Thời gian như nước, vụt cái đã trôi qua.
Đối với Khổng Trác mà nói, buổi đêm như thế này thật là thích thú. Nhất là khi nướng thịt dưới ánh trăng sáng như thế này.
Chỉ là hôm nay, tâm tư của hắn cũng không có hoàn toàn đặt tại việc nướng thịt.
Từ Tư Quá Nhai trở về cũng đã tới một năm, bình thường, ngoại trừ luyện công hay là nướng thịt, đều là nhàm chán không có việc gì làm.
Bất quá, hôm nay, hắn thật ra cũng có được việc vui mừng lẫn sợ hãi ngoài ý muốn, lần trước, hắn đem miếng da rắn thật lớn kia mang về chế thành vật phẩm, cụ thể cuối cùng đã chế thành cái gì hắn không biết, nhưng là hắn có thể khẳng định, đã tạo được một kiện đồ vật tốt nhất có thể.
Đây là một cái túi nho nhỏ màu trắng, bất quá chừng hai gang tay, mặt ngoài màu trắng, được che kín bới vẩy rắn.
Cái túi nhỏ này là dùng da bụng rắn chế ra, có khả năng thu nạp, nói trắng ra là, đừng xem cái túi này không lớn, nhưng là sức chứa có thể ngang với một căn phòng.
Đây là trong lúc xử trí da rắn, cũng là một phát hiện ngoài ý muốn, người chuyên môn phụ trách chế luyện khí cụ của La Phù môn trong lúc vô tình, phát hiện ra lớp da bụng rắn cùng các chỗ khác không giống nhau, ngoại trừ bề ngòai vô cùng cứng rắn, còn tồn tại thuộc tính cho phép bao nạp vạn vật, không khỏi cực kỳ mừng rỡ, cố ý đem cắt riêng khối da này, nghiên cứu thật lâu, sau đó chế thành cái túi.
Sau khi hoàn thành liên đưa đến cho Lăng Già Thượng Nhân, Lăng Già Thượng Nhân cũng không hề nghĩ ngợi, lền đem cho Khổng Trác.
Lý do đem cho Khổng Trác rất đơn giản, da rắn này do Khổng Trác mang về, tự nhiên cũng phải thưởng cho một ít, đối với điểm này, người khác tự nhiên cũng không thể nói gì.
“Mặc dù đồ tốt phải cùng người khác chia xẻ, nhưng là vật tốt nhất, để ta một mình hưởng vẫn hơn!” Khổng Trác hắc hắc cười nghĩ thầm, “Tiếc là ta chỉ lấy có một nửa, nếu không, việc tốt này còn muốn lớn hơn nhiều, ân, không biết nữ nhân ngốc nghếch kia bây giờ thế nào!”
Từ túi, tự nhiên nghĩ tới bạch mãng kia, nghĩ tới bạch mãng, tự nhiên sẽ nghĩ tới Nguyệt Nhi, nữ kiếm tiên kia.
“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, cái tên thật là hay!” Nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, Khổng Trác chậm rãi, cũng không biết như thế nào, lại tưởng tượng ra Nguyệt nhi bên cạnh, chậm rãi nhớ lại thân thể yểu điệu đeo mạng che mặt màu trắng kia.
“Cũng không biết đến lúc nào có thể gặp lại được nữ nhân ngốc này a!”
Ngắm trăng than thở một hồi, Khổng Trác có chút động lòng, “Bây giờ, tựa hồ không phải lúc nghĩ tới nữ nhân!”
Ba ngày trước, Tiên Thiên Tử Khí của hắn rốt cục đã đột phá tầng thứ năm, kiếm phách trong kiếm đã hoàn toàn tu luyện thành công. Vì vậy, hắn lại muốn nghĩ tới Phương Nguyệt Nhi.
Đến khi tu thành kiếm phách, hắn mới biết chính mình có rất nhiều điều không may mắn, cả Phương Nguyệt Nhi kia cũng có nhiều điều không may mắn, bạch mãng này thật sự quá mạnh mẽ, tuy hắn cũng đã khống chế để thành hình kiếm phách, nhưng nghĩ tới việc cùng kiếm phách tâm linh tương thông, quá trình đó quả thật rất xa xôi.
Chỉ là hôm nay, hắn tới nơi này không phải để tu luyện.
Chu tuyết ngày mai muốn thành hôn, chú rể là Lâm Ngọc Phong.
Tựa hồ hơi sớm một chút, đối với người tu hành mà nói, mười lăm mười sáu tuổi đã thành hôn, thật là quá sớm, bất quá, Khổng Trác cũng có thể giải thích.
Một năm trước, Phương Thiếu Bạch phản môn, nguyên nhân cũng là vì chuyện của hắn cùng Chu Tuyết, từ sau đó, Chu Tuyết cũng thay đổi rất nhiều, không còn bộ dáng sáng sủa đáng yêu hăn cười như trước nữa, suốt hai ba tháng cũng không thấy thay đổi nét mặt, vẫn đều đặn luyện kiếm, mặc dù có nhiều tiến bộ, nhưng ai cũng biết, cứ như vậy về lâu dài sẽ không tốt.
