Phương Thiếu Bạch biết chính mình đang gặp phiền toái, rất phiền toái.
Chỉ là, hắn bây giờ không có thời gian để ý xem mình đang phiền toái đến thế nào, hắn duy nhất chỉ có thể làm đó là chạy, điên cuồng chạy.
Hắn bây giờ còn không thể ngự kiếm, vậy nên phương pháp duy nhất chỉ có thể dựa vào thân pháp, tự mình triển khai thân pháp cực nhanh bỏ chạy, điên cuồng hướng chân núi La Phù mà chạy.
Cũng không biết tại sao, lúc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra khuôn mặt tươi cười của Khổng Trác, cùng với điều hắn thường nói, “Kỳ thật a, tận dụng tối đa thân pháp cùng độn thuật, đem chung phối hợp với nhau, ngươi sẽ không còn gì phải sợ hãi!”
Lúc ấy, tự mình nghe xong, cũng chỉ cười cười, trong lòng còn có chút xem thường hắn, nhưng là bây giờ đây ?
Hắn rất hối hận lúc đó đã không nghe theo Khổng Trác.
Hai chân, cơ hồ không chạm đất, thân thể như làn khói trắng, mỗi lần chạm đất lại mượn lực vượt qua khoảng cách mười trượng, hắn thậm chí có thể nghe được mũi chân mình chạm đất sinh ra âm thanh “xoát xoát” nhẹ nhàng, cơ hồ gần đạt tới thân pháp phi hành, nhưng là chưa đủ, còn xa mới đủ.
Ngoại trừ thanh âm tự mình chạm đất mượn lực, hắn còn có thể nghe được tiếng gió từ phía sau, không phải một mà là mười hai, cầm đầu chính là Lâm Ngọc Phong cùng Vu Huyền Cơ.
Cười khổ, cười thảm, có lẽ, đây là vẻ mặt duy nhất lúc này hắn có thể làm ra.
Máu, chạy dọc theo quần áo hắn rơi xuống mặt, mà hiện trên người cũng có rất nhiều vết thương, một tại trên đùi, là bị một kiếm của Vu Huyền Cơ, đâm xâu ba phần, may là không trúng đầu khớp xương, nhưng là máu lại chảy không ngừng, hắn cũng chỉ có thể xé tạm một miếng vải từ quần áo, buộc tạm vết thương, cũng không cần quá quan tâm, bởi vì, còn có ba vết thương khác còn nghiêm trọng hơn chỗ này.
Trên bụng có một vết kiếm, dài sáu tấc, sâu hai tấc, thiếu chút nữa chạm tới nội tạng, cho nên hắn không thể không đưa tay che, bảo trì cho vết thương ổn định, tránh cho vết thương không bị vỡ ra, làm cản trở tốc độ, mặt khác, còn có hai chỗ trước ngực, một kiếm xuyên tim, chỉ là mũi kiếm may mắn một chút, ngang qua tim hắn mà không làm tổn thương tim, nhưng là cũng bắt đầu chảy máu, cho nên, tay kia của hắn chính là đang bịt vết thương này.
Mà trên mặt, còn có một vết kiếm xẹt qua trán, tuy không vào tới xương, nhưng là kéo dài từ trán xuống khóe miệng, hủy đi dung mạo tuấn tú của hắn.
“Lâm Ngọc Phong ơi Lâm Ngọc Phong, nếu có một ngay, người rơi vào tay ta…”
Trong lòng hắn nhớ kỹ cái tên này, âm thầm nguyền rủa, chỉ là, vô luận hắn nghĩ tới khi Lâm Ngọc Phong rơi vào tay hắn sẽ như thế nào, cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, nếu hắn hôm nay không chạy thoát được, thì việc bị giam trong đại lao của La Phù đã là kết quả tốt nhất rồi.
“Phương Thiếu Bạch, không nên chạy nữa, nếu chạy tiếp, không cần để chúng ta bắt được, những vết thương đó cũng sẽ giết người!” Từ phía sau truyền tới mấy đạo âm thanh, trong đó thanh âm của Lâm Ngọc Phong là lớn nhất, khiến Phương Thiếu Bạch cảm thấy chói tay, nhíu mày, mở miệng chửi rủa, việc này hiển nhiên chỉ làm thống khổ thêm khóe miệng và làm điếc tai hắn mà thôi.
