Mặt trời hồng rực như lửa dần dần nhô lên khỏi đường chân trời, chiếu lên khoảng rừng lạnh lẽo trên đỉnh Ngũ Lĩnh, tĩnh lặng, phong cảnh cực kì u nhã thanh thoát.
Nhưng cảnh đẹp không thể khiến Khổng Trác vui thích.
Càng đi về phía trước, cái khí tức làm người ta khó chịu càng đậm, bước vào những chỗ sâu hơn mùi tanh hôi càng nhiều, hạt sương đọng trên ngọn cỏ nhành cây gặp sáng mặt trời, biến thành một từng làn khói nhạt, quẩn quanh trong cánh rừng sâu này, khiến nó càng thêm quỷ bí.
Đúng lúc này, hắn nghe được cách đó không xa có tiếng tuốt kiếm, sau đó, tiếng kiếm rít vang đi cùng một làn ánh sáng trong trẻo,
Thân hình Khổng Trác vừa động, xuyên qua một khóm cây dầy đặc, làm gẫy một vài nhánh cây.
Một tiếng huýt gió thê lương vang lên, trong thanh âm tựa hồ mang theo một năng lực khác thường, Khổng Trác chưa kịp hiểu gì, trượt chân thiếu chút nữa ngã bẹp xuống đất.
Hắn vặn người một cái, vận chuyển Tiên Thiên Tử khí quanh thân, khu trừ lực lượng quái dị trong tiếng kêu.
Vừa ngẩng đầu lên, không khỏi giật mình, chỉ thấy phía trước gió thổi phần phật, mùi tanh hôi đập vào mũi, Khổng Trác thầm nghĩ không ổn cơ thể hơi co lại, ba viên Ngưng Nhạc châu hiện ra, bắt đầu di chuyển trên đầu vai trái hắn.
Cùng với đó thân thể nhẩy lên, hắn có thể thấy rõ cách không xa phía trước, có một khối khí đậm đặc, mơ hồ hiện ra hai ngọn hỏa đăng, một đạo thanh quang như thần long yêu kiều, bay múa trong đó, Khổng Trác nghĩ chắc hẳn đó là kiếm của cô gái kia.
Kiếm quang đấu cùng khối khí, Khổng Trác tâm thần khẽ động, thân thể không gió mà bay như u linh lướt về phía trước, lúc lại gần mới thấy rõ, khối khí bọc bên trong là một rắn lớn vẩy bạc, ước chừng trên mười trượng, mà hai ngọn hoả đăng chính là cặp mắt đại mãng xà. Cả thân thể một màu trắng bạc, khoác lên trên một tầng bạch lân như tuyết, bao bọc chung quanh còn có một tầng vụ khí dầy đặc, càng kỳ dị chính là, đầu đại mãng xà có hai cái sừng, giống như san hô vậy. Nó giương cái mồm to như chậu máu, phản kích lại đạo kiếm quang, mà vẫn chiếm được thượng phong.
Không thể không nói, đó là tiên kiếm, uy lực tuyệt đối không dưới phi kiếm của bản thân Khổng Trác, kiếm thường không thể nào giằng co với đại mãng lâu như vậy, bạch y nữ tử giống như bị khối đá lớn đè lên, tuy còn điều khiển được pháp bảo, nhưng là thể lực cũng không giữ vững được lâu nữa, thân mình hơi run rẩy trong lòng rất ân hận, sớm biết trên núi quái mãng lợi hại thế này, sẽ không bất cẩn xông vào như vậy.
Tuổi của nàng không lớn, nhưng có vị sư phụ là cao nhân, nhãn quang tự nhiên cao hơn Khổng Trác không chỉ một bậc, vừa thấy hình dáng của rắn lớn vẩy bạc, là biết không hay rồi, loại trên đầu mọc sừng, toàn thân vụ khí, tuy gọi là rắn, cũng là có hình dáng của Giao Long rồi, hiển nhiên là đã tu luyện mấy ngàn năm, sắp lột xác hoá rồng đây mà, làm sao bản thân mình có thể là đối thủ. Chỉ là nàng bây giờ đã trên lưng hổ, đành dùng tiên kiếm vất vả chống đỡ.
