Xem bài viết đơn
  #56  
Old 13-05-2008, 03:03 PM
David's Avatar
David David is offline
Cây Si Của Phoenix
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 833
Thời gian online: 5639694
Xu: 0
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 12 – Hồi 1 và 2


Dịch thuật: XuongRong
Biên dịch + biên tập: BYH
Nguồn: Tàng Thư Viện


Chương 12 - CÂU TÂM ĐẨU GIÁC - hồi 1 VÀ 2




Hai người đi không không gặp lại ai, Lương Tiêu thầm nói: “Hàn Ngưng Tử thất bại, theo lý địch nhân đã hoàn toàn trốn thoát? Oh, đúng là cây đổ khỉ chạy tán loạn”. Đi qua Tàn hồng tiểu trúc, Lương Tiêu nói: “A Tuyết, cô có dự định gì không?”A Tuyết nói: “Vị tiên sinh lưng đeo kiếm gỗ đó đi vào trong trang, cùng chủ nhân so tài. Chủ nhân đánh không lại, liền nói so cước lực, vị tiên sinh đó cũng đáp ứng. Nhưng bọn họ chưa kịp chạy thì đám tỷ tỷ đã thi nhau bỏ chạy. Ta sợ... sợ ngươi vẫn bị nhốt, lại đi tới rừng trúc... ” Lương Tiêu nghe cô ta nói thao thao, không nhẫn nại nói: “Cũng tốt, cô nếu không có chủ đích gì, tạm thời cứ đi cùng ta! ” A Tuyết trong lòng vui sướng, hỏi: ” chúng ta sẽ đi đâu?” Lương Tiêu lắc đầu nói: ” Ta cũng không biết”. A Tuyết thu mày ngẫm nghĩ, tựa như hạ quyết tâm: “Bất cứ là công tử tới đâu, ta cũng có thể đi với công tử chứ?” Lương Tiêu nói: “Tuỳ cô! ” A Tuyết nghe vậy bĩu môi cười, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Hai người đi về phía tây một lúc, Lương Tiêu chợt nhớ tới quyển "Tử Phủ Nguyên Tông" ở trong ngực áo, mấy ngày nay bận rộn luyện công nên chưa xem kỹ được. Lập tức sao chép mặt chữ thì thấy sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, vết mực trên mặt vải đã hơi rối loạn, trong lòng hiểu rằng nếu không chỉnh sửa thì nó sẽ bị hủy mất. Liền tìm một tiệm bán giấy mực trong thị trấn gần đó. Chưởng quỹ trong tiệm là một lão tú tài thi trượt, văn chương bình thường, nghe xong mục đích của Lương Tiêu liền bày ra một cuộn giấy da dê, thấm đẫm mực đen rồi đem mặt có chữ in vào.

Sao chép xong xuôi, Lương Tiêu kiểm tra lại một hồi, thấy không còn sai sót, trong lòng mừng rỡ, thưởng cho chưởng quỹ một đĩnh vàng. Chưởng quỹ vui mừng ra mặt, nâng tay một chút, nhận lấy ngân lượng. Lương Tiêu lại lấy của ông ta một mảnh giấy dầu lớn, một hộp mực bằng đồng đỏ rồi cẩn thận dùng giấy dầu gói kinh văn đặt vào trong hộp.

Rời khỏi tiệm giấy mực, mặt trời cũng đã lặn xuống phía tây. Thấy phía trước có một gian khách sạn, Lương Tiêu dạ dày sôi ùng ục, kéo theo A Tuyết vào trong tìm chỗ ngồi. Ngồi chưa lâu, phía ngoài cửa có một người khua chân bước vào, đúng là oan gia ngõ hẹp, nhìn kỹ đúng là Hàn Ngưng Tử. Hàn Ngưng Tử nhìn thấy hai người, có vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn A Tuyết mỉm cười, trong mắt lộ rõ thâm ý.

A Tuyết tỏ vẻ lạnh nhạt, nói nhỏ: “Chủ nhân vẫn khoẻ”. Hàn Ngưng Tử liếc qua nhìn nàng ta, điềm nhiên ngồi xuống, cười nhẹ nói: ” Ta vẫn khoẻ, ngươi vẫn còn sống đấy ư, lại đây, rót trà cho ta. ” A Tuyết hai chân mềm nhũn, gần như không thể đứng dậy, bất giác Lương Tiêu ấn vai nàng xuống, chỉ nghe Lương Tiêu cười nói: ” Hàn Ngưng Tử, lão tử khát quá, ngươi lại đây pha trà cho ta?” Hàn Ngưng Tử đưa mắt nhìn hắn, cười lạnh: ” Ngươi đổi tính lưu manh rồi à, vừa mới rời bỏ Liễu Oanh Oanh, lại đã lăng nhăng với A Tuyết nhà ta?” A Tuyết sắc mặt đỏ hồng, không dám ngửng mặt lên.

