“ Ngươi đừng có hù dọa ta nữa, lá gan của ta nhỏ lắm, sợ không chịu nổi đâu.” Khổng Trác bình thản nói, đồng thời cũng có vẻ nhẹ nhàng đứng lên, Lâm Ngọc Phong vội vàng tề tụ ngay tất cả tinh thần sở doanh tạo ra một chút sát khí lan tỏa.
“ Ngươi cũng đã sử dụng kiếm chĩa vào người của ta, lão Nhị, không phải Khổng Trác ta xem thường ngươi, còn cả ngươi nữa, Vu lão Tứ !” Khổng Trác chỉ chỉ Vu Huyền Cơ, “ Hơn nữa tất cả những người khác ở đây …!” Theo động tác của Khổng Trác, mọi người đều cảm thấy trên người nhẹ nhàng, đại địa hấp lực lớn trong nháy mắt đã biến mất, “ Các người thử xem, nhìn đi, các người liên thủ có thể trị tội của ta hay không ?”
Mang theo khẩu khí hài hước, Khổng Trác khoát tay áo, “ Có lẽ thật sự các ngươi muốn thử xem !”
Lâm Ngọc Phong sắc mặt thay đổi, liền hắng giọng, trở nên phẫn nộ, đây chính là một cảm giác bị vũ nhục.
Đích xác đây đúng là bị vũ nhục. Từ trước tới nay, trong số La Phù tam đại đệ tử, Thường Nguyệt thì không nói, hắn đã không còn nhúng tay vào nữa, thực lực tự nhiên cũng cao hơn mình, mà trong mắt mọi người thì Thường Nguyệt tính ra cũng cao hơn cả hai đại đệ tử còn lại, nhưng dưới Thường Nguyệt, tự nhiên mình là đệ nhất, mặc dù về sau Khổng Trác xuất hiện nhưng trong mắt hắn bất quá chỉ là một sư đệ hiểu kiếm pháp hơn thôi, còn nếu luận về chân thật thực lực tự nhiên hắn cũng không để Khổng Trác vào trong lòng, nhưng bây giờ hắn vừa mới hiểu mọi chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Cứ như một chút vừa rồi, Khổng Trác đã dùng thổ nguyên từ lực hoàn toàn vây khốn bọn hắn, khi hắn mới xuất hiện với khuôn mặt béo này, không bao giờ tranh đấu cùng người khác, dù có hiểu gã sư đệ béo như một con heo này thực lực trên cả hắn tưởng tượng, có lẽ cao hơn đến hai tầng, nhưng cũng không thể lay động tin tưởng của hắn, thực lực thiếu một chút cũng không quan hệ, về sau chỉ cần chăm chỉ một chút là có thể bổ trợ chênh lệch.
Nhưng Khổng Trác nói thật sự quá dọa người.
Cái gì mà dù có liên thủ cũng không trị được tội của ngươi?
Nếu không phải ngươi đánh lén trước khi nói thì bây giờ không chắc đã thoát chết khỏi Thùy thủ hoàn.
Liên thủ, người khác thì không nói, Vu Huyền cơ mặc dù có thể tạm so với La Phù tam đại đệ tử, tuy không thể trên mình nhưng nếu nói hai người chúng ta liên thủ mà không trị được tội của ngươi vậy ngươi cũng quá xem thường người khác đó.
Mà loại…vũ nhục này, ta cả đời còn chưa từng gặp phải.
Khổng Trác ngươi, thực sự là đánh giá mình cao quá đấy!
Tiếng gió tựa như có chút nhanh hơn, từng tầng từng tầng ngưng tụ lai trên người Lâm Ngọc Phong.
“ Lão ngũ, ngươi vừa nói cái gì?” Lâm Ngọc Phong nói gằn từng chữ một, kiếm trong tay thong thả dựng đứng lên,thân thể dưới tác dụng của từng tầng tầng phong quyển, chậm rãi bay lên.
Đạo thuật!
Khổng Trác nở nụ cười, phong thuật, tuy không ở trong ngũ hành nhưng cũng là một trong số những kì môn đạo thuật tối nổi danh. Lão Lâm bên trong danh tự có một chữ “ Phong” , không ngờ học đạo thuật cũng là phong thuật, quả thật thú vị.
“ Ý tứ của ta vừa rồi rất nhanh đã hiểu được, Lâm lão Nhị, ngươi đích xác nhầm rồi, không phải đầu óc ngươi kém đi, đương nhiên ta đồng ý là đầu óc bình thường cũng không tốt. Ý tứ lời nói vừa rồi của ta,mười bốn người các ngươi dù có đồng thời đứng lên, cũng không đủ cho ta động thủ!” Khổng Trác cười, thần thái đầy vẻ khiêu khích nói.
“ Phải, đúng thế sao, mười bốn người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của ngươi, lão Ngũ, khẩu khí của ngươi không nhỏ a!” Lâm Ngọc Phong dần tỉnh táo lại, nhiều năm tu luyện dưới sự dạy bảo của các trưởng bối môn, khiến cho hắn mặc dù tuổi không lớn nhưng đã có chút phong phạm của cao thủ.
