộc sống yên ả vô tư vô lự, nhưng sơn thần không muốn như thế mà!” Nói tới đây, biểu tình trên mặt lão già hiện lên nét đau khổ, nước mắt cũng trực trào ra, cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy.
“Ài……!” Thở dài một tiếng, lão già chậm rãi ngồi lên những bậc thang, vùi đầu mà khóc, nội đường thật lớn nhất thời yên tĩnh vô cùng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn thống khổ của ông già.
Khăn che mặt của cô gái cũng khẽ rung động, cảm thông một chút với bi ai của ông, muốn nói gì, nhưng lão nhân đã tiếp tục, “Chúng ta cũng biết sơn thân kia kỳ thật là một yêu vật, cũng từng tìm cao nhân tìm kiếm tiên, mời bọn họ giúp đỡ, nhưng kẻ lên núi là một đi không trở lại, sau đó sơn thần kia yêu cầu càng cao hơn, bắt đi gia súc, họa hại con người, thành ra ý niệm mời người đến giúp cũng buông lơi.”
“Vậy, vậy sao không rời khỏi nơi này?” Nàng hỏi.
“Rời khỏi!” khuôn mặt lão nhân trở nên chua sót, “Rời là rời đi đâu? Tổ tiên chúng ta vì tránh họa mới phải lưu lạc đến tận chốn này, ba trăm năm trôi qua, căn cơ đã ổn định, chân núi Ngũ Lĩnh đất đai mầu mỡ, sản vật phong phú, lại không có ai tìm đến gây phiền hà, mọi người đều thảnh thơi, trừ việc hằng năm hiến tế một chinh nữ, đều rất thoải mái, bởi vậy – ài --!” Lại một tiếng thở dài, mọi người đều không nói gì, xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ, như có như không.
Nàng than nhẹ một tiếng, không có lòng dạ nào mà nói chuyện với những người trong Từ đường nữa, xoay người muốn đi ra. Đúng lúc đó thân thể lão nhân bật lên từ bậc thang, bổ nhào về phía trước người nàng, “Nữ hiệp, sơn thần pháp lực cao cường thần thông quảng đại, đã hơn năm mươi võ lâm cao thủ lên núi hàng yêu mà không trở về, mỗi lần như thế người trong thôn đều gặp phải tao kiếp!” Nói đến đây, nấc không ra tiếng, một lúc sau, mới mở miệng, “Lão… lão già nhỏ này xin nữ hiệp nghĩ cho bản thân, cũng là nghĩ cho mọi người, không cần trêu vào sơn thần trên núi !”
“ư ---!”
“Xin nữ hiệp bỏ qua!” Lão khóc rống lên, vái phục ra đất, theo đó tất cả nam nhân trong Từ đường “Bịch bịch bịch bịch” quỳ hết cả xuống, đồng thanh niệm “Xin nữ hiệp bỏ qua!” Thật là hoành tráng.
Nàng ta cũng là kiếm tiên tiên hiệp, nhưng cũng chưa từng gặp qua loại tình huống cổ quái thế này, ai cũng muốn hàng yêu trừ ma, làm gì có người từ chối, mà ở đây cả một đám người quỳ gối kêu khóc thảm thiết, làm nàng do dự.
Ở góc tường bên kia, Khổng Trác cũng cười khổ, bọn nam nhân kia cũng thật hèn mọn, mà nữ tử kia cũng thật phiền toái, muốn đi hàng yêu trừ ma vậy thì cứ làm, nghĩ nhiều làm gì, nghĩ thế, ngón tay Khổng Trác cong lên, búng ra một chỉ phong đập ngay vào tay tiểu cô nương đang ngồi trên bàn, nó sao có thể nhẫn nhịn mở miệng khóc oà lên.
Tiếng khóc này, kéo nữ tử đang do dự kia tỉnh lại, liếc qua nó một cái, mặc kệ lời cầu xin của đám người, thân hình chớp lên thành một đạo bạch quang bay thẳng lên Ngũ Linh Sơn.
Khổng Trác đang ở trên tường hé miệng cười, đang muốn rời đi bỗng nghĩ ra việc bất thường, đình trệ thân hình ánh mắt rõi vào bên trong từ đường.
“Ta còn muốn xem, các người có phải rẻ tiền như vậy hay không!”
Rất nhanh Khổng Trác thấy được cảnh tượng hắn đã tiên liệu, lũ khốn vừa đó ngăn cản bạch y nữ tử lên núi, đem cơn tức cùng trách nhiệm đặt lên hết những tiếng khóc kỳ quái vừa rồi, bây giờ vẫn vây quanh cô bé đang khóc.
“Đều tại con nhóc bẩn thỉu này, thôn dân chúng ta phải gặp một trận hạo kiếp!” Không biết là ai nói, lập tức tác động đến những cái đầu ti tiện đang ở đây, chúng liền lại gần chiếc bàn, mà Cửu Ngọc Nhi là phụ thân tiểu cô nương sắc mặt xám như tro, đứng đó không nói một lời.
Hôm nay Tiểu cô nương chịu nhiều sợ hãi vẫn còn nghẹn ngào, chợt thấy nhiều người đi về phía mình, ai ai cũng hung ác, lại càng sợ đến lấc cục, đôi mắt to trong veo bất lực nhìn mọi người, không biết phải làm sao.
“Đều tại mầm mống tại họa mày mà ra, đánh chết nó!” Có kẻ rống lên đánh động cảm xúc cả nhóm, nhưng hôm nay tuyệt đối không phải ngày may mắn của chúng.
Mỗi một bước tiến tới, thân thể chúng lại nặng nề hơn, mà lúc đến gần cái bàn nhất, liền tê liệt ngã quỵ xuống đất, xương cốt trên người cơ hồ bị nghiền nát, những kẻ càng ở xa tình huống cũng tốt hơn, chính là chúng không thể tiến một bước nào nữa. Mặt đất có lực hút bất thường, gắt gao hút lấy chúng, cả Từ đường tràn ngập tiếng kêu thê thảm.
“Đứa nhỏ này có phúc duyên và tiên duyên, tương lai không thể hạn lượng, ngươi phải đối xử tốt với nó, đợi khi lớn lên, tự nhiên có người đến giúp nàng thành tiên, cho đến lúc đó nếu phải chịu điểm uỷ khuất nào, thiên hình sẽ giáng--!”
Thanh âm già nua uy nghiêm, xa xăm cổ kính vang vọng chín tầng mây, trầm trọng như sấm, sau khi hết câu áp lực cũng giảm xuống, Từ đường lại khôi phục yên lặng. Thân hình Khổng Trác hoá thành một làn khói xanh, bay về hướng bạch y nữ tử biến mất.