Bọn họ bốn người sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, tại sân trường nhàn nhã dạo chơi.
Trong lúc vô tình, bọn họ đi dạo tới sân vận động. Lúc này tại đây đang diễn ra một trận đấu bóng rổ.
Một cầu thủ của đội mặc áo màu trắng đang cầm bóng tổ chức tấn công, ngay cả khi bốn gã bên phía đối phương lao ra chặn, hắn chỉ lắc người nhẹ nhàng đã vượt qua và ghi điểm, một thân pháp và mộth thức ghi điểm quả là kinh thế hãi tục. Nhất thời, cầu tràng truyền đến tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, mà trận đấu cũng theo đó mà kết thúc. Vị áo trắng kia xoay người lại, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ cùng nụ cười mỉm trên môi. Tiêu Nhiên từ trên người hắn cảm giác được một cỗ chân nguyên lực nhàn nhạt đang lưu động. Quan sát kỹ hơn, phát hiện nam sinh kia tu vi đã đạt đến Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa so với Mắt Kính còn có điểm nổi trội hơn một chút.
Mà lần này, Mắt Kính khi phát hiện ra nam sinh kia, con mắt nhất thời biển đổi. Tiêu Nhiên cảm thấy được Mắt Kính trên người truyền ra một cỗ chiến ý nồng đậm. Nam sinh lúc này cũng đã phát hiện ra Mắt Kính, hắn liền quay sang truyền âm, "Nguyên lai là tiểu tử ngươi, ngươi còn chưa có chết a! Như thế nào, muốn báo thù không? Có giỏi thì theo ta đến đây đi! " Nói xong xoay người đi khỏi. Những lời này mặc dù là truyền cho Mắt Kính, nhưng Tiêu Nhiên quan sát được vẻ mặt kinh khủng tràn ngập sát khí, đồng thời thấy Mắt Kính lộ vẻ mặt tái nhợt, Tiêu Nhiên đã có chú ý.
Nhìn Mắt Kính đi theo nam sinh kia, Tiêu Nhiên xoay người nói với Kim Cương cùng Hầu Tử: "Ta đi sang bên kia xem xét. Một ngươi cứ về phòng ngủ chờ một lúc ta quay lại rồi cùng đi ăn luôn thể." Nói xong cũng đi theo Mắt Kính.
Mắt Kính đi theo nam sinh kia tới phía sau núi. Tiêu Nhiên tự mình trên người xuất ra một đạo ẩn chữ quyết xong, thả ra thần thức khổng lồ, đem cả địa phương này bao phủ. Tiêu Nhiên phát hiện, trừ Mắt Kính cùng nam sinh kia còn có hai người có tu vi đạt Tâm Động trung kỳ đang ẩn nấp ở trong rừng cây.
Nam sinh kia đi tới rừng cây rồi xoay người quay về Mắt Kính nói: "Lưu Vũ Phàm, nghĩ không ra ngươi đúng thật là mạng lớn, công lực bị phong bế, từ trên vách núi rơi xuống mà không chết, bất quá hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa."
"Nam Cung Sóc, hôm nay là ai chết vẫn rất khó nói." Mắt Kính nhìn chằm chằm hắn, nghiến răng nói.
"A a, ngươi như trước vẫn còn quá ngu muội. Ngươi cho là nơi này chỉ có một mình ta sao? Nếu muốn dồn ngươi vào chỗ chết, ta đương nhiên là có chuẩn bị rồi. Ra đi!" Nam Cung Sóc cười nói.
Hai người tu vi Tâm Động trung kỳ từ trong rừng cây đi ra, đem Mắt Kính vây vào giữa. Đồng thời, Nam Cung Sóc đã tung một cái lồng pháp bảo lên trên trời.
"Hôm nay ngươi có chắp mộtnh cũng không thể thoát nổi." Nam Cung Sóc giọng trầm thấp nói rồi xuất ra phi kiếm lao vào Mắt Kính…
Hai người kia cũng xuất ra phi kiếm cùng tiến lại gần trận đấu. Tiêu Nhiên thấy phi kiếm của đối thủ Mắt Kính cũng là cực phẩm, so với hai người kia tốt hơn nhiều, phía bên ngoài phi kiếm phát ra một quầng sáng nhàn nhạt, ngoài ra trên mũi phi kiếm cũng có một cái lỗ rất nhỏ.
