“Tiểu tử gian xảo nhà ngươi, ngươi cho là sư phụ ngươi vắng mặt, thì không ai quản được ngươi sao ?” Lý Nguyên Hóa tiếp tục nói, “Không dám, ngươi có cái gì là không dám đây, chỉ sợ ngươi trước lúc động thủ đã có chủ ý đánh chết không chịu thừa nhận này a, để cho Phương Thiếu Bạch chạy trồn, đồng thời lại dẫn dụ cho hai kẻ ngu xuẩn kia hướng ngươi động thủ, rồi đả thương bọn họ, cứ như vậy, đến bây giờ, dựa trên tình huống mà nói, bọn họ thật sự là đã ra tay với ngươi trước, sợ rằng, trong mắt người khác việc ngươi đả thương bọn hắn cũng là lẽ đương nhiên, đừng nói là diện bích sau núi, cho dù là muốn mắng ngươi hai câu cũng không tìm được lý do, không phải sao ? "
Khổng Trác hai mắt vẫn khép hờ, im lặng không nói, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, chỉ là trên mặt có chút cười khổ.
Còn việc đả thương đồng môn!” Lý Nguyên Hóa giương mắt nhìn Bạc Chân một cái, “Ta dám cam đoan, là đồ đệ bảo bối kia của ngươi ra tay trước, không tin ngươi cứ thử hỏi một chút, tiểu tử này dám xuống hay như vậy, hắc, có tám phần nguyên nhân là bởi đồ đệ bảo bối của ngươi chẳng những là động thủ trước, mà lại còn là đánh lén, hắn không đem đồ đệ ngươi đánh chết, đã là giữ thể diện cho ngươi rồi, không tin ngươi cứ hỏi, xem tình huống có đúng như vậy không !”
Sắc mặt Bạc Chân dần xanh đen lại, quay đầu, hung hăng nhìn Vu Huyền Cơ, từ trước cho tới giờ Vu Huyền Cơ cũng chưa gặp ánh mắt hung ác như vậy của sư phụ, sợ đến rụt cổ lại, nhưng là một câu cũng không dám nói.
“Hỗn trướng!” Bạc Chân quát lạnh một tiếng, giơ tay lên, muốn giống như Lý Nguyên Hóa vừa rồi định túm lấy Vu Huyền Cơ.
"Đủ rồi! " Lăng Già Thượng Nhân nghiêm mặt, ngăn Bạc Chân lại, "Khổng Trác, vừa rồi những gì ngươi nói với Lý sư bá, đều là sự thật ? "
"Ách, cái...kia, đệ tử thật chẳng biết Thiếu Bạch là phản nghịch, hơn nữa lúc ấy cũng không nhìn thấy Thiếu Bạch, về phần đả thương đồng môn, ta thừa nhận, chính là lúc ấy tứ sư huynh từ phía sau đánh lén, đệ tử nhất thời thu tay lại không kịp, mới làm hắn bị thương, mà Nhị sư huynh cùng đệ tử lại là đường đường chánh chánh luận võ, đệ tử mặc dù học nghệ không tinh, nhưng là vẫn còn khống chế lực đạo, ta nghĩ thương thế của Nhị sư huynh cũng không nghiêm trọng, hẳn là vẫn nằm trong phạm vi cho phép của quy định luận võ giữa động môn! "
"A a! " Nguyệt Hoa Kiếm Vệ Thanh Thanh mặt giãn ra, nở nụ cười, nhìn Khổng Trác, vẻ mặt rất hài lòng, "Đại sư huynh, xem ra, chuyện này coi như đã giải quyết, tiểu muội xin cáo từ! " Nói rồi đứng dậy, hướng Lăng Già Thượng Nhân chắp tay, rồi lại hướng tám kiếm còn lại chắp tay, sau đó dương dương bỏ đi.
Lăng Già Thượng Nhân cũng chỉ có bất đắc dĩ cười, “Ba vị sư đệ, các ngươi thấy thế nào, Nhị sư đệ, ngươi chấp chưởng hình luật, vậy hay nói trước đi! "
"Ta nghĩ ta vừa rồi đã nói rất rõ ràng, trừ phi các ngươi có thể chứng minh tiểu tử này thật sự đã biết Thiếu Bạch là phản nghịch từ trước, đồng thời có chứng cớ chứng minh là hắn cố ý để cho Thiếu Bạch chạy đi, nếu không, chỉ dựa vào mấy lời nói lung tung của các tiểu tử kia, không có khả năng khiến ta phán tội Khổng Trác, về phần đả thương đồng môn, hừ, nhiều người như vậy đánh không lại một người, còn có mặt mũi chạy đến đâu cáo trạng, thật là, con mẹ nó, dọa người a!”
