Đoàn Khắc Tà đang giận cùng mình, nghe đến danh tự Sử Triêu Anh thì càng khó chịu, nhưng dù sao Tân Chỉ Cô cũng có ân cứu mạng đối với chàng, chàng cũng không thể giống như Thiết Ma Lặc không thèm để ý đến bà. Vì vậy, chàng nói:
"Tân lão tiền bối, người muốn biết nơi hạ lạc của lệnh đồ thì nên đi hỏi Mưu Thế Kiệt."
Tân Chỉ Cô ngạc nhiên:
"A, Mưu Thế Kiệt nào? Là Mưu Thế Kiệt tân nhiệm lục lâm minh chủ phải không?"
Bà ẩn dật mãi nơi tây thùy hoang vắng nhưng hai năm gần đây tên tuổi Mưu Thế Kiệt vang dội, bà cũng có biết. Đoàn Khắc Tà đáp:
"Không sai, chính là Mưu Thế Kiệt đó."
Tân Chỉ Cô hỏi:
"Vì sao phải hỏi hắn?"
Đoàn Khắc Tà đáp:
"Đêm qua cô ta và Mưu Thế Kiệt đã cùng đi rồi."
Tân Chỉ Cô ngẩn người ra, vẻ rất không vui hỏi:
"Sao nó lại theo Mưu Thế Kiệt? Có phải ngươi đắc tội với nó không?"
Đoàn Khắc Tà nghiêm sắc mặt đáp:
"Ta không muốn trước mặt sư phụ mà lại nói xấu đệ tử."
Tân Chỉ Cô hiểu lầm ý tứ của chàng, chỉ nghĩ rằng Đoàn Khắc Tà oán hận đệ tử mình rời bỏ chàng, liền ha ha cười nói:
"Tính nết Triêu Anh thích sai khiến một chút, có điểm không chịu phục tùng, tuổi trẻ giận dỗi một chút cũng chẳng có gì. Khi nó nguôi giận dỗi, tự nhiên sẽ lại hòa hảo với ngươi."
Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:
"Ta không thích hợp. Mưu Thế Kiệt với cô ta mới là chí đồng đạo hợp."
Tân Chỉ Cô hiểu lầm càng sâu, lại có chút vì đồ đệ mà cảm thấy có lỗi, "Không lẽ quả nhiên Triêu Anh thấy mới nới cũ? Hay là nó bị Mưu Thế Kiệt dụ hoặc? Ờ, điều này phải chờ ta gặp mặt nó mới có thể hỏi nó chân chính là thích ai." Vì vậy bà nói:
"Ngươi đừng tức giận, nếu như đồ đệ ta đối với ngươi không đúng, ta sẽ quản giáo nó. Ngươi hãy nói Mưu Thế Kiệt và nó đi đâu?"
Đoàn Khắc Tà đáp: "Ta sao biết được? Tóm lại bọn họ đã rời khỏi Trường An rồi."
Tân Chỉ Cô bỏ được khối đá nặng trong lòng, bà nói:
"Tốt, ngươi đứng qua một bên, không được bước lên trợ thủ, đợi ta giáo huấn con khỉ con này rồi sau đó sẽ cùng với ngươi đi tìm Triêu Anh."
Tinh Tinh Nhi không biết Tân Chỉ Cô, nghe nói bà ta là sư phụ của Sử Triêu Anh thì trong lòng cũng ngầm kinh hãi, nhưng hắn kiêu ngạo thành tính, cũng không chịu nhún nhường, lập tức ngạo nghễ đáp:
"Hay lắm, ngươi đã là sư phụ của Sử Triêu Anh thì xem chừng cũng không phải hạng vô danh, ngươi nói năng càn rỡ chỉ làm mất thân phận của mình. Ta không thèm đấu võ mồm với người, chúng ta hãy so tài chút xem!"
Tân Chỉ Cô khúc khích cười nói:
"Ngươi không biết ta là ai, nhưng ta lại biết ngươi là tên nào. Xem cái bộ tướng như con khỉ ốm của ngươi thì ngươi chính là Tinh Tinh Nhi chứ chẳng sai!"
Tinh Tinh Nhi bộ dáng giống hệt con khỉ, hắn ghét nhất là có người cười nhạo tướng mạo hắn, tức thì đại nộ thét:
"Ta chẳng muốn cưới ngươi, ngươi quản gì ta xấu hay đẹp?"
