Tiêu Nhiên lưng đeo một cái ba lô, nhàn nhã đi lên lầu.
"02412, 02413, 02414, 02415 là phòng này rồi. Không biết ta có phải là người đến sớm nhất không?" Tiêu Nhiên đứng ở ngoài cửa nghĩ thầm.
Mở cửa nhìn, ba cái giường dĩ nhiên đã có sự chuẩn bị. Chỉ có bên trái cạnh cửa sổ còn một cái giường bỏ không. Chỗ nằm đều ở trên, phía dưới là nơi để một loại vật dụng cũng như sách vở.
Tiêu Nhiên đóng cửa lại, từ giới chỉ xuất ra những đồ vật mà Lý Thiến vì hắn chuẩn bị như chăn, vài cái gối phô tơi, tựu đem rải ra nằm cũng tốt. Vừa định nằm xuống nghỉ ngơi một hồi, chỉ nghe thấy thanh âm chìa khóa mở cửa.
Cửa được mở ra, lục tục đi vào ba người tuổi trẻ, trong đó có một người cao lớn tráng kiện, người mang theo hai gọng kính có vẻ phá lệ gầy gò, còn một người tóc nhuộm màu vàng,
Mặc y phục hoa lệ lòe loẹt từ đầu đến chân, trang phục so với một tên đống bóng không khác nhaU nhiều lắm. Bọn họ vừa vào cửa đã phát hiện Tiêu Nhiên ngồi ở trên giường.
"Chúng ta huynh đệ cùng phòng rốt cục đến đông đủ rồi, buổi tối ta mời một ngươi đi ra ngoài ăn cơm." Cái tên cao lêu nghêu tuổi trẻ thét lên.
"Chào mọi người, ta gọi là Lưu Vũ Phàm, người Tứ Xuyên." Vị mang kính nói ngay.
"Ta đây là Tào Bảo Là, người Đông Bắc, một bằng hữu thường gọi ta là Kim Cương. Ta đánh nhau ra tay rất nặng, ba người cho tới bây giờ không cần để ý. Đã là huynh đệ sau này nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chỉ cần gọi ta hỗ trợ là được rồi." Lại tên thanh niên cao to cường tráng nói.
"Ta gọi là Tề Mộ Thành, người Nghiễm Đông, ngươi đừng xem ta trang phục như vậy mà lầm lẫn, kỳ thật ta chính là người tốt. Không nên bị vẻ bề ngoài của ta mê hoặc, ta nội tâm rất thiện lương. Bạn bè gọi ta là Hầu Tử."
"Chào một ngươi, ta gọi là Tiêu Nhiên,."
Tiêu Nhiên nói xong, hướng ba người nắm tay, khi hắn kín đáo nhìn Lưu Vũ Phàm thì phát hiện ra hắn là người tu chân, tu vi đã đạt đến Kim Đan sơ kỳ, nhưng không biết có đem theo bảo vật gì trên người không.
Nguyên lực ba động ẩn dấu dẫn xuất.
"Tốt lắm, đừng lôi thôi nữa, mấy đại gia chúng ta ở cùng một chỗ, thời gian vẫn còn dài đi đâu mà mất chứ? Bây giờ quan trọng nhất là chuyện đi uống rượu, chúng ta không say không về". Kim Cương nói xong, lôi kéo bọn Tiêu Nhiên đi ra ngoài.
Vừa nói xong,
"Mắt Kính, nhanh lên một chút a! Đừng có quen thói lề mề như ma ma nữa."
"Ngươi gọi ta là Mắt Kính, ngươi còn dám nói nữa à." Lưu Vũ Phàm đuổi theo, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Vì vậy, một đám người cãi nhau ầm ỉ đi ra ngoài trường học, đến một tiểu phạn quán.
"Lão bản, mang một món ăn lại đây." Kim Cương còn chưa đến cửa đã hét toáng lên.