“ Nếu đã quyết định đánh, vậy không cần nói nhảm nữa, ân- thú vị!”
Thanh âm vừa vang lên, một loạt kiếm khí đã đâm thẳng tới phía sau não của hắn.
“ Lão Tứ, cứ len lén lút lút như thế, ngươi chẳng lẽ không thấy dọa người sao?” Khổng Trác cười lạnh một tiếng, thân thể trong giây lát xoay tròn, một kiếm của Vu Huyền Cơ liền đâm vào không khí, chưa chờ hắn kịp thu kiếm, Khổng Trác thân thể liền hướng sang bên cạnh rồi đè xuống một cái, trong một cái đè này, thân thể hai người cơ hồ như xếp hàng, bả vai đối bả vai dựa vào nhau.
Sau đó kình phong liên miên.
Vu Huyền Cơ trong giây lát sắc mặt trở nên hoảng sợ, tư thế xuất kiếm đã kịp thời thu về nhưng rốt cuộc vẫn không kịp điều chỉnh lại, Khổng Trác dụng thân thể đè một cái, hoàn toàn phong bế kín từng đường đi nước bước của hắn, hắn chỉ có khả năng nhìn bản thân mình vặn vẹo đánh phía dưới Khổng Trác một kích thương tổn đến mức nhỏ nhất, chỉ là tất cả đều phí công .
Trong lúc thân thể lần lượt thay đổi đó, chiếc răng khểnh bên mép Khổng Trác chợt nhếch lên, như một con mãnh hổ hài hước nhìn con mồi bình thường đã bị vặn yết hầu, làm cho người ta cảm thấy lạnh tâm.
Không khí lúc này như ngừng trệ.
Khổng Trác cánh tay to lớn ở bên cạnh vung lên, không chút do dự, không chút lưu tình, cực nhanh chiếu thẳng phía sau lưng hắn hung hăng đập xuống.
“ Hự !” Một âm thanh trầm muộn không lớn nhưng ngoại trừ Lâm Ngọc Phong ở ngoài, còn lại mười hai người vẻ mặt đều không tự kìm hãm được vẻ ngưng đọng, miệng khẽ há, ánh mắt có chút ngốc trệ, phảng phất như một đập này chính là trên lưng mình.
Thân thể Vu Huyền Cơ bay vọt thẳng ra ngoài, bay trên không trung một đoạn thời gian, trong miệng không tự chủ được phun ra một đống máu, không còn cảm giác khi thân thể bị đánh bay ra ngoài ba thước, thân thể nặng nề rơi trên mặt đất, sau đó không nhúc nhích, liền bất tỉnh nhân sự.
Quay đầu cười hì hì, nhìn lại một lần, ánh mắt mười hai tên đệ tử như bị sét đánh, không một ngoại lệ liền cúi đầu xuống. Cuối cùng, ánh mắt hắn chậm rãi rơi lên trê người đang huyền phù giữa không trung, Lâm Ngọc Phong.
Trong lúc Khổng Trác và Vu Huyền Cơ tranh đấu, đối với Lâm Ngọc Phong dường như không thèm nhìn, không để ý nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không thấy.
Một đè và một đập kia của Khổng Trác trong lúc đó, kĩ thuật nắm bắt tinh xảo, thời cơ ra tay chuẩn xác, ra đòn ngoan độc, cũng đủ để hắn lạnh tâm không thôi.
Mà hắn bây giờ, điều duy nhất có thể làm là tận tâm hết sức để đề tụ toàn bộ thực lực, đưa mình tới trạng thái tốt nhất, có thực lực cực mạnh cùng Khổng Trác đánh một trận, dù có thua cũng không thể thua thảm như Vu Huyền Cơ vậy.
“ Ân, cũng không tệ lắm!” Khổng Trác vươn ngón trỏ tay phải, có chút buồn bã đè đè lên mi tâm của mình, “ Lâm lão Nhị, chuẩn bị tốt rồi thì ra tay đi, ngươi có một lần cơ hội.”
Lâm Ngọc Phong đồng tử trong giây lát ngưng lại, kiếm trong tay vang lên một tiếng thanh ngâm bắn ra xa. Lực lượng gió khi kiếm bắn ra hoàn toàn nén lại, tại chung quanh thân kiếm hình thành một màn khí màu xanh, trong lúc kiếm phi hành đạo khí đó hoàn toàn ngưng tụ lại thành tinh thể màu xanh, cũng rất nhanh chảy vào trong thân kiếm.
Màu xanh của kiếm quang đột nhiên rực lên, tốc độ trong nháy mắt cũng tăng lên gấp mười lần.
Giữa sân, ngoại trừ Khổng Trác ở ngoài, ai ai cũng thấy rõ đạo kiếm quang nhưng Lâm Ngọc Phong xuất kiếm thế nào thì không ai rõ ràng lắm.
Một kiếm này hắn toàn lực xuất ra, một kiếm mà từ khi hắn sinh ra đến nay… là một kiếm hoàn mĩ nhất.
