Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính thật vất vả đem Kim Cương cùng Hầu Tử về tới cửa phòng ngủ, nhìn thấy lão Đại bảo vệ đang đứng trước cửa phòng, bọn họ lập tức nhanh chóng đem người kéo sang đãy ký túc khác.
"Làm sao bây giờ? Lão Đại bảo vệ đang đứng đó." Tiêu Nhiên hỏi.
"Chúng ta phân một người ra dụ hắn ly khai. Người còn lại sẽ từng bước từng bước đem bọn họ đi vào phòng." Mắt Kính nói
"Chúng ta người nào đi dụ đây chứ?"
"Như vậy đi! Chúng ta đoán sấp ngửa, người nào đoán sai người đó sẽ phải đi. "
"Hảo. "
Tiêu Nhiên xuất ra một đồng xu rồi chậm rãi tung lên trời, khi hạ xuống thì chộp vào trong tay.
"Ngươi đoán cái gì?"
"Chữ" Mắt Kính tự tin nói, nghĩ thầm, "Lấy nhãn lực của ta mà đoán, xem một cái sẽ biết ngay. Hắn thật ngây thơ a! "
Tiêu Nhiên chậm rãi buông lỏng tay ra, một cái quốc huy thật to xuất hiện trước mặt Mắt Kính.
Tiêu Nhiên thu hồi đồng xu nói, "Huynh đệ, trông cậy cả vào ngươi rồi, đi thôi, ngươi đi cho tốt."
"Tại sao lại có thể như vậy, ta rõ ràng chứng kiến chính là mặt chữ a! " Mắt Kính buồn bực đi ra.
"Hắc hắc. Đấu với ta, bao giờ ngươi chết như thế nào cũng không biết. " Tiêu Nhiên nhìn bóng lưng Mắt Kính nói, tiếp theo sờ đồng xu mà cả hai mặt đều là quốc huy nghĩ thầm. "Vẫn còn phải đem nó luyện chế tiếp một lần nữa, có thể ngồi một lần người nào đó đoán trúng mặt này chứ? Không thể lãng phí được."
Mắt Kính đi tới trước mặt người bảo vệ, nói.
"Đại gia, ngươi tâm tình thật tốt a, đã trễ thế này còn ra ngoài ngắm trăng."
"Ngắm trăng? Bầu trời tất cả đều là mây, chỗ nào có ánh trăng a?!"
"......"
"Đại gia, bên ngoài lạnh như thế, đi vào nghỉ ngơi đi nghen! Đứng ở ngoài này làm gì a?"
"Gần đây lúc mới vừa khai học, đã có rất nhiều đệ tử chạy ra ngoài uống rượu, ta ở chỗ này giữ cửa. Hận, những người này a, học hành không chịu học, mỗi ngày đến trường học lêu lổng, nếu để ta bắt được, nhất định không cho bọn họ có kết quả tốt."
"......"
"Đại gia, ta giúp ngươi giữ cửa, ngươi đi nghỉ ngơi đi!"
"Như vậy sao được a, ta sẽ áy náy lương tâm mình lắm, đã ăn lương phải làm tròn phận sự. Đã khuya rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!"
Nói xong bảo vệ đem Mắt Kính đẩy vào ký túc xá, còn mình lại đứng trước cửa.
Mắt Kính đứng ở bên trong ký túc xá, khóc cười không được.
"Lần này nhất định phải thành công. Ta phải xuất tuyệt chiêu rồi." Nghĩ xong, Mắt Kính lại đi ra ngoài.
"Đại gia, ta vừa rồi hình như chứng kiến có người uống rượu ở bên kia . Chúng ta cùng qua xem đi!"
"Cái gì, ngươi nhanh chóng mang ta đi xem sao." Nói xong, kéo Mắt Kính đi ra.
"Như thế nào không còn ai a! Rõ ràng vừa rồi còn mấy người đang ở đây a" Mắt Kính làm bộ, lầm bầm lầu bầu đích nói,
"Nhất định là bọn họ đã thấy đại gia ngươi lại đây, cho nên bỏ chạy rồi."
"Như thế nào có thể, uống rượu rồi làm sao mà vẫn nhìn được rõ ràng như vậy."
"Đại gia, thật sự a, ta vừa rồi đi qua vẫn chứng kiến hắn ói ra mà. Vẫn còn mùi rượu nồng nặc đây này”
"Được, vậy ngươi tốt nhất theo ta đi tìm, hôm nay nhất định phải đem người nọ tìm ra." Nói xong, không nói không rằng kéo Mắt Kính đi chung quanh tiếp tục tìm kiếm.
Tiêu Nhiên bên này, hắn chứng kiến Mắt Kính đem bảo vệ lừa gạt rời đi, lập tức đem Kim Cương cùng Hầu Tử cất vào giới chỉ, nghênh ngang đi tới.
