La Phù. Đồ sộ trên đỉnh núi.
Chánh Huyền điện.
Lăng Già Thượng Nhân ngồi ở giữa, những người còn lại trong La Phù Ngũ kiếm phân tả hữu ngồi hai bên dưới Lăng Già Thượng Nhân, bên dưới còn có mười sáu người gồm mười bốn gã đệ tử đã đuổi giết Phương Thiếu Bạch cùng Khổng Trác Thường Việt hai người, ngoài ra không còn ai khác.
Không khí trong điện có chút ngưng trọng, Khổng Trác hai mắt khép hờ, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, đứng như lão tăng đã nhập định.
Ở chỗ này hắn tuyệt đối không phải là người thứ nhất mở miệng và cũng không cần người thứ nhất mở miệng.
Đứng cạnh hai bên hắn là Lâm Ngọc Phong và Vu Huyền Cơ, Lâm Ngọc Phong kia ngoại trừ sắc mặt có chút trắng bệch bên ngoài cũng không có gì khác thường, còn Vu Huyền Cơ thì không giống vậy, mặc dù đã tỉnh lại nhưng là một đập kia của Khổng Trác hạ thủ không lưu tình, làm hắn chẳng những khập khiễng, hơn nữa nội phủ cũng bị chấn thương, lúc này phải miễn cưỡng đứng ở đây, có vẻ thập phần thê lương như một phụ nữ vừa bị luân gian ( cưỡng… nhiều lần ^_^), rất là bất lực, xem ra cũng lừa được không ít sự đồng tình.
“ Chu sư đệ, ngươi thấy thế nào ?” Cuối cùng Lăng Già Thượng Nhân lên tiếng, phá tan sự trầm mặc.
Phù Vân Kiếm Chu Thanh sắc mặt có vẻ hơi chút khó chịu, đầu hơi cúi xuống, “ Tiểu đệ dạy dỗ không nghiêm, đạo môn xuất ra nghịch đồ gây chuyện.”
Đích xác, dạy đệ tử không nghiêm, trong lịch sử ngoài chuyện môn hạ phản bội môn phái ra, loại chuyện này đúng là ngàn năm chưa từng xảy ra. Chuyện này nghĩ không ra, Chu Thanh đối với môn hạ của mình lúc trước đã nghĩ ra muôn vàn lí do, nhưng tại giờ khắc này một lời cũng không thể nói ra.
Lăng Già Thượng Nhân thở dài, ánh mắt lại dịch chuyển tới người đang ngồi bên ngoài phía dưới là Tu La Kiếm Lý Nguyên Hóa, vừa thấy ánh mắt lão nhìn lại đây, liền có chút quay đầu đi, tránh không cùng ánh mắt lão đối diện. Đưa tay sờ sờ đoạn râu ngắn dưới cằm, phảng phất như trên Chánh Huyền Điện này có một nữ thần lõa lồ nên không dám chuyển mắt nhìn. Nhìn sang bên cạnh Lý Nguyên Hóa, nữ tử duy nhất trong La Phù Ngũ Kiếm, Nguyệt Hoa Kiếm Vệ Thanh Thanh. Vệ Thanh Thanh nhìn qua tựa như một phụ nhân ba mươi tuổi xinh đẹp, thấy Lăng Già Thượng Nhân nhìn mình liền đồng dạng mang theo đậm ý cười nhìn lại, ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn Lăng Già Thượng Nhân, một chữ cũng không nói ra. Cuối cùng, thấy Lăng Già Thượng Nhân cũng không có ý tứ gì, Vệ Thanh Thanh liền tự thu hồi ánh mắt vừa có ý cản trở lại, nhíu mày một cái rồi quay đầu lại thưởng thức nhìn Khổng Trác một chút. ( đoạn này ta cảm giác dịch hơi tối )
Bất đắc dĩ, Lăng Già Thượng Nhân đành nở một nụ cười khổ, “ Bạc sư đệ, ngươi nói vậy thôi!”
Thanh Bình Kiếm Bạc Chân vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói,” Bất kì mọi chuyện có thể xảy ra như thế nào, nhưng Khổng Trác này ra tay hung ác, trọng thương đồng môn đệ tử, hoàn toàn có ý bao che phản nghịch, nên trị tội hắn thê nào hẳn các sư huynh trong long cũng đã có ý kiến ?”