Lương Tiêu nhíu mày nói: ” Hàn Ngưng Tử, miệng ngươi phun ra toàn thứ bẩn thỉu” Hàn Ngưng Tử cười hihi nói: “Bẩn thỉu như thế nào nhỉ? Ngươi muốn cô ta, ta sẽ cho ngươi. Nhưng phải nói một cách công bằng, ngươi phải cảm ơn ta đã” Lương Tiêu thấy mụ ta ngôn ngữ tuyệt không phản đối, trong lòng hơi ngạc nhiên, cứ tưởng là mụ ta sẽ sính cường tranh đấu, hắn cũng biết là bản thân còn khó tự vệ, đấu với mụ ta thì sẽ gây nguy hiểm đến A Tuyết, liền thay đổi thái độ cười nói: “ Tiếc là bản thân ta không có vật gì, hết sạch mọi thứ, không biết là phải cảm ơn ngươi như thế nào. ” Hàn Ngưng Tử đưa mắt nhìn, cười nói: “Người đúng là tiểu tử giảo hoạt, toàn dùng những lời mơ hồ để lường gạt người khác? hừm, ngươi đã mở Thuần Dương Thiết Hạp, có phải không?” Lương Tiêu giật mình, cố gắng trấn tĩnh nói: ” Ngươi nói cái gì thế?” Hàn Ngưng Tử nói: ”Ta đoán không sai chứ? Ngươi nội công bị mất, ít nhất phải mất mười năm mới khôi phục lại được, nhưng chỉ trong một tháng, đã khôi phục hoàn toàn nội công, hừm, luyện võ không thể so sánh như ăn uống, ngươi có sử dụng phương pháp nhanh chóng nào chăng?” Mụ ta cúi xuống, nhìn Lương Tiêu, cười nói: ” Có phải tối hôm đó, ngươi đã mở thiết hạp phải không?”

Lương Tiêu trong lòng suy nghĩ cân nhắc mấy lần, ha ha cười nói: ”Cách mở thiết hạp, ta thực sự có biết một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu như ngươi chịu thề độc: Từ giờ trở đi, cùng với A Tuyết đoạn tuyệt quan hệ chủ tớ, và sẽ không gây khó khăn cho hai chúng ta. ” Hàn Ngưng Tử cười nhẹ nói: "Xú tiểu tử, ngươi hiện nay cũng coi như là đã nằm trong lòng bàn tay ta, vuông tròn thế nào cũng không phải do ngươi được nữa. Nếu như ngươi không nói, ta tự có cách khiến cho ngươi phải nói. ” Nhãn quang như điện, nhìn vào người A Tuyết.

Lương Tiêu cao giọng nói: ” Hàn Ngưng Tử, nếu có khả năng, lại đây bắt ta. ” Hàn Ngưng Tử mỉm cười chuyển thân. Vào lúc đó, đột nhiên nghe một tiếng cười ha ha, ngoài cửa lại có một người thong thả tiến vào, áo vàng mi trắng, khí độ ung dung. Lương Tiêu nhìn thấy người này, nhất thời thầm kêu khổ. Người này nhìn thấy Lương Tiêu, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, kế đó tỏ vẻ vô cùng vui mừng, nghe thấy Hàn Ngưng Tử lạnh lùng nói: “Minh Quy, ngươi muốn gì?” nói rồi một chưởng đánh ra. Minh Quy vung chương tiếp đón, cười nói: “Hàn cô nương, vừa mới gặp đã động thủ, có gì chúng ta từ từ nói chuyện đã. ” Hàn Ngưng Tử cười lạnh nói: ” Ngươi muốn nói gì? Ngươi bất quá vì chủ ngươi báo thù chứ gì?” Minh Quy lắc đầu nói: " Ngươi nói Hoa Vô Xuy ư? Lầm lẫn lầm lẫn, lầm lẫn vô cùng to lớn. Cô ta là cô ta, ta là ta, ngàn vạn lần không liên quan gì với nhau”

Hàn Ngưng Tử sắc mặt lúc đen lúc sáng, lạnh lùng nói: “Người là lão hồ ly định lừa gạt ta thế nào đây? Không nên kéo dài thời gian, chờ đợi cứu viện, hừm, cho dù cả Thiên Cơ Cung Bát hạc cùng ở đây, ta không sợ đâu” Minh Quy cười nói: “Cô nương võ công cao cường, tự nhiên không sợ, chỉ là lão phu với Thiên Cơ Cung ân đoạn nghĩa tuyệt, hai bên không còn quan hệ gì. Nếu như ngơi không tin, có thể hỏi tiểu tử kia” nói xong dưng tay chỉ Lương Tiêu. Hàn Ngưng Tử thần sắc đại biến, tức giận nhìn Lương Tiêu nói: ”Ngươi đúng là con chó săn của Thiên Cơ Cung? hừm, ta thật ngốc không nhận ra ngươi cùng một phe với chúng. ” Minh Quy cười nói: “Hàn cô nương không nên hiểu nhầm, hắn không phải người của Thiên Cơ Cung. Chỉ là, khi lão phu phản bội bỏ chạy khỏi Thiên Cơ Cung, hắn đã chứng kiến từ đầu đến cuối.