"Ân! " Lăng Già Thượng Nhân gật đầu, quay lại nhìn Bạc Chân một chút, “Bạc sư đệ, ngươi thấy thế nào ?”
Bạc Chân sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng cũng không muốn mất thêm thể diện, hừ lạnh một tiếng, “ngài là chưởng môn, chuyện này, tùy sư huynh định đoạt đi.”
"Chu sư đệ——! "
"Sư huynh, tiểu đệ quản giáo không tốt, xuất ra một gã nghịch đồ, thật sự là thẹn với La Phu, thẹn với lịch đại tiên tổ, sau này trở về sẽ diện bích sám hối mười năm, không hỏi tới chánh sự nữa, phàm những việc này, mời huynh trưởng thay mặt định đoạt đi a!” Nói xong phất tay áo, vẻ mặt đau lòng, rời khỏi đại điện.
"Khổng Trác, ngươi cười tựa hồ rất vui vẻ a! "
"Ách, a——đệ tử không dám! " Khổng Trác vội nói.
“Ngươi không dám, nghĩ trên đời này, có có chuyện gì mà Khổng Trác ngươi không dám sao ?” Lăng Già Thượng Nhân cười lạnh một tiếng, “Việc Huyền Cơ đánh lén ngươi, lấy thực lực của ngươi mà nói, chẳng lẽ không thể thu tay được sao ? Ngươi cho là lấy cớ đó có thể thoát được xử phạt sao ?”
"Đệ tử thừa nhận, xuống tay có hơi mạnh một chút, bên trong đích xác có chút tư oán, xin chưởng giáo trách phạt!” Khổng trác cực kỳ thành thật quỳ xuống, thừa nhận chính mình có chút ý muốn trả tư thù với Huyền Cơ.
"Nghĩ ngươi cũng còn biết thành thật một chút! " Lăng Già Thượng Nhân có chút bất đắc dĩ nói, "Nếu như thế, ta phạt ngươi đi Tư Quá Nhai diện bích nửa năm, chắc ngươi không phản đối! "
"Không, đương nhiên là không! " Khổng trác nói, "Đệ tử lập tức đi diện bích! "
Nói xong, khấu đầu một cái, rồi lại hướng Lý Nguyên Hóa thi lễ, sau đó xoay người rời đi, trực tiếp đến thẳng Tư Quá Nhai.
“Con lươn này, còn giảo hoạt hơn sư phụ hắn!” Lý Nguyên Hóa mắng 1 tiếng, cũng phất tay áo rời đi.
—————
————
La phu
Tư Quá Nhai
Một ngọn núi cao ngàn dặm như cánh buồm cô độc, ôm chung quanh hàng vạn dãy núi nhỏ hơn, xanh mướt một màu.
Tư Quá Nhai này tứ phía khe suối uốn lượn, nước sâu chẳng biết mấy phần, lạnh lạ thường, cảm giác thấu tận xương cốt.
Lúc này mặt trời sớm đã xuống núi, Khổng Trác khoanh chân mà ngồi, tĩnh tâm dưỡng khí, trên bầu trời đầy sao, gió mát thổi qua, lay động cành tùng, thỉnh thoảng có một hai tiếng thú hống, khuấy động sự yên tĩnh của đêm.
Đột nhiên, Khổng Trác khẽ nhích mày, chậm rãi mở mắt, dưới ánh trăng, một điểm hồng ảnh, tự dưới chân núi hướng tới đây mà lên, nhảy vài cái, đã dễ dàng tới nơi.
"Tiểu sư muội? ! " Khổng Trác có chút kinh ngạc, mặc dù, trong số nội môn hạch tâm đệ tử, Chu Tuyết bây giờ đã không thể xem là tiểu sư muội nữa, nhưng đã thành thói quen, Khổng Trác vẫn không thay đổi cách xưng hô này.
Nửa tháng không gặp, Chu Tuyết thay đổi rất nhiều, mặc dù bộ dáng vẫn thanh xuân tịnh lệ như trước, nhưng mỗi cử chỉ đều thanh thoát hơn, thần thái vô ưu vô lự, làn mi nhiều hơn vài phần ưu sầu cùng thâm thúy, thậm chí có chút vẻ mê mang.
“Sao ngươi lại tới đây ?” Khổng Trác hỏi, mặt cố gắng tươi cười, nửa tháng qua, cho tới bây giờ, Khổng Trác vẫn còn chưa có biết nguyên nhân vì sao Phương Thiếu Bạch đột nhiên phản môn.
Đối với chuyện này, mấy vị trưởng bối cũng là húy kỵ không nói ra, còn Chu Tuyết, mặc dù đã đến nhờ Khổng Trác, nhưng dù Khổng Trác vặn hỏi thế nào, nàng cũng không chịu nói, khiến Khổng Trác thật là buồn bực.