Lúc này một đạo phi kiếm màu xanh biếc hiện lên, đánh trúng vào phía sau Mắt Kính đang ác đấu. Phi kiếm đánh vào hậu tâm của Mắt Kính, nhưng bị hộ tâm giáp của Mắt Kính cản lại, một ngụm máu tươi từ trong miệng Mắt Kính văng ra. Mắt Kính nằm trên mặt đất.
Nam Cung Sóc tiến lại nói: "Thật không ngờ cha ngươi lại đem hạ phẩm bảo khí Quy Nguyên giáp cho ngươi. Bất quá món đồ đó hôm nay chắc rơi vào tay ta rồi ha ha." Nói xong đang muốn đánh một chiêu cuối cùng. Tiêu Nhiên thấy vậy, vội vàng thu hồi đạo ẩn chữ Quyết, từ trong rừng cây chạy ra quát lớn: "Dừng tay!"
(nói rõ một chút về cấp bậc pháp bảo. Pháp bảo chia làm năm loại pháp khí, bảo khí, linh khí, tiên khí cùng thần khí, mỗi loại đều phân ra làm thượng, trung, hạ ba phẩm cấp)
Mắt Kính thấy Tiêu Nhiên chạy lại, vội vàng hét lên: "Tiêu Nhiên huynh đệ, ta ở chỗ này đa tạ ngươi, ta ngăn trở bọn họ, ngươi mau chạy đi, kiếp sau ta nhất định tìm ngươi làm huynh đệ." Nói xong cố nén nội thương, khó nhọc đứng lên. Tiêu Nhiên chẳng nói chẳng rằng chạy đến gần Mắt Kính, cũng coi như bị ba người vây quanh.
Mắt Kính nhìn Tiêu Nhiên kích động nói: "Tốt, nghĩ không ra ta trước khi chết còn có thể kết giao với một huynh đệ như vậy, cũng không uổng quãng đời hai mươi năm qua."
"Một ngươi nói xong chưa, nói xong rồi ta sẽ đưa tiễn một ngươi ra đi một thể! Tiểu tử kia giao cho một ngươi, Lưu Vũ Phàm ta muốn tự tay giải quyết. " thanh âm Nam Cung Sóc truyền tới.
Một trong hai người kia xuất ra phi kiếm, hướng Tiêu Nhiên đâm tới. Mắt Kính nhìn thấy, muốn xông lên giúp Tiêu Nhiên đỡ, nhưng lại bị chính Tiêu Nhiên kéo lại.
Mắt Kính chỉ nhìn thấy Tiêu Nhiên chậm rãi giơ một ngón tay lên, đầu ngón tay thong thả nhằm thẳng phương vị phi kiếm đang đâm tới di động theo. Khi phi kiếm đến gần Tiêu Nhiên thì, đầu ngón tay cũng đã chạm vào phi kiếm, phảng phất phi kiếm kia như thế nào tự nhiên bất động đứng im, chỉ mộth đầu ngón tay có chừng một chút nhưng không thể tiến lên được, mà lại chậm rãi di động theo phương hướng của đầu ngón tay. Nhất thời, hiện trường xuất hiện một màn quỷ dị, chỉ thấy phi kiếm phát ra quang mang rồi bị đầu ngón tay xao chạm vào mấy cái, phi kiếm tự động gãy thành mấy mảnh nhỏ, phân tán rơi xuống đất. Hiện trường mọi người hít sâu một hơi. "Tu vi phải quá cao mới có thể làm được như vậy a!"
Tiêu Nhiên mỉm cười nhìn Mắt Kính nói: "Ngươi là huynh đệ của ta, ta thế nào lại để cho ngươi xảy ra việc gì chứ?"