Hàn Ngưng Tử nhìn Lương Tiêu thần sắc lãnh đạm, tuyệt không có ý phản bác, nhưng trong lòng bán tín bán nghi, nói: “Ngươi đường đường là người cầm đầu bát hạc, sao lại phản bội chạy khỏi Thiên Cơ Cung” Minh Quy cười nói: “Nếu ta là người cầm đầu bát hạc, thì cần gì phải đích thân đến bắt ngươi? ‘Bệnh Hạc’ Tần Bá Phù chủ trì việc bên ngoài, sợ rằng sẽ là người đầu tiên đến gây xúi quẩy cho ngươi đó. ”

Hàn Ngưng Tử trong lòng nghĩ: “Minh lão đầu nói không phải là khôngcó lý, chó chạy khỏi Thiên Cơ Cung cũng không ít, nếu tìm ta, không cần chính lão phải tự tay xuất thủ. ” Mụ ta nghi ngờ nói: ” Tốt, ta tạm nghe xem ngươi nói gì” Minh Quy cười quỷ dị, nói rằng: ”Cô nương có nhớ Lăng Sương Quân không?” Hàn Ngưng Tử sắc mặt đại biến, lạnh lung nói: ”Người nhắc đến con tiện nhân đó là có ý gì?” Minh Quy cười nói: ”Hàn cô nương sớm tối và cả khi ngủ, không phải là muốn hạ sát cô ta sao?” Hàn Ngưng Tử lạnh lùng nói: ” Nói càn, cô ta trúng phải ‘Phiêu Tuyết Thần Chưởng’ của ta, vẫn còn sống được hay sao?”

Minh Quy lắc đầucười nói: ” Ngươi lầm rồi. Người tính không bằng trời tính, đương nhiên là Lăng Sương Quân bị trọng thương gần chết, may gặp ‘Ác hoa đà’ Ngô Thường Thanh. ” Hàn Ngưng Tử sắc mặt biến đổi. Minh Quy quan sát xem xét, cười nhẹ, liền nói: ”Ngô lão nhi mất đến ba ngày nhọc công, mới cứu được Lăng Sương Quân thoát khỏi tay của Diêm Vương gia, nhưng…” hắn nói đến đó, cố tình trù trừ. Hàn Ngưng Tử đưa mắt nhìn ra phía ngoài, lạnh lùng nói: ” Nhưng làm sao?” cô ta bĩu môi khinh miệt, thân hình từ từ quay đầu lại.

Minh Quy cười quỷ quyệt nói: “Lăng Sương Quân không những không bị chết, mà còn sinh được một hài tử, tên gọi là Hoa Hiểu Sương. ” Hàn Ngưng Tử mặc dù đã đoán đúng, nhưng khi nghe Minh Quý đích thân nói, vẫn thấy trong lòng rúng động, ngồi phịch xuống trên cái ghế gỗ, hai mắt nhìn thẳng, sắc mặt lợt lạt không có huyết sắc. Lương Tiêu nghe xong hiển nhiên hiểu ra: ” Nguyên lai ám hại Hiểu Sương đại ác nhân chính là cô ta. ” bất giác trong lòng tức giận, lại nghe Hàn Ngưng Tử âm thanh phát ra giữa hai răng, từng từ từng từ nói: ”Hoa ….. Hiểu …… Sương?” Âm thanh trong cổ khổ sở tắc lại, giống như mang theo thống hận vô cùng.

Minh Quy cười ha ha nói: ” Tên gọi là Hoa Hiểu Sương! Chữ Hoa, theo họ của Hoa Thanh Uyên là chữ Hoa, chữ Sương, từ tên Lăng Sương Quân lấy ra chữ Sương. ” Hắn mặc dù nói có vài lời, nhưng tựa như có ngàn vạn mũi kim đâm vào tim, khiến cho Hàn Ngưng Tử không thể chịu đuợc đau khổ, nghiến răng nói: ”Tốt thôi, lại sinh hạ con gái cơ đấy. ” Nói xong bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Minh Quy, thong thả nói: ” Ngươi tìm ta, chỉ nói thế thôi sao?” Minh Quy mỉm cười nói: ” Minh mỗ vốn không theo hội nào Hàn cô nương đã nói thế, nếu như Hàn cô nương mà có lòng muốn báo thù, có thể cùng Minh mỗ liên thủ, phá tan Thiên Cơ Cung, gặp người giết người, hoàn toàn đạt được mong ước của cô?”