Tân Chỉ Cô điềm nhiên nói một mình:
"Ta từng nghe Không Không Nhi nói qua, y có một sư đệ tên gọi Tinh Tinh Nhi rất tài ba, hôm nay mới thấy, quả nhiên chẳng sai. Hừ, ngươi lại dùng thủ đoạn ti bỉ đối đối phó với sư đệ, hơn nữa lại còn dám luận bàn thân phận với ta, ta vốn muốn cắt lưỡi ngươi, móc mắt ngươi, nhưng nể mặt sư huynh ngươi chỉ đánh ngươi hai bạt tai!"
Tinh Tinh Nhi tức giận đến thất khiếu bốc khói, hắn quát:
"Lý đâu như vậy, ta muốn xem ngươi bạt tai ta thế nào?"
Kim tinh đoản kiếm của hắn giương không chớp động đã hướng Tân Chỉ Cô đâm tới trước, Tân Chỉ Cô lại chẳng thèm để ý mà xuất chưởng đánh ra.
Tinh Tinh Nhi quen lâm đại địch, mặc dù tức giận nhưng lại hoàn toàn không nóng nảy, hắn muốn "vị cầu thắng, tiên phòng bại" (chưa cầu thắng, đề phòng thất bại trước). Một kiếm phóng ra, chưa đâm tới nơi, giữa đường hắn liền biến chiêu, thân mình cũng di hình hoán vị. Trong một chưởng của Tân Chỉ Cô lại ẩn chứa đến ba biến hóa, chỉ chờ đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi chém đến cổ tay là bà khả dĩ lập tức trở tay đoạt lấy bảo kiếm của hắn, tả thủ có thể bạt tai hắn. Nhưng Tinh Tinh Nhi cơ cảnh phi thường, không như bà dự liệu.
Nói thì chậm nhưng lúc đó diễn biến rất nhanh, Tinh Tinh Nhi tránh khỏi chính diện, nghiêng mình phát kiếm, Tân Chỉ Cô chưởng thức sử ra hai biến hóa, một thế "Thủ huy tỳ bà" gõ xuống muốn đoạt lấy kiếm, ngón giữa tả chưởng lại theo thế xuyên tới điểm "Dũ khí huyệt" bên sườn Tinh Tinh Nhi. Tinh Tinh Nhi quát lên:
"Đến mà không lại là phi lễ!"
Đoản kiếm liền chỉ đông đánh tây, cũng hướng "Nhũ đột huyệt" của Tân Chỉ Cô đâm tới, vậy mà Tân Chỉ Cô còn có biến hóa thứ ba, chỉ nghe vù một tiếng, chưởng phong đã quét qua trước mặt Tinh Tinh Nhi, nóng rát thật khó chịu, thế nhưng hắn vẫn chưa bị bạt tai.
Một chiêu trao đổi này, Tinh Tinh Nhi đã dùng hai kiếm trả lại một chưởng của đối phương, tuy không bị bà đánh trúng, lỗ tai cũng đã bị chưởng phong chấn đến ong ong, nếu như chiếu theo thân phận của kẻ đã thành danh thì hắn nên nhận thua mới phải nhưng Tinh Tinh Nhi sao có thể cam tâm nhận thua để bị bạt tai. Tân Chỉ Cô một đòn không trúng, mặc dù chiếm được thượng phong nhưng cũng cảm thấy mất mặt, bà lại hận Tinh Tinh Nhi ra chiêu khinh bạc, tức thì phẫn nộ quát:
"Nếu như trong vòng năm mươi chiêu ta không bạt tai được ngươi, từ nay trên giang hồ không còn nhân vật Tân Chỉ Cô này nữa!"
Tinh Tinh Nhi không biết Tân Chỉ Cô là người nào nhưng nghe đến danh tự Tân Chỉ Cô thì giật mình kinh hãi, "Nguyên lai yêu phụ này là Vô Tình Kiếm Tân Chỉ Cô, chẳng trách lại lợi hại như vậy! Nghe khẩu khí của mụ thì chuyện mụ và sư huynh ta rất có giao tình cũng chẳng phải là giả."
Nhưng hắn một mặt sợ hãi, một mặt lại vui mừng, nghĩ bụng: "Trong một trăm chiêu, ngươi muốn bạt tai ta, hừ, hừ, cái đó vị tất có thể làm được, ta chỉ cần chịu quá năm mươi chiêu, xem ngươi hạ đài như thế nào? Đoán chừng với thân phận của mụ ta, lời đã nói ra, tuyệt không thể thu hồi. Lúc đó bức mụ thoái xuất giang hồ, đanh đầu của Tinh Tinh Nhi ta càng vang dội."