Hy vọng nàng hồi tâm chuyển ý cũng không phải chuyện dễ dàng, không bằng chờ thời gian, ý niệm trong đầu nàng dần phai nhạt, khi đó có lẽ sẽ tốt hơn.
Đây là ý nghĩ của mọi người, kể cả Khổng Trác.
Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng hắn không phải là một người có lý tưởng chủ nghĩa, hắn không biết chính thức nguyên nhân Phương Thiếu Bạch phản môn, nhưng không hề nghi vấn mối quan hệ của Phương Thiếu Bạch cùng Chu Tuyết nhất định là một bi kịch.
Mà cái bi kịch này, kết cục đã được định sẵn, vậy đem nó cắt đứt sớm là phương pháp tốt nhất, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người trong cuộc phải đồng ý, mà hiển nhiên, bây giờ, ít nhất có một người trong cuộc không đồng ý.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Khổng Trác đem cái túi da rắn màu trắng đeo vào bên hông.
“Lão cửu, ra đi!”
Từ trong lùm cây, truyền đến một đạo thanh âm sào sạc, một bóng đen từ từ bước ra chỗ có ánh trăng.
“Lão cửu ?!” Mặc dù đã sớm biết là ai, nhưng là Khổng Trác vẫn không nhịn được nhíu mày, “Một năm không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều a!”
“Người ta phải thích ứng với hoàn cảnh, đặc biệt là những người giống như ta vậy!” Thanh âm Phương Thiếu Bạch có vẻ có chút khàn khàn, trong bộ quần áo màu đen vẫn toát lên phong độ vốn khiến Khổng Trác ghen ghét không thôi.
Cả người có chút âm lãnh, trên mặt, một vết kiếm đem khuôn mặt vốn tuấn dật chia làm hai.
“Tiểu tử, ngươi đi đi!” Khổng Trác không có muốn tiếp tục cùng hắn trò chuyện, “Đừng ở chỗ này nữa!”
“Ngươi như thế nào có thể phát hiển a ta ?”
“Thực lực của ngươi quá kém, mặc dù một năm qua tiến bộ không ít, nhưng là, vẫn không đủ sức làm việc ngươi muốn làm!”
“Kẻ sĩ ba ngày không gặp,
"Của ngươi thực lực quá kém liễu, mặc dù này một năm trung không hề thiểu tiến bộ, nhưng là, nhĩ ngươi làm không được chuyện ngươi muốn làm! "
" Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương khán! " (câu của Lã Mông, danh sĩ thời Tam Quốc, đại ý:Ba ngày không gặp mặt một kẻ sĩ thì khi gặp lại, nên biết trọng đãi hơn mọi hôm, vì họ có thể tiến bộ khác trước nhiều rồi. Việt Nam thường dịch là: Kẻ sĩ ba ngày không gặp, đã khác)
Khổng Trác cười, "Lão cửu, ta không biết ngươi dựa vào đâu mà tin tưởng vậy ?”
"Phải thử một chút sao? "
"Ngươi so với ta chỉ vô dụng! " Khổng Trác nói, " ngươi phải rõ ràng, trên đời này, có những thứ, dù ngươi cố gắng đến đâu, cũng không thể chiếm được.”
"Có đúng không? ! " Một tia khí tức âm hàn hiện lên, Phương Thiếu Bạch thân thể đột nhiên trở nên phiêu hốt.
Khổng Trác mỉm cười, cũng không có làm gì, Phương Thiếu Bạch kia thân thể như một làn khói đen, hướng tới Khổng Trác, không gian hiện lên một đạo điện quang.
Một tiếng thét kinh hãi, thân thể Phương Thiếu Bạch vội vàng thối lui, Khổng Trác cười, thân hình to béo lấy một loại tốc độ không thể tư nghị hướng về phía trước đụng tới, bả vai đập mạnh lên người Phương Thiếu Bạch, tốc độ công với sức nặng, hơn nữa Khổng Trác không hạn chế lực lượng, thân thể Phương Thiếu Bạch thậm chí còn không có tới kịp đình ổn liền dễ dàng lại một lần nữa bay ra ngoài.
Bay gần mười trượng, mới rơi xuống một bụi rậm, làm kinh động thú nhỏ xung quanh.
"Khái, khái, khái......! "
Phương Thiếu Bạch ho mấy tiếng, thân hình từ mặt đất nhảy dựng lên, nhưng là rất nhanh, đã lại ngồi xuống.
Trên người hắn, vừa rồi bị điện quang đả thương, thậm chí có mấy chỗ đen lại, đầu tóc bị điện làm dựng đứng lên, khớp xương trước ngực, vừa rồi bị Khổng Trác đụng phải, thiếu chút nữa thì bị chặt đứt, đau đón kịch liệt làm hắn cơ bản không thể đứng dậy nổi.