Hàn Ngưng Tử lặng yên suy tính, đột nhiên phát ra âm thanh cười rất to. Minh Quy không hài lòng nói: “ Lão phu thành tâm tương trợ, chuyện đó có gì đáng để cười! ” HànNgưng Tử phẩy áo, đứng lui về sau, cười nhạt nói: “Ngươi nghĩ Hàn Ngưng Tử ta là hạng người nào? Sao có thể để ngươi sai khiến? Con tiện nhân kia đúng là nghiệt chủng, cuối cùng thế nào cũng rơi vào tay ta! ” âm thanh của cô ta vô cùng độc ác. Minh Quy nghe thấy thế rất hợp ý mình cười nói: ” Hàn cô nương đúng là biết đùa, bằng vào sức của một mình cô, có thể đương đầu được với Thiên Cơ Cung?” Hàn Ngưng Tử nói: ” Cái đấy túc hạ không cần phải nghĩ hộ ta. ” Vừa nói xong phất tay áo bỏ đi, không ngờ lại đi ra khỏi cửa đến nửa cửa xe, kêu lên một tiếng thổ huyết, cửa xe dính đầy máu. Hàn Ngưng Tử song thủ miễn cưỡng chống đỡ, loạng choạng suýt ngã, chân bước tấp tểnh, trong khoảng khắc đã không thấy đâu nữa.

Minh Quy nhìn cô ta đi xa, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, quay người ngồi xuống đối diện với Lương Tiêu, cầm bình rót trà uống một ngụm rồi thở dài nói: "Hàn Ngưng Tử đó tuy đầy mưu lược nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi được một chữ tình. Hừ, xem ra không trông chờ vào cô ta được rồi! " Lương Tiêu ngạc nhiên nói: "Cái đó liên quan gì đến chữ tình?" Minh Quy cười nói: "Việc này nói ra thì dài. " Lão đặt chén trà xuống, thở dài nói: "Nhớ năm xưa, Hàn Ngưng Tử cũng là một nhân vật nổi danh. Võ công đã giỏi, người lại thông minh, dáng vẻ càng khiến người ta điên đảo... " Lão nói đến đó, cười hắc hắc "chỉ bất quá, bà ta gặp xui xẻo xứng đáng, không đâm vào ai khác mà lại khơi khơi gặp phải tiểu súc sinh Hoa Thanh Uyên đó, bên trong xảy ra việc gì ta cũng không biết rõ, tóm lại là trong lúc qua lại hai người đó tình chàng ý thiếp, nghiễm nhiên đã tự ước hẹn kết hôn.

Lương Tiêu ngạc nhiên nói: ” Cô ta và Hoa đại thúc là nhân tình chăng?” Minh Quy cười nói: ”Ta không chắc, Hoa Thanh Uyên tiểu súc sinh được Hàn Ngưng Tử, như thu đuợc chí bảo, quay về Thiên Cơ Cung bái kiến lão nương, không biết thế nào khi gặp mặt Hoa Vô Xuy, rất không vừa lòng. ”A Tuyết không nhẫn nại nói: ” Chủ nhân của ta thông minh tuyệt đỉnh, nhan sắc mĩ lệ, bà ta có gì mà không vừa lòng cho được?” Minh Quy nghe cô ta gọi Hàn Ngưng Tử là chủ nhân, không khỏi quay lại nhìn cô ta, khẽ nhíu mày. Lương Tiêu nói: ”A Tuyết, từ giờ về sau ngươi là người tự do, không cần phải gọi mụ ta là chủ nhân. ” A Tuyết do dự một chút, rồi nhè nhẹ gật đầu.

Minh Quy cười hô hố một tiếng, cười lạnh nói: ”Tiểu nha đầu không hiểu gì ư? Tệ nhất chính là vì quá thông minh mĩ lệ không ai bằng. Cứ tưởng tượng, tên Hoa Thanh Uyên từ nhỏ đã là đứa trẻ đáng yêu biết nghe lời, đối với mẫu thân luôn luôn vâng lời. Nay đột nhiên xuất hiện một người lai lịch không minh bạch làm con dâu, không những dung mạo như tiên, mà còn thông minh vô cùng. Đã vậy rồi, còn khiến cho Hoa Vô Xuy ghen ghét lo sợ, Hàn Ngưng Tử thủ đoạn lợi hại, thấy Hoa Thanh Uyên tiểu súc sinh luôn bị cô ta dắt mũi, sẽ làm hỏng việc lớn, không nghe lời mẹ nữa. Lập tức Hoa Vô Xuy vô cùng tức giận, chẳng phải vô cùng ghen tị hay sao?”