Đại mãng xà hình như cũng biết được tình trạng của cô, trong miệng kêu rống liên miên, thanh âm lanh lảnh đau buồn, khiến người ta dựng tóc gáy. Chỉ một thoáng sau, sắc trời ảm đạm tràn ngập sương mù.
Bạch y nữ tử vốn miễn cưỡng chống đở, lại bị tiếng rống của con vật quấy nhiễu, làm sao có thể chịu được, thân hình run rẩy lui lại mấy bước, kiếm thế cũng chậm lại, hào quang trên thân kiếm bắt đầu ảm đạm, mất đi uy lực ban đầu.
Đại mãng xà chẳng cố kị gì nữa, không ngừng quyét đầu vẫy đuôi, chỉ một chốc, đuôi dài vuốt qua, đánh cho đá núi bay tán loạn.
“Tuy thực lực so với ta mạnh hơn không ít, nhưng đầu óc cũng quá trì trệ, đúng là nữ nhân ngốc!” Nhìn bộ dạng miễn cưỡng cầm cự của nàng, trong đầu Khổng Trác nói liên tục, giờ phút này mà không chạy còn đợi đến khi nào đây?
Trong lòng than thở, nhưng là trên tay lại không chút buông lỏng, tâm niệm nhất động, trong giây lát ba khỏa Ngưng Nhạc châu sắp thành một đường thẳng tắp, ném tới đầu mãng xà.
Con vật cũng đã tu luyện ngàn năm, sớm đã có tính cách con người, thấy mình chiếm đại thượng phong, sớm hay muộn cũng đánh bại nữ nhân kia, mà người tu hành là đặc sản khó kiếm của nó, so với trai tân gái chinh còn bổ hơn nhiều mà, cho nên trong lòng rất là vui, không khỏi đắc ý quên luôn tình huống xung quanh, sao ý thức được cách đó không xa, còn tồn tại một tiểu mập mạp âm hiểm, đột nhiên ra tay đánh lén đây?
Cho nên, thẳng đến lúc viên Ngưng Nhạc châu thứ nhất gần chạm đến đỉnh đầu, nó mới cảm giác được, hoảng hốt lộn thân thể lại, muốn rụt lại cái đấu to tướng, nhưng làm sao dễ dàng như vậy, Ngưng Nhạc châu là cực phẩm pháp bảo mệnh thổ, khi xác định được mục tiêu, trong nháy mắt gia tăng trọng lực xung quanh dựa trên thực lực người thi triển, nếu Khổng Trác thi triển một mình, có thể tăng trọng lực lên hai mươi lần, mà một khi được Ngưng Nhạc châu hỗ trợ có thể tăng năm mươi lần.
Không kịp phòng bị, cái đầu rắn dưới năm mươi lần trọng lực hơi trũng xuống một chút, rốt cuộc trốn không thoát, viên Ngưng Nhạc châu đầu tiên chạm lên đầu nó.
Ngay lúc này uy lực của hạt châu được thể hiện, cho dù mãng xà có tu vi ngàn năm, so với tiên gia pháp bảo dạng này cũng không còn sức hoán thủ, thân hình trở lên trì trệ, cái đầu to bị kim quang ném xuống đất, nhưng cũng chỉ là viên thứ nhất, không thể đánh nát đầu nó mà chỉ khiến mãng xà thượng nặng, đến khi viên thứ hai thứ ba hạ xuống, con rắn này không may mắn chịu đựng đượng năm mươi lần tiên thiên từ lực và sức nặng khủng bố kia, đầu bị đập vụn, rít lên lần cuối, một đạo bạch quang bắn ra từ não nó, hướng phương bắc bỏ chạy, Khổng Trác may mắn suy nghĩ nhanh nhậy, nhìn bạch quang mà nghĩ ra điều gì, không đỡ bạch y thiếu nữ lúc này đã sức tàn lực kiệt lảo đảo ngã xuống đất nữa, quát kẽ một tiếng đoản kiếm trong tay bắn ra, thân thể hoà vào cùng bóng kiếm biến thành một đạo lưu quang đuổi theo.
