" Này, ngươi, tay cầm chắc một chút...!"
" Còn ngươi, cước bộ không vững --!"
" Đúng, kiếm xuất tốt lắm, nếu chuẩn xác hơn một chút là được--!"
" Này, ngươi khi di chuyển phương hướng, bước đi mạnh mẽ lên một chút, đừng có nhẹ nhẹ nhàng nhàng như thế chứ, tay phải đưa cao lên một chút, đúng, như thế mới chính xác -!"
" Tốt lắm tốt lắm, còn nữa ... các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, rồi đem các động tác chỉnh lại một lần nữa, xong rồi quay lại đây -!"
La Phù hơn, Minh Vũ điện, một nhóm nội môn đệ tử đang tập kiếm, nơi này kể cả những người mới nhập môn, hay những người đã nhập môn lâu rồi, đều đang cùng tập một bộ kiếm pháp, chính là La Phù nhập môn kiếm pháp, Bát Quái Cửu Cung kiếm.
Mà Khổng Trác chính là giáo tập.
Đây cũng là một trong những quy củ của La Phù, do hạch tâm nội môn đệ tử phải hướng dẫn các môn hạ khác tập kiếm pháp, vốn nhiệm vụ này là của Thường Việt, chỉ là Thường Việt đã xuống núi tu hành, liền giao nhiệm vụ cho một gã đệ tử khác, cũng chính là đệ tử thứ hai Lâm Ngọc Phong. Bất quá, Khổng Trác trở về đúng lúc này, liền biến hắn cùng Lâm Ngọc Phong hai người mỗi người một ngày phải chỉ điểm kiếm thuật cho nội môn đệ tử.
Khổng Trác xem ra, đây là một chuyện rất phiền toái, phi thường phiền toái, hắn cũng ... không có nhiều thời gian tập kiếm như vậy, cũng không có cả thời gian để nấu ăn nữa, điều này làm cho tâm tình hắn trở nên không tốt, cho nên vài ngày gần đây, sắc mặt hắn lúc nào cũng nặng trịch, phảng phất như có ai đó thiếu hắn hai trăm lạng bạc.
Bất quá cuộc sống từng ngày qua đi, hắn dĩ nhiên cũng dần dần thích nghi với cuộc sống như vậy.
Ít nhất khi nội môn đệ tử nhìn mình, trong ánh mắt mang theo một sự sùng kính cùng hâm mộ cực độ, đối với hắn thái độ cũng thập phần ân cần, bắt đầu từ mấy hôm trước, cái vẻ khẩn trương kèm theo thập phần bất mãn trên mặt hắn cũng đã trở nên hòa hoãn lại, không chỉ trong những lúc hướng dẫn mà thỉnh thoảng còn dạy bảo một chút phương pháp nhưng lại thường xuyên hòa cùng đám bọn họ, cùng nhau đùa giỡn, lại trở thành một người ôn hòa vui vẻ như trước.
Có lẽ đúng là như vậy, tính tình và bộ dạng của hắn giống như một con heo, hàng ngày quây quần cùng đám đệ tử, cũng có được danh tiếng khá tốt, cuộc sống mỗi ngày qua đi hắn với số đông đệ tử mối quan hệ càng ngày càng tốt, sau đó, hắn nghĩ tới một cái chủ định quái dị.
" Tên tiểu hỗn đản này, hắn cùng sư phụ hắn giống hệt nhau."
Với ngữ khí bất đắc dĩ, Lăng Già Thượng Nhân vẻ mặt cười khổ đang ngồi chủ tọa ở giữa nghị sự đường, bên cạnh hắn chính là một trong La Phù ngũ kiếm Phù Vân Kiếm Chu Thanh, cũng là cha của Chu Tuyết, sư phụ của Phương Thiếu Bạch, trong La Phù phái địa vị của Chu Thanh cũng gần bằng với Lăng Già Thượng Nhân, đồng thời cũng là chưởng quản tất cả các đệ tử trưởng lão trong La Phù phái, điển hình về nhân vật quyền lực.
" Chuyện này sư huynh nên chuẩn bị sẵn tâm lí đi, tiểu tử này tư chất vận khí thực lực đều không thiếu, nhưng với tính tình bại hoại như vậy, người để cho hắn hướng dẫn đệ tử học tập, tương lai chưởng môn nhân lại muốn bồi dưỡng hắn, sợ rằng hi vọng không thành, đừng quên hắn là đệ tử của ai ?"
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Lăng Già Thượng Nhân liền có vể khổ sở.