”Lúc này đây là hôn lễ long trọng, cơ hồ mời tất cả người tỏng chính đạo, tin tức lan truyền khắp cả tu hành giớ, về phương diện này, là Chu sư bá muốn hôn lẽ của nư nhi mình thật long trọng, mặt khác, cũng là sợ ngươi vẫn hoài ôm tâm tư, ít nhất ta chỉ biết, hôm nay nhân số tuần tra trên núi gấp mười bình thường, mỗi một nhóm tuần tra còn có một tiền bối đi cùng, ngươi cứ như vậy mà lao vào, chỉ là chịu chết mà thôi.”
"Khái, khái…! " Phương Thiếu Bạch từ trên mặt đất đứng lên, cường ngạnh vươn thẳng thân hình, nhìn chằm chằm Khổng Trác.
"Không nên nhìn ta như vậy, không phải ta muốn kết hôn Tiểu nha đầu! " Khổng Trác nói, chậm rãi từng bước nhỏ tiến về phía trước, theo từng bước của hắn, trọng lực không gian chung quanh đột nhiên trở nên quỷ dị.
Phương Thiếu Bạch lúc này cảm giác được, chung quanh địa tâm nguyên từ lực trở nên cổ quái, có nơi gia tăng rất nhiều, có nơi lại giảm bớt rất nhiều, trong nháy mắt, địa tâm nguyên từ lực ở không gian xung quanh hình thành một cái lưới cổ quái, thật lớn, thật mành, đồng thời có sức mạnh vô hình đưa hắn rời khỏi mặt đất.
Chậm rãi, vươn ngón trỏ tay phải, không gian chớp động, bắn ra một tia điện hỏa nho nhỏ.
"Mặc dù ta bây giờ không thể hoàn toàn hiểu được tâm tình ngươi, nhưng là ta vẫn cố gắng giải thích, lão cửu, bây giờ, ta muốn ngươi dứt bỏ tình cảm với Tiểu nha đầu, suy nghĩ cẩn thận một chút, tỉnh táo một chút, nghĩ ngươi như vậy xông tới, sẽ có cái dạng kết quả gì, đối với ngươi, đối Tiểu nha đầu sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào, ngươi có nghĩ tới hay không ? "
Phương Thiếu Bạch tức cười, chỉ là trong mắt, ngọn lửa kia vẫn cứ tiếp tục thiêu đốt, quật cường nói, "Ta sẽ dẫn nàng đi! "
Khổng Trác nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta nghĩ ngươi không mang được! "
"Ta có thể! "
"Một điểm Sự thật, tiểu tử! " Ngón tay nhẹ bắn, một chút từ lực vô hình từ đầu ngón tay bắn ra, dọc theo từ lực tuyến, điện quang lại một lần nữa khiến toàn thân Phương Thiếu Bạch bốc khói đen.
”Ngươi ngay cả ta cũng không thắng được, lấy gì để mang nàng đi, nếu ngươi có thực lực, ta sẽ giúp các ngươi, nhưng là bây giờ, ngươi không đủ thực lực!”
"Khái, ta…! "
"Đi đi, chút nữa sẽ không kịp đâu, Đại sư huynh đã tới đây được cả nửa ngày rồi, thời gian lâu như vậy, nếu ngươi không đi, hắn cũng không có mặt mũi nào để ngươi đi. "
Phương Thiếu Bạch thân thể vùng vẫy, còn muốn nói gì nữa, nhưng Khổng Trác đã co đầu ngón tay lại, chặt đứt từ lực tuyến.
Từ lực tuyến này phảng phất như một điểm nối, nhất thời bị đứt, khiến cả lưới đột nhiên co rút lại, lực lương ngưng tụ tới cực điểm, trong nháy mắt bộc phát.
Thanh âm Phương Thiếu Bạch còn chưa có ra khỏi miệng, liền giống như mũi tên, bắn ra ngoài, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
"Ngươi không sợ hắn ngã chết? ! "
"Ngã chết, chẳng phải là đúng ý của ngươi! "
Thường Việt hắc hắc cười, như bóng ma đi tới, nhìn phương hướng Phương Thiếu Bạch biến mất, khẽ thở dài một hơi, "Lão cửu, đáng tiếc …! "
Khổng Trác không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, " Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương khán, cũng không biết hắn lấy đâu ra tin tưởng như vậy! "
"Là ngươi tiến bộ quá nhanh, cho nên, trong mắt liền không thấy sự tiến bộ của người khác, một năm nay, so với khi hắn ở La Phù, thực lực ít nhất đề cao mười lần! "
Khổng Trác cười lạnh nói, "Dù là mười gã Phương Thiếu Bạch trở lại La phù, cũng là tìm chết! "
Quay đầu, nhìn Thường Việt, "Lão Đại, cám ơn! "
Thường Việt cười nói, "Không cần khách khí, giờ cũng không còn sớm, chuẩn bị đi, bất kể ngươi nguyện ý hay không, mọi chuyện bậy giờ đã định rồi.”
"Nếu đã không cách nào thay đổi, không bằng làm bộ vui vẻ một chút, làm cho người ta không có thể nói gì được! " Khổng Trác cười nói.