Khinh công của Tinh Tinh Nhi vốn dĩ khoái tốc vô cùng, ra chiêu lại nhanh như thiểm điện, lập tức hắn tận dụng chiến thuật du thân giao đấu, quyết ý tránh khỏi năm mươi chiêu.
Năm mươi chiêu vốn dĩ có thể qua rất nhanh, song Đoàn Khắc Tà chẳng có kiên nhẫn ở một bên chờ xem kết quả của bọn họ. Trong lòng chàng chỉ có hai chuyện, một là trợ giúp Thiết Ma Lặc phá vậy, hai là tìm Sử Nhược Mai. Chàng đưa mắt lướt qua, thấy Thiết Ma Lặc đã vững vàng chiếm thượng phong, chỉ là ngay lập tức chưa thể phá vây nhưng quyết không có nguy hiểm gì.
Đúng lúc này từ xa có tiếng của Sử Nhược Mai kêu lên:
"Khắc Tà, Khắc Tà!"
Giữa tràng, tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm hỗn náo phi thường, nhưng Đoàn Khắc Tà nhất tâm chờ đợi chính là tiếng gọi của Sử Nhược Mai, chàng tập trung tinh thần, hết thảy thanh âm tạp nham khả dĩ có thể không nghe thấy, nhưng thanh âm của Sử Nhược Mai thì chàng nghe thấy tức thì.
Đoàn Khắc Tà vừa bỏ đi, Tinh Tinh Nhi lại càng hết băn khoăn, đôi khi còn giành công lại mấy chiêu. Trong nháy mắt đã qua bốn muơi chiêu, Tinh Tinh Nhi đếm:
"Bốn mươi mốt, bốn mươi hai,... bốn mươi bốn, bốn mươi lăm, hì hì, ta xem ngươi làm thế nào bạt tai ta? Bốn mươi sáu, bốn mươi tám."
Đột nhiên Tân Chỉ Cô xoay người, quay đầu liền đi.
Điều này xảy ra quá ngoài ý liệu của Tinh Tinh Nhi, hắn không khỏi bỗng dưng vừa kinh vừa hỉ, "Ha ha, dù sao thì mụ cũng biết khó mà lui!"
Hắn những muốn đuổi theo dùng lời để bức ép bà nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi, nhất thời trù trừ không quyết. Tâm niệm còn chưa qua, thì chợt thấy một luồng gió nhẹ táp đến, Tân Chỉ Cô đột nhiên giữa chừng bắn ngược lại, nhanh như gió lốc! Cao thủ tỷ đấu, tuyệt không có đạo lý hướng lưng về phía địch nhân, Tinh Tinh Nhi nằm mộng cũng không nghĩ Tân Chỉ Cô lại lớn mật như thế, quay lại tập kích, lần này so với việc bà đột nhiên bỏ đi càng nằm ngoài ý liệu hơn.
Tinh Tinh Nhi hoảng hốt luống cuống đâm kim tinh đoản kiếm ra, chỉ nghe Tân Chỉ Cô quát một tiếng:
"Trúng! Bốn mươi chín!"
Ngay chiêu thứ bốn mươi chín thì "Bốp" một tiếng thanh thúy như chuông vang lên, bà đã bạt cho Tinh Tinh Nhi một bạt tai! Tinh Tinh Nhi đâm kiếm này ra, Tân Chỉ Cô đầu vai trầm xuống, y phục cũng bị mũi kiếm xé rách một chút nhưng Tinh Tinh Nhi không làm thương bà.
Bạt tai của Tân Chỉ Cô thật không nhẹ, hai gò má của Tinh Tinh Nhi sưng đỏ, cả hàm răng mơ hồ cũng đau buốt, thê thảm không chịu nổi, nào còn dám tham chiến, hắn cuống quít lách vào rừng người. Tân Chỉ Cô y phục bị hắn phá rách một chút, có thắng cũng không thấy vẻ vang, mặc dù Tinh Tinh Nhi đã nhận thua bỏ chạy nhưng bà vẫn theo sát không rời, vừa hô vừa gọi:
"Ta đã nói phải đánh ngươi hai bạt tai, còn một bạt tai nữa, ngươi lại muốn chạy à?"
Bình sinh Tinh Tinh Nhi có khi nào chịu nhục nhã thế này, huống hồ lại trước mặt anh hùng thiên hạ? Hắn thực hận không có cái lỗ để chui xuống! Đối với Tân Chỉ Cô, hắn vừa sợ vừa hận, nhưng uy phong đã mất hết, lại không dám há miệng, chỉ đành thục mạng bỏ chạy.