Ngay từ đầu, khi để Khổng Trác làm hướng dẫn cho các đệ tử tập luyện, Khổng Trác cũng rất nghiêm túc, ban đầu nghiêm nghị nhưng về sau lại ôn hòa, nhưng vẫn chỉ ra một số thiếu sót cho các đệ tử, tới sau này mọi chuyện lại nổi lên biến hóa, càng ngày càng lười. Đến cuối cùng, khi hướng dẫn, hắn liền tự mình tập cho một đệ tử xem một bộ Bát Quái Cửu Cung kiếm pháp thật chuẩn một lần, sau đó chỉ ngồi bên cạnh xem, về phần tập thành cái hình dạng gì, hắn cũng bất kể không quan tâm, đương nhiên, tập kém quá mức không nhìn được, hắn mới đứng lên giảng giải hai ba câu, nhưng thái độ hiển nhiên là không muốn làm người hướng dẫn nữa rồi.
" Ai, năm đó Mạc sư đệ hướng dẫn đệ tử trong một tháng cũng dùng chiêu này, hắn tự mình dạy cũng chỉ được nửa tháng mà thôi." Lăng Già Thượng Nhân lắc đầu nói, " Cũng không biết có phải Mạc sư đệ dạy hắn không nữa ."
Phi Vân kiếm Chu Thanh nở nụ cười, " Bây giờ mà nói hai người bọn họ là thầy trò sợ rằng không ai tin nổi, chuyện đã đến nước này, ta cũng không muốn để cho hắn lại hướng dẫn đệ tử nữa."
" Cũng chỉ có thể như thế thôi." Lăng Già Thượng Nhân thở dài một tiếng, " Đến bây giờ, ta vẫn cho rằng, kì thật Mạc sư đệ thích hợp với vị trí chưởng giáo hơn ta."
" Có những lúc, tối thích hợp cũng không nhất định phải là được, Mạc sư đệ tự mình có con đường đi riêng của hắn, sư huynh ngài cũng giống như vậy, nhiều năm qua nếu như không phải ngài nhất mực gánh chịu, thì La Phù ta còn có thể hưng thịnh được như bây giờ không?"
" Những lời này ngươi nói có chút không đúng!" Lăng Già Thượng Nhân cười nói, “La Phù có thể có cục diện như hôm nay, cũng không phải công lao của ta, cho nên, sau này cái loại chuyện này, bất luận là trước mặt ta hay người khác, không nên đem ra bàn luận.
“Vâng, sư huynh!” Chu Thanh cười nói, chỉ là, câu nói sau cùng của Lăng Già Thượng Nhân làm sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên.
“Về chuyện của Thiếu Bạch, ngươi định làm sao bây giờ ?”
“Bọn họ đều là tuổi vẫn còn nhỏ!” Chu Thanh nói, Phương Thiếu Bạch là đệ tử đắc ý nhất của hắn, mà Chu Tuyết lại là nữ nhi duy nhất, lúc nhỏ còn không có vấn đề gì, nhưng là lớn dần lên, quan hệ thân mật của hai người đã khiến cho trong số các đệ tử có nhiều nghị luận, điều này làm cho hắn rất khó chịu, chuyện hẳn là không như thế này chứ.
“Như vậy không ổn, có một số việc, phải dứt khoát, nếu không , rất dễ gây loại, mặc dù cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng lâu dần, cũng sẽ rất phiền toái.
“Ta biếtmà, sư huynh!” Chu Thanh hít một hơi, đứng lên, ”Chuyện này ta sẽ nói rõ với tụi nhỏ!”
“Thiếu Bạch cũng là đứa nhỏ tốt, ngươi nên xử lý thận trọng”
“Ta biết mà, sư huynh” Chu Thanh gật đầu, đứng dậy rời đi.
“Lại một ngày mới.” Nhìn hồ nước trước mặt, Khổng Trác hắc hắc cười, “Chỉ còn một chút nữa, trong vòng một tháng ta sẽ hoàn thành, a a, chiêu nọ thật là linh nghiệm, có lẽ không vị sư bá nào là không bị ta dùng chiêu này phát hiện ra a”.
Đem theo sự hài lòng, thân thể béo núc của hắn liền đứng dậy, phác thông một tiếng, nhảy thẳng xuống hồ, lúc này đây, cũng chỉ còn cái đầu to lớn của hắn là còn ở trên mặt nước.
Đến bây giờ, hắn cũng chỉ còn để đầu nổi trên mặt nước mà vẫn có thể dụng kiếm thuật một cách nhẹ nhàng, có lẽ trong vòng một tháng, hắn đã có thể đem toàn thân chìm dưới nước.