Đối với đệ tử của mình bị một chiêu của Khổng Trác đánh trọng thương, Bạc Chân không giận không được, càng huống chi sư phụ của Khổng Trác là Mạc Hưu lại cùng hắn có bất hòa, tự nhiên sẽ không khách khí với Khổng Trác.
Nhìn Khổng Trác lúc này, vẫn đang giữ vẻ mặt như trước, đối với những điều Bạc Chân nói về tội của mình phảng phất như không nghe thấy, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, phảng phất như đang được nghe một câu chuyện không hề có quan hệ gì với mình.
Lăng Già Thượng Nhân gật đầu, ánh mắt đảo những tên đệ tử phía dưới một cái, cuối cùng dừng lại trên người Khổng Trác.
“ Khổng Trác, Bạc sư bá vừa nêu ra các tội trạng của ngươi, ngươi đã biết tội chưa ?”
Rất bình tĩnh, Khổng Trác ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhìn Lăng Già Thượng Nhân,” Đệ tử chẳng biết có tội gì cả ?”
“ Tội chứng đã rành rành, chẳng lẽ ngươi còn muốn cãi!” Bạc Chân trong giây lát ngẩng đầu, nhìn Khổng Trác nói,” Chẳng lẽ ngươi không sợ tội gia tăng một tầng nữa?”
Khổng Trác đột nhiên nở nụ cười,” Bạc sư bá,(…), lão nhân gia ngài cho dù nhìn ta có không vừa mắt nhưng ta cũng đã ở trên núi này được mười hai năm, vậy thì cũng nên cho ta một lí do cùng chứng cớ, chứ cứ như vậy mà vu oan tội danh cho một vãn bối như ta đây, chẳng lẽ là thói quen của tiền bối sao?”
“ Ngươi - ?”
Bạc Chân sắc mặt căng thẳng, lửa giận liền bùng lên, nhưng lại nghĩ đến câu nói cuối cùng của Khổng Trác, cái gì mà “ thói quen của tiền bối “, lại phải có gắng nén hỏa giận xuống, dùng hết sức nói giọng hòa hoãn, “ Khổng Trác, sự thật xảy ra trước mắt, ngươi không được yếu thế mà nói càn, ngươi đã cản trở Lâm Ngọc Phong cùng Vu Huyền Cơ truy bắt phản tặc,ngươi lại đánh Huyền Cơ cùng Ngọc Phong trọng thương. Hai việc này sự thật đều hiện ra trước mắt, chẳng lẽ là giả nữa sao?”
Khổng Trác trên mặt ý cười càng đậm, đột nhiên chuyển sang hướng Lăng Già Thượng Nhân, lại hướng đến các vị trưởng bối bốn phía xung quanh hành lễ, “Chưởng giáo sư bá, các vị sư bá, vừa rồi Bạc sư bá nói các người cũng nghe thấy lão nhân gia hắn vu cho ta thêm hai tội, chẳng biết ta…có quyền tự biện minh không đây ?”
“ Đương nhiên là có !” Tu La Kiếm Lý Nguyên Hóa nói, “ La Phù chúng ta danh môn chính đạo, đây là chỗ giảng lý lẽ, ngươi vừa là nội môn đệ tử nên tự nhiên có quyền giải thích!” Nói đến đây, hắn nhìn một chút về phía Lâm Ngọc Phong, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn khốc, “ Về phần ta không phải mới có một đệ tử bị ngươi làm bị thương thôi đâu, chỉ trách hắn tài không bằng người mới không thể đứng trên đầu ngươi được.”
Lâm Ngọc Phong trong lòng máy động, hạ ý thức tránh ánh mắt của Lý Nguyên Hóa, “ Không ra cái gì !” Lý Nguyên Hóa hừ to một tiếng, nhìn vẻ mặt thong dong của Khổng Trác, đột nhiên trong lúc đó nghĩ tự mình sẽ đứng lên vì tên đệ tử hết sức ghê gớm này.
“ Tốt lắm!” Khổng Trác cười nói,” Vậy đệ tử sẽ giải thích hai câu, mong mấy vị sư bá không coi là đệ tử nói dối.”