Quần hào trong tràng, có rất nhiều người mới rồi bị Tinh Tinh Nhi đạp lên đỉnh đầu, tám phần mười đối với hắn trong lòng đều nuôi hận, lúc này thấy hắn thụ nhục thì người người đều vỗ tay khoan khoái, thấy Tân Chỉ Cô đuổi theo đều nhường đường cho bà qua. Có người còn e sợ Tân Chỉ Cô không bạt tai Tinh Tinh Nhi liền reo hò:
"Bạt tai vừa rồi ta không nhìn thấy, lần này không thể để lỡ nhãn phúc được."
Tân Chỉ Cô dương dương đắc ý nói:
"Được, các ngươi sẽ mặc tình nhìn xem."
Khinh công Tinh Tinh Nhi vốn trên Tân Chỉ Cô một chút, nhưng mọi người đều nhường đường cho Tân Chỉ Cô, cố ý ngăn trở hắn. Hắn lại không dám đắc tội với mọi người thêm nữa, nên chỉ đành dùng thân pháp xảo diệu vòng qua chỗ ít người mà đi, vậy mà một hồi cũng dần dần bị Tân Chỉ Cô đuổi đến gần.
Đại giáo trường này phương viên đến vài dặm, khắp nơi đang hỗn chiến, Tân Chỉ Cô đang ở bên này truy đuổi Tinh Tinh Nhi, Đoàn Khắc Tà ở bên kia không nhìn thấy, cũng không có tâm tình để ý đến Tân Chỉ Cô và Tinh Tinh Nhi tranh đấu, bởi vì lúc này chàng đã nhìn thấy Sử Nhược Mai.
Sử Nhược Mai, Niếp Ẩn Nương, Phương Ích Phù ba người đang ở trong vòng vây trùng kích, Đoàn Khắc Tà kêu lớn:
"Niếp tỷ tỷ, Sử, Sử cô nương, tiểu đệ đến đây."
Chàng vốn muốn gọi là muội muội nhưng trước mặt nhiều người, hai từ muội muội vừa đến cửa miệng lại không dám nói ra. Niếp Ẩn Nương cười nói:
"Mai muội, muội vừa gọi y, sao bây giờ lại không lên tiếng? Chúng ta ở đây, Đoàn hiền đệ, đệ nhanh lại đây!"
Đoàn Khắc Tà không muốn phương hại tính mạng nhiều người, chàng tận lực phát huy uy lực của bảo kiếm, chỉ nhằm chém binh khí của quan quân, kiếm quang lướt qua, chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh chặt vàng chém ngọc, trong giây lát đao thương kiếm kích bị chém gãy đã biến thành từng đống từng đống đồng nát, rải đầy mặt đất. Đám quan quân hô nhau một tiếng, khắp nơi tứ tán, Niếp Ẩn Nương, Sử Nhược Mai, Phương Ích Phù ba người không phí chút lực nào cũng đánh giết ra ngoài.
Đoàn, Sử hai người trải qua bao nhiêu giày vò, chợt lại trùng phùng trong hoàn cành này, nhất thời cả hai đều không biết nói sao. Niếp Ẩn Nương cười nhẹ nhắc:
"Khắc Tà, đệ biết sai chưa?"
Đoàn Khắc Tà tự mình không có chủ ý, cũng không để ý Niếp Ẩn Nương nói đùa hay nói thật, chàng liền y theo chỉ điểm của Niếp Ẩn Nương mà bước đến trước mặt Sử Nhược Mai chắp tay thi lễ rồi nói:
"Sử cô nương, ta một mực lỗ mãng, đã đắc tội nhiều với nàng, xin nàng đừng tức giận nữa."
Sử Nhược Mai không ngờ chàng thực sự nhận sai trước mặt mọi người, nàng thẹn đến đỏ hồng cả mặt, cũng chỉ đành hoàn lại một lễ rồi đáp:
"Muội cũng có nhiều điều không phải. Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa."
Niếp Ẩn Nương cười:
"Các ngươi chuyện trò với nhau thêm chút nữa, ta và Phương sư đệ mở đường cho, các ngươi không cần phải phân tâm tác chiến."
Sử Nhược Mai tuy nói không đề cập đến chuyện cũ, nhưng bất tri bất giác lại hỏi:
"Vị Sử cô nương kia của huynh đâu, sao không nhìn thấy cô ta?"
Đoàn Khắc Tà đáp:
"Nàng hỏi đến tiểu yêu nữ đó à? Ả hại Thiết Ma Lặc đại ca không thành, đã theo người bỏ đi rồi!"