Tiếng cười của Lâm Ngọc Phong ở phía sau tràn ngập khinh thường, “Đã như vậy, cửu sư đệ, sư huynh cũng không khách khí!” Hắn cao giọng nói, trong giọng nói tràn ngập mùi của kẻ thắng lợi, từ trong tay hắn xuất ra một đạo thanh quang, một âm thanh như tiếng khóc vang lên, cả thân thể cũng hóa thành đạo thanh quang, nhanh như điện bắn về phía trước.
“Ngự kiếm phi hành!”, vài người đang đuổi cùng hắn cất tiếng kinh hô, mà cách đó không xa, trên mặt Vu Huyền Cơ cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ, về phần những người như hắn, ngay cả ngưỡng mộ cũng không có tư cách, chỉ có thể đem loại ánh mắt cực độ sùng kính nhìn về phía đạo thanh quang phía trước. Không tới ba mươi tuổi, liền đã có thể ngự kiếm phi hành được, trong số các đệ tử của La Phù phái, cũng là rất hiếm thấy.
Thanh âm vừa vang lên, Phương Thiếu Bạch liền dừng bước, hắn biết tiếng huýt gió đó ý nghĩa cái gì.
“Không được chạy!” Lâm Ngọc Phong mũi chân giống điểm trên một ngọn cỏ, một thân bạch y bay lăng không bay tới, bộ dáng phiêu nhiên như tiên hạ phàm.
”Cửu sư đệ, theo chúng ta hồi sơn, chỉ cần ngươi không chống cự, lúc trở về, ta nhất định sẽ nói giúp ngươi một câu” Theo lời nói, người phía sau cũng đã theo lên, dĩ nhiên cầm đầu là Vu Huyền Cơ, mười ba gã đệ tử này liền vây quanh Phương Thiếu Bạch.
Trong mười ba gã đệ tử này, có ba gã là nội môn hạch tâm đệ tử, ngoại trừ Vu Huyền Cơ, hai gã kia là từ lần đại hội khai sơn trước tấn cấp thành hạch tâm đệ tử, còn mười người kia, đều đã biểu hiện thực lực tương đối mạnh mẽ trong số nội môn đệ tử.
Khi Phương Thiếu Bạch dừng bước, mười ba gã này liền tạo thành vòng vây quanh hắn.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, tay phải đang che vết thương trên ngực Phương Thiếu Bạch thả xuống, chậm rãi đặt lên chuôi kiếm bên hông.
“Còn muốn phản kháng không ?” Lâm Ngọc Phong đắc ý nở nụ cười, “Cửu sư đệ, biết không, ngươi như vậy là đang tạo cơ cho ta giết ngươi!”
Vẻ mặt Phương Thiếu Bạch không biểu cảm, chậm rãi rút thánh trường kiếm ra, một cỗ sát khí bi thương từ trên người hắn tản mát ra.
Có lẽ cả đời hắn, tại giờ khắc trận đánh cuối cùng này, cả tính thần đều đạt tới trạng thái đỉnh cao.
“Nếu như thế, vậy…!” Lâm Ngọc Phong cười, kiếm trong tay xẹt qua không trung tạo nên một đạo quỹ tích hình thù kỳ lạ.
“Ngươi rất đáng để ta ra tay a, cửu sư đệ, chỉ là người thật sự đạt tới cảnh giới người và kiếm hợp nhất cũng không có khả năng đánh bại ta, …, ân, ai ?”
Đồng thời hắn thét lên một tiếng kinh hãi, ngọn cỏ dưới chân trong giây lát nát vụn, thân thể cũng nặng nề rơi xuống, đập xuống đất một cái, vội bật dậy, nhưng là phải lảo đảo bước vài bước mới có thể đứng vững.
Những người khác thì không may mắn được như hắn, mười tên nội môn đệ tử rất không có ý tứ ngã nhào trên mặt đất, mà hai tên mới tấn cấp thành nội môn hạch tâm đệ tử đều đang quỳ hai chân xuống đất, Vu Huyền Cơ khá hơn một chút, chỉ quỳ một chân xuống đất.
“Lão cửu, còn không đi!”
Một thanh âm vang lên trong tai Phương Thiếu Bạch, thân thể hắn trong nháy mắt, nhẹ đi mấy chục lần
“Ngũ sư huynh!” Phương Thiếu Bạch trong lòng vừa động, liền thấy một cỗ lực lượng mãnh mẽ dưới chân hắn, đẩy hắn lên không trung, “Đi mau đi, ta giúp ngươi cản bọn họ!”