Lương Tiêu ngạc nhiên nói: ”Hoa Vô Xuy không ngờ có thể đố kị nhỏ nhen với cả nàng dâu của mình thế sao? “ Minh Quy cười khẩy nói: ” Điều đó có gì là kì lạ, thế gian đàn bà phần lớn đều như nhau, đều lo rằng con trai mình quá yêu thương vợ, mà xem nhẹ tình mẫu tử. Đó là tính nghen ghét đố kị của mẹ chồng đối với nàng dâu, từ xưa đến nay đều như vậy. Huống hồ, Hoa Vô Xuy một lòng một dạ yêu thương muốn con trai kế thừa tổ nghiệp, nếu để Hàn Ngưng Tử qua đuợc ải này thành nàng dâu, Thiên Cơ Cung cơ nghiệp có lẽ phải đổi sang họ Hàn? Hoa Vô Xuy khổ tâm lao động, làm sao có thể để cho người ngoài hưởng thụ thành quả, với tính khí ấy, bà ta nhịn được nỗi giận đó làm sao được?”

Lương Tiêu nói: ”Hàn Ngưng Tử cũng chẳng phải tay vừa, bà ta tính toán thế mà Hàn Ngưng Tử nghe ư?” Minh Quy vuốt râu cười nói: ”Ngươi đúng là không có kinh nghiệm. Ước hẹn giữa nam và nữ được bao lâu, hoàn toàn là do hai người, giống như là tội lỗi nên tránh. Huống gì Hàn Ngưng Tử trẻ tuổi kiến thức hạn hẹp, làm sao có thể là đối thủ của Hoa Vô Xuy? Mà trở thành nàng dâu của họ Hoa trong lòng mặc dù có vài điểm không vừa ý, một mặt không để lộ ra, chỉ yêu cầu cha mẹ hai bên nói chuyện, để ý đến mai mối, yêu cầu Hàn Ngưng Tử tìm kiếm trưởng bối sư tỷ, mai mối đàng hoàng, sau đó mới tổ chức hôn lễ thaàn than. Hàn Ngưng Tử bị dỗ ngon ngọt làm cho mơ hồ mất phương hướng, vô cùng vui mừng rời cung đi tìm sư tỉ. Không ngờ rằng bà ta đã rời khỏi đó từ trước, Hoa Vô Xuy ở đấngu cuối cùng cũng giở thủ đoạn, kiên quyết ép cho Lăng Sương Quân rơi vào vòng taycủa Hoa Thanh Uyên.. ”

Lương Tiêu ngắt lời nói: ” Không đúng, nếu như thích một người, làm sao có thể thích một người khác được? Nếu đổi lại là ta, thà chết cũng không đồng ý. ” Minh Quy cười khẩy nói: ” Hoa Thanh Uyên cơ bản không giống ngươi chút nào, Hoa Vô Xuy chỉ cẩn trừng mắt một cái, hắn có khả năng tự do quyết định điều gì sao? Lần đó vụng về lung túng với mọi người. Hoa Thanh Uyên ngu ngốc mở cờ rong trống, theo lệnh thành hôn, không biết Hàn Ngưng Tử đã nhận tin tức từ đâu, trở về đúng lúc Lăng Sương Quân về nhà bố mẹ ruột, bèn nấp bên cạnh đường tìm cách hãm hại cô ta. Lúc đó Lăng Sương Quân đã có bầu khá to, đáng sợ là dung một viên đá giết chết cả đôi chim(ý nói giết cả Lăng Sương Quân và bào thai Hoa Hiểu Sương), ha ha, không đúng, nên nói là một người chết mà cả hai nguời cùng một mệnh.. ” Minh Quy cười ha ha một trận, rồi nói: ” Lương Tiêu, ngươi nghĩ thử xem, Hàn Ngưng Tử làm sao mà biết được dấu vết của Lăng Sương Quân?” Lương Tiêu nhíu mày nói: ”Tai hoạ nàycó thể là do ngươi mà ra?” Minh Quy dậm châm cười nói: ”Đúng rồi, ha ha, nếu như tên Hoa Thanh Uyên mà sinh được con trai, sẽ không thể không ảnh hưởng đến đại sự của lão phu được. ”

Đang lúc tự đắc ý, đột nhiên thấy Lương Tiêu đứng dậy bỏ đi, Minh Quy đang cười to đột nhiên ngừng lại, ngạc nhiên nói: ” Ngươi định đi đâu?” Lương Tiêu thản nhiên nói: ”Cút đi. ” Minh Quy nói: ”Có gì phải vội vã, để lão phu uống nốt chén trà nóng, ha ha, xa cách đã lâu, chúng ta nói vài chuyện phiếm không tốt hơn ư. ”Lương Tiêu xì một tiếng, nói” Ngươi đúng là mặt dày, ta không muốn thấy mặt ngươi, không muốn ngồi cùng bàn với kẻ tiểu nhân như ngươi, theo chân một kẻ đang xấu hổ như ngươi thật bực mình. ” Minh Quy sửng sốt, lại nghe Lương Tiêu nói: ”Ngươi với Hoa Vô Xuy đấu đá nhau, ta cũng không quản đến. Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác âm mưu hại Hiểu Sương, còn những người khác ngươi muốn xấu xa lớn cỡ nào ta cũng không quan tâm. ”