Đến khi bọn hắn vừa đi vào cửa, phát hiện trong phạn quán có mấy người dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ, mấy nữ sinh thiếu chút nữa đã bị hù dọa định móc túi trả tiền cơm rồi bỏ chạy.
Tiêu Nhiên nhìn thấy vậy, hướng Hầu Tử cùng Mắt Kính khẽ đánh mắt ra hiệu, bọn họ ba người vội vàng làm bộ như đi ngang qua, tìm cái bàn rộng ngay gần cửa sổ ngồi xuống, đem Kim Cương nhét vào giữa mấy người.
Kim Cương nhìn thấy vẻ mặt mấy người bên trong phạn quán, vội vàng nói: "Một ngươi cứ tiếp tục ăn, không cần phải xen vào việc của ta." Có thể nghe như một lời nói bình thường vào lỗ tai, , nhưng lại như là cảnh mộto bọn họ, "Một ngươi ai dám động đến ta, cẩn thận”
“Đợi chút."
Rốt cục lão bản đã đến giải vây, một đại gia mới bắt đầu tiếp tục ăn cơm. Kim Cương vẻ mặt ủy khuất ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên làm bộ ta không nhận ra vẻ mặt của hắn, nhìn chằm chằm nơi khác.
Không bao lâu, thức ăn đã được bê lên, Kim Cương gọi vào, "Lão bản, cầm 8 bình bạch tửu lại đây." Sau đó lầm bầm lầu bầu nói: "Chúng ta mỗi người 2 bình, vừa đẹp. Cứ uống xong rồi lại gọi tiếp."
Hầu Tử nhìn thấy 2 bình bạch tửu loại một lít thả tới trước mặt mình, kín đáo quan sát đồng bọn, thấy Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính hai người bọn họ dường như không coi vào đâu, nghĩ thầm, "Ta đã gặp phải đối thủ, đây đều là những yêu quái a, ta không thể theo rồi!"
Kim Cương rót cho Hầu Tử một cốc lớn đầy rượu, cốc chứa đến gần một nửa bình, sau đó nâng chén nói, "Chúng ta có thể từ thiên nam địa bắc tụ cùng một chỗ, đây là duyên phận. Nào, chúng ta cạn chén." Nói xong, tu một ngụm
Còn mỗi việc là đem cái chén đầy rượu cho vào miệng. Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính cũng chậm chậm uống.
Hầu Tử nhìn thấy màn này, quay về bọn họ ba người nói: "Ba vị anh hùng, ta có sự kiện muốn cùng một ngươi thương lượng một chút. Hôm nay bữa này để ta mời, nhưng rượu đổi thành nước ngọt được không?"
Kim Cương lập tức nói, "ngươi uống hay là không? Có phải ngươi không nể mặt mũi ta, hay là xem thường ta?"
Mà Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính còn lại là đồng dạng "Ngươi nói gì chứ? " Vẻ mặt nhìn chằm chằm Hầu Tử, xem hắn da đầu đã tê dại.
"Mẹ kiếp, liều mạng." Hầu Tử nói xong, từ từ nhắm hai mắt đem cái cốc rượu to đùng kia uống vào.
"Rất tốt, thế mới là huynh đệ của ta, thêm một cốc nữa." Kim Cương nói xong lại rót cho Hầu Tử một cốc to đầy tràn.
"A, vẫn uống a! " Hầu Tử thiếu chút nữa phát khóc.
Hầu Tử uống tiếp đến cốc thứ hai thì gục xuống.
Mà Kim Cương uống đến bình rượu thứ ba cũng ngã.
Chỉ còn Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính hai người vẫn uống, đến lúc rời đi thì trên mặt đất đã có không dưới hai mươi cái vỏ.
Chung quanh nhiều người dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn bọn họ.
"Ảo giác, nhất định là ảo giác, nhất định là ta uống hơi nhiều, nhìn hai vỏ thành hai mươi cái vỏ." Một đệ tử nghĩ
"Phạn quán này nhất định là bán rượu giả, lần sau không đến đây ăn cơm nữa." Một đệ tử khác nghĩ.
