Ngày thứ hai, trong lớp truyền ra lời đồn khi bốn người đi tới lớp.
"Bọn họ là ai, có phải đi nhầm hay không ?" Một vị đồng học thắc mắc.
"Thật là, ngươi ngay cả bọn họ cũng không biết a! " Một vị đồng học khác nghe được nói.
"Bọn họ rất nổi danh sao? "
"Không chỉ rất nổi danh, mà là phi thường nổi danh. "
"A! Ta như thế nào không biết, nói nghe một chút đi."
"Bọn họ là bạn cùng lớp chúng ta, nghe nói là một tổ bốn người đã trốn buổi đại hội hôm qua."
"Thật sao, ta còn tưởng người nào chứ? Không phải là chỉ có trốn buổi họp thôi sao? Lần sau ta trốn cho ngươi xem."
"Ngươi lại đề rồi, ngươi biết ngày hôm qua buổi tối xảy ra chuyện gì không? " Nhất thời chung quanh đã đầy một vòng người.
"Ngày hôm qua buổi tối? Không biết. "
"Ngày hôm qua vốn là ta ở bên ngoài tiếp đón nữ bằng hữu đi dạo phố."
"A! Đại ca, mới đến vài ngày ngươi đã có nữ bằng hữu rồi, giỏi thật, lúc rảnh rỗi dạy tiểu đệ một hai chiêu!"
"Chính là ta nghĩ tới hôm nay phải lên lớp, không thể đi chơi quá muộn, nên đã cự tuyệt yêu cầu của nữ bằng hữu ở bên ngoài qua đêm, sớm về phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi một chút." (ngất, kỳ thật là ngày hôm qua hắn theo đuổi một nữ sinh, đã bị cự tuyệt, bị đả kích, nên sớm quay về phòng ngủ.)
"Khi ta sắp đi vào phòng ngủ thì thấy được chủ nhiệm lớp đi vào phòng ngủ bọn họ, sau đó Mắt Kính kia cũng trở lại. Ta lúc ấy đang chuẩn bị vào phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng chứng kiến cửa phòng ngủ của bọn họ lại mở ra, Mắt Kính kia có điểm lén lút cùng một người đi ra ngoài cửa, chẳng biết nói cái gì đó, ta loáng thoáng đích nghe được 3 người cái gì đó."
Nhất thời chung quanh đồng học đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mà người nói chuyện lại có một vẻ mặt đầy đắc ý.
"Sau đó, bọn họ lại đi vào. Ta thấy không còn gì để nhìn, liền trở vào phòng ngủ. Chỉ là không lâu sau ta nghe chủ nhiệm lớp kêu to “Đã đủ rồi”, không bao lâu nữa chủ nhiệm lớp mở cửa rồi đi ra."
Nhất thời, cả một đám người nhìn bọn họ, cái miệng đồng thanh nói, "Cầm thú a!"
Mặc dù nói nhỏ giọng, nhưng Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính vẫn nghe được.
Chỉ thấy Tiêu Nhiên đi tới trước mặt đám người kia nói, "Vừa rồi một ngươi nói ta đã nghe được hết, là ai vừa nói tự mình đứng ra, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Kim Cương thấy thế vội vàng đi qua, đứng đối diện với đám người đó nói, "Huynh đệ, xảy ra chuyện gì, muốn ta hỗ trợ không?" Nói xong vén tay áo lên, lộ ra cơ bắp cường tráng. Kim Cương vốn cao có 1,89 mét , hơn nữa khuôn mặt hắn thô thiển, cùng cả cơ thể hợp thành một bộ dạng kinh khủng, một chút đã trấn áp đại bộ phận người ở đây. Còn Mắt Kính cùng Hầu Tử nhìn thấy, cũng đi qua, đứng ở bên cạnh Tiêu Nhiên. Mắt Kính thì không sao, nhưng Hầu Tử đầu tóc vàng khè, ăn mặc có vẻ vô lại, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, cũng thành một bộ phận trấn áp cả đám người trong đó.
Thấy không ai nói chuyện nữa, Tiêu Nhiên bốn người đi tới phía bàn cuối lớp ngồi xuống, nhất thời, ba cái bàn chung quanh bọn họ chẳng có ai dám ngồi.
Không bao lâu sau, sư phụ tới, là một lão giáo viên. Khi hắn chứng kiến một bàn phía trước lớp học ngồi đầy người, trong lòng cảm khái nghĩ, "Lớp này đệ tử thật là có ý ham học , như vậy học chắc tốt."
Nhưng khi nhìn thấy phía sau còn bốn người Tiêu Nhiên, nhất thời trong lòng giận dữ, "Như thế nào ngay cả người như vậy cũng có thể ở trong lớp này a! Đúng là con sâu làm rầu nồi canh!"
Đang nhìn bốn người Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên thì ngồi ở bên phải phía ngoài cùng, đang nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì; người đeo kính lại ngồi khoanh chân đường đường chính chính đang nhắm mắt dưỡng thần; Kim Cương cùng Hầu Tử hai người còn lại đang ngủ. Kim Cương mắt nhắm nghiền, gục xuống bàn ngủ, còn Hầu Tử đang dựa lưng vào Kim Cương, một cái chân đặt lên trên bàn, chân còn lại đang để trên ghế!