Minh Quy sắc mặt trầm xuống, ngạc nhiên nói: ” Bệnh của nha đầu đó còn sống không được bao năm, trước khi chết cũng giúp cho lão phu vài điểm làm bàn đạp, đấy có thể gọi là có thể sử dụng. Tiểu tử, ngươi nên đi theo lão phu, cùng tạo nên sự nghiệp kinh thiên động địa làm những đại sự. ” Lưoơg Tiêu phì một tiếng, nói: ”Cút mẹ cái đại sự của ngươi đi, ta hiện nay võ công còn tệ, không thể giết chết ngươi, nhưng sẽ có một ngày ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi. ” Nói rồi rũ áo, bỏ đi về phía cửa lớn. Đột nhiên trước mắt mọi nguời hoa lên một cái, Minh Quy đã xuất hiện trước mặt, tay vẫn cầmchén trà, trên mặt thản nhiên cười nói: ”Ngươi đúng là điếc sao? Khong nghe thấy gì sao? Lão tử bảo ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống đợi ta uống nốt tách trà. ” Lương Tiêu nhìn hắn trong mắt ẩn uớc hung quang, tự biết không nên lỗ mãng, cao giọng nói: ”A Tuyết, ngươi chạy xa đi, đừng có quay đầu lại”. A Tuyết sắc mặt lộ vẻ cương quyết, không lo lắng nói: ” Không phải đã nói rồi sao? Công tử đi nơi đâu, ta sẽ cũng theo công tử đến nơi đó! ” Lương Tiêu nhìn nàng ta như ngây ngốc, trong lòng cảm thấy rất lo lắng.

Minh Quy tặc lưỡi cười nói: ”Nơi đâu ngươi đến, cô ta cũng sẽ đến nơi đó. Lương tiểu tử, ngươi thật là có diễm phúc, lão phu cũng cảm thấy đố kị với ngươi. ” lời vừa dứt xong, đột nhiên nhanh chóng xuất thủ, trảo hướng về phía A Tuyết. Lương Tiêu sử chiêu “BáVương Giang Đỉnh”, song quyền đánh thẳng vào hắn. Chiêu này xuất phát từ Thạch trận, Minh Quy thấy hắn sử dụng chiêu thức tinh kì, ngầm sử dụng số thuật, bất giác trong đầu lấy làm ngứa ngáy, cổ tay chợt chuyển, ngũ chỉ sắc bén như kiếm, nhằm vào cổ tay của Lương Tiêu đánh xuống. Lương Tiêu thấy trảo lực của hắn lợi hại, vội vã hạ tay xuống, nắm lấy A Tuyết, thi triển “Lục lục thiên cương bộ” hướng về phía sau xuất ra. Minh Quy nhìn thấy chiêu thức của hắn đâm ra nghi ngờ: ” Vài tháng không gặp, không ngờ võ công của tiểu tử này không tiến mà lại lùi?” Hắn sợ Lương Tiêu sử dụng “Tam Tài Quy Nguyên Chưởng”, không dám truy đuổi, chỉ dùng”Linh Tê Phân Thủy Công” từ xa xuất chưởng, cứ tưởng là sẽ bức được Lương Tiêu thối lui hai bước. Minh Quy thấy hắnxuất chiêu này thực sự nội lực đã giảm đi nhiều, vui mừng khôn xiết, tay trái cầm lấy tách trà, tay phải xùy xùy xùy đánh ra ba chưởng, ép Lương Tiêu tránh đông chạy tây, không để cho hắn đứng lại.

Minh Quy chưởng chưởng tiếp nối như chớp, Lương Tiêu dắt A Tuyết chạy một lát đã dần cảm thấy đuối sức, đành đẩy A Tuyết ra xa rồi triển khai Tam Tài Quy Nguyên chưởng cùng Minh Quy tranh đấu. Minh Quy nhìn hắn chưởng qua chưởng lại cao thâm khó dò, bất giác thay đổi ý tưởng: "Tiểu tử này vô cùng xảo quyệt, nếu như cưỡng ép nó nói ra điều bí ẩn của "Tam Tài Quy Nguyên chưởng" thì chỉ sợ cũng không hết không thật. Hôm nay may mà nội lực của nó giảm mạnh, ra tay chậm chạp, lão phu không nên lo tranh đấu với nó mà cứ từ từ nhìn xem Tam Tài Quy Nguyên chưởng này có điều huyền ảo gì. " Lão đã quyết định, liền ra tay chậm lại, đấu với Lương Tiêu từng chiêu từng thức một. Lương Tiêu một lòng muốn tự bảo vệ, đành phải toàn lực thi triển chưởng pháp. Minh Quy theo dõi cử động của hắn dần dần tìm ra đường lối, trong lòng không khỏi đắc ý: "Nếu không phải lão phu trí tuệ như trời cao thì làm sao nghĩ ra được kế hay như thế này. " Rồi thì phải một chưởng, trái một chưởng, đánh cho Lương Tiêu quay mòng mòng, trong lúc cấp bách ngay cả võ học trong thạch trận cũng phải dùng ra. Minh Quy thấy hắn dùng ra không phải là "Tam Tài Quy Nguyên chưởng" nhưng chỗ kỳ diệu trong đó cũng không thua gì Tam Tài Quy Nguyên chưởng, thậm chí lại đường đường chính chính chứ không dựa vào thủ xảo như Tam Tài Quy Nguyên chưởng. Người sử dụng nếu không có nội công vô cùng cao thâm thì rất khó phát huy được uy lực tiềm ẩn. Càng hay là những võ công này như từ cùng một mạch với võ công của lão nên càng dễ tu luyện.