“ Hừ!” Bạc Chân ngồi ở trên cao nghe thấy vậy, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
“ Bạc sư bá vừa rồi gán cho đệ tử hai điều tội trạng. Cái thứ nhất, cản trở hai vị sư huynh đuổi bắt phản nghịch, điểm đệ tử vạn vạn lần không thể thừa nhận nổi, đến bây giờ đệ tử vẫn không biết phản nghịch này đến tột cùng là ai, như thế nào mà trở thành phản nghịch, mà đệ tử thế nào lại cản trở hai vị sư huynh cùng các sư đệ đuổi bắt!” Nói đến đây, Khổng Trác dừng lại một chút,” Đệ tử còn nhớ kĩ, lúc ấy đệ tử đang tu đạo thuật, đang lúc khẩn yếu trước mắt đột nhiên có người quấy rầy vì thế thiếu chút nữa đệ tử bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên liền đi ra nhìn một chút, kết quả liền thấy hai vị sư huynh cùng các huynh đệ đang ồn ào bên ngoài. Về phần phản nghịch, ta đến một sợi lông cũng không thấy, chẳng lẽ phản nghịch là một trong hai vị sư huynh hoặc một số sư đệ ở đó. Nếu nói như vậy, ta cũng không phóng thích hắn a, ngay cả hai vị sư huynh, tổng cộng mười bốn người đều cũng ở chỗ kẻ phản nghịch, chính là người mang hắn đi!”
“ Phốc !” Tu La Kiếm Lý Nguyên Hóa nghe đến đó, cũng không nhịn được, một ngụm trà vừa mới uống vào trong miệng liền phun ra. Ngồi bên cạnh hắn là Nguyệt Hoa Kiếm Vệ Thanh Thanh cũng nở nụ cười, cuống quít gật đầu,” Ngươi có nhìn thấy Phương Thiếu Bạch không ?”
“ Thiếu Bạch ?” Khổng Trác khuôn mặt có chút cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc nồng đậm, liếc nhìn Vệ Thanh Thanh một cái nói,” Không có a, Thiếu Bạch không có liên quan gì đến việc đó, hắn không ở đó !”
“ Hừ, không có ở đó nhưng xảo hợp là, ngươi có biết không, Phương Thiếu Bạch đó chính là phản nghịch!”
Nghe điều này, vẻ mặt của Khổng Trác càng thêm biến đổi, toàn bộ cơ thể rõ ràng giật mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực đoan , xoay người nhìn Chu Thanh vừa nói, “ Thiếu Bạch là phản nghịch, sư bá, ta ngày hôm qua còn thấy người chỉ điểm kiếm thuật cho hắn mà, như thế nào qua một đêm liền biến thành phản nghịch ?”
Chu Thanh sắc mặt ảm đạm, hít nhẹ một hơi, có chút lắc đầu.
Khổng Trác sắc mặt chợt trở nên ngưng trọng, “ Nói như vậy, sự thật Phương Thiếu Bạch chính là phản nghịch ?”
“ Đúng, Phương Thiếu Bạch chính là phản nghịch, ngươi còn muốn nói gì nữa không ?” Bạc Chân nói.
“ Không có khả năng!” Khổng Trác cao giọng kêu lên, tựa hồ như bị kích động thanh âm cũng trở nên sắc nhọn rất nhiều, “ Thiếu Bạch như thế nào lại trở thành phản nghịch?”
“ Phương Thiếu Bạch đúng là phản nghịch, đây là sự thật “ Lăng Già Thượng Nhân nhìn Khổng Trác nhận định lại, “ Về điểm này không ai có thể phủ nhận .”
Không nói gì, khí thế liền giảm xuống, Khổng Trác cổ họng khô khốc, nuốt một ngụm nước miếng, “ Hảo, Thiếu Bạch là phản nghịch, nếu chưởng giáo sư bá đã mở miệng thì ta nghĩ cũng không sai, nhưng điều này cùng ta có quan hệ thế nào, nói ra bao che phản nghịch, ngay cả đến cái bóng của Thiếu Bạch ta còn không thấy qua, tại sao lại bảo ta bao che ?”