Bạch quang tuy nhanh, nhưng dù sao cũng chỉ là nguyên thần xuất khiếu, tốc độ sao có thể so với Khổng Trác. Trong nháy mắt, đã bị Khổng Trác đuổi kịp, theo ngón tay chỉ dẫn, đoản kiếm phi ra ngoài quấn lấy bạch quang. Mãng xà cũng thật xui xẻo gặp phải loại chấn lột này, Nguyên Linh không còn khả năng chống cự bị kiếm quang vây khốn. Đồng thời quanh thân Khổng Trác toả ra màu tím nhạt, rồi từ từ tập trung nơi ngón trỏ, hình thành lên một ngôi sao tím sáng rực rỡ.
Khẽ điểm về phía trước, Khổng Trác đem nguyên linh bạch xà thu vào trong thân kiếm, sau đó, ánh sáng trong suốt bừng lên, ảo ảnh mãng xà giãy dụa rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Khổng Trác thầm thở ra một hơi, tay vung lên cầm lại kiếm, xem xét kỹ một lúc, trong lòng vui vẻ, tiên kiếm cũng có biến hoá, ẩn hiện trong mỗi điểm trên thân một con bạch xà. Mà trên chuôi kiếm vốn chỉ có một vài hoa văn đơn giản lúc này đây hiện thêm mấy cái vẩy rồng, lấy tay cầm thử chắn chắn hơn nhiều.
Đồng thời, Khổng Trác cũng cảm giác được trên thanh kiếm này tồn tại lực lượng vô cùng cường đại khiến hắn là không thể ước lượng.
Phong ấn linh thú, bằng vào một phương pháp nào đó khiến cho nguyên linh tách ra khỏi nhục thân, sau đó, là tráo đổi cơ thể, trong trường hợp này là tiên kiếm.
Mà thân thể mới so với trước mạnh hơn nhiều, như vậy, người phong ấn thậm chí có thể phát huy thực lực siêu việt hơn so với đỉnh cao trước kia của linh thú, lại có thể tự tu hành giống hệt bạch xà trước kia.
Nếu vận khí tốt, tu luyện thành công, nó còn có thể mượn thân thể mới, cũng chính là đoản kiếm,… hóa rồng.
Chỉ là, kiếm do Khổng Trác điều khiển, kết nối cùng tâm thần hắn, đươc chăm sóc trong đan điền Khổng Trác mà thành, nguyên linh của bạch xà chân chính tu thành rồng, không tránh khỏi sự không chế của Khổng Trác. Nhưng dựa vào thực lực yếu kém của hắn hiện giờ, cũng rất khó sử dụng lực lượng linh thú.
Mà sau một lúc phong ấn xong xuôi, Khổng Trác mới hiểu ra mình chiếm đại tiện nghi.
Linh thú ở trong kiếm, kiếm lại liên thông với Khổng Trác, vậy bạch xà không phải tám chín phần do hắn kiếm soát sao.
Lúc này đây, hắn bỗng dưng nhặt được một khối bạch kim thật lớn (Platin đắt hơn vàng).
Mãng xà một thân tu hành gần bốn ngàn năm, chỉ còn một chút nữa thôi, cũng chính là ba ngày nữa, chỉ ba ngày nữa thôi, thiên kiếp của nó sẽ đến, nếu có thể độ kiếp thành công, nó sẽ thoát thai hoán cốt, hoá thành rồng.
Mà vừa rồi tranh đấu với bạch y nữ tử kia, nó thực không có dùng toàn lực, thứ nhất, kiêng kị kiếm trong tay nàng ta, thứ hai, muốn để lại một đường sống, đoạt kiếm do tâm huyết của đối phương chế tạo giúp bản thân mình có thêm một phần bảo hiểm lúc độ kiếp, không ngờ mong muốn là thế nhưng lại bị Khổng Trác đánh lén, tu vi mấy ngàn năm hủy trong chốc lát, cả nguyên linh cũng bị phong ấn mất, thành toàn cho Khổng Trác một cách uổng phí.
“Cho nên mới nói, trừ yêu diệt ma, là làm việc thiện, ông trời sẽ chiếu cố người, ta thật sự là một người tốt mà!” Khổng Trác tự sướng lẩm bẩm, “A, đúng rồi, cô gái kia không biết thế nào, dựa vào kiếm chiêu của nàng, hình như là Thanh Linh môn Huyền Anh sơn thì phải, cùng La Phù là đồng đạo, cũng không thể không quản nàng được!”