“Ta mang cho sư huynh ít đồ ăn” Chu Tuyết nói, Khổng Trác lúc này mới nhận ra, trong tay nàng có mang theo một liễn đồ ăn, vừa mở coi, hô hảo một tiếng, tất cả đều là thịt a!
Khổng Trác vui vẻ kêu một tiếng, vọt tới, cũng không thèm để ý ba bảy hai mươi mốt túm lấy một con thỏ nướng cho vào miệng, chỉ trong chốc lát công phu, liền đem con thỏ nướng trở thành một bộ xương.
Đang định ăn tiếp, chợt Khổng Trác phát hiện ra Chu Tuyết lúc này đang lườm mình bằng đôi mắt to chực trào nước.
“Ách, a a, không có ý tứ a, tiểu sư muội, ở đây suốt nửa tháng, không được rời đi, trừ vài con chim ngu ngốc bay lạc, thật đã rất lâu không được biết mùi vị thịt a!”
Chu tuyết cười, vẻ mặt thê lương càng tăng thêm, "Ngũ sư huynh, cám ơn ngươi đã cứu Thiếu Bạch! "
Khổng Trác sắc mặt có chút động, "Ta cứu hắn, a a, trùng hợp mà thôi, nếu không phải hắn vừa lúc chạy đến chỗ ta luyện công, nghĩ đến cũng sẽ không phải chịu phiền toái thế này! "
"A? ! " Chu tuyết sửng sốt, nét mặt hiện ra vẻ mê hoặc.
Chỉ nghe Khổng Trác tiếp tục nói, "Ngươi nói a, thật là xảo diệu, ta còn đặc biệt tìm một địa phương luyện công riêng, chính là sợ các ngươi chạy tới quấy rầy ta, nghĩ không ra bọn họ đuổi đánh, dĩ nhiên lại chạy tớ, làm hại ta phải ở lại nơi này những nửa năm, thật là xui xẻo a!” Khổng Trác thở dài đầy oán thán.
Chu Tuyết kinh ngạc một lúc, rồi tỉnh ngộ, nàng cũng không phải ngu ngốc, chỉ là gần đây gặp việc như vậy, khiến phản ứng có chút trì độn, nhưng là nghe Khổng Trác nói như vậy, hơn nữa hắn lại còn nháy mắt vài cái, làm sao lại không rõ.
Gật đầu, sắc mặt càng lộ vẻ buồn bả, "Vô luận như thế nào, ngươi trong lúc vô ý cũng đã cứu hắn! "
“Nếu ngươi muốn báo ơn cũng không khó, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, con mẹ nó, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, như thế nào chỉ một đêm đó, hắn dễ dàng biến thành phản nghịch, còn bị người ta đuổi giết, được rồi, ta nghe nói, chưởng môn sư bá đã thông báo cho đồng đạo võ lâm tin Thiếu Bạch là phản đồ của La Phù, suốt một ngàn năm nay, đây là phản đồ đầu tiên của La Phù, cho nên, bất luận là ai, chỉ cần bắt được hắn, hoặc là giết hắn, đều sẽ được La Phù cảm tạ bằng một quyển công pháp tu hành cao cấp, nghe nói, loại công pháp này tuyệt đối không dưới Tiên Thiên Tử Khí của bổn môn, cho nên, bây giờ Thiếu Bạch đã trở thành mục tiêu đuổi giết của tất cả mọi người trong thiên hạ”.
Chu Tuyết nghe đến đó, không nhịn được, nước mắt đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi xuống
“Khóc trước mặt ta cũng vô dụng a, nha đầu!” Khổng Trác xoa đầu Chu Tuyết, “Chuyện này, bây giờ vô luậ là ta hay là ngươi, cũng không có cách nào giải quyết, chỉ có thể dựa vào hắn, chính hắn tự cứu mình thôi!”
“Ta … ta biết, nhưng … chính là …!” Chu Tuyết nghẹ ngào.
“Ngươi ở đây khóc cũng vô dụng” Khổng Trác vừa nói, vừa lấy thêm một con thỏ nữa trong liễn ra, “Bất quá, tiểu tử kia nếu có thể chạy khỏi được La Phù, hừ, trời đất bao la, người nhiều như biển, chỉ cần hắn không ngu tới cực điểm, dại dột quay trở lại, nghĩ đến, nếu muốn tìm bắt hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng”.
"Ân! " Tiểu nha đầu cuống quít gật đầu.
Nhoáng cái, con thỏ nướng trên tay đã ăn xong, Khổng Trác tiện tay quăng bộ xương thỏ về phía Tây bắc, mang theo chút kình phong.
“Hai vị sư bá, đứng ở nơi hút gió như vậy, không thấy lạnh sao ?”