Sử Nhược Mai rất lấy làm kỳ quái, nàng hỏi:
"Theo người nào bỏ đi?"
Niếp Ẩn Nương ở ngay phía trước, chàng không muốn nói ra danh tự của Mưu Thế Kiệt, lại sợ Sử Nhược Mai sinh nghi, liền buột miệng nói:
"Mai muội, ta và tiểu yêu nữ đó không có nửa điểm mập mờ, ta có thể phát thệ, nếu như...."
Sử Nhược Mai xấu hổ, khuôn mặt tươi cười ửng như trái hồng, nàng vội vàng giữ tay chàng lại:
"Muội đâu bảo huynh với cô ta có hay không có gì mập mờ? Huynh thề thốt lung tung gì chứ? Đừng để mọi người cười!"
Phần sau của câu này là nàng nói nhẹ bên tai Đoàn Khắc Tà, mặc dù làm bộ giận dỗi, nhưng giọng nói đó, ánh mắt đó, dẫu Đoàn Khắc Tà có ngây thơ thế nào thì cũng biết là nàng tin tưởng, dĩ nhiên là không cho chàng phát thệ. Sử Nhược Mai lại bảo:
"Muội chỉ hỏi huynh là cô ta đi cùng ai? Sao huynh không đáp?"
Lúc này Niếp Ẩn Nương đang phát ra một mũi ám khí đánh tên quan quân phía trước rớt xuống ngựa, Đoàn Khắc Tà sẽ "hư" một tiếng rồi nói:
"Nói ra rất dài, chờ sau khi thoát hiểm, huynh sẽ nói cho mình muội nghe."
Sử Nhược Mai cảm thấy kỳ quái, "Chuyện này với Niếp tỷ tỷ có liên quan gì không? Xem thần sắc của huynh ấy dường như không muốn cho Niếp tỷ tỷ biết? Ừ, đúng vậy, huynh ấy da mặt mỏng như vậy, chắc là còn có vài lời muốn nói riêng với ta, huynh ấy lại không biết ta và Niếp tỷ tỷ thân như chị em ruột, chuyện gì cũng có thể nói với tỷ ấy được. Huynh ấy lại xấu hổ trước mặt Niếp tỷ tỷ."
Niếp Ẩn Nương đánh ngã viên quan quân kia liền quay đầu lại cười nói:
"Các ngươi cứ mặc tình nói đi, ta sẽ không nghe đâu."
Sử Nhược Mai cười nói:
"Thật không ngờ huynh lại mang Sử cô nương đó ra mắng thành yêu nữ, các người không phải là suốt đường đồng hành ư?"
Lần này đến lượt Đoàn Khắc Tà mặt đỏ tận mang tai, chàng lại giơ tay lên trực phát thệ, Sử Nhược Mai đột nhiên khúc khích cười giữ tay chàng lại nói:
"Bây giờ huynh còn không minh bạch sao, trước khi chưa rõ chân tướng thì sao có thể nghi ngờ lung tung được? Muội chỉ nói huynh một câu, huynh lại thành ra bộ dạng quẫn bách như vậy! Huynh ngẫm lại xem, huynh và yêu nữ đó thân thiết như thế, trong mắt người ngoài sẽ thấy như thế nào? Không sai, huynh là chính nhân quân tử, nhưng trừ huynh ra thì không có chính nhân quân tử nào nữa hay sao?"
Mấy lời này, Sử Nhược Mai mang theo chút giận dỗi, chút ôn nhu mà nói ra, Đoàn Khắc Tà nghe xong thì tựa như có cây gậy nện vào đầu, nhưng cái nện này đã đánh tan nghi vấn trong lòng chàng. Trong mấy lời này còn chứa hàm ý, Đoàn Khắc Tà có ngây ngô thì cũng nghe ra, "Ta chỉ nghĩ nàng đã có người khác trong lòng, cùng với Độc Cô Vũ trở thành đôi ái lữ, nguyên lai là hiểu lầm! Không sai, tình cảnh của ta với Sử Triêu Anh so với bọn họ chẳng phải càng đáng khả nghi hơn hay sao? Ta chỉ biết biện giải cho mình, nhưng lại không biết đã trách nhầm nàng!" Tức thì trong lòng thấy dịu ngọt, lại là hổ thẹn, lại là hoan hỉ, bất tri bất giác chàng nắm lấy tay Sử Nhược Mai, nhẹ giọng:
"Đều là huynh không tốt, huynh đã nghĩ oan cho muội."