Nói xong đầu ngón tay kia lại hướng về phía ba người kia, mỗi người xuất ra một đạo ảnh. Chỉ thấy mấy người nọ trực tiếp bắn ra đằng sau, máu mồm máu mũi chảy ra như suối. Nam Cung Sóc và hai người bị Tiêu Nhiên đánh trúng một chiêu, cơ hồ không đứng dậy nổi nữa.
Tiêu Nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Sóc nói, "Ngươi muốn cho hắn chết như thế nào a!"
"Huynh đệ, hảo ý của ngươi lòng ta đã hiểu, nhưng ta muốn tự tay dùng thực lực của mình giết hắn. " Mắt Kính trong mắt thần sắc kiên định, ngay cả Tiêu Nhiên thấy được cũng rất là kinh ngạc.
"Tốt, không hổ là huynh đệ của ta, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Nam Cung Sóc, ngươi nhớ kỹ cho ta. Một ngày nào đó ta sẽ tới tìm ngươi. Lúc đó một ngươi có bò xuống van xin cũng không được." Mắt Kính nói xong, Nam Cung Sóc mấy người cũng chuẩn bị rời đi.
Tiêu Nhiên đột nhiên mỉm cười nói: "Chậm đã, ta đã nói cho một ngươi đi chưa?"
"Chính là huynh đệ ngươi, hắn......" Nam Cung Sóc ủy khuất nói.
Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm Nam Cung Sóc đánh giá một chút rồi nói: "Người có thể đi, nhưng vật đã đả thương người gì đó của ngươi phải lưu lại."
"Cái gì, ngươi muốn Bích Dao của ta." Nam Cung Sóc buồn bực nói.
"Ai nói là của ngươi, rõ ràng là của ta. " Tiêu Nhiên nói xong, nhẹ nhàng vung tay lên, trên người Nam Cung Sóc ba người tất cả mọi thứ đều bay vào trong giới chỉ của Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên vẫn còn tốt tính để lại cho bọn họ mỗi người một cái quần lót. Ba nam nhân mặc độc một cái quần lót đang đứng dở khóc dở cười thật là tội nghiệp. Chỉ thấy Nam Cung Sóc mặc một cái màu hồng, còn hai người kia mỗi người mặc một cái màu đen đều có hoa văn ẩn hiện. Tiêu Nhiên làm bộ khục khặc nói: "Oa! Năm nay là năm bổn mạng của ngươi a, mặc mỗi một cái quần lót màu hồng có phải đặc biệt lắm không!"
Nhìn ba người đang khổ sở nhìn nhau, Tiêu Nhiên lại nói:
"Tốt lắm, chờ chúng ta viết mấy chữ lưu làm kỷ niệm rồi sau đó sẽ để một ngươi đi."
Nói xong từ giới chỉ xuất ra một cây bút, cứ thế mà viết nguệch ngoạc lên cơ thể ba người kia.
Một hồi sau, Tiêu Nhiên cảm giác được đã đủ, vì vậy dừng lại nói: "Một ngươi như thế nào lại có thể như vậy, cần phải chuyên nghiệp, hiểu không?"
"Ngươi, nhìn vào cái đồ bên trong quần lót mà cười một cái, đừng làm bộ khổ sở quá như vậy"
"Còn ngươi, lấy bàn tay đặt vào trong cái quần lót kia đi, tay ngươi đặt ở nơi nào trong đó cũng được!"
" Nam Cung Sóc a, nói như thế nào đi nữa ngươi cũng là một người có cái dễ nhìn, muốn giấu giếm làm gì! Lại đây, làm theo cả hai người kia đi."
Cứ như vậy, Tiêu Nhiên chỉ huy bọn họ ba người bày ra một loại động tác. Mà Mắt Kính ở bên cạnh đứng xem, ngay cả bản thân mình trên người đang bị thương cũng quên luôn.
Rốt cục, một lúc sau không thấy Tiêu Nhiên mở miệng, Nam Cung Sóc ba người thở dài một hơi. Chính là bọn họ không biết màn thống khổ còn đang ở phía sau.
Tiêu Nhiên lầm bầm lầu bầu đáo, "Ai, cái quần lót này bên trong quá nhỏ. Bất quá may là ta có chuẩn bị".