Từ đó về sau, phạn điếm này làm ăn sinh ý phai đi rất nhiều, mà cũng không biết nguyên nhân do bàn tay nào làm ra.
Kim Cương cùng Hầu Tử được hai người bọn họ dìu trở về phòng ngủ.
Đem hai người bọn họ ném lên trên giường xong, Tiêu Nhiên đã nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ.
Còn Mắt Kính lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Tiêu Nhiên, "Không đúng a, hắn không giống như người tu chân, trên người không có nửa điểm chân nguyên lực, cũng không giống như ta đã đem rượu luyện hóa. Uống nhiều như vậy mà không sao, hắn uống rượu như thế nào?”
A! " Bọn họ làm sao biết được, Tiêu Nhiên lúc này toàn thân đều là tiên nguyên lực chứ?
Ngày thứ hai, Kim Cương tỉnh lại, trong phòng lại hô hào ầm ĩ bát nháo, còn Hầu Tử thì vẫn nằm ở trên giường không thể thanh tỉnh.
Rốt cục đến ngày khai giảng năm học.
Bọn họ đi tới lễ đường, Hầu Tử đã khôi phục lại sức sống, không ngừng nói, "Mau nhìn, bên kia cái...to lên một chút. Oa, cái này cũng không sai. Nơi này còn có một người rất hấp dẫn."
Đợi đến khi bọn họ tìm được chỗ ngồi, đại lễ khai giảng năm học đã bắt đầu.
Hiệu trưởng đi lên đài, bắt đầu nhìn khắp hội trường diễn thuyết.
Đợi đến khí lễ khai giảng chấm dứt đã là sáu giờ chiều. Tiêu Nhiên bọn họ lại tới phạn điếm lần trước ăn cơm. Vốn lần này Hầu Tử ép thế nào cũng không uống rượu, cho nên Kim Cương lần này uy phong đã hạ đi nhiều.
Được hai chén rượu tâm hồn đã cảm thấy phiêu bồng, Kim Cương trạng thái có vẻ tốt hơn so với lần trước một ít, uống thẳng đến bình thứ tư thì mới ngã xuống. Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính lại giống lần trước cứ như vậy mà uống tiếp. Không đầy một hồi sau, trên mặt đất lại đầy những bình rượu không.
Buổi học đầu tiên, trong phòng học.
Một vị sư phụ rất xinh đẹp đang đứng trên bục giảng điểm danh.
"Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên tới rồi phải không? Tào Rất Là, Tào Rất Là, đã không tới; Lưu Vũ Phàm, Lưu Vũ Phàm, vẫn còn chưa tới; Tề Mộ Thành, Tề Mộ Thành."
Vị sư phụ nghĩ thầm, "Hảo a, không nghĩ tới cả một phòng ngủ cũng dám trốn tập thể lần đại hội lớp này, ta nhất định phải thu thập bọn họ. Nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, ta là một mỹ nữ, như thế nào có thể làm như vậy, hóa ra phá hư hình tượng của chính mình sao chứ?"
Một lớp học tuyển một sinh viên vào ban chấp hành như chủ nhiệm lớp, bí thư đoàn, ủy viên học tập, ủy viên đời sống, ủy viên lao động. Lần đầu tiên đại hội lớp, không ai nghĩ tới bốn nhân vật không tham gia đều là những đại nhân vật sau này.
Đại hội chấm dứt, sau đó Trần Tuyết Hàm một mình vội vàng đi xuống nam sinh ký túc xá, "Ta muốn nhìn xem bốn người này rốt cuộc là nhân vật ra sao, ngay cả lần đầu tiên đại hội lớp cũng không đến tham gia."
Tiêu Nhiên cùng Lưu Vũ Phàm đều là tu chân nhân sĩ, trong đầu căn bản không có khái niệm đại hội lớp. Biết là hôm nay buổi tối sẽ khai mac đại hội, nhưng Kim Cương cùng Hầu Tử lúc này lại còn đang phê thì sao?