Minh Quy gật gù, tựa như đã hiểu rõ ràng cách phá giải, tiện thể lại muốn thử lại một lần, ép Lương Tiểu chiết chiêu để tìm cách hóa giải. Lương Tiêu chỉ nhìn thấy Minh Quy mặt mày tươi rói, tuy nhiên không hiểu bụng dạ lão nghĩ gì. Nội lực của hắn không cao, tuy nhiên lại có võ công hạng nhất, tuy không thể phát huy được uy lực của nó, muốn sử dụng kiếm pháp, nhưng trước đó đã đấu với sở Tiên Lưu trước, hứa không dùng “Xuyên Tâm Thất Thức”, nhất thời do dự không quyết định, xuất thủ chưởng pháp bỗng loạn lên. Minh Quy thấy hắn mỏi mệt, trầm tư nghĩ ngợi: ” Cái đó gọi là cắn nhiều hơn nhai, nếu như lần này kéo dài quá, bị hắn nhìn ra kế sách của lão phu, quả là không tốt đẹp. Việc tốt không nên tham quá, nên để dành thời gian cho hắn về sau. ” Đột nhiên nhanh chóng thò trảo tấn công trước ngực Lương Tiêu, trước tiên túm lấy hắn, để rồi từ từ khéo léo tìm hiểu võ công.

A Tuyết ở bên cạnh trong khi quan sát, thấy Minh Quy tùy ý xuất thủ rất nhanh, Lương Tiêu toàn khó khăn di chuyển, trước tiên trong lòng rất lo lắng, đột nhiên nhảy vào xuất chưởng, đánh thẳng vào lưng Minh Quy. Minh Quy luôn cảnh giác, không dám coi thường, liền bỏ qua Lương Tiêu, một tay quay lại tiếp chưởng. Một chưởng đó sử dụng “Linh Tê Phân Thủy Công”, A Tuyết kêu lên một tiếng thảm thiết, bị hất tung lên hơn một trượng, máu tươi trong miệng tràn ra.

Lương Tiêu nhờ đó thoát khỏi tầm khống chế của chưởng phong Minh Quy, che chở đỡ lấy thân hình của A Tuyết. Minh Quy cười âm trầm nói: ”Tiểu tử ngươi tự bản thân mình còn không lo được, lại còn nghĩ đến chuyện bảo vệ cho ai?” Sau đó từng bước tiến về phía trước, đột nhiên mục quang thay đổi, nhìn về phía sau thân hình của Lương Tiêu, nhíu mày nói: ” Tiểu tử, ngươi thử xem phía sau ngươi là ai?” Lương Tiêu tưởng là hắn hư trương thanh thế, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, vẫn thủ thế môn hộ. Đột nhiên, tai nghe A Tuyết kêu thảm một tiếng, Lương Tiêu thốt nhiên kinh hoàng, quay người nhìn lại, không tránh khỏi đầu đuôi đều thọ địch. Lại liếc qua một cái, thấy Hàn Ngưng Tử không rõ từ lúc nào đã quay trở lại, tay trái cầm A Tuyết, ngón trỏ tay phải và một ngón khác, hướng vào bụng dưới của hắn điểm xuống.

Minh Quy vốn lưu ý đến Lương Tiêu chỉ vì hắn là hoạt bí tịch(bí kíp sống), từ đó có thể học được nhiều võ công không thể học tập, lại có thể chịu để cho người khác tấn công hắn, lập tức cười dài, nói: “Xem chiêu. ” Đột nhiên tay trái cầm chén trà ném thẳng về phía đấy. Hàn Ngưng Tử thấy hắn chiêu thức mạnh mẽ ác độc, cười nhạt một tiếng, chuyển thân đón lấy chén trà, giữa chén trà bây giờ đã bị bắn lên nửa xích, chỉ thấy một tiếng rít vang lên, chiêu đó đúng là: “Băng Hà Huyền Công” làm đông cứng từng mảnh trụ băng, Hàn Ngưng Tử cười tươi một tiếng, trụ băng lạnh giá từng miếng nhọn, nhằm hướng Lương Tiêu tấn công.