Chỉ thấy Tiêu Nhiên từ trong giới chỉ xuất ra mấy cái túi nho nhỏ, mấy cái túi náy làm cho bọn Nam Cung Sóc trong lòng vụt trầm xuống.
"Lúc này ta đã chuẩn bị đầy đủ, một ngươi cầm lấy mỗi người hai cái túi đựng sỏi này rồi buộc vào hai bên quần đi nghen!" Nói xong, Tiêu Nhiên nhặt mấy hòn sỏi bỏ vào trong đó rồi đưa cho bọn họ.
"Ta vẫn cảm thấy có gì thiếu thiếu, một ngươi thấy có phải hay không, cảm giác không có ý nghĩa a?" Tiêu Nhiên vừa hỏi, Nam Cung Sóc ba người vội vàng gật đầu.
"Tốt lắm, chúng ta biểu diễn nghệ thuật một chút đi. Một ngươi cởi quần ra." Ba người nghe xong tái mặt, lấy hai tay che đậy, gắt gao bảo vệ chính mình một điểm phòng bị cuối cùng.
Tiêu Nhiên nhìn mặt hai người kia nói: "Ta mặc dù đáp ứng buông tha Nam Cung Sóc, nhưng hình như không đáp ứng buông tha một ngươi nghen. Một ngươi nên cảm giác được sinh mạng mình là trọng yếu một chút chứ? Vẫn coi mặt mũi trọng yếu hơn hả!"
Tiêu Nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng với ba người kia, nụ cười đó so với ác ma còn kinh khủng hơn nhiều.
"Một ngươi hai người nếu hợp tác, ta là nhất định sẽ thả một ngươi, đây là ta cam đoan nha!"
Hai người không có biện pháp, cắn răng một cái, đem cái quần cuối cùng cởi nốt.
"Thế này được rồi, tốt lắm. Đem cái quần lại đây......Một ngươi cũng đem Nam Cung Sóc cởi nốt quần hắn ra mang lại đây."
Ngay khi hai người cởi nốt được quần Nam Cung Sóc ra, Tiêu Nhiên cầm lấy mấy cành cây tiến lại, nhằm mấy phương vị ném ra.
"Vừa rồi bảo ngươi nhìn cái...kia bên trong quần mà cười, ngươi cười như thế nào so với khóc còn khó coi hơn a! Bây giờ cười lại một chút đi, hiểu không? Đúng, hay là như vậy." ......
Một hồi sau, Tiêu Nhiên đem mấy cái quần còn lại treo lên cây, tiện tay thu luôn pháp bảo trên bầu trời cho vào giới chỉ. Cuối cùng, Tiêu Nhiên đỡ Mắt Kính lên, thuấn di về phòng ngủ.
Nam Cung Sóc ba người ở lại cảm thấy trên người vô lực, đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất. Mà trên mặt đất mấy cây cỏ cứng cỏi đâm vào…, nhất thời Nam Cung Sóc ba người kêu toáng lên.
Nam Cung Sóc nhìn mấy cái quần treo trên cây, định chuẩn bị bay lên gỡ xuống, đột nhiên phát hiện chính mình trong cơ thể chân nguyên lực đã bị phong tỏa, mình và hai người kia cũng giống nhau.
Không có biện pháp, vì vậy bọn họ ba người chỉ còn mộth ngồi trên bãi cỏ mà nhìn lên mấy cái quần đang đung đưa theo gió trên cành cây.
Nếu có người lúc này ở đây, chứng kiến ba nam nhân toàn thân không một tấc vải đang loanh quanh bên cây đại thụ chắc sẽ cười vỡ bụng. Nhưng nguyên nhân là bởi vì lực không bằng người ta, nên phải chịu thê thảm, âu cũng là số phận.
Mà trên mặt đất có viết mấy chữ khó rõ, ba người vừa đi vừa không ngừng đọc: "Đi sang trái một bước, sang phải một bước. Không đúng, sang phải hai bước. Ta bảo ngươi cứ đi theo sau lưng ta kia mà!"
Một hồi sau mới thấy được mây mù tan biến, ba người nằm ngửa trên mặt đất không ngừng hét lên bi thống.