Phương Thiếu Bạch thần sắc vừa động, không nói câu nào, thân thể theo cỗ lực lượng đó bay lên trời, hóa thành một đạo thanh yên, biến mất trong mắt mọi người.
Lâm Ngọc Phong sắc mặt đại biến, nhưng là dưới chân như buộc một khối đá lớn, ngay việc duy trì tư thế cũng đã rất khó khăn, đâu có thừa lực để cho hắn ngự kiếm.
“Người nào, có gan dám ở La Phù giương oai!” Lâm Ngọc Phong lạnh lùng quát, trong giọng nói, cũng có một tia tức giận, bị làm cho ra bộ dáng như thế này, hắn có chút không thể tiếp nhận. Trong mắt lóe lên một tia âm ngoan, nhưng là nét mặt vẫn còn bình tĩnh.
“Mẹ kiếp, lão tử đây!” Thanh âm dương dương vang lên trong tai mọi người, tại vị trí Phương Thiếu Bạch vừa đứng, đại địa toát ra một làn khói vàng, sau đó khói ngưng tụ lại thành người khiến mọi ng đều sững sờ mở to hai mắt, sắc mặt Lâm Ngọc Phong cũng biến đổi.
“Lão Ngũ!”
Vẻ mặt lười biếng, Khổng Trác mở to con mắt như ngái ngủ, ngáp mấy cái, vô tình giơ ngón cái tay trái lên, cực không có phong độ ngoáy tai một cái, liếc nhìn bộ dạng khốn đốn của Lâm Ngọc Phong.
“Nga, nhị sư huynh a…!”
Sau đó, ánh mắt hắn đảo qua mười ba người còn lại, cuối cùng dừng lại ở Vu Huyền Cơ “Còn có lão Tứ ?”.
Trong giọng nói, tràn ngập vẻ kinh dị, “Chuyện gì xảy ra vậy ?”
“Chuyện gì xảy ra ư, lão Ngũ, ngươi không phải không biết chuyện gì xảy ra đấy chứ ?” Lâm Ngọc Phong lạnh lùng nói.
“Ta thật sự không biết a!” Khổng Trác vẻ mặt vô tội, hai tay đưa ra trước mặt than, “Tại sao các ngươi lại quấy rầy ta ngủ ?”
Trong giọng nói, còn mang ngữ khí chất vấn.
“Khổng Trác…” từ miệng Vu Huyền Cơ quát lên chói tai, hai chân dùng lực, từ tư thế nửa quỳ đứng dần lên, kiếm trong tay cũng đưa lên, mũi kiếm chỉ Khổng Trác, “Ngươi phóng thích phản nghịch, tập kích đồng môn là tội gì ?”
Khổng Trác nhíu mày, sau đó lắc đầu, trên mặt càng đậm vẻ nghi hoặc cùng vô tội, “Cái gì phản nghịch, cái gì tập kích đồng môn, ta đều cũng không biết các ngươi đang nói gì, ta chỉ là ở chỗ này luyện công mà thôi, các ngươi mấy người chẳng những chạy tới đây quấy rầy ta luyện công, lại còn mở mồm mắng người, đến tột cùng là ý tứ gì a!” Nói rồi, ánh mắt hắn từ trên người Vu Huyền Cơ dời sang phía Lâm Ngọc Phong, “Nhị sư huynh a, ta vừa rồi dang hành công tới lúc khẩn yếu, các ngươi thế nào lại chạy tới đây gây ồn ào, phá hoại thanh tĩnh, thiếu chút nữa khiến ta tẩu hoả nhập ma, ngươi định tính chuyện này thế nào ?”
Mặc dù khuôn mặt vẫn có vẻ tươi cười, nhưng là Lâm Ngọc Phong rõ ràng cảm giác được sâu trong giọng nói của Khổng Trác có một tia lãnh ý, phảng phát như có hơi lạnh từ Cưu U dần ngưng kết lại, khiến hắn cũng lạnh cả đan điền.
Hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ cố đè hàn ý xuống, chậm rãi giơ kiếm lên, giống như Vu Huyền Cơ, mũi kiếm chĩa vào Khổng Trác, “Ngươi phóng thích phản nghịch là tội gì ?”
Kiếm ý như người, từng cơn gió lạnh giống một lưỡi dao sắc bén hình thành, sát ý nghiêm nghị…