Còn chưa đi tới cửa phòng, Tiêu Nhiên thấy một mỹ nữ đứng ở cửa ký túc xá. Hắn liền đi tới hỏi.
"Mỹ nữ, ngươi đang tìm người hả?"
"Đúng vậy! "
"Ở đây có rất nhiều người, ngươi muốn tìm ai, có muốn hỗ trợ hay không!"
"Người trong phòng ngủ này."
"Không thể nào, phòng ngủ này ta cũng là một phần! Ngươi tìm ai! Không phải là Hầu Tử sao, hắn sẽ không dám làm những chuyện có lỗi với ngươi đâu!"
"Ta......"
"Ngươi đừng nói nữa, ta đã hiểu rõ rồi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn. Hắn nhất định đối với ngươi sẽ ăn năn, ngươi hôm nay cứ về trước đi nghen! "
"Không cần, ta hôm nay nhất định phải đợi được bọn họ."
"Bọn họ? Chẳng lẻ còn có Kim Cương cùng Mắt Kính. Không có lý nào, lại còn có ta trong đó, ta làm sao lại dính vào vấn đề quan hệ cùng ngươi chứ?"
"Ngươi......"
"Chỉ là nhất thời vô ý thôi, vừa rồi đã kích động một chút. Ngươi yên tâm, có ta ở đây bọn họ là tuyệt đối không dám khinh dẻ ngươi đâu, ta nhất định sẽ làm cho bọn họ nhận ra lỗi lầm của mình."
"Nga, quên nói với ngươi, ta cùng bọn họ ở chung một phòng ngủ, nếu không ngươi ...cứ chờ một chút, ta đi gọi bọn hắn. "
Trần Tuyết Hàm vốn đang muốn cùng Tiêu Nhiên cãi cọ một chút, nhưng vừa nghe đến Tiêu Nhiên cũng ở cái phòng ngủ kia, chợt ngậm miệng lại, tâm lý nghĩ: "Hắn cũng dám nói như vậy với ta, xem ta như thế nào thu thập hắn. Hắn nhất định là Tiêu Nhiên rồi, ta sẽ nhớ kỹ."
Tiêu Nhiên vẫn hoàn toàn chẳng biết, chính mình đã rước lấy họa vào thân. Hắn đi tới thang lầu, tìm chỗ tối, dụng thần thức quan sát một chút, không phát hiện ra người, liền đem Kim Cương cùng Hầu Tử từ trong giới chỉ thả ra. Nhìn hai người bộ dạng hồ đồ túy lúy, nghĩ đến, "Ta như thế này mà vận khí sao lại kém vậy chứ? Thương thay, ta từng này rồi mà ngay cả nữ sinh còn chưa có hôn qua, còn một ngươi thì lại quá đà đến vậy."
Trần Tuyết Hàm nhìn thấy Tiêu Nhiên kéo Kim Cương đi tới thì vội vàng hỏi, "Hắn làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là uống rượu thôi, ngươi xem hắn đã vì ngươi uống thành cái bộ dáng này rồi, ngươi sẽ không còn trách hắn nữa chứ!"
"Ta phải nhịn, nhất định phải nhịn, không thể vì một cái nhỏ mà đánh mất cái lớn được." Trần Tuyết Hàm lúc này không ngừng cảnh mộto chính mình.
Trần Tuyết Hàm giúp Tiêu Nhiên đem Kim Cương về phòng ngủ xong, Tiêu Nhiên lại chạy ra ngoài đem Hầu Tử về, cứ thế đến khi hai người bọn họ đã lăn quay ra giường rồi, Tiêu Nhiên mới khuyên.
"Xem đi! Kỳ thật bọn họ cũng không chịu nổi. Mỗi ngày vì sự kiện đó mà nâng chén tiêu sầu. Hai người con trai thuần khiết, bất quá nhất thời phạm vào một sai lầm nho nhỏ. Hơn nữa bây giờ không phải lúc hành động sao? Ngươi đã làm rồi, chính ngươi nên vui sướng mới phải a!" Tiêu Nhiên nói xong, nghĩ thầm đáo, "Ta đối với một ngươi là đều là hết tình hết nghĩa, một ngươi hãy hy vọng nữ tử kia không trách một ngươi nghen!"
Mà lúc này Trần Tuyết Hàm trong lòng nghĩ, "Nhất định là cái tên Tiêu Nhiên kia đã phá hủy bọn họ, hai đứa thuần khiết như thế này, như thế nào lại gặp đúng tên lưu manh a! Tiêu Nhiên, ngươi sẽ chết với ta."
Một lát sau, sau khi Mắt Kính hỗ trợ bảo vệ lão Đại bắt được đến tám người uống rượu, hắn lúc đó mới uể oải kéo lê thân thể về phòng ngủ.