Đang vui sướng, hắn đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh cổ quái thổi tới, tựa hồ như từ một trận chiến, thổi thẳng vào tâm phế hắn, mặc dù không có gây thương tổn, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy lạnh lưng, thót tim.
“Kỳ quái, gì vậy ?” Hắn dừng kiếm, thân thể chậm rãi nổi lên mặt nước, đến khi vừa toàn thân lên khỏi mặt nước, liền giống như đứng trên mặt đất bằng phẳng, thoải mái sải bước, đi vào bờ (thiết thủy thượng phiêu ^^ đoạn này tác giả viết hơi khó hiểu), lông mày nhăn lại, đồng thời, tay cũng thu lại, cẩn thận tìm hiểu chung quanh.
“Tựa hồ, không có gió, vậy vừa rồi là chuyện gì, chẳng lẽ là tâm huyết lai triều ?” (không biết dịch thế nào, nhưng đọc đoạn sau có thể đoán được)
Khổng Trác có chút giật mình, vỗ vỗ đầu, “nhưng là chuyện gì nhỉ, nếu thật sự là tâm huyết lai triều, vậy có nghĩa là có tính huống cấp bách liên hệ tới ta, nhưng là gần đây ta không có vội vàng a”.
Lại nghĩ một chút, “Không phải là Tiên Thiên Tử Khí của lão tử lại muốn đột phá chứ, không thể nào, trước kia không có tiền lệ như thế này, trong vài năm mà đột phá qua ba tầng liền e là không thể ?” Mặc dù trong lòng cũng có chút không tin, nhưng là cũng có tâm lý hy vọng một tia may mắn. Hắn liền đi tới bên bờ, nhẹ nhàng cắm thanh trường kiếm cứng rắn trong tay xuống mặt đất, khoanh chân ngồi xuống, nhẹ nhàng hít một hơi, Tiên Thiên Tử Khí trong người vận chuyển, lưu chuyển một vòng, Tiên Thiên Tử Khí theo lộ tuyến cũ, dễ dàng chuyển tới đan điền.
“Xúi quẩy a!” Khổng Trác trong lòng âm thầm cười khổ, nhưng là một chút hiện tượng đột phá cũng không có.
Sau đó hắn lại mở mắt, đứng dậy.
“Không phải hôm nay ta trúng tà đấy chứ ?” trong lòng vừa động, tim Khổng Trác lại đập nhanh dần lên, hắn cảm thấy không rõ ràng lắm có chuyện sắp xảy ra với mình.
“Ngũ ca, Ngũ ca …!”
Lúc hắn còn chưa hồi phục tinh thần, lại nghe thấy tiếng kêu của Chu Tuyết.
Giọng nói rất kinh hoàng, rất lo lắng, thậm chí trong ý tứ có chút tuyệt vọng, sau đó, một đạo hồng ảnh từ ngòai Thanh Tùng Bình vội chạy tới, lao đầu vào lồng ngực hắn, “Ngũ ca…!”
Âm thanh cuối cùng, như tiếng kêu nhỏ máu của đỗ quyên làm tâm tình Khổng Trác cũng khẩn trương hẳn, trong đôi mắt hắn chợt lóe lên một tia sát khí rất nhỏ rồi biến mất, nhưng là lập tức, khuôn mặt hắn lại chở nên ôn hòa như vốn có, mang theo ý cười vô hại.
“Yêu, làm sao vậy, người nào khi dễ ngươi, nói cho Ngũ ca, ta giúp ngươi giáo huấn hắn!”
“Ngũ ca ……!” Chu Tuyết ôm Khổng Trác tựa hồ thị như là tìm được một nơi an toàn, oa một tiếng rồi khóc rống lên, “Ngũ …… Ngũ ca, nhanh …… nhanh đi cứu cứu Thiếu Bạch a, hắn …… hắn ……!”
“Hắn” đến nửa ngày, Chu Tuyết vẫn nghẹn ngào, không có nói Phương Thiếu Bạch đến tột cùng là bị làm sao.
“Được rồi, đừng khóc.” Khổng Trác nắm lấy đầu vai đang run lên của nàng, quay mặt nhìn Chu Tuyết, quát lạnh một tiếng, “Đừng khóc, bình tĩnh một chút, nói mau, Thiếu Bạch bị làm sao ?”
Tiếng quát này mang theo lực đạo của Tiên Thiên Tử Khí, như tiếng sấm bên tai Chu Tuyết, tiếng khóc của Chu Tuyết cũng dần ngưng, nàng kinh ngạc liếc nhìn Khổng Trác, nét mặt lại một lần nữa chực muốn khóc, nghẹn ngào nói, “Ngũ ca, Thiếu Bạch phản bội La Phù”.
“Cái gì…?”