Lão giáo viên càng nhìn càng tức giận, quay về Tiêu Nhiên gọi "Bạn học phía sau kia, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngươi đánh thức ba bạn cùng học bên cạnh ngươi dậy để học đi."
Kết quả chỉ thấy Tiêu Nhiên như chưa hề nghe thấy gì. Hắn liền quay về mấy người ngồi ở bàn phía trước hỏi: "Một ngươi có ai biết phía sau mấy người kia tên gọi là gì không? " Kết quả cả lớp đều lắc đầu.
Lão giáo viên không có biện pháp gì khác hơn là mang ra danh sách từng người từng người điểm danh đứng lên.
"Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên, ai là Tiêu Nhiên." Lúc nghe đến tên mình, Tiêu Nhiên chỉ quay đầu lại đánh mắt về phía lão giáo viên một cái, rồi lại quay đầu đi.
"Nguyên lai ngươi là Tiêu Nhiên, ta nhất định phải cho ngươi đẹp mặt một chút." Lão giáo viên nghĩ thầm.
Lão giáo viên giảng bài, nói được một nửa thì đột nhiên hỏi: "Tiêu Nhiên, ta giảng bài chẳng lẻ thật sự khó nghe như vậy sao?"
"Bình thường!" Tiêu Nhiên chậm rãi nói.
"Ngươi từ đầu buổi học đến bây giờ chẳng lẻ một điểm cũng chưa từng nghe sao? " Lão giáo viên đã bị bức bách rồi.
"Đúng vậy! " Tiêu Nhiên tùy ý nói,
"Ngươi, ngươi đi ra ngoài cho ta." Lão giáo viên nhất thời trên đầu bốc hỏa.
"Ta tại sao lại phải đi ra ngoài, ngươi dựa vào cái gì bảo ta đi ra ngoài. " Tiêu Nhiên cũng bắt đầu nộ hỏa.
"Chỉ cần ta là sư phụ của ngươi, ta có quyền bảo ngươi đi ra ngoài."
"Ta phạm vào sai lầm gì?"
"Ngươi không nghe ta giảng bài. "
"Cái lổ tai là của ta, ta muốn nghe thì nghe, ngươi trông nom sao được chứ?"
"Ta lập lại lần nữa, ngươi đi ra ngoài cho ta."
"Ta đương nhiên không thể đi ra. Ta nộp học phí đầy đủ, hơn nữa tịnh không nhiễu loạn việc ngươi dạy học, ngươi không có quyền bắt ta đi ra ngoài. Hơn nữa có học hay không là việc của ta. Ngươi quan tâm làm gì! Nếu theo ý của ngươi nói thì một người nộp tiền để đi nhà xí, nhưng ngồi lâu trong đó mãi không đi được, chẳng nhẽ viên quản lý nhà xí đó đem đuổi hắn đi sao, việc này cũng quá bá đạo rồi nghen. Còn một chuyện nữa là dường như trường học này cũng không phải của ngươi! Ngươi tỉnh táo lại một chút đi, quản làm gì, việc ngươi ngươi cứ làm, đừng làm phiền ta." Nói xong lại ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lão giáo viên đứng ở trên bục giảng tức giận mặt đỏ bừng. Nói cũng không xong, không nói cũng không xong. Cuối cùng lão giáo viên đem một quyển sách té toạc một cái, xoay người bỏ đi.
Phòng học bắt đầu nhất thời náo nhiệt.
"Một ngươi nói nhỏ thôi, cho ta an tĩnh một chút, đừng làm ảnh hưởng đến huynh đệ của ta đang ngủ." Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nói. Nhất thời, phòng học lập tức an tĩnh lại. Một học sinh đành cầm lấy sách vở của mình mà xem xét.
Chẳng bao lâu, Trần Tuyết Hàm đi tới phòng học, quay về Tiêu Nhiên bọn họ gọi vào, "Một ngươi bốn người theo ta lại đây."
Đành phải gọi Kim Cương hai người dậy, bọn họ đi theo Trần Tuyết Hàm tới phòng làm việc.
Vừa vào cửa, Trần Tuyết Hàm đã quay về Tiêu Nhiên rống lên, "Ngươi nói đi, ngươi hôm nay đã làm cái gì, như thế nào làm cho lão giáo viên tức khí bỏ đi."
"Nếu ngươi là vì chuyện ngày hôm qua, ta đây xin lỗi ngươi. Nhưng nếu ngươi là vì chuyện ngày hôm nay, ta rất xin lỗi, cho dù có thêm một lần nữa ta cũng sẽ làm như vậy." Tiêu Nhiên hai mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào Trần Tuyết Hàm. Trần Tuyết Hàm bị con mắt hắn nhìn như vậy, lui ra phía sau từng bước, khí thế đã yếu đi trông thấy.
"Ngươi có thể đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nói cho ta nghe một chút không?" Trần Tuyết Hàm nhẹ giọng nói.
"Ta xem không cần phải nói lại nữa. Nếu ngươi không phải vì chuyện ngày hôm qua, chúng ta đi đây." Tiêu Nhiên nói xong vỗ vỗ vai Kim Cương cùng Hầu Tử đang mắt nhắm mắt mở, rồi kêu Mắt Kính cả bọn cùng đi ra khỏi phòng làm việc.
Chờ bọn hắn mấy người đi rồi, Trần Tuyết Hàm ngồi trên ghế khóc rống lên.