Minh Quy âm thầm hò reo, miệng cười ha hả, tiếng cười chưa dứt thì thân mình đã vọt tới gần trước mặt hai người, một chưởng đánh tới Hàn Ngưng Tử. Hàn Ngưng Tử hừ lạnh một tiếng, nhấc A Tuyết lên, đỡ mạnh chưởng lực của Minh Quy. Minh Quy không ngờ cô ta hung dữ như vậy, trong lòng thầm chửi mắng, nhưng lão không phải vì có lòng tốt mà tới nên chưởng phải không những không thu lại mà còn tiếp tục đánh ra. Trong nháy mắt kình phong áp đến bên mình, biết rõ là Lương Tiêu tập kích liền chuyển hướng chưởng lực, bộp một tiếng đã đẩy Lương Tiêu lùi lại ba bước. Đang định đuổi theo thì chợt khí lạnh tạt vào mặt, chính là Hàn Ngưng Tử tay nắm chặt băng chùy đâm tới. Minh Quy lắc người tránh qua, cười nói: "Hàn cô nương đã đi rồi còn quay lại, có phải đã nghĩ kỹ rồi, quyết định đi cùng với lão phu không?" Hàn Ngưng Tử lạnh nhạt nói: "Tuyệt không có hứng thú. " Minh Quy hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chợt xanh lại. Hàn Ngưng Tử còn đang đề phòng, bỗng nghe Lương Tiêu nhỏ giọng nói: "Quay trái một vòng, phải một vòng, ngang một vòng, đứng hai vòng... " Minh Quy trong lòng ngạc nhiên, nhưng Hàn Ngưng Tử lại biến sắc mặt, run giọng nói: "Tiểu súc sinh, ngươi nói cái gì?" Lương Tiêu cười nói: "Sao ngươi không đoán xem! " Thì ra Hàn Ngưng Tử đau lòng thất vọng, điên cuồng chạy một lúc, bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, nghĩ tới Thuần Dương Thiết Hạp liền vội quay lại, lúc này nghe lời Lương Tiêu nói nhất thời kinh hãi mừng rỡ, không kìm được tra hỏi: "Đúng rồi, là cách mở hộp phải không?" Lương Tiêu mỉm cười, nói: "Coi như bà thông minh. Nhưng ta mới chỉ nói ra một phần mười, chín phần còn lại phức tạp hơn nhiều đấy. " Hàn Ngưng Tử không nhịn được hỏi: "Làm sao ngươi nghĩ ra được?" Nhưng thấy Lương Tiêu chỉ cười nhạt, lập tức tỉnh ngộ ra: "Ta hồ đồ rồi, hắn sao có thể dễ dàng nói cho ta biết. "

Mụ ta trầm ngâm tính toán, đột nhiên nghe Lương Tiêu nói: ” Nếu ngươi muốn nghe toàn bộ, trước tiên hãy thả A Tuyết, ta sau đó sẽ đem chín phần còn lại nói cho ngưoi nghe. ” Hàn Ngưng Tử mục quang chợt động, đột nhiên tự mình cười lớn, thở dài nói: ”Tiểu tử ngươi cũng có vài điểm si tình. Thật tốt, tất cả phụ thuộc vào thành ý của ngươi” nói xong đột nhiên vung tay lên, chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, án tại trước ngực của A Tuyết, A Tuyết không kìm được rên lên một tiếng. Lương Tiêu vô cùng kinh sợ, quát nói: ” HànNgưng Tử, ngươi làm trò gì đó?” Hàn Ngưng Tử cười hi hi nói: ”Bắt lấy! ” tóm lấy A Tuyết, không đếm xỉa gì nhằm hướng Lương Tiêu ném tới. Lương Tiêu hoảng sợ tiếp lấy. Hàn Ngưng Tử cười nhạt nói: ” Nha đầu này đã bị ta cắm vào "kim Vấn Tâm", cứ một thời gian ngắn lại phát tác một lần, khi phát tác thì tim như bị dao cắt, đau đớn không muốn sống nữa. Sau hai giờ mà không được giải trừ thì chắc chắn phải chết. Thằng ranh con, ngươi ngoan ngoãn nói cho ta cách mở hộp, ta sẽ ra tay cứu nó. Nếu dám có nửa câu không đúng với ta, hừm, ngươi sẽ có kết quả tốt đẹp” Lương Tiêu vô cùng tức giận, lại nhìn A Tuyết, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang nhợt nhạt, đôi làn mi khép kín, đã vì quá đau đớn mà ngất đi trước đó.
Tài sản của David

Chữ ký của David
Chí làm trai nam bắc tây đông....
Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể......

http://davidkien.mybrute.com <<< Chiến nào


http://www.travian.com.vn/?uc=vn6_2235 <<< webgame việt

Trả Lời Với Trích Dẫn