Một câu nói, tự mình gạt sạch sẽ mọi chuyện, “ Ta từ trong nhập định đi ra, chỉ có thấy mấy vị sư huynh sư đệ này, về phần Phương Thiếu Bạch đúng là ta không có thấy qua.”
“ Ngươi không có thấy bởi vì trước đó ngươi đã dùng đạo thuật vây khốn chúng ta, giúp hắn đào thoát rồi?” Lâm Ngọc Phong lạnh lùng nói,” Sự việc cho tới bây giờ mà nhà ngươi còn muốn giảo - !”
“ Ba !” Một tiếng lớn vang trong lỗ tai, vang vọng Chánh Huyền Điện, Lâm Ngọc Phong cũng bị một âm thanh này vang trong lỗ tai làm cho thân thể lảo đảo.
“ Không thấy gì là không thấy, lí do thế còn chưa đủ sao?” Lý Nguyên Hóa thân mình chợt động, đang ngồi tại chỗ liền lăng không nhìn Lâm Ngọc Phong, “Ngươi cho ta biết dối trá ở chỗ nào, chỉ cần ngươi nói sai một chữ, ta liền trục xuất ngươi khỏi sư môn.”
Lâm Ngọc Phong sắc mặt trở nên trắng bệch, đầu cũng cúi nhanh xuống, không hề lên tiếng.
“ Nhị sư huynh, người có ý gì đây, nếu Lâm Ngọc Phong có gì muốn nói, thì cứ để nó nói ra, ngươi như vậy, ( vị miễn hữu thiên đản chi hiềm )!”
Lý Nguyên Hóa lạnh lùng liếc nhìn Bạc Chân một cái, “ Nói cái gì, có cái gì thì nói cái đó, bất quá chính là nói chuyện bọn chúng mười ba người bị đạo thuật vây khốn, không thoát thân được, chỉ để phóng mặc cho Phương Thiếu Bạch đào tẩu mà thôi. Nhưng như thế ngươi tưởng rằng có thể trị tội được tiểu vương bát đản này không ?”
Hắn chỉ chỉ Khổng Trác,” Tiểu tử này vừa mới nói rồi, ngươi có cần nghe lại không? Chuyện Phương Thiếu Bạch đột nhiên phản bội, ngoại trừ mấy người ở trong điện này, thì trong đại bộ phận đệ tử đều không biết gì, tiểu tử này hàng ngày chỉ biết ăn với ngủ ra, ngoài việc ăn thì làm gì có để ý chuyện gì khác? Nếu không biết, vậy hắn thật sự cố tình để Phương Thiếu Bạch chạy thoát, vậy cũng là vô tình gây ra tội, nhiều nhất cũng chỉ phạt hắn diện bích sau núi hai ba năm mà thôi!” Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, nhìn qua Khổng Trác rồi tiếp tục nói,” Càng huống chi, tiểu tử này vừa có nói, ngoại trừ nhìn thấy mười ba tên xuẩn hóa này ra, căn bản không nhìn thấy Phương Thiếu Bạch, chỉ cần hắn phủ nhận thì chúng ta lấy cớ gì chứng minh hắn cố tình để Phương Thiếu Bạch chạy thoát đây? Dựa vào mười ba tên “ hồng khẩu bạch nha – miệng đỏ răng trắng ?” này nói lung tung về hắn à? Nếu chúng ta cứ tin lời mười ba tên này nói, chẳng phải cũng biến thành nghe gì tin đó, căn bản là một lũ hồ đồ sao ?”
Lý Nguyên Hóa âm thanh chợt trở nên lạnh lẽo, “ Lý Nguyên Hóa ta chấp chưởng La Phù hình luật đã hai trăm năm, loại … nghe gì tin đó thế này cho tới giờ ta chưa bao giờ làm qua !”
Nói đến đây, ánh mắt hắn lại dời về phía Khổng Trác, “ Tiểu tử, có phải ngươi có chủ đích này hay không ?”
“ Đệ tử không dám!” Ở ngoài mặt thì sắc mặt vẫn như thường, nhưng sau lưng Khổng Trác đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên mặt xuất hiện một tia cười khổ, thực ra ý định trong lòng hắn đúng là như vậy, chỉ là bây giờ không thể nhận được a.”