Khi tinh thần khí lực tăng đến cực hạn, công kích của một kiếm này cơ hồ đã có thể so sánh cùng với sơ cấp ngự kiếm công kích. Tại giờ khắc này hắn thậm chí có thể cảm nhận được tự mình săp hoàn toàn ngưng kết thành nguyên thần, thiếu chút nữa có thể ngự trên kiếm quang.
Nhưng mà kiếm quang tốc độ quá nhanh, cố gắng ngưng kết thành một chút nguyên thần trong thời gian ngắn liền tan ra, khôi phục trở lại nguyên trạng sanh hồn. Ánh mắt hắn cũng vô pháp theo được tiến trình của kiếm quang.
Hết thảy tình huống cũng phát sinh trong giây phút ngắn ngủi đó.
Trong mắt của ngoại nhân, ánh mắt còn thanh tỉnh chỉ có mười hai tên đệ tử, Lâm Ngọc Phong kiếm quang bạo khởi, thanh quang chớp động, nhanh chóng phi xuống dưới, bất quá chỉ trong nháy mắt công phu.
Sau đó hết thảy đều dừng lại.
Lâm Ngọc Phong vẫn duy trì tư thế xuất kiếm, từ trên cao đi xuống, bộ dạng rất là tiêu sái, chỉ là nét mặt có chút quái dị.
Mà Khổng Trác vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt, trên mặt mang theo nét mỉm cười ôn hòa đứng tại chỗ, chỉ là vừa rồi nhẹ nhàng dùng bàn tay phải từ thân phóng ra, ngón tay điểm tới, cùng mũi kiếm của Lâm Ngọc Phong chạm nhau.
Một bên là đầu ngón tay, còn ở Lâm Ngọc Phong là toàn bộ thực lực, hơn nữa thoạt nhìn bộ dạng vẫn còn rất nhẹ nhàng.
“ Lâm lão nhị, ta thật không hiểu nổi ngươi, kiếm thuật là kiếm thuật, đạo thuật là đạo thuật, kiếm thuật của ngươi còn chưa nhập môn đã nghĩ cùng đạo thuật dung hợp, thành phong thuật ngự kiếm thuật à, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ, đại tông sư chăng ?” Khổng Trác lạnh lùng nói, “ hừ, thật không có đạo lí gì cả.”
Ngón trỏ tay phải liền dùng sức, đầu ngón tay hiện lên một đạo hắc quang rực sáng, chỉ nghe một trận âm thanh thanh thúy như ngọc bàn vỡ vụn, tinh thể màu xanh do phong thuật của Lâm Ngọc Phong ngưng tụ bốn phía quanh thân kiếm chợt tan vỡ.
Lâm Ngọc Phong thân thể như một đoạn chỉ bay trong gió bình thường, bay về phía sau, cùng lúc kiếm trong tay Khổng Trác cũng ném ra ngoài, tại không trung quay không biết bao nhiêu vòng, “ Tranh “ một tiếng cắm tới trên mặt đất, cùng lúc thân thể Lâm Ngọc Phong cũng rơi trên mặt đất.
Sắc mặt trắng bệch, cố nén một búng máu không phun ra, sau một lúc nín nhịn liền dụng một tay tự dựng thân thể của mình lên,từng ngụm từng ngụm khí hổn hển thở ra, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ nhìn Khổng Trác.
Tất cả những suy nghĩ trong lòng đều bị sự hoảng sợ này thay thế, lão Ngũ trở nên mạnh như vậy sao ?
Tự mình dùng toàn lực, huống hồ còn xuất ra một kiếm hoàn mĩ, không ngờ lại để hắn có thể dùng một đầu ngón tay đỡ lấy-
Này –
Chẳng lẽ là ta đang nằm mơ ?
Nhưng những đau đớn kịch liệt do thân thể truyền lại nói với hắn rằng hắn không phải đang nằm mơ. Đây là sự thật, thực lực của hắn so với Khổng Trác trong lúc đó đã bất tri bất giác xuất hiện một đạo khoảng cách khó có thể vượt qua được.
“ Đại sư huynh xem kịch có đẹp không?” Khổng Trác cũng không thèm để ý đến Lâm Ngọc Phong nằm trên mặt đất, mà câu nói nổi trên khóe miệng liền hướng vào một chỗ trong rừng cây nhìn.
“ Thật thú vị đấy, lão Ngũ!” Thường Việt thân hình đi ra từ phiến rừng nọ, nhìn Lâm Ngọc Phong đang nằm trên mặt đất một chút, hai mày hơi nhíu lại, vừa nhấc đầu, một viên hoàn đan màu đỏ hướng hắn vọt tới, bay qua không trung thẳng vào trong miệng của hắn.
“ Ngươi quả nhiên là cố tình để cho ta xem tiết mục này a !”
“ A a!” Khổng Trác chắp tay lại, có chút hồn hậu cười cười, “ Chút tài mọn, đã để Đại sư huynh chê cười !”
“ Ngươi mục đích đã đạt được rồi, đi gặp chưởng giáo đi!” Thường Việt nói, lại nhìn qua Vu Huyền Cơ đang bất tỉnh nhân sự, chỉ chỉ hai tên đệ tử gần hắn nhất.
“ Hai ngươi, đưa cái tên ngu xuẩn này về !”