"Thật đúng là không phải chuyện dễ dàng gì! So với ta tu luyện còn muốn khó khăn hơn. Cũng không nên cho bọn họ uống rượu nữa." Cứ nghĩ vậy, Mắt Kính mở cửa phòng ngủ, phát hiện bên cạnh bàn có một mỹ nữ ngồi, nàng đang quan sát phòng ngủ.
Tiêu Nhiên nhìn thấy Mắt Kính quay lại, vội vàng kéo hắn ra ngoài cửa, "Có một nữ nhân đang đợi một ngươi, một ngươi như thế nào vậy không cẩn thận a! Như thế nào lại bị nàng tìm tới cửa hả?! "
Mắt Kính vẻ mặt kỳ quái nói, "Cái gì cũng tùy cơ thôi, nữ tử kia ta không nhận ra là ai! Có chuyện gì a?"
Tiêu Nhiên đem chuyện hắn suy diễn nói cho Mắt Kính nghe một lần, "Nhất định là hai người bọn họ đã làm ra, ta cũng chỉ đến sớm hơn ngươi một ngày a! Trách không được bọn họ còn hỏi ta có còn… không nữa chứ?"
Lúc này, Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính đồng thời nói đến, "Ba người cùng làm! Đúng là cầm thú."
Trần Tuyết Hàm nhìn thấy Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính đi vào phòng ngủ, vừa muốn nói chuyện thì đã bị Tiêu Nhiên ngăn trở.
Lúc này Mắt Kính cũng có ý muốn giúp đở, chỉnh sắc nói:
"Ngươi cái gì cũng đừng nói, chuyện này chúng ta đã biết. Ngươi yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ bắt bọn họ đưa ra một đáp án làm ngươi hài lòng." Nói xong, hắn quay về Tiêu Nhiên nháy mắt một cái.
Tiêu Nhiên cũng vội vàng chạy đến nhà vệ sinh vò hai cái khăn mặt rồi nhỏ nước lên mặt hai người, muốn hai người nhanh chóng thức dậy.
"Một ngươi nếu đã làm ra loại sự việc này, tự mình chịu trách nhiệm đi chứ!" Tiêu Nhiên quay về bọn họ nói.
Chính là bọn họ mặc dù chuẩn bị tỉnh, nhưng còn mơ mơ màng màng, ngay cả con mắt cũng mở chưa được. Nghe Tiêu Nhiên nói như vậy, tưởng rằng chính mình uống rượu bị sư phụ phát hiện ra, hai người hai miệng đồng thanh nói:
"Không liên quan đến hắn, là ta dẫn hắn đi đó, muốn phạt cứ phạt ta đi."
"Một ngươi nếu làm ra việc này rồi, phải ít nhất có một trong hai người chịu trách nhiệm đi!" Mắt Kính nói.
Vì vậy hai người lại đồng thanh nói, "Ta chịu trách nhiệm."
"Người nào làm người đó chịu đi, sao cả hai ngươi đều nói như vậy?" Tiêu Nhiên vẻ mặt bi phẫn nói.
"Đủ rồi. " Đang lúc Mắt Kính còn muốn nói cái gì đó, một thanh âm cắt ngang lời hắn. Trần Tuyết Hàm đã không thể nhịn được rồi.
"Một ngươi biết ta là ai không?"
"Bất kể ngươi là ai, nhưng chuyện nếu đã xảy ra, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. ...trước hết xin bớt giận. " Mắt Kính khuyên đáo,
"Ta là chủ nhiệm lớp của một ngươi. Ta hôm nay tới là muốn nhìn một chút xem ai có can đảm lớn như vậy, ngay cả đại hội lớp cũng không đi. Không nghĩ tới một ngươi cũng dám nói như vậy với ta, vẫn còn làm cho ta phát hiện một ngươi uống rượu nữa. Một ngươi cứ chờ đấy, ngày mai sẽ có người hỏi chuyện một ngươi." Trần Tuyết Hàm nói xong, xoay người đi khỏi cửa.
Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính nhất thời mắt choáng váng, mà Kim Cương cùng Hầu Tử cũng đã đã rượu, thức dậy.
"Ngươi nói làm thế nào đi chứ! Ta bị ngươi hại thảm rồi." Mắt Kính dùng ánh mắt u oán nhìn Tiêu Nhiên. Còn Kim Cương cùng Hầu Tử mờ mịt nhìn hai người bọn họ,
"Mắt Kính, xin bớt giận, đều là huynh đệ, ngươi có chuyện gì cứ rộng lượng bỏ qua đi!" Kim Cương hảo tâm khuyên nhủ
"Ngươi còn giúp hắn nói chuyện, ngươi có biết hắn vừa rồi làm cái gì không? Chúng ta xong rồi." Nói xong, đem chuyện vừa rồi phát sinh mọi sự nói một lần, nhất thời đổi lấy